Đan Đại Chí Tôn
Chương 732: Ngươi là đội trưởng, nghe ngươi
- Khương Phàm, ngươi còn muốn vượt cấp khiêu chiến?
Nam tử vừa muốn gầm thét phản kích, lòng bàn tay Khương Phàm đã thức tỉnh văn ấn Chu Tước.
Lệ khí được phóng thích, sát uy được khuấy động, như một con Chu Tước thật sự đang gáy to, uy thế kinh khủng bao phủ nam tử.
- Đáng chết.
Nam tử trong lúc nhất thời đã kích hoạt ngọc thạch, biến mất trong nháy mắt.
- Hoàn Nhan Liệt, còn mỗi ba người bọn ngươi!
Khương Phàm hét lớn, thế công không giảm, lao đến Hoàn Nhan Liệt.
- Ngươi chán sống!
Hoàn Nhan hoàn toàn bộc phát ra Siêu Độ linh văn, giống như con mắt đang nộ trừng. Trong liệt diễm cuồn cuộn tràn ngập ra sát khí mãnh liệt, tràn ngập mỗi một góc.
Khương Phàm đột nhiên hoảng hốt, giống như rơi vào trong thế giới tử vong vô tận.
Liệt diễm không có, kim quang biến mất, thay vào đó là mây đen nồng đậm, kiềm chế nặng nề, mênh mông vô biên.
Nơi này sơn ảnh trùng điệp, âm trầm đáng sợ, còn có huyết hà lao nhanh.
Đây là một hình ảnh thần bí lại đáng sợ, chân thực đến mãnh liệt, đập vào mắt liền lập tức kinh hồn.
Đây là huyễn tưởng tử vong Siêu Độ linh văn kiến tạo, có thể khiến người ta trong nháy mắt thất thần, sau đó ở trong hoảng hốt tiếp nhận ánh sáng siêu độ đả kích trí mạng.
Khương Phàm lại bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ trong nháy mắt, một đoạn ánh sáng siêu độ đối diện lao tới.
Ánh sáng phóng đại, bên tai quanh quẩn âm thanh tụng kinh, cầu nguyện, tế bái các loại, thê lương xa xưa, như phật âm, như quỷ ngữ.
Khương Phàm trước tiên triệu ra tàn đao, lấy mặt đao ngăn cản.
Oanh!
Giống như một thế giới mênh mông đâm vào trên tàn đao, phát ra oanh minh kinh khủng, đánh rách tả tơi Thánh Viêm, vỡ nát mặt hồ.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.
Tàn đao đều suýt chút nữa đã rời khỏi tay.
Khương Phàm hồi hộp, không hổ là Đại Thừa thánh văn bát trọng thiên, quả nhiên lợi hại.
- Cao giai Linh Nguyên cảnh, chênh lệch mỗi một trọng thiên đều vượt qua tưởng tượng của ngươi, chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Hoàn Nhan Liệt quát lên đầy chói tai, khóa chặt Khương Phàm giết qua.
Nhưng, không gian phía trước bất chợt vặn vẹo, một vị lão giả giáng lâm trên hồ nước, khí thế bàng bạc giống như cự nhạc nguy nga, hung hăng trấn trụ tràng diện.
- Chúng ta đã thu bảy vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đã mất tư cách thi đấu đi săn. Ba người các ngươi, nên lui ra khỏi.
Lão giả nói xong, không để ý đến sự phản kháng của bọn họ, cưỡng ép cuốn đi.
- Không không không... Còn chưa có kết thúc, ta còn chưa có...
Giọng Hoàn Nhan Liệt, Tác Lam Nhan, Từ Sinh im bặt, mang theo không cam lòng, mang theo tức giận.
Mặt hồ hỗn loạn cứ như vậy mà khôi phục bình tĩnh.
- Kết thúc?
Cơ Lăng Huyên còn chưa đã ngứa.
Đao Hoàng và tiểu Kim hầu đều nhìn về phía mặt hồ xa xa, nơi đó còn trải rộng dây leo nặng nề giống như rừng rậm, tầng băng vỡ nát, quấn tới đáy hồ thật sâu.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, vọt tới trên dây leo bừa bộn rậm rạp:
- Các ngươi ổn chứ?
Tầng băng nơi đáy hồ nhanh chóng hòa tan, bọn người Tiêu Phượng Ngô từ trong nước xuất hiện.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng có tầng băng ngăn cản, còn không có bị thương.
- Bây giờ thì hoàn hảo, nếu như tối nay thì chưa biết.
Tiêu Phượng Ngô lòng còn sợ hãi, dù sao bọn hắn cũng là lục trọng thiên, đối mặt với cửu trọng thiên quá cố hết sức.
- Kết thúc?
Hàn Ngạo nhìn qua bốn phía, mình cũng có chút khó có thể tin, bọn hắn vậy mà thật phế đi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa rồi.
Tin tức Hồn Thiên thánh địa bị loại quanh quẩn ở trên không, nhắc nhở Linh Kiếp thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa còn đang cẩn thận hành động từng li từng tí.
- Bị loại rồi?
- Chỉ mới bắt đầu mấy giờ? Vô Hồi thánh địa làm thế nào làm được?
- Không phải Hồn Thiên thánh địa có hai Mộc hệ linh văn cửu trọng thiên sao?
- Cái tên ngu xuẩn Hoàn Nhan Liệt kia đang làm gì!
Ly Hỏa thánh địa nhận được tin tức thì khó mà chấp nhận được.
Dựa theo ba bên bí mật ước định, bọn hắn chỉ cần phụ trách ẩn nấp, Vô Hồi thánh địa giao cho hai phe thánh địa còn lại thu thập. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, bắt đầu không đến nửa ngày, cứ vậy mà bị phế đi một cái.
Mục Sùng Vân trầm giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Mặc dù còn có Linh Kiếp thánh địa, nhưng phạm vi bãi săn quá lớn, chỉ dựa vào bọn hắn rất khó ngăn chặn đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Những người khác rất khẩn trương, nếu như Vô Hồi thánh địa đột nhiên xuất hiện, bọn hắn có thể chống đỡ được sao?
Mặc dù bọn hắn oán hận đám người Vô Hồi thánh địa kia, nhưng không thể không thừa nhận đám người kia quả thật có chút thực lực.
Vừa mới bắt đầu liền phế đi Hồn Thiên thánh địa càng có thể nói rõ vấn đề.
Hàn Văn Hoán trầm ngâm nói.
- Nếu như các ngươi là Vô Hồi thánh địa, sau khi giải quyết Hồn Thiên thánh địa thì sẽ làm cái gì?
Mục Sùng Vân cau mày nói:
- Vậy cũng không dễ nói. Có khả năng sẽ đem tinh lực chủ yếu tới tính toán đám người Triệu Thắng kia, sau khi giải quyết nỗi lo, trong lòng lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà lùng bắt chúng ta. Cũng có khả năng, cảm thấy Hồn Thiên thánh địa bị phế, sẽ kích thích đến đám người Triệu Thắng kia, rất khó lại đánh lén gì đó, bất đắt dĩ phải đem tinh lực phóng tới chúng ta, lấy được Bồ Đề Linh Nguyên Đan lại nói. Còn có loại khả năng chính là cứ đi khắp nơi, đụng phải ai thì giải quyết kẻ đó.
Hàn Văn Hoán cau mày, chung quy đối với Vô Hồi thánh địa vẫn hiểu quá ít, rất khó đoán được mục tiêu hành động của bọn hắn.
- Chúng ta là tiếp tục trốn ở chỗ này, hay là rời khỏi?
Mục Sùng Vân nhìn sơn cốc thật vất vả mới chọn tốt, vị trí rất bí mật, còn xâu chuỗi cả hẻm núi, dòng sông, tựa như có thể đến có thể lui, nhưng nghĩ đến Vô Hồi thánh địa lại giải quyết Hồn Thiên thánh địa nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm giác nơi này rất không an toàn.
Hàn Văn Hoán rất muốn trốn kỹ ở chỗ này, thành thật chờ đợi Linh Kiếp thánh địa và Vô Hồi thánh địa đánh nhau sống chết, nhưng nếu như vậy hai bên không gặp mặt, ngược lại bị Vô Hồi thánh địa tìm được trước thì sao?
- Ngươi là đội trưởng, nghe ngươi.
Các đệ tử khác bây giờ cũng có chút khẩn trương, không quyết định chắc chắn được.
Nam tử vừa muốn gầm thét phản kích, lòng bàn tay Khương Phàm đã thức tỉnh văn ấn Chu Tước.
Lệ khí được phóng thích, sát uy được khuấy động, như một con Chu Tước thật sự đang gáy to, uy thế kinh khủng bao phủ nam tử.
- Đáng chết.
Nam tử trong lúc nhất thời đã kích hoạt ngọc thạch, biến mất trong nháy mắt.
- Hoàn Nhan Liệt, còn mỗi ba người bọn ngươi!
Khương Phàm hét lớn, thế công không giảm, lao đến Hoàn Nhan Liệt.
- Ngươi chán sống!
Hoàn Nhan hoàn toàn bộc phát ra Siêu Độ linh văn, giống như con mắt đang nộ trừng. Trong liệt diễm cuồn cuộn tràn ngập ra sát khí mãnh liệt, tràn ngập mỗi một góc.
Khương Phàm đột nhiên hoảng hốt, giống như rơi vào trong thế giới tử vong vô tận.
Liệt diễm không có, kim quang biến mất, thay vào đó là mây đen nồng đậm, kiềm chế nặng nề, mênh mông vô biên.
Nơi này sơn ảnh trùng điệp, âm trầm đáng sợ, còn có huyết hà lao nhanh.
Đây là một hình ảnh thần bí lại đáng sợ, chân thực đến mãnh liệt, đập vào mắt liền lập tức kinh hồn.
Đây là huyễn tưởng tử vong Siêu Độ linh văn kiến tạo, có thể khiến người ta trong nháy mắt thất thần, sau đó ở trong hoảng hốt tiếp nhận ánh sáng siêu độ đả kích trí mạng.
Khương Phàm lại bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ trong nháy mắt, một đoạn ánh sáng siêu độ đối diện lao tới.
Ánh sáng phóng đại, bên tai quanh quẩn âm thanh tụng kinh, cầu nguyện, tế bái các loại, thê lương xa xưa, như phật âm, như quỷ ngữ.
Khương Phàm trước tiên triệu ra tàn đao, lấy mặt đao ngăn cản.
Oanh!
Giống như một thế giới mênh mông đâm vào trên tàn đao, phát ra oanh minh kinh khủng, đánh rách tả tơi Thánh Viêm, vỡ nát mặt hồ.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.
Tàn đao đều suýt chút nữa đã rời khỏi tay.
Khương Phàm hồi hộp, không hổ là Đại Thừa thánh văn bát trọng thiên, quả nhiên lợi hại.
- Cao giai Linh Nguyên cảnh, chênh lệch mỗi một trọng thiên đều vượt qua tưởng tượng của ngươi, chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Hoàn Nhan Liệt quát lên đầy chói tai, khóa chặt Khương Phàm giết qua.
Nhưng, không gian phía trước bất chợt vặn vẹo, một vị lão giả giáng lâm trên hồ nước, khí thế bàng bạc giống như cự nhạc nguy nga, hung hăng trấn trụ tràng diện.
- Chúng ta đã thu bảy vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đã mất tư cách thi đấu đi săn. Ba người các ngươi, nên lui ra khỏi.
Lão giả nói xong, không để ý đến sự phản kháng của bọn họ, cưỡng ép cuốn đi.
- Không không không... Còn chưa có kết thúc, ta còn chưa có...
Giọng Hoàn Nhan Liệt, Tác Lam Nhan, Từ Sinh im bặt, mang theo không cam lòng, mang theo tức giận.
Mặt hồ hỗn loạn cứ như vậy mà khôi phục bình tĩnh.
- Kết thúc?
Cơ Lăng Huyên còn chưa đã ngứa.
Đao Hoàng và tiểu Kim hầu đều nhìn về phía mặt hồ xa xa, nơi đó còn trải rộng dây leo nặng nề giống như rừng rậm, tầng băng vỡ nát, quấn tới đáy hồ thật sâu.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, vọt tới trên dây leo bừa bộn rậm rạp:
- Các ngươi ổn chứ?
Tầng băng nơi đáy hồ nhanh chóng hòa tan, bọn người Tiêu Phượng Ngô từ trong nước xuất hiện.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng có tầng băng ngăn cản, còn không có bị thương.
- Bây giờ thì hoàn hảo, nếu như tối nay thì chưa biết.
Tiêu Phượng Ngô lòng còn sợ hãi, dù sao bọn hắn cũng là lục trọng thiên, đối mặt với cửu trọng thiên quá cố hết sức.
- Kết thúc?
Hàn Ngạo nhìn qua bốn phía, mình cũng có chút khó có thể tin, bọn hắn vậy mà thật phế đi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa rồi.
Tin tức Hồn Thiên thánh địa bị loại quanh quẩn ở trên không, nhắc nhở Linh Kiếp thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa còn đang cẩn thận hành động từng li từng tí.
- Bị loại rồi?
- Chỉ mới bắt đầu mấy giờ? Vô Hồi thánh địa làm thế nào làm được?
- Không phải Hồn Thiên thánh địa có hai Mộc hệ linh văn cửu trọng thiên sao?
- Cái tên ngu xuẩn Hoàn Nhan Liệt kia đang làm gì!
Ly Hỏa thánh địa nhận được tin tức thì khó mà chấp nhận được.
Dựa theo ba bên bí mật ước định, bọn hắn chỉ cần phụ trách ẩn nấp, Vô Hồi thánh địa giao cho hai phe thánh địa còn lại thu thập. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, bắt đầu không đến nửa ngày, cứ vậy mà bị phế đi một cái.
Mục Sùng Vân trầm giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Mặc dù còn có Linh Kiếp thánh địa, nhưng phạm vi bãi săn quá lớn, chỉ dựa vào bọn hắn rất khó ngăn chặn đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Những người khác rất khẩn trương, nếu như Vô Hồi thánh địa đột nhiên xuất hiện, bọn hắn có thể chống đỡ được sao?
Mặc dù bọn hắn oán hận đám người Vô Hồi thánh địa kia, nhưng không thể không thừa nhận đám người kia quả thật có chút thực lực.
Vừa mới bắt đầu liền phế đi Hồn Thiên thánh địa càng có thể nói rõ vấn đề.
Hàn Văn Hoán trầm ngâm nói.
- Nếu như các ngươi là Vô Hồi thánh địa, sau khi giải quyết Hồn Thiên thánh địa thì sẽ làm cái gì?
Mục Sùng Vân cau mày nói:
- Vậy cũng không dễ nói. Có khả năng sẽ đem tinh lực chủ yếu tới tính toán đám người Triệu Thắng kia, sau khi giải quyết nỗi lo, trong lòng lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà lùng bắt chúng ta. Cũng có khả năng, cảm thấy Hồn Thiên thánh địa bị phế, sẽ kích thích đến đám người Triệu Thắng kia, rất khó lại đánh lén gì đó, bất đắt dĩ phải đem tinh lực phóng tới chúng ta, lấy được Bồ Đề Linh Nguyên Đan lại nói. Còn có loại khả năng chính là cứ đi khắp nơi, đụng phải ai thì giải quyết kẻ đó.
Hàn Văn Hoán cau mày, chung quy đối với Vô Hồi thánh địa vẫn hiểu quá ít, rất khó đoán được mục tiêu hành động của bọn hắn.
- Chúng ta là tiếp tục trốn ở chỗ này, hay là rời khỏi?
Mục Sùng Vân nhìn sơn cốc thật vất vả mới chọn tốt, vị trí rất bí mật, còn xâu chuỗi cả hẻm núi, dòng sông, tựa như có thể đến có thể lui, nhưng nghĩ đến Vô Hồi thánh địa lại giải quyết Hồn Thiên thánh địa nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm giác nơi này rất không an toàn.
Hàn Văn Hoán rất muốn trốn kỹ ở chỗ này, thành thật chờ đợi Linh Kiếp thánh địa và Vô Hồi thánh địa đánh nhau sống chết, nhưng nếu như vậy hai bên không gặp mặt, ngược lại bị Vô Hồi thánh địa tìm được trước thì sao?
- Ngươi là đội trưởng, nghe ngươi.
Các đệ tử khác bây giờ cũng có chút khẩn trương, không quyết định chắc chắn được.