Đan Đại Chí Tôn
Chương 736: Hàn Văn Hoán, đã chết!
- Hàn sư huynh, chạy tới chỗ ta đây.
Đệ tử Mộc linh văn cửu trọng thiên điên cuồng phóng thích dây leo, vòng quanh mình phóng tới không trung.
Nhưng bốn Cự Linh Tự Nhiên đã liên tiếp giết tới, mang theo trọng quyền năng lượng, cùng uy lực thiên địa cộng minh, cuồng dã ngăn cản.
- Sư huynh! Trốn đi!
Đệ tử Cửu trọng thiên hét lớn, kịch liệt đánh ra một ánh sáng màu xanh, xuyên thủng vài trăm mét chiến trường, thẳng đến không trung.
Ánh sáng màu xanh nở rộ, hóa thành dây leo tươi tốt, hình thành kén cây khổng lồ.
Hàn Văn Hoán kêu thảm lao vùn vụt, muốn chạy trốn vào bên trong kén cây. Nhưng...
Rầm rầm...
Xiềng xích xông ngang, kịch liệt trùng kích, khi hắn thấy đã sắp xông vào trong dây leo được rồi, thì trước một khắc, hắn đã bị kéo chặt lấy.
- Cứu ta! Cứu ta! Ta nhận thua!
Hàn Văn Hoán kêu lên đầy thê lương thảm thiết, hướng về không trung cầu cứu.
Tất cả cao ngạo, tất cả quật cường đều tan thành mây khói.
Hắn đã sợ hãi!
Hơn mười cường giả Đại Diễn thánh địa đã chạy tới nơi này, cưỡi mãnh cầm rung động nhìn một màn phía dưới, nhưng không có ai nhúng tay.
- Thả hắn, chúng ta chỉ còn hai người, chúng ta đã thua rồi, đừng đánh nữa.
Đệ tử cửu trọng thiên tức giận gào thét, muốn đi cứu người, nhưng lại bị năm Cự Linh Tự Nhiên bao bọc vây quanh, đảo mắt đã bao phủ các loại thế công.
- Hàn sư huynh, ngọc thạch ngươi đâu, nhận thua đi.
Đệ tử cửu trọng thiên không kiên trì nổi, nếu không trốn chạy nữa, mình cũng sẽ phải chết.
Hắn phát ra tiếng gào thét sau cùng, quả quyết kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.
- Chúng ta thua! Chúng ta nhận thua!
Ngọc thạch của Hàn Văn Hoán đã bị tạc nát, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hoàn toàn đánh mất dụ.c vọng chiến đấu, hắn sợ hãi kêu thảm, kêu r.ên kịch liệt.
Khương Phàm lại không để lọt vào mắt, dắt xiềng xích kéo hắn xuống tới.
Móng vuốt sắc bén hung hăng chụp về phía đầu Hàn Văn Hoán.
- Aaa…!!
Hàn Văn Hoán hoảng sợ thét lên, thân thể rách rưới giãy dụa kịch liệt.
Toàn thân Khương Phàm be bét máu thịt, gương mặt dữ tợn, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh điên cuồng thôn phệ linh lực của Hàn Văn Hoán, bao gồm cả Tam Sắc Tước linh nguyên trong khí hải.
Bộ nội tu công quyết Đại Diệu Thiên Kinh này hoàn toàn là nguyên bộ cùng Chu Tước linh nguyên, không chỉ có thể cải thiện thể chất, còn có thể cướp đoạt Thánh Viêm.
- Hắn đang làm gì?
- Hình như đang hấp thu năng lượng của Hàn Văn Hoán!
- Đây là hấp thu năng lượng? Cái này, phụ mẫu nó, đây là đang thôn phệ linh nguyên của tên kia!
Các cường giả Đại Diễn thánh địa chiếm cứ ở trên không, khiếp sợ nhìn hình ảnh phía dưới.
Ngay cả Tô Triệt cũng hơi nhíu mày, quá độc ác!
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn Thánh Viêm, mơ hồ hình thành Chu Tước giương cánh, không thấy rõ cụ thể bộ dáng, nhưng lại có thể cảm nhận được lệ khí đáng sợ.
Loàn thân liệt diễm Hàn Văn Hoán không ngừng liên tục phóng tới không trung, cũng hiển hóa ra hình dáng Tam Sắc Tước, bị thú ảnh Khương Phàm kia quay quanh, tàn nhẫn thôn phệ.
- Rốt cuộc hắn là linh nguyên gì? Sao hắn có thể săn bắt linh nguyên của người khác?
Tô Lăng lại cảm nhận được cái phần khí tức để cho nàng khẩn trương, đối với linh nguyên của Khương Phàm lại càng thêm tò mò.
Trưởng lão Đại Diễn thánh địa giáng lâm, cao giọng tuyên bố:
- Trận chiến này kết thúc! Ly Hỏa thánh địa, thất bại!
Khương Phàm lại không hề hay biết, tiếp tục thôn phệ Hàn Văn Hoán.
- Dừng tay!
Sắc mặt Đại Diễn trưởng lão đột nhiên lạnh, phất tay đánh ra một tấm lụa năng lượng.
Mặc dù chỉ là một kích, không bằng một phần một triệu năng lực của hắn, nhưng cũng dư để đẩy lui Linh Nguyên cảnh Khương Phàm.
Nhưng...
Cường quang phun trào trước mặt Khương Phàm, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ầm vang xuất hiện, ngạnh kháng tấm lụa kia.
Ầm ầm!
Tiếng vang rung trời, dãy núi lay động.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ngạnh kháng chống đỡ năng lượng, gào thét lên đánh tới hướng Khương Phàm.
Khương Phàm như bị sét đánh bay ra ngoài, toàn thân vẩy ra máu tươi, nhưng móng vuốt tứ chi vẫn gắt gao nắm lấy Hàn Văn Hoán.
Khi bọn hắn rơi xuống dưới phế tích vài trăm mét, một khắc này, Hàn Văn Hoán đã im bặt, Tam Sắc Tước trong khí hải đã hoàn toàn tiến vào thân thể Khương Phàm.
Chu Tước trong khí hải gáy to, thôn phệ Tam Sắc Tước, cưỡng ép dung hợp.
Đại Diễn trưởng lão muốn ngăn lại nhưng đã tới đã không kịp.
Khương Phàm nằm trong phế tích, toàn thân phun trào huyết khí, thúc giục Đại Diệu Thiên Kinh tái tạo mạch máu, chữa trị huyết nhục.
Dạ An Nhiên và bọn người Tiêu Phượng Ngô tản Đại Hoang Tù Thiên Trận ra, sắc mặt tái nhợt ngồi ở chỗ đó, khí tức lộn xộn, thể hiện đau đớn.
Lần đầu tiên thi triển, hiệu quả rất không tệ, nhưng quá hỗn loạn, hoàn toàn chưa từng xuất hiện cái gọi là hình dáng tiểu thế giới, mà đối với mỗi người đều tạo thành thương tích, mặc kệ là trên thân thể hay là trên linh hồn.
- Hàn Văn Hoán chết rồi?
- Bị ăn tươi?
Các đệ tử Đại Diễn thánh địa nhìn Hàn Văn Hoán bên cạnh Khương Phàm không có động tĩnh, thể hiện biểu cảm quái dị, trong lòng càng rung động.
Hàn Ngạo từ trong phế tích tìm được chiếc nhẫn Hàn Văn Hoán đánh rơi, sau khi nhỏ máu nhận chủ, từ bên trong đã tìm được "Bồ Đề Dương Linh Đan" mong đợi, hướng về đám người hô to:
- Bồ Đề Dương Linh Đan, thuộc về Vô Hồi thánh địa!
Đại Diễn trưởng lão lắc đầu than nhẹ, biến mất tại chỗ.
Tất cả Thánh Chủ tụ tập nơi, các đệ tử Ly Hỏa liên tiếp trở về đang lo lắng chờ đợi tin tức.
- Hàn Văn Hoán đâu?
Đại Diễn trưởng lão vừa trở về, bọn hắn cùng nhau sững sờ.
Người đâu! Vì sao không mang về đến!
- Hàn Văn Hoán, đã chết!
- Chết rồi? Làm sao lại chết! Không phải ngài đã đi qua sao? Vì sao ngài không ngăn cản!
Các đệ tử Ly Hỏa giận dữ mắng mỏ.
- Xảy ra chuyện gì!
Ly Hỏa Thánh Chủ chau mày, đè nén cuồn cuộn lửa giận trong lồng ngực.
- Ta không quá rõ ràng, nhưng hắn giống như đã bị Khương Phàm ăn.
- Ăn? Nói rõ ràng!
- Linh nguyên của hắn bị Khương Phàm ăn!
Trong lòng Ly Hỏa Thánh Chủ và bọn người Đường Thiết Bình hơi hồi hộp một chút.
Tên điên này vậy mà lại dám ở Đại Diễn thánh địa công nhiên nuốt linh nguyên?
Giống Diêm Lâu lúc trước như thế sao?
Đại Diễn Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, cùng Linh Kiếp Thánh Chủ đều cùng túc lão mình trao đổi ánh mắt kinh nghi, còn có thể nuốt linh nguyên?
Đệ tử Mộc linh văn cửu trọng thiên điên cuồng phóng thích dây leo, vòng quanh mình phóng tới không trung.
Nhưng bốn Cự Linh Tự Nhiên đã liên tiếp giết tới, mang theo trọng quyền năng lượng, cùng uy lực thiên địa cộng minh, cuồng dã ngăn cản.
- Sư huynh! Trốn đi!
Đệ tử Cửu trọng thiên hét lớn, kịch liệt đánh ra một ánh sáng màu xanh, xuyên thủng vài trăm mét chiến trường, thẳng đến không trung.
Ánh sáng màu xanh nở rộ, hóa thành dây leo tươi tốt, hình thành kén cây khổng lồ.
Hàn Văn Hoán kêu thảm lao vùn vụt, muốn chạy trốn vào bên trong kén cây. Nhưng...
Rầm rầm...
Xiềng xích xông ngang, kịch liệt trùng kích, khi hắn thấy đã sắp xông vào trong dây leo được rồi, thì trước một khắc, hắn đã bị kéo chặt lấy.
- Cứu ta! Cứu ta! Ta nhận thua!
Hàn Văn Hoán kêu lên đầy thê lương thảm thiết, hướng về không trung cầu cứu.
Tất cả cao ngạo, tất cả quật cường đều tan thành mây khói.
Hắn đã sợ hãi!
Hơn mười cường giả Đại Diễn thánh địa đã chạy tới nơi này, cưỡi mãnh cầm rung động nhìn một màn phía dưới, nhưng không có ai nhúng tay.
- Thả hắn, chúng ta chỉ còn hai người, chúng ta đã thua rồi, đừng đánh nữa.
Đệ tử cửu trọng thiên tức giận gào thét, muốn đi cứu người, nhưng lại bị năm Cự Linh Tự Nhiên bao bọc vây quanh, đảo mắt đã bao phủ các loại thế công.
- Hàn sư huynh, ngọc thạch ngươi đâu, nhận thua đi.
Đệ tử cửu trọng thiên không kiên trì nổi, nếu không trốn chạy nữa, mình cũng sẽ phải chết.
Hắn phát ra tiếng gào thét sau cùng, quả quyết kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.
- Chúng ta thua! Chúng ta nhận thua!
Ngọc thạch của Hàn Văn Hoán đã bị tạc nát, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hoàn toàn đánh mất dụ.c vọng chiến đấu, hắn sợ hãi kêu thảm, kêu r.ên kịch liệt.
Khương Phàm lại không để lọt vào mắt, dắt xiềng xích kéo hắn xuống tới.
Móng vuốt sắc bén hung hăng chụp về phía đầu Hàn Văn Hoán.
- Aaa…!!
Hàn Văn Hoán hoảng sợ thét lên, thân thể rách rưới giãy dụa kịch liệt.
Toàn thân Khương Phàm be bét máu thịt, gương mặt dữ tợn, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh điên cuồng thôn phệ linh lực của Hàn Văn Hoán, bao gồm cả Tam Sắc Tước linh nguyên trong khí hải.
Bộ nội tu công quyết Đại Diệu Thiên Kinh này hoàn toàn là nguyên bộ cùng Chu Tước linh nguyên, không chỉ có thể cải thiện thể chất, còn có thể cướp đoạt Thánh Viêm.
- Hắn đang làm gì?
- Hình như đang hấp thu năng lượng của Hàn Văn Hoán!
- Đây là hấp thu năng lượng? Cái này, phụ mẫu nó, đây là đang thôn phệ linh nguyên của tên kia!
Các cường giả Đại Diễn thánh địa chiếm cứ ở trên không, khiếp sợ nhìn hình ảnh phía dưới.
Ngay cả Tô Triệt cũng hơi nhíu mày, quá độc ác!
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn Thánh Viêm, mơ hồ hình thành Chu Tước giương cánh, không thấy rõ cụ thể bộ dáng, nhưng lại có thể cảm nhận được lệ khí đáng sợ.
Loàn thân liệt diễm Hàn Văn Hoán không ngừng liên tục phóng tới không trung, cũng hiển hóa ra hình dáng Tam Sắc Tước, bị thú ảnh Khương Phàm kia quay quanh, tàn nhẫn thôn phệ.
- Rốt cuộc hắn là linh nguyên gì? Sao hắn có thể săn bắt linh nguyên của người khác?
Tô Lăng lại cảm nhận được cái phần khí tức để cho nàng khẩn trương, đối với linh nguyên của Khương Phàm lại càng thêm tò mò.
Trưởng lão Đại Diễn thánh địa giáng lâm, cao giọng tuyên bố:
- Trận chiến này kết thúc! Ly Hỏa thánh địa, thất bại!
Khương Phàm lại không hề hay biết, tiếp tục thôn phệ Hàn Văn Hoán.
- Dừng tay!
Sắc mặt Đại Diễn trưởng lão đột nhiên lạnh, phất tay đánh ra một tấm lụa năng lượng.
Mặc dù chỉ là một kích, không bằng một phần một triệu năng lực của hắn, nhưng cũng dư để đẩy lui Linh Nguyên cảnh Khương Phàm.
Nhưng...
Cường quang phun trào trước mặt Khương Phàm, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ầm vang xuất hiện, ngạnh kháng tấm lụa kia.
Ầm ầm!
Tiếng vang rung trời, dãy núi lay động.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ngạnh kháng chống đỡ năng lượng, gào thét lên đánh tới hướng Khương Phàm.
Khương Phàm như bị sét đánh bay ra ngoài, toàn thân vẩy ra máu tươi, nhưng móng vuốt tứ chi vẫn gắt gao nắm lấy Hàn Văn Hoán.
Khi bọn hắn rơi xuống dưới phế tích vài trăm mét, một khắc này, Hàn Văn Hoán đã im bặt, Tam Sắc Tước trong khí hải đã hoàn toàn tiến vào thân thể Khương Phàm.
Chu Tước trong khí hải gáy to, thôn phệ Tam Sắc Tước, cưỡng ép dung hợp.
Đại Diễn trưởng lão muốn ngăn lại nhưng đã tới đã không kịp.
Khương Phàm nằm trong phế tích, toàn thân phun trào huyết khí, thúc giục Đại Diệu Thiên Kinh tái tạo mạch máu, chữa trị huyết nhục.
Dạ An Nhiên và bọn người Tiêu Phượng Ngô tản Đại Hoang Tù Thiên Trận ra, sắc mặt tái nhợt ngồi ở chỗ đó, khí tức lộn xộn, thể hiện đau đớn.
Lần đầu tiên thi triển, hiệu quả rất không tệ, nhưng quá hỗn loạn, hoàn toàn chưa từng xuất hiện cái gọi là hình dáng tiểu thế giới, mà đối với mỗi người đều tạo thành thương tích, mặc kệ là trên thân thể hay là trên linh hồn.
- Hàn Văn Hoán chết rồi?
- Bị ăn tươi?
Các đệ tử Đại Diễn thánh địa nhìn Hàn Văn Hoán bên cạnh Khương Phàm không có động tĩnh, thể hiện biểu cảm quái dị, trong lòng càng rung động.
Hàn Ngạo từ trong phế tích tìm được chiếc nhẫn Hàn Văn Hoán đánh rơi, sau khi nhỏ máu nhận chủ, từ bên trong đã tìm được "Bồ Đề Dương Linh Đan" mong đợi, hướng về đám người hô to:
- Bồ Đề Dương Linh Đan, thuộc về Vô Hồi thánh địa!
Đại Diễn trưởng lão lắc đầu than nhẹ, biến mất tại chỗ.
Tất cả Thánh Chủ tụ tập nơi, các đệ tử Ly Hỏa liên tiếp trở về đang lo lắng chờ đợi tin tức.
- Hàn Văn Hoán đâu?
Đại Diễn trưởng lão vừa trở về, bọn hắn cùng nhau sững sờ.
Người đâu! Vì sao không mang về đến!
- Hàn Văn Hoán, đã chết!
- Chết rồi? Làm sao lại chết! Không phải ngài đã đi qua sao? Vì sao ngài không ngăn cản!
Các đệ tử Ly Hỏa giận dữ mắng mỏ.
- Xảy ra chuyện gì!
Ly Hỏa Thánh Chủ chau mày, đè nén cuồn cuộn lửa giận trong lồng ngực.
- Ta không quá rõ ràng, nhưng hắn giống như đã bị Khương Phàm ăn.
- Ăn? Nói rõ ràng!
- Linh nguyên của hắn bị Khương Phàm ăn!
Trong lòng Ly Hỏa Thánh Chủ và bọn người Đường Thiết Bình hơi hồi hộp một chút.
Tên điên này vậy mà lại dám ở Đại Diễn thánh địa công nhiên nuốt linh nguyên?
Giống Diêm Lâu lúc trước như thế sao?
Đại Diễn Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, cùng Linh Kiếp Thánh Chủ đều cùng túc lão mình trao đổi ánh mắt kinh nghi, còn có thể nuốt linh nguyên?