Đan Đại Chí Tôn
Chương 717: Thánh Chủ dạy bảo rất phải!
Khương Phàm bóp lấy cổ u Dương Yên, đem mặt của nàng hất lên, lung lay về phía Thác Bạt Hoằng.
- Còn nhớ cô ta không? u Dương Yên! Thánh linh văn Hồn Thiên thánh địa các ngươi!
- Tên hổn đản ngươi! Thả nàng ra!
Đám đệ tử thiên tài Hồn Thiên thánh địa giận dữ mắng mỏ lấy Khương Phàm.
Ngay cả Hồn Thiên Thánh Chủ cũng hơi nhíu mày, mắt lạnh nhìn Khương Phàm, cũng muốn xem hắn muốn làm gì.
- Xem ra các ngươi còn nhớ rõ. Nhớ là tốt. Chuyện của chúng ta tại Long Hổ Đài còn chưa có thanh toán đâu. Thác Bạt Hoằng, ngươi nếu có thể còn sống rời khỏi Tây Bộ, Khương Phàm ta theo họ ngươi. Mệnh của ngươi, ta định trước.
Khương Phàm đột nhiên giơ một đao lên chém xuống, đầu u Dương Yên rơi xuống đất.
Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh!
Tất cả mọi người giật mình.
Trong đầu đều như đã rỗng, thời gian giống như bị ngưng lại.
Bọn hắn khó có thể tin được mà nhìn cái đầu đang lăn xuống.
Giết?
Hắn giết u Dương Yên?
Ngay trước mặt Hồn Thiên thánh địa, cứ như vậy mà chặt?
- Khương Phàm, tên khốn kiếp, ngươi muốn chết?
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa toàn bộ đều nổi giận lên, giết tới Khương Phàm.
Nhưng, một khí tức kinh khủng từ bảo điện mãnh liệt lao ra, vô hình vô chất nuốt hết đệ tử hồn thiên.
Toàn thân bọn hắn ớn lạnh, giống như bị mãnh thú Hoang Cổ tiếp cận, hô hấp dồn dập, hãi hùng khiếp vía.
- Thi đấu săn giết đã bắt đầu rồi sao?
Vô Hồi Thánh Chủ đi ra bảo điện, phía sau có hai vị túc lão Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng đi theo, còn có các đệ tử thân truyền túc lão là Vũ Văn Hùng, Lâm Nam.
- Hắn giết u Dương Yên.
Thác Bạt Hoằng chống đỡ áp lực kinh khủng, tức giận chỉ Khương Phàm.
- Không giết, giữ lại làm tai họa sao?
Vô Hồi Thánh Chủ thản nhiên nói.
- Tuy nhiên, giết ngay trước mặt Hồn Thiên Thánh Chủ, quả thật có chút quá mức. Nên phạt...
Dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người, Vô Hồi Thánh Chủ đi qua Khương Phàm, đầu ngón tay nhếch qua gương mặt, nhẹ nhàng vỗ:
- Phạt một bàn tay.
- Vô Hồi Thánh Chủ! Ngươi khinh người quá đáng!
Các trưởng lão Hồn Thiên thánh địa đều nổi giận, đây là tới làm cái gì, khiêu khích sao, gây chuyện sao?
- Ha ha, không khi dễ các ngươi, chờ các ngươi khi dễ ta sao?
Vô Hồi Thánh Chủ phất tay lấy đi bảo điện, nhìn về phía Ly Hỏa Thánh Chủ:
- Mấy ngày không gặp, khí sắc khá tốt hơn rồi, có phải lại cần ăn đòn rồi hay không? Bản Thánh Chủ ta miễn phí cung cấp phục vụ đánh mặt, cam đoan hai bàn tay đánh cho lão già ngươi đỏ mặt nhào nhào.
Ly Hỏa Thánh Chủ miễn cưỡng giữ vững uy nghiêm, giận dữ mắng mỏ:
- Nơi này không phải Vô Hồi thánh địa, cũng không phải Ly Hỏa thánh địa, ngươi tốt nhất nên biết an phận.
- Bản Thánh Chủ là phụ nữ đàng hoàng, vô cùng an phận. Ngược lại là mấy lão già các ngươi, hình như không an phận chút nào. Tới sớm như vậy, thông đồng thế nào rồi? Sớm nói cho ta một chút, chuẩn bị hại chúng ta thế nào? Tốt nhất nên có chút tươi mới, đừng làm mánh khoé cũ mất mặt xấu hổ.
Vô Hồi Thánh Chủ ngôn ngữ xảo trá, không chút khách khí nào, cứ kích thích bọn hắn.
Hồn Thiên Thánh Chủ không thể nhịn được nữa:
- Vô Hồi Thánh Chủ, chúng ta cùng ngươi không thù lại không oán, tại sao lại muốn nhằm vào chúng ta.
- Không oán không thù?
Vô Hồi Thánh Chủ yên nhiên cười khẽ, xinh đẹp động lòng người.
Mỹ nhân bất bại với thời gian, chính là đánh giá cao nhất đối với nàng.
Hồn Thiên Thánh Chủ nói:
- Có oán gì?! Có thù gì?!
Nụ cười trên mặt Vô Hồi Thánh Chủ không giảm, ánh mắt lại càng ngày càng lạnh:
- Nếu là không oán không thù, tại sao các ngươi muốn cùng lão già Ly Hỏa liên hợp?
- Ai liên hợp?
- Đường đường là Thánh Chủ, dám làm lại không dám nhận! Đừng để ta xem thường ngươi!
- Nơi này không có người liên hợp, càng không có người muốn nhằm vào ngươi! Đừng có làm dạ phụ nữ hẹp hòi như vậy!
- Tốt, đây chính là ngươi nói! Từ hôm nay trở đi, đến khi rời khỏi Tây Bộ, nếu như ta lại thấy các ngươi cùng Ly Hỏa thánh địa có bất kỳ vấn đề hợp tác nào, đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ.
- Ngươi...
- Các tiểu tử Hồn Thiên thánh địa, đều nghe rõ ràng rồi chứ? Nếu là dám cùng Ly Hỏa thánh địa thông đồng hại hài tử bên ta, ta sẽ tự mình xé sống các ngươi.
Nụ cười trên mặt Vô Hồi Thánh Chủ đã biến mất, khí thế kinh khủng ép tới phía đám người Hồn Thiên thánh địa kia.
Hồn Thiên Thánh Chủ cản ở phía trước, bực tức nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ, ở trước mặt người ngoài chú ý ngươi dáng vẻ, không nên quá phận.
- Bản Thánh Chủ ở trong hay ở ngoài đều coi trọng dáng vẻ. Nhưng loại người giống như các ngươi đây đều muốn tính toán ta, ta còn cho ngươi dáng vẻ? Bản Thánh Chủ không có tốt bụng như vậy! Cẩu vật!
- Ngươi... Lặp lại lần nữa.
- Lão cẩu.
- Ngươi...
- Chó chết.
- Ta…. phụ mẫu nó…. cùng ngươi...
Hồn Thiên Thánh Chủ suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu nói với bọn người Tiêu Phượng Ngô:
- Học được chưa? Đối đãi với kẻ không biết tốt xấu đồ thì phải như thế, không thể nuông chiều, có thể giết chết tuyệt đối không để sống. Chuyện đó, Khương Phàm làm rất đúng.
- Thánh Chủ dạy bảo rất phải!
Tiêu Phượng Ngô cao giọng đáp lời, hai con mắt tỏa cả ánh sáng.
Học được, phụ mẫu nó, học quá được!
Khóe mắt bọn người Lâm Nam run rẩy, dở khóc dở cười.
Thánh Chủ và Khương Phàm, thật là có chút giống.
- Vô Hồi Thánh Chủ, hỏa khí còn chưa có tiêu đâu. Nơi này là Đại Diễn thánh địa, cho ta chút mặt mũi.
Đại Diễn Thánh Chủ mang theo các túc lão Đại Diễn từ sâu trong cổ thành đi tới.
Bọn hắn đã sớm tới, vốn muốn cho bốn đại thánh địa giao lưu trao đổi trước, ôn hoà nhã nhặn nói chuyện, kết quả là bọn hắn đã ngây thơ.
Vị Vô Hồi Thánh Chủ này đâu chỉ mang theo hỏa khí, đơn giản là mang theo sát khí.
Ly Hỏa Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, Linh Kiếp Thánh Chủ rối rít nói:
- Thật xin lỗi Thánh Chủ, người này thật sự có hại cho thanh danh Nam Bộ thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh:
- Đại Hoang gặp nạn ngàn năm, tam đại thánh địa các ngươi từ đầu đến cuối cái rắm đều không có thả một cái, còn vọng tưởng dùng Đại Hoang mài chết Vô Hồi thánh địa, các ngươi thật cho rằng Nam Bộ thánh địa mặt dày.
- Còn nhớ cô ta không? u Dương Yên! Thánh linh văn Hồn Thiên thánh địa các ngươi!
- Tên hổn đản ngươi! Thả nàng ra!
Đám đệ tử thiên tài Hồn Thiên thánh địa giận dữ mắng mỏ lấy Khương Phàm.
Ngay cả Hồn Thiên Thánh Chủ cũng hơi nhíu mày, mắt lạnh nhìn Khương Phàm, cũng muốn xem hắn muốn làm gì.
- Xem ra các ngươi còn nhớ rõ. Nhớ là tốt. Chuyện của chúng ta tại Long Hổ Đài còn chưa có thanh toán đâu. Thác Bạt Hoằng, ngươi nếu có thể còn sống rời khỏi Tây Bộ, Khương Phàm ta theo họ ngươi. Mệnh của ngươi, ta định trước.
Khương Phàm đột nhiên giơ một đao lên chém xuống, đầu u Dương Yên rơi xuống đất.
Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh!
Tất cả mọi người giật mình.
Trong đầu đều như đã rỗng, thời gian giống như bị ngưng lại.
Bọn hắn khó có thể tin được mà nhìn cái đầu đang lăn xuống.
Giết?
Hắn giết u Dương Yên?
Ngay trước mặt Hồn Thiên thánh địa, cứ như vậy mà chặt?
- Khương Phàm, tên khốn kiếp, ngươi muốn chết?
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa toàn bộ đều nổi giận lên, giết tới Khương Phàm.
Nhưng, một khí tức kinh khủng từ bảo điện mãnh liệt lao ra, vô hình vô chất nuốt hết đệ tử hồn thiên.
Toàn thân bọn hắn ớn lạnh, giống như bị mãnh thú Hoang Cổ tiếp cận, hô hấp dồn dập, hãi hùng khiếp vía.
- Thi đấu săn giết đã bắt đầu rồi sao?
Vô Hồi Thánh Chủ đi ra bảo điện, phía sau có hai vị túc lão Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng đi theo, còn có các đệ tử thân truyền túc lão là Vũ Văn Hùng, Lâm Nam.
- Hắn giết u Dương Yên.
Thác Bạt Hoằng chống đỡ áp lực kinh khủng, tức giận chỉ Khương Phàm.
- Không giết, giữ lại làm tai họa sao?
Vô Hồi Thánh Chủ thản nhiên nói.
- Tuy nhiên, giết ngay trước mặt Hồn Thiên Thánh Chủ, quả thật có chút quá mức. Nên phạt...
Dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người, Vô Hồi Thánh Chủ đi qua Khương Phàm, đầu ngón tay nhếch qua gương mặt, nhẹ nhàng vỗ:
- Phạt một bàn tay.
- Vô Hồi Thánh Chủ! Ngươi khinh người quá đáng!
Các trưởng lão Hồn Thiên thánh địa đều nổi giận, đây là tới làm cái gì, khiêu khích sao, gây chuyện sao?
- Ha ha, không khi dễ các ngươi, chờ các ngươi khi dễ ta sao?
Vô Hồi Thánh Chủ phất tay lấy đi bảo điện, nhìn về phía Ly Hỏa Thánh Chủ:
- Mấy ngày không gặp, khí sắc khá tốt hơn rồi, có phải lại cần ăn đòn rồi hay không? Bản Thánh Chủ ta miễn phí cung cấp phục vụ đánh mặt, cam đoan hai bàn tay đánh cho lão già ngươi đỏ mặt nhào nhào.
Ly Hỏa Thánh Chủ miễn cưỡng giữ vững uy nghiêm, giận dữ mắng mỏ:
- Nơi này không phải Vô Hồi thánh địa, cũng không phải Ly Hỏa thánh địa, ngươi tốt nhất nên biết an phận.
- Bản Thánh Chủ là phụ nữ đàng hoàng, vô cùng an phận. Ngược lại là mấy lão già các ngươi, hình như không an phận chút nào. Tới sớm như vậy, thông đồng thế nào rồi? Sớm nói cho ta một chút, chuẩn bị hại chúng ta thế nào? Tốt nhất nên có chút tươi mới, đừng làm mánh khoé cũ mất mặt xấu hổ.
Vô Hồi Thánh Chủ ngôn ngữ xảo trá, không chút khách khí nào, cứ kích thích bọn hắn.
Hồn Thiên Thánh Chủ không thể nhịn được nữa:
- Vô Hồi Thánh Chủ, chúng ta cùng ngươi không thù lại không oán, tại sao lại muốn nhằm vào chúng ta.
- Không oán không thù?
Vô Hồi Thánh Chủ yên nhiên cười khẽ, xinh đẹp động lòng người.
Mỹ nhân bất bại với thời gian, chính là đánh giá cao nhất đối với nàng.
Hồn Thiên Thánh Chủ nói:
- Có oán gì?! Có thù gì?!
Nụ cười trên mặt Vô Hồi Thánh Chủ không giảm, ánh mắt lại càng ngày càng lạnh:
- Nếu là không oán không thù, tại sao các ngươi muốn cùng lão già Ly Hỏa liên hợp?
- Ai liên hợp?
- Đường đường là Thánh Chủ, dám làm lại không dám nhận! Đừng để ta xem thường ngươi!
- Nơi này không có người liên hợp, càng không có người muốn nhằm vào ngươi! Đừng có làm dạ phụ nữ hẹp hòi như vậy!
- Tốt, đây chính là ngươi nói! Từ hôm nay trở đi, đến khi rời khỏi Tây Bộ, nếu như ta lại thấy các ngươi cùng Ly Hỏa thánh địa có bất kỳ vấn đề hợp tác nào, đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ.
- Ngươi...
- Các tiểu tử Hồn Thiên thánh địa, đều nghe rõ ràng rồi chứ? Nếu là dám cùng Ly Hỏa thánh địa thông đồng hại hài tử bên ta, ta sẽ tự mình xé sống các ngươi.
Nụ cười trên mặt Vô Hồi Thánh Chủ đã biến mất, khí thế kinh khủng ép tới phía đám người Hồn Thiên thánh địa kia.
Hồn Thiên Thánh Chủ cản ở phía trước, bực tức nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ, ở trước mặt người ngoài chú ý ngươi dáng vẻ, không nên quá phận.
- Bản Thánh Chủ ở trong hay ở ngoài đều coi trọng dáng vẻ. Nhưng loại người giống như các ngươi đây đều muốn tính toán ta, ta còn cho ngươi dáng vẻ? Bản Thánh Chủ không có tốt bụng như vậy! Cẩu vật!
- Ngươi... Lặp lại lần nữa.
- Lão cẩu.
- Ngươi...
- Chó chết.
- Ta…. phụ mẫu nó…. cùng ngươi...
Hồn Thiên Thánh Chủ suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu nói với bọn người Tiêu Phượng Ngô:
- Học được chưa? Đối đãi với kẻ không biết tốt xấu đồ thì phải như thế, không thể nuông chiều, có thể giết chết tuyệt đối không để sống. Chuyện đó, Khương Phàm làm rất đúng.
- Thánh Chủ dạy bảo rất phải!
Tiêu Phượng Ngô cao giọng đáp lời, hai con mắt tỏa cả ánh sáng.
Học được, phụ mẫu nó, học quá được!
Khóe mắt bọn người Lâm Nam run rẩy, dở khóc dở cười.
Thánh Chủ và Khương Phàm, thật là có chút giống.
- Vô Hồi Thánh Chủ, hỏa khí còn chưa có tiêu đâu. Nơi này là Đại Diễn thánh địa, cho ta chút mặt mũi.
Đại Diễn Thánh Chủ mang theo các túc lão Đại Diễn từ sâu trong cổ thành đi tới.
Bọn hắn đã sớm tới, vốn muốn cho bốn đại thánh địa giao lưu trao đổi trước, ôn hoà nhã nhặn nói chuyện, kết quả là bọn hắn đã ngây thơ.
Vị Vô Hồi Thánh Chủ này đâu chỉ mang theo hỏa khí, đơn giản là mang theo sát khí.
Ly Hỏa Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, Linh Kiếp Thánh Chủ rối rít nói:
- Thật xin lỗi Thánh Chủ, người này thật sự có hại cho thanh danh Nam Bộ thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh:
- Đại Hoang gặp nạn ngàn năm, tam đại thánh địa các ngươi từ đầu đến cuối cái rắm đều không có thả một cái, còn vọng tưởng dùng Đại Hoang mài chết Vô Hồi thánh địa, các ngươi thật cho rằng Nam Bộ thánh địa mặt dày.