Đan Đại Chí Tôn
Chương 702: Ly Hỏa Tức Giận
Cái gọi là tuyên ngôn đó thật quá khó nghe, cực kỳ ác liệt, xấu xí!
Điện chủ Xích Diễm điện cưỡng ép đóng cửa điện lại, an ủi Thánh Chủ đang nổi giận:
- Thánh Chủ bớt giận trước đã! Việc cấp bách là phải ứng phó Vô Hồi Thánh Chủ xâm lấn, hình như nàng đã mang theo bốn vị túc lão giết tới.
Điện chủ Đan Đỉnh điện thở dài nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ dám giết tới không chút kiêng kỵ nào, hành động ở Đại Hoang hẳn là đã thất bại.
Hai ngàn quan tài đại biểu cho hai ngàn cái mạng, đám người Đường Thiết Bình có thể còn sống một ngàn người đã coi như là may rồi. Hơn nữa còn muốn lách qua La Phù sơn mạch từ những phương hướng khác trở về, thời gian nhanh nhất đều phải mất một tháng. Nhưng Vô Hồi Thánh Chủ lại khí thế hung hung, chỉ cần ba ngày năm ngày liền có thể tới đây.
Chỉ bằng lực lượng chúng ta bây giờ, có thể đỡ được bao lâu?
Điện chủ Kim Thai điện cũng nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ ngang ngược bá đạo, còn không nói đạo lý, nếu như nàng công phá phòng ngự của chúng ta, coi như không triển khai đồ sát, cũng sẽ đem tẩy sạch toàn bộ đan dược bảo bối của chúng ta. Thánh Chủ, chúng ta nhất định phải nghĩ cách đối phó.
- Các ngươi có đề nghị gì?
Ly Hỏa Thánh Chủ nghiêm mặt ngồi xuống, chưa từng để thánh địa nửa tàn là Vô Hồi thánh địa kia vào mắt, không nghĩ tới trong một năm ngắn ngủi lại liên tiếp bị Vô Hồi thánh địa nhục nhã.
Nhưng, Vô Hồi thánh địa rõ ràng đã bố trí số lượng lớn cường giả ở hai bên biên giới tuyến, làm sao lại còn có dư lực đánh tan chi đội hơn ba ngàn người của bọn hắn tập kích tại Đại Hoang được?
Rốt cuộc, Vô Hồi thánh địa có bao nhiêu người?
Điện chủ Thiên Nguyên điện nói:
- Dựa vào chúng ta khẳng định là không được, chỉ có thể cầu viện!
- Hừ! Vô Hồi Thánh Chủ sẽ bán mặt mũi Linh Kiếp Thánh Chủ và Hồn Thiên Thánh Chủ sao? Ta thấy chưa hẳn!
Ly Hỏa Thánh Chủ rất rõ ràng ân oán giữa bốn đại thánh địa ở Nam Bộ, bởi vì sự kiện ở Đại Hoang, Vô Hồi thánh địa đã rất nhiều năm không liên hệ cùng ba bên thánh địa còn lại.
Hồn Thiên thánh địa và Linh Kiếp thánh địa lúc này đã xen vào, nói không chừng sẽ còn chọc giận Vô Hồi Thánh Chủ, gây nên đại chiến càng hỗn loạn.
Điện chủ Xích Diễm điện nói:
- Chúng ta có thể cầu viện các thánh địa khác.
Ly Hỏa Thánh Chủ khẽ nhíu mày:
- Ý của các ngươi là, Đại Diễn thánh địa?
Điện chủ Xích Diễm điện gật đầu:
- Không sai, liên minh tôn chủ Thánh Địa ở Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa! Chỉ có bọn hắn mới có tư cách nhúng tay, cũng có năng lực ngăn Vô Hồi Thánh Chủ lại, mà thời gian cũng kịp.
Ly Hỏa Thánh Chủ chăm chú suy nghĩ, thật phải đem chuyện Nam Bộ đâm đến Tây Bộ sao?
Thương Huyền có hai mươi sáu Thánh địa, cùng chia liên minh ở năm nơi.
Ly Hỏa thánh địa chính là liên minh tôn chủ ở Nam Bộ, đương nhiên là trên danh nghĩa.
Tôn chủ Nam Bộ lại cầu viện tôn chủ Tây Bộ?
Lại còn bởi vì lãnh địa của mình bị thánh địa đánh?
- Thánh Chủ, ta biết ngài cảm thấy rất mất mặt, nhưng nếu không quyết định, Vô Hồi Thánh Chủ sẽ đánh đến đây, con mụ điên kia nếu hô to ra khẩu hiệu báo thù gì đó thì chuyện gì cũng đều làm ra được.
Điện chủ Xích Diễm điện cũng không muốn đem chuyện xấu Nam Bộ truyền đến Tây Bộ, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy.
Ly Hỏa Thánh Chủ trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu nhìn về phía điện chủ năm điện.
Ngũ đại điện chủ toàn bộ chắp tay hành lễ, chờ đợi quyết định của hắn.
- Thôi! Mời Đại Diễn thánh địa ra mặt đi!
Ly Hỏa Thánh Chủ đã ra quyết định, nhưng trong lòng vẫn tuôn ra một cảm giác nhục nhã khó nói nên lời.
Điện chủ Xích Diễm điện nói:
- Ta còn Ngân Xà Chiến Xa, vừa đi vừa về tầm nửa tháng!
- Đi đi. Giải thích rõ ràng sự kiện phát sinh và hậu quả của nó với Đại Diễn Thánh Chủ. Những người khác, tuyên bố với bên ngoài cho ta, hắc ám Đại Hoang không có hỗn loạn, Vô Hồi Thánh Chủ khuếch đại sự thật, ý muốn cướp bóc đan dược của thánh địa chúng ta. Còn có, truyền lệnh Hoang Mãng nguyên, tất cả cường giả Linh Hồn cảnh trở lên, bất luận là người, hay là Yêu thú, trong thời gian ngắn nhất phải tới thánh địa tập kết, cùng nhau đóng giữ pháp trận phòng ngự.
Vô Hồi thánh địa!
- Thánh Chủ dẫn người đến Hoang Mãng nguyên, đoán chừng bây giờ đã náo lên rồi.
Khương Phàm vừa trở lại Vô Hồi thánh địa liền nhận được tin tức bạo kình này.
- Thánh Chủ thật uy vũ.
Khương Phàm rung động, đổi trắng thay đen xác thực lợi hại, Ly Hỏa Thánh Chủ đoán chừng đang cách bình chướng mắng nhau với Thánh Chủ đây.
Tuy nhiên, kẻ ác cần có kẻ ác hơn, chỉ có như thế mới có thể để cho Ly Hỏa thánh địa trung thực xuống được.
- Hảo huynh đệ! Ngươi trở lại rồi, nhớ ngươi muốn chết!
Chu Thanh Thọ tìm tới Khương Phàm, mở rộng vòng tay kích động nhào về phía Khương Phàm.
- Khống chế một chút!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi, dở khóc dở cười nói:
- Ở chỗ này thế nào rồi?
Chu Thanh Thọ xoạch miệng:
- Cũng không tệ lắm, chính là... Có chút... Tiếc nuối.
- Tiếc nuối cái gì, không có được Na Yêu?
- Đó là chuyện sớm hay muộn thôi. Với mị lực này của ta, còn không chinh phục được nữ tử sao?
- Vậy ngươi tiếc nuối cái gì?
Chu Thanh Thọ nhìn trái phải một cái, tiến đến Khương Phàm bên cạnh:
- Còn đan dược truyền kỳ không?
Khương Phàm đã hiểu:
- Không có.
- Có những biện pháp khác, kích thích linh văn hay không?
- Cái này tạm thời còn không có.
- Thật không có?
- Thật không có. Đời ta đều phải bị cái tên ngu xuẩn Tiêu Phượng Ngô kia đè lại sao?
Chu Thanh Thọ phiền muộn bĩu môi.
Trước đó đối với Thánh linh văn không có cảm giác gì, bởi vì lục phẩm Tinh Vân linh văn mình đây đã rất ưu tú, cũng coi là cấp bậc thiên tài.
Nhưng, khi thấy Tiêu Phượng Ngô có được đan dược, thăng hoa linh văn, thức tỉnh huyết mạch, gây nên oanh động tại Vô Hồi thánh địa, hắn cảm thấy áp lực.
Khương Phàm hiểu tâm tình Chu Thanh Thọ, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Bây giờ không có cơ hội, không có nghĩa tương lai không có cơ hội. Ngươi cứ việc chăm chú tu luyện, góp nhặt năng lượng, thật đến khi có cơ hội, ta sẽ ưu tiên cân nhắc ngươi.
Điện chủ Xích Diễm điện cưỡng ép đóng cửa điện lại, an ủi Thánh Chủ đang nổi giận:
- Thánh Chủ bớt giận trước đã! Việc cấp bách là phải ứng phó Vô Hồi Thánh Chủ xâm lấn, hình như nàng đã mang theo bốn vị túc lão giết tới.
Điện chủ Đan Đỉnh điện thở dài nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ dám giết tới không chút kiêng kỵ nào, hành động ở Đại Hoang hẳn là đã thất bại.
Hai ngàn quan tài đại biểu cho hai ngàn cái mạng, đám người Đường Thiết Bình có thể còn sống một ngàn người đã coi như là may rồi. Hơn nữa còn muốn lách qua La Phù sơn mạch từ những phương hướng khác trở về, thời gian nhanh nhất đều phải mất một tháng. Nhưng Vô Hồi Thánh Chủ lại khí thế hung hung, chỉ cần ba ngày năm ngày liền có thể tới đây.
Chỉ bằng lực lượng chúng ta bây giờ, có thể đỡ được bao lâu?
Điện chủ Kim Thai điện cũng nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ ngang ngược bá đạo, còn không nói đạo lý, nếu như nàng công phá phòng ngự của chúng ta, coi như không triển khai đồ sát, cũng sẽ đem tẩy sạch toàn bộ đan dược bảo bối của chúng ta. Thánh Chủ, chúng ta nhất định phải nghĩ cách đối phó.
- Các ngươi có đề nghị gì?
Ly Hỏa Thánh Chủ nghiêm mặt ngồi xuống, chưa từng để thánh địa nửa tàn là Vô Hồi thánh địa kia vào mắt, không nghĩ tới trong một năm ngắn ngủi lại liên tiếp bị Vô Hồi thánh địa nhục nhã.
Nhưng, Vô Hồi thánh địa rõ ràng đã bố trí số lượng lớn cường giả ở hai bên biên giới tuyến, làm sao lại còn có dư lực đánh tan chi đội hơn ba ngàn người của bọn hắn tập kích tại Đại Hoang được?
Rốt cuộc, Vô Hồi thánh địa có bao nhiêu người?
Điện chủ Thiên Nguyên điện nói:
- Dựa vào chúng ta khẳng định là không được, chỉ có thể cầu viện!
- Hừ! Vô Hồi Thánh Chủ sẽ bán mặt mũi Linh Kiếp Thánh Chủ và Hồn Thiên Thánh Chủ sao? Ta thấy chưa hẳn!
Ly Hỏa Thánh Chủ rất rõ ràng ân oán giữa bốn đại thánh địa ở Nam Bộ, bởi vì sự kiện ở Đại Hoang, Vô Hồi thánh địa đã rất nhiều năm không liên hệ cùng ba bên thánh địa còn lại.
Hồn Thiên thánh địa và Linh Kiếp thánh địa lúc này đã xen vào, nói không chừng sẽ còn chọc giận Vô Hồi Thánh Chủ, gây nên đại chiến càng hỗn loạn.
Điện chủ Xích Diễm điện nói:
- Chúng ta có thể cầu viện các thánh địa khác.
Ly Hỏa Thánh Chủ khẽ nhíu mày:
- Ý của các ngươi là, Đại Diễn thánh địa?
Điện chủ Xích Diễm điện gật đầu:
- Không sai, liên minh tôn chủ Thánh Địa ở Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa! Chỉ có bọn hắn mới có tư cách nhúng tay, cũng có năng lực ngăn Vô Hồi Thánh Chủ lại, mà thời gian cũng kịp.
Ly Hỏa Thánh Chủ chăm chú suy nghĩ, thật phải đem chuyện Nam Bộ đâm đến Tây Bộ sao?
Thương Huyền có hai mươi sáu Thánh địa, cùng chia liên minh ở năm nơi.
Ly Hỏa thánh địa chính là liên minh tôn chủ ở Nam Bộ, đương nhiên là trên danh nghĩa.
Tôn chủ Nam Bộ lại cầu viện tôn chủ Tây Bộ?
Lại còn bởi vì lãnh địa của mình bị thánh địa đánh?
- Thánh Chủ, ta biết ngài cảm thấy rất mất mặt, nhưng nếu không quyết định, Vô Hồi Thánh Chủ sẽ đánh đến đây, con mụ điên kia nếu hô to ra khẩu hiệu báo thù gì đó thì chuyện gì cũng đều làm ra được.
Điện chủ Xích Diễm điện cũng không muốn đem chuyện xấu Nam Bộ truyền đến Tây Bộ, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy.
Ly Hỏa Thánh Chủ trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu nhìn về phía điện chủ năm điện.
Ngũ đại điện chủ toàn bộ chắp tay hành lễ, chờ đợi quyết định của hắn.
- Thôi! Mời Đại Diễn thánh địa ra mặt đi!
Ly Hỏa Thánh Chủ đã ra quyết định, nhưng trong lòng vẫn tuôn ra một cảm giác nhục nhã khó nói nên lời.
Điện chủ Xích Diễm điện nói:
- Ta còn Ngân Xà Chiến Xa, vừa đi vừa về tầm nửa tháng!
- Đi đi. Giải thích rõ ràng sự kiện phát sinh và hậu quả của nó với Đại Diễn Thánh Chủ. Những người khác, tuyên bố với bên ngoài cho ta, hắc ám Đại Hoang không có hỗn loạn, Vô Hồi Thánh Chủ khuếch đại sự thật, ý muốn cướp bóc đan dược của thánh địa chúng ta. Còn có, truyền lệnh Hoang Mãng nguyên, tất cả cường giả Linh Hồn cảnh trở lên, bất luận là người, hay là Yêu thú, trong thời gian ngắn nhất phải tới thánh địa tập kết, cùng nhau đóng giữ pháp trận phòng ngự.
Vô Hồi thánh địa!
- Thánh Chủ dẫn người đến Hoang Mãng nguyên, đoán chừng bây giờ đã náo lên rồi.
Khương Phàm vừa trở lại Vô Hồi thánh địa liền nhận được tin tức bạo kình này.
- Thánh Chủ thật uy vũ.
Khương Phàm rung động, đổi trắng thay đen xác thực lợi hại, Ly Hỏa Thánh Chủ đoán chừng đang cách bình chướng mắng nhau với Thánh Chủ đây.
Tuy nhiên, kẻ ác cần có kẻ ác hơn, chỉ có như thế mới có thể để cho Ly Hỏa thánh địa trung thực xuống được.
- Hảo huynh đệ! Ngươi trở lại rồi, nhớ ngươi muốn chết!
Chu Thanh Thọ tìm tới Khương Phàm, mở rộng vòng tay kích động nhào về phía Khương Phàm.
- Khống chế một chút!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi, dở khóc dở cười nói:
- Ở chỗ này thế nào rồi?
Chu Thanh Thọ xoạch miệng:
- Cũng không tệ lắm, chính là... Có chút... Tiếc nuối.
- Tiếc nuối cái gì, không có được Na Yêu?
- Đó là chuyện sớm hay muộn thôi. Với mị lực này của ta, còn không chinh phục được nữ tử sao?
- Vậy ngươi tiếc nuối cái gì?
Chu Thanh Thọ nhìn trái phải một cái, tiến đến Khương Phàm bên cạnh:
- Còn đan dược truyền kỳ không?
Khương Phàm đã hiểu:
- Không có.
- Có những biện pháp khác, kích thích linh văn hay không?
- Cái này tạm thời còn không có.
- Thật không có?
- Thật không có. Đời ta đều phải bị cái tên ngu xuẩn Tiêu Phượng Ngô kia đè lại sao?
Chu Thanh Thọ phiền muộn bĩu môi.
Trước đó đối với Thánh linh văn không có cảm giác gì, bởi vì lục phẩm Tinh Vân linh văn mình đây đã rất ưu tú, cũng coi là cấp bậc thiên tài.
Nhưng, khi thấy Tiêu Phượng Ngô có được đan dược, thăng hoa linh văn, thức tỉnh huyết mạch, gây nên oanh động tại Vô Hồi thánh địa, hắn cảm thấy áp lực.
Khương Phàm hiểu tâm tình Chu Thanh Thọ, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Bây giờ không có cơ hội, không có nghĩa tương lai không có cơ hội. Ngươi cứ việc chăm chú tu luyện, góp nhặt năng lượng, thật đến khi có cơ hội, ta sẽ ưu tiên cân nhắc ngươi.