Đan Đại Chí Tôn
Chương 656-657: 656: Người Không Biết - 657: Khai Mạc
656: Người Không Biết
Bởi vì tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Đại Địa Thú Linh Viêm dung hợp đã gây nên thay đổi kỳ diệu.
Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền các loại quyền pháp, vậy mà lại từ bên trong ý thức hải hiện ra hình dáng tương tự, còn tạo thành liên hệ với linh văn.
Khương Phàm có cảm giác, chỉ cần ý thức hắn khẽ động liền có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ ra thú quyền tương ứng, mà uy lực lại còn cao lớn hơn trước đó mấy lần.
- Nếu như không thể lấy được tên Võ Hầu, ta đều có lỗi với cơ duyên trong khoảng thời gian này.
Hai ngày sau Khương Phàm đã đột phá, tiến vào thất trọng thiên, cảm giác tuyệt vời trước nay chưa có để hắn tràn đầy k1ch tình cùng tự tin.
Chu Tước linh nguyên trong khí hải biến thành xích hồng sắc (màu đỏ hồng), Kim Viêm thú văn cũng xuất hiện thay đổi vi diệu.
Thần kỳ nhất chính là bên trong ý thức hải, hình dáng mười đạo thú ấn như ẩn như hiện, như tồn tại thật sự.
- Hình như linh văn không tiếp tục thăng hoa.
Khương Phàm hỏi Đan Hoàng trong ý thức.
- Nếu như ban đầu thức tỉnh linh văn không phải Đại Thừa thánh văn thì phải từ Càn Nguyên liên tiếp vượt qua đến Chí Tôn thánh văn, vô cùng khó khăn.
Nhưng tình huống của ngươi là đặc biệt, chờ sau khi hoàn toàn dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, hẳn là sẽ tăng lên một đoạn rất lớn.
Nếu như lại có thể dung hợp ba cái năm cái Thánh Viêm như thế này, nói không chừng có thể tiến lên Chí Tôn thánh văn.
Đan Hoàng vẫn rất xem trọng Khương Phàm, dù sao cũng là Chu Tước linh nguyên, tiếp tục thôn phệ xuống, nào chỉ là Chí Tôn thánh văn, cũng có thể là thiên văn, thần văn.
Hàn Ngạo nhắc nhở Khương Phàm.
- Còn bảy ngày nữa sẽ đến thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.
- Không nôn nóng, đợi thêm mấy ngày nữa.
Khương Phàm lấy ra ba viên Cửu Chuyển Thú Nguyên Đan, k1ch thích Chu Tước linh văn luyện hóa Đại Địa Thú Linh Viêm.
- Không biết tình huống Vương Quốc Hắc Ám bây giờ như thế nào, vị trí Võ Hầu bảng hẳn là đã hoàn toàn biến dạng rồi.
Hàn Ngạo bỗng nhiên có chút chờ mong Võ Hầu khiêu chiến so tài.
Không biết Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành đã phái tới bao nhiêu cường giả, những phe khác lại an bài đến bao nhiêu thiên tài.
Dù sao lần khiêu chiến thi đấu này không phải chỉ là cá nhân Khương Phàm biểu diễn, mà là ai có thể kiên trì cuối cùng thì người đó mới chân chính là Võ Hầu.
Ba ngày sau, Khương Phàm được Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan hiệp trợ, triệt để dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, linh văn quả nhiên đã mạnh hơn rất nhiều.
- Có lòng tin với ta không?
Khương Phàm sâu hít một hơi, trên mặt là nụ cười tràn đầy tự tin.
- Trước khi không có nhìn thấy Võ Hầu bảng thay đổi mới, ta không có bất kỳ lòng tin gì đối với ngươi cả.
Không phải Hàn Ngạo đả kích Khương Phàm, mà là sự thật đã bày ở trước mặt.
Các thiên tài liên tục khiêu chiến ba mươi ngày.
Khương Phàm đăng tràng đầu tiên, nhất định sẽ thất bại.
- Ngươi tốt nhất vẫn nên có chút lòng tin, nếu không ta thua rồi, ngươi và Cơ Lăng Huyên sẽ xong rồi.
Khương Phàm cười vỗ vỗ bả vai Hàn Ngạo, vọt vào trong rừng rậm, cao giọng hô:
- Giúp ta săn giết Yêu thú, ta muốn dự trữ huyết đan.
Khi bọn hắn trèo đèo lội suối, thời điểm một lần nữa trở lại Vương Quốc Hắc Ám, trận đánh cược đã chính thức bắt đầu.
Bầu không khí tại Vương Quốc Hắc Ám rất nóng, một nửa người tụ tập đến Đại Tự Tại điện, tham dự đặt cược.
Vô cùng náo nhiệt, còn có vài lần mất khống chế.
Mặc dù Đại Tự Tại điện đặc biệt mở ra diễn võ trường cho Linh Hồn cảnh, nhưng siêu cấp hội trường vẫn có thể dung nạp năm vạn người cùng nhau xem chiến.
Người muốn đi đến tự mình xem chiến lại quá nhiều, cho nên bàn giá vé vào tự nhiên bị nâng giá lên đến trên trời.
Dù vậy vẫn khiến cho các phương điên cuồng tranh đoạt.
Khương Phàm và Hàn Ngạo đi tới phía trước Võ Hầu bảng đầu tiên, ngước nhìn vị trí hoàn toàn mới tại đỉnh cao nhất.
- Vị trí thứ hai, Vô Hồi thánh địa, Khương Phàm.
Thứ ba, Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương.
Thứ tư, Chí Tôn Kim Thành, Hứa Thiên Kỳ.
Thứ năm, Vô Hồi thánh địa, Cơ Lăng Huyên.
Thứ sáu, không rõ đến từ đâu, Lý Hoàng.
Thứ bảy, không rõ đến từ đâu, Vương Tiêu.
Thứ tám, không rõ đến từ đâu, Lăng Thất Tung.
Thứ chín, Chí Tôn Kim Thành, Thánh Phật Hứa Như Lai.
Người thứ mười, không rõ đến từ đâu, Lạc Cuồng Sinh.
Khương Phàm yên lặng nhớ tới các tên ở trước mặt, đám người Tần Phục Sinh, Ngu Khuynh Thành trước đó đã bị thay thế toàn bộ, Cơ Lăng Huyên vẫn còn đứng hàng thứ năm, xem ra lúc trước Cơ Lăng Huyên để lại ấn tượng cho Đại Tự Tại điện rất sâu sắc.
- Hứa Thiên Kỳ là ai? Ta không nhớ rõ Chí Tôn Kim Thành có nhân vật như thế này, hắn lại có thể đuổi sát phía sau Ngu Kình Thương.
Hàn Ngạo nhìn bảng xếp hạng hoàn toàn mới, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.
Cho dù đoán được sẽ có thay đổi, nhưng cũng không nghĩ tới lại thay đổi lớn như vậy, tên của Hàn Ngạo hắn vậy mà lại xếp tới ba mươi.
Nhóm người trong mười vị trí này, trừ Ngu Kình Thương, Cơ Lăng Huyên, Hứa Như Lai ra, còn lại đều hoàn toàn chưa nghe nói qua.
- Hứa Thiên Kỳ hẳn là siêu cấp thiên tài Chí Tôn Kim Thành phái tới.
Ánh mắt Khương Phàm rơi xuống vị trí thứ chín, Thánh Phật vậy mà đã xông vào trong bảng mười rồi?
Mười vị phía trước, thậm chí hai mươi, ba mươi vị, tất cả hẳn đều là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, chẳng lẽ hắn dùng cách nào đó cưỡng ép thúc thăng cảnh giới?
Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên là đột phá cực kỳ quan trọng, nếu như cưỡng ép thúc thăng, rất có thể sẽ để lại tai hoạ ngầm nghiêm trọng.
Hai huynh đệ Hứa Như Lai đây là đang liều mạng sao.
- Ngươi nên coi trọng Hứa Thiên Kỳ, hắn xếp hạng thứ ba chỉ là bởi vì không có cùng Ngu Kình Thương giao thủ, lại đột nhiên xuất hiện, không thể trực tiếp đánh giá
thực lực, tình huống của hắn có lẽ tương xứng với Ngu Kình Thương.
Ngươi càng nên coi trọng mấy kẻ không biết kia, ta nghi ngờ bọn hắn ngay cả tên cũng đều là giả.
Hàn Ngạo đoán chừng Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện đều đang điều tra những tên Không biết thân phận thật sự kia..
Vương Quốc Hắc Ám ẩn giấu rất nhiều cường giả, trong đó không thiếu cường tộc ẩn thế, thậm chí thánh địa, hoàng tộc.
Bọn hắn bởi vì một ít nguyên nhân nên mới che giấu thân phận, làm việc cũng điệu thấp, không nguyện ý hiện ra thực lực.
Lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này cuối cùng cũng k1ch thích đến bọn hắn.
Có thể cường thế giết bảng mười vị trí đầu đều có nghĩa bọn hắn đã phái ra siêu cấp thiên tài, lại có dã tâm đối với tên Võ Hầu.
- Như thế này mới đặc sắc.
Khương Phàm thản nhiên cười khẽ, ánh mắt hướng về vị trí trước hai mươi.
- Ngươi thật không sợ?
- Sợ cái gì?
- Sợ ngươi thua trên diễn võ trường. Đây không chỉ là một trận tranh tài, còn quyết định vận mệnh của ngươi.
Hàn Ngạo đều có chút bội phục tâm thái của Khương Phàm, vậy mà lại không nhìn ra bất cứ áp lực gì.
Hàn Ngạo cũng không hiểu rốt cuộc là Thánh Chủ nghĩ thế nào, biết rất rõ ràng Khương Phàm đang đi chịu chết, lại còn bỏ mặc làm ẩu, người không suy nghĩ Đại Hoang Tù Thiên Trận sao?
Khương Phàm tiếp tục xem vị trí trên Võ Hầu bảng:
- Ta đã nói rồi, càn khôn chưa định, ai có thể xác định được thắng thua? Có lẽ bọn hắn rất mạnh, nhưng Khương Phàm ta cũng không yếu.
Hàn Ngạo lắc đầu:
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta vẫn là không coi trọng ngươi. Đây là tranh tài, so là thực lực, không phải cái gọi là lòng tin.
- Tự mình xem trọng mình là đủ! Người sống cả một đời, mình để ý mình mới có thể sừng sững không ngã, nếu thật đến thời điểm mình lại tự xem thường bản thân thì đã cách phế vật không xa. Lúc ta mười tuổi, phụ thân đã từng nói với ta một câu. Tự ti tự dâng lên trong lòng, đủ kiểu không bằng người, kiêu ngạo sinh từ trong xương, muôn vàn khó khăn không quỳ gối. Người sống cả đời, nén một hơi ở trong ngực, có một cây xương trong linh hồn. Câu nói này, cũng tặng cho ngươi.
- Có phải sớm dự đoán chuẩn ai có thể đoạt được Võ Hầu thì sẽ có thể được đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo chọn bảo bối hay không?
Khương Phàm kéo Hàn Ngạo chen vào Đại Tự Tại điện náo nhiệt.
- Đương nhiên đương nhiên! Đại Tự Tại điện rất hào khí!
- Bây giờ đã vượt qua tám vạn người dự đoán là Ngu Kình Thương, hơn ba vạn người dự đoán là Hứa Thiên Kỳ. Chẳng cần biết trong bọn họ là ai đạt được tên Võ Hầu, số lượng mấy vạn đều có thể đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo. Đại Tự Tại điện chờ lấy phá sản đi.
Đám người chen chúc, vội vã nhét đến trước mặt, đều không kịp chờ đợi muốn đi đặt cược.
- Không ai cược Khương Phàm?
Khương Phàm ngầm cười khổ, nếu mình bị thua, Đại Tự Tại điện thật đúng là sẽ ôm đầu khóc rống.
- Có, tất cả mọi người đều cược. Cược hắn có thể kiên trì mấy hiệp, thất bại tại ngày thứ mấy. Cược ai có thể đánh bại hắn, tiếp quản khiêu chiến thi đấu.
- Ha ha, tiểu tử ngốc kia chính là người đầu tiên đăng tràng, chắc chắn sẽ thua.
Trong đám người vang lên ầm ầm tiếng cười đùa.
- A, ta thấy ngươi thật rất quen mặt. Hai người các ngươi... Khương Phàm, Hàn Ngạo?
Bỗng nhiên có người nhận ra bọn hắn.
Đám người chen náo nhiệt chúc xung quanh liên tiếp an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Các ngươi tới làm gì?
Một người kinh ngạc nhìn bọn hắn, thật đúng là hai tiểu tử này.
Khương Phàm cười nói:
- Cược.
- Cược ngươi chết mấy lần?
- Cược ngươi kiên trì mấy ngày?
- Cược ngươi chết ở trên tay người nào.
- Ha ha...
Đám người ầm vang cười to:
- Tiểu gia hỏa đúng thật là đầu có não, trước khi chết cũng phải kiếm lời một chút.
Một người tiến đến phía trước, cười xấu xa nói:
- Đến nói thật một chút xem. Ngươi nói mình sẽ kiên trì đến mấy ngày, chúng ta sớm cược! Sau khi ngươi ngã xuống, tiền kiếm được phân ngươi một chút!
- Ha ha, đúng rồi đó, ngươi nói thử xem.
- Tiểu gia hỏa, để các huynh đệ kiếm chút, các huynh đệ sẽ niệm tình ngươi. Nhanh nhanh nhanh, nói nhỏ với chúng ta, chúng ta sẽ không truyền ra ngoài.
Trong đám người thổi lên tiếng huýt sáo, k1ch thích Khương Phàm.
- Ta đã nói ngươi tới đây chính là tự rước lấy nhục, ngươi còn không tin.
Mặt Hàn Ngạo đỏ lên, hận không thể quay người rời khỏi.
Khương Phàm chen đến trước quầy:
- Ta cược ta có thể kiên trì đến cuối cùng, ta chính là Võ Hầu.
Nữ tử trước quầy kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
- Ngươi cược cho chính ngươi.
- Không được sao?
- Đương nhiên có thể, mỗi trận năm mươi khối tinh thạch cực phẩm.
- Có thể ký sổ không?
- Trên lý luận là không thể, nhưng nếu ngươi là dùng danh nghĩa Vô Hồi thánh địa cược, hẳn là được rồi.
- Được rồi, ghi lại đi.
Khương Phàm đụng Hàn Ngạo bên cạnh:
- Cược đi, cơ hội tốt bao nhiêu, chờ ta thắng, ngươi tùy tiện đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo kiếm chút bảo bối.
- Ha ha, năm mươi khối tinh thạch cực phẩm! Là tinh thạch cực phẩm đó! Ngươi xem Vô Hồi thánh địa là cái gì rồi? Xem như ta cược, cũng muốn cược Ngu Kình Thương!
- Nhìn bộ dáng không có tiền đồ ngươi đây…
Khương Phàm úp sấp trên quầy, cười ha hả nói:
- Lấy danh nghĩa Hàn Ngạo, cược ta thắng!
- Được rồi! Đến lúc đó chúng ta cần phải đến Vô Hồi thánh địa lấy tinh thạch nha.
- Tiếp tục viết. Còn có, lại dùng danh nghĩa Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Na Yêu, cùng Dạ An Nhiên, Thường Lăng, Tịch Nhan, Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, đều cược ta thắng.
Những thị nữ phía sau quầy đều hé miệng cười, lôi kéo người khác tới cược cho mình, đây là tự xưng trang hảo hán sao?
- Nếu ngươi không thắng được, bồi thường nổi không?
Hàn Ngạo lắc đầu liên tục, ròng rã mười nguòi, năm trăm khối cực phẩm tinh thạch.
Tinh thạch mà Vô Hồi thánh địa đều dùng để bảo vệ trận, nào có dự trữ cực phẩm tinh thạch, chuyện này nếu để cho Thánh Chủ biết, chắc chắn sẽ đánh bay hắn.
- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết cách làm mua bán.
Những người xem náo nhiệt xung quanh hai mặt nhìn nhau, mang người nhà ra cược mình thắng, sĩ diện như thế sao?
- Mọi người đi theo cược đi.
Khương Phàm cười cười phất tay, kéo lấy Hàn Ngạo rời khỏi.
Cung điện bị chen chúc an tĩnh một hồi, cười vang.
Đây là tới chọc cười sao?
Khương Phàm trở lại thánh điện của Vô Hồi thánh địa, bế quan điều chỉnh, làm chuẩn bị cuối cùng.