Đan Đại Chí Tôn
Chương 793
Hai mươi dặm bên ngoài, Khương Phàm ngồi tại đỉnh núi nhìn qua phương xa mây mù tràn ngập rừng rậm, chờ đợi Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Gia hỏa này rất tinh ranh, hẳn là có thể nghĩ được cách thoát thân. Nếu như chờ nửa ngày không trở lại, hắn cũng sẽ nghĩ cách khác đi qua cứu.
Sau đó không lâu, một hỏa quang đánh vỡ mây mù xuất hiện trong tầm mắt Khương Phàm.
- Ngươi cứ như vậy mà chạy sao? Làm ta quá là thất vọng!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ trên trời giáng xuống, uỵch cánh căm tức nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm cười nói:
- Chút chuyện nhỏ này còn ứng phó không được, còn có mặt mũi cùng ta lăn lộn?
- Ngươi đại gia! Ngươi thương tâm ta!
- Ngươi hữu tâm? Đừng nói nhảm, bọn hắn đi rồi?
- Bọn hắn ăn chắc ngươi!
- Bọn hắn muốn thế nào?
- Tìm ngươi đàm phán, ngươi thả người, bọn hắn thả ngươi.
- Có thể tin được không?
- Không đáng tin.
- Vậy sao ngươi còn đồng ý?
- Cứ như vậy đồng ý thôi, trước mắt thoát thân mới quan trọng.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười như tên trộm, nếu như là trước đó, hắn thật đúng là sợ đám người Di Lạc cổ địa kia.
Dù sao mình bị vây ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn này, không chỗ có thể trốn, chỉ cần những đại nhân vật Di Lạc cổ địa kia ra tay, nó hẳn phải chết không nghi ngờ. Bây giờ nha, dù sao cũng đã đều muốn đi theo Khương Phàm rời khỏi, tại sao phải sợ nữa chứ.
- Nữ hài nhi khống chế ngươi là ai, ngọc kính trong tay kia lại là bảo bối gì?
- Nữ hài nhi kia tên Lan Nặc, dung mạo xinh đẹp, ưu nhã cao ngạo, lại có mị lực, thánh khiết lại phong tao... ừm... Ngươi có thể trải nghiệm loại cảm giác này không?
- Ngươi chú ý làn da của nàng không, vừa trắng vừa mềm, sờ tới sờ lui khẳng định rất mượt. Ngươi chú ý eo của nàng sao, phải gọi là một mảnh nha. Ngươi chú ý hai chân kia, vừa dài lại rất hoàn mỹ, ta có thể ôm chơi ba năm. Ngươi chú ý mông kia không? A... Lớn! Lớn lắm! Tục ngữ nói đúng, mông lớn qua vai, sống hơn Thần Tiên. Chờ nàng lớn thêm ba năm, năm năm nữa, tuyệt đối là cấp bậc yêu tinh.
- Nàng chính là hình mẫu ta thích nhất! Xinh đẹp, chọc người, để Điểu gia ngày nhớ đêm mong, ruột gan đứt từng khúc, ngũ tạng câu phần! A...
Khương Phàm nhìn bộ dáng say mê của điểu tặc, chau mày:
- Ngươi học cái này từ chỗ nào? Ngươi rốt cuộc là người hay là chim?
- Điểu gia ta là chim chính tông! Tuy nhiên Điểu gia ta thích nữ tử!
- Ta nhìn ngươi là cặn bã chính tông, điểu tra!
- Làm sao nào, Điểu gia ta thích nữ tử còn không được sao?? Tương lai của Điểu gia ta nếu có thể huyễn hóa trưởng thành, tất nhiên có thể đem hạt giống của ta, vẩy khắp ngũ hồ tứ hải!
- Nói điểm chính! Nàng là ai!
- Nàng là Lan Nặc đấy. Ta vừa mới lãng phí nửa ngày tình cảm, ngươi không hề cảm động sao?
- Đặc điểm?
- Xinh đẹp!
- Không có điểm khác đúng không?
- Chỉ chú ý bề ngoài, bên trong còn không có cơ hội tìm hiểu. Hắc hắc, cho ta chút thuốc, ta đi thăm dò!
Khương Phàm đột nhiên hối hận khi nói là quen với tặc điểu này.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tiến đến trước mặt Khương Phàm:
- Còn có thuốc không? Đừng nói không có! Cái tên hư hỏng như ngươi đây, nhìn thì không đứng đắn, tâm địa gian giảo so với ai khác đều nhiều hơn.
Khương Phàm bất đắc dĩ thở dài.
- Có thể thật dễ nói chuyện không! Nói điểm chính! Linh văn của nàng, ngọc kính của nàng.
- Linh văn không biết, chưa thấy qua, nhưng nàng thật rất mạnh, ngay cả cái tên gia hỏa cuồng bạo Lan Dận kia đều rất tôn trọng nàng. Đúng, Lan Dận là Chí Tôn thánh văn!
- Chí Tôn? Nơi này lại có Chí Tôn thánh văn.
- Đương nhiên! Nơi này chính là Vĩnh Hằng Thánh Sơn mà, khắp nơi đều có chí bảo Thượng Cổ, khắp nơi đều là tài nguyên linh quả. Nếu như Di Lạc cổ địa không thể cam đoan trong vòng trăm năm sinh ra một Chí Tôn, bọn hắn có khác gì với phế vật.
- Ngọc kính thì sao. Rốt cuộc ngươi nói hay không?
- Thứ này là đại sát khí, là chí bảo trấn tộc của Di Lạc cổ địa, ta không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại giao cho Lan Nặc. Tuy nhiên nàng hẳn là vừa mới có trong tay, còn chưa có học được cách vận dụng, khống chế cũng có hạn, nếu không ngươi trốn không thoát.
- Mạnh bao nhiêu?
- Hư Thiên Kính có thể phục chế thế giới, nghịch chuyển hiện thực. Cụ thể không rõ ràng, chỉ là nghe nói, Hư Thiên Kính là được chủ nhân Di Lạc lấy từ đỉnh thánh sơn xuống, thuộc về Thượng Cổ sát khí. Chỉ cần thứ bị nó soi sáng đều có thể phục chế ở bên trong, tương đương với đem thế giới hiện thực đặt vào Hư Thiên Kính.
- Người khống chế Hư Thiên Kính thì tương đương với Chúa Tể, tùy tiện khống chế soi sáng ra sơn hà đại địa, sinh linh vạn vật. Sau đó thông qua tình huống bên trong kính tượng, trực tiếp phản hồi đến thế giới hiện thực. Thời điểm mạnh nhất, có thể chiếu phá sơn hà, nghịch loạn m Dương, thậm chí có thể... Khởi tử hồi sinh. Trong kính không chết, hiện thực vĩnh tồn!
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, lại có loại vũ khí nghịch thiên như thế này sao.
Kiếp trước đều không có nghe nói qua thứ nào khủng bố như vậy.
Vẻ mặt Hỏa Diễm Huyễn Điểu trở nên nghiêm trọng:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất thần bí, cũng rất quỷ dị, nơi này mai táng bí mật, đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Tuy nhiên, lần này xác thực bọn hắn có gì đó rất quái lạ.
- Cổ quái?
- Càn Khôn Hồ Lô trong tay Lan Nguyệt cũng là Di Lạc cổ địa đại bảo bối. Có thể thôn thiên nạp địa, có thể dung luyện vạn vật. Tiểu nha đầu kia cũng hẳn là vừa mới nắm tay, vận dụng không tốt lắm. Còn có đao trong tay Lan Dận, cũng có gì đó quái lạ. Ngay cả Lan Nguyệt đều cầm tới Càn Khôn Hồ Lô, gần với đệ nhị thiên tài Lan Nặc, hay Chí Tôn thánh văn Lan Dận càng sẽ không kém bao nhiêu. Có phải là... Vĩnh Sinh Đao hay không?
- Đây lại là cái gì?
- Nếu như mà nói, rất khó lường. Di Lạc cổ địa đây là muốn làm gì, dọn nhà sao? Đem vốn liếng thả ra hết! Là bên ngoài gặp ngoài ý muốn gì, duy trì trong nhu cầu cấp bách sao, hay là đã nhận ra nguy hiểm gì, muốn chuẩn bị sớm?
Gia hỏa này rất tinh ranh, hẳn là có thể nghĩ được cách thoát thân. Nếu như chờ nửa ngày không trở lại, hắn cũng sẽ nghĩ cách khác đi qua cứu.
Sau đó không lâu, một hỏa quang đánh vỡ mây mù xuất hiện trong tầm mắt Khương Phàm.
- Ngươi cứ như vậy mà chạy sao? Làm ta quá là thất vọng!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ trên trời giáng xuống, uỵch cánh căm tức nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm cười nói:
- Chút chuyện nhỏ này còn ứng phó không được, còn có mặt mũi cùng ta lăn lộn?
- Ngươi đại gia! Ngươi thương tâm ta!
- Ngươi hữu tâm? Đừng nói nhảm, bọn hắn đi rồi?
- Bọn hắn ăn chắc ngươi!
- Bọn hắn muốn thế nào?
- Tìm ngươi đàm phán, ngươi thả người, bọn hắn thả ngươi.
- Có thể tin được không?
- Không đáng tin.
- Vậy sao ngươi còn đồng ý?
- Cứ như vậy đồng ý thôi, trước mắt thoát thân mới quan trọng.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười như tên trộm, nếu như là trước đó, hắn thật đúng là sợ đám người Di Lạc cổ địa kia.
Dù sao mình bị vây ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn này, không chỗ có thể trốn, chỉ cần những đại nhân vật Di Lạc cổ địa kia ra tay, nó hẳn phải chết không nghi ngờ. Bây giờ nha, dù sao cũng đã đều muốn đi theo Khương Phàm rời khỏi, tại sao phải sợ nữa chứ.
- Nữ hài nhi khống chế ngươi là ai, ngọc kính trong tay kia lại là bảo bối gì?
- Nữ hài nhi kia tên Lan Nặc, dung mạo xinh đẹp, ưu nhã cao ngạo, lại có mị lực, thánh khiết lại phong tao... ừm... Ngươi có thể trải nghiệm loại cảm giác này không?
- Ngươi chú ý làn da của nàng không, vừa trắng vừa mềm, sờ tới sờ lui khẳng định rất mượt. Ngươi chú ý eo của nàng sao, phải gọi là một mảnh nha. Ngươi chú ý hai chân kia, vừa dài lại rất hoàn mỹ, ta có thể ôm chơi ba năm. Ngươi chú ý mông kia không? A... Lớn! Lớn lắm! Tục ngữ nói đúng, mông lớn qua vai, sống hơn Thần Tiên. Chờ nàng lớn thêm ba năm, năm năm nữa, tuyệt đối là cấp bậc yêu tinh.
- Nàng chính là hình mẫu ta thích nhất! Xinh đẹp, chọc người, để Điểu gia ngày nhớ đêm mong, ruột gan đứt từng khúc, ngũ tạng câu phần! A...
Khương Phàm nhìn bộ dáng say mê của điểu tặc, chau mày:
- Ngươi học cái này từ chỗ nào? Ngươi rốt cuộc là người hay là chim?
- Điểu gia ta là chim chính tông! Tuy nhiên Điểu gia ta thích nữ tử!
- Ta nhìn ngươi là cặn bã chính tông, điểu tra!
- Làm sao nào, Điểu gia ta thích nữ tử còn không được sao?? Tương lai của Điểu gia ta nếu có thể huyễn hóa trưởng thành, tất nhiên có thể đem hạt giống của ta, vẩy khắp ngũ hồ tứ hải!
- Nói điểm chính! Nàng là ai!
- Nàng là Lan Nặc đấy. Ta vừa mới lãng phí nửa ngày tình cảm, ngươi không hề cảm động sao?
- Đặc điểm?
- Xinh đẹp!
- Không có điểm khác đúng không?
- Chỉ chú ý bề ngoài, bên trong còn không có cơ hội tìm hiểu. Hắc hắc, cho ta chút thuốc, ta đi thăm dò!
Khương Phàm đột nhiên hối hận khi nói là quen với tặc điểu này.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tiến đến trước mặt Khương Phàm:
- Còn có thuốc không? Đừng nói không có! Cái tên hư hỏng như ngươi đây, nhìn thì không đứng đắn, tâm địa gian giảo so với ai khác đều nhiều hơn.
Khương Phàm bất đắc dĩ thở dài.
- Có thể thật dễ nói chuyện không! Nói điểm chính! Linh văn của nàng, ngọc kính của nàng.
- Linh văn không biết, chưa thấy qua, nhưng nàng thật rất mạnh, ngay cả cái tên gia hỏa cuồng bạo Lan Dận kia đều rất tôn trọng nàng. Đúng, Lan Dận là Chí Tôn thánh văn!
- Chí Tôn? Nơi này lại có Chí Tôn thánh văn.
- Đương nhiên! Nơi này chính là Vĩnh Hằng Thánh Sơn mà, khắp nơi đều có chí bảo Thượng Cổ, khắp nơi đều là tài nguyên linh quả. Nếu như Di Lạc cổ địa không thể cam đoan trong vòng trăm năm sinh ra một Chí Tôn, bọn hắn có khác gì với phế vật.
- Ngọc kính thì sao. Rốt cuộc ngươi nói hay không?
- Thứ này là đại sát khí, là chí bảo trấn tộc của Di Lạc cổ địa, ta không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại giao cho Lan Nặc. Tuy nhiên nàng hẳn là vừa mới có trong tay, còn chưa có học được cách vận dụng, khống chế cũng có hạn, nếu không ngươi trốn không thoát.
- Mạnh bao nhiêu?
- Hư Thiên Kính có thể phục chế thế giới, nghịch chuyển hiện thực. Cụ thể không rõ ràng, chỉ là nghe nói, Hư Thiên Kính là được chủ nhân Di Lạc lấy từ đỉnh thánh sơn xuống, thuộc về Thượng Cổ sát khí. Chỉ cần thứ bị nó soi sáng đều có thể phục chế ở bên trong, tương đương với đem thế giới hiện thực đặt vào Hư Thiên Kính.
- Người khống chế Hư Thiên Kính thì tương đương với Chúa Tể, tùy tiện khống chế soi sáng ra sơn hà đại địa, sinh linh vạn vật. Sau đó thông qua tình huống bên trong kính tượng, trực tiếp phản hồi đến thế giới hiện thực. Thời điểm mạnh nhất, có thể chiếu phá sơn hà, nghịch loạn m Dương, thậm chí có thể... Khởi tử hồi sinh. Trong kính không chết, hiện thực vĩnh tồn!
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, lại có loại vũ khí nghịch thiên như thế này sao.
Kiếp trước đều không có nghe nói qua thứ nào khủng bố như vậy.
Vẻ mặt Hỏa Diễm Huyễn Điểu trở nên nghiêm trọng:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất thần bí, cũng rất quỷ dị, nơi này mai táng bí mật, đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Tuy nhiên, lần này xác thực bọn hắn có gì đó rất quái lạ.
- Cổ quái?
- Càn Khôn Hồ Lô trong tay Lan Nguyệt cũng là Di Lạc cổ địa đại bảo bối. Có thể thôn thiên nạp địa, có thể dung luyện vạn vật. Tiểu nha đầu kia cũng hẳn là vừa mới nắm tay, vận dụng không tốt lắm. Còn có đao trong tay Lan Dận, cũng có gì đó quái lạ. Ngay cả Lan Nguyệt đều cầm tới Càn Khôn Hồ Lô, gần với đệ nhị thiên tài Lan Nặc, hay Chí Tôn thánh văn Lan Dận càng sẽ không kém bao nhiêu. Có phải là... Vĩnh Sinh Đao hay không?
- Đây lại là cái gì?
- Nếu như mà nói, rất khó lường. Di Lạc cổ địa đây là muốn làm gì, dọn nhà sao? Đem vốn liếng thả ra hết! Là bên ngoài gặp ngoài ý muốn gì, duy trì trong nhu cầu cấp bách sao, hay là đã nhận ra nguy hiểm gì, muốn chuẩn bị sớm?