Đan Đại Chí Tôn
Chương 633: 633: Cơ Lăng Huyên
Mạnh lên!
Không phải cường hãn bình thường!
Hắn thậm chí có thể xác định lực lượng mình đã tới gần hai trăm ngàn cực cảnh!
Sau khi lực lượng đạt tới trăm ngàn trở lên đều muốn gia tăng thêm mấy vạn, kỳ thật rất khó khăn, chớ nói chi là tới gần hai trăm ngàn cực cảnh.
- Ý, thức hải hình như đều đã mạnh lên.
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận được thức hải đã thay đổi.
- So với luyện đan còn hữu hiệu hơn.
Đan Hoàng không thể không thừa nhận lần này Khương Phàm mạo hiểm lấy được cơ duyên rất không tệ, không chỉ có rèn luyện cơ thể, cường thịnh linh hồn, còn ảnh hưởng đến ý thức hơn nữa.
- Lạc Chùy trọng địa đúng là nơi tốt.
Khương Phàm khởi động thân thể, nhanh chóng rời khỏi, chuẩn bị trước khi trời sáng săn giết mấy con Lưu Kim Nghĩ.
Huyết nhục hài cốt của hắn được năng lượng khuấy động bành trướng, nhẹ nhõm chống cự lại áp chế gấp trăm lần tràn ngập giữa đất trời.
Hơn mười dặm bên ngoài, số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ đang vây bắt một tiểu nữ hài nhi.
Tiểu nữ hài nhi mặc dù nhìn phấn điêu ngọc trác, xinh đẹp đáng yêu, nhưng hành động lại rất mạnh mẽ, không chịu ảnh hưởng của trọng áp gấp trăm lần, nhanh chóng xen kẽ trong đàn Lưu Kim Nghĩ.
Chi chi chi...!
Đàn Lưu Kim Nghĩ táo bạo kêu gào, nhanh chóng rút lui về phía sau, hình thành vòng vây, ngay sau đó toàn bộ đề vọt lên tới tiểu nữ hài nhi.
Khương Phàm thấy cảnh này, đang muốn ra tay, tiểu nữ hài nhi lại va chạm tại vòng vây trong chốc lát, sau đó lại bay lên cao năm mét, tuỳ tiện rơi xuống mười mét bên ngoài.
- Nhảy cao như vậy?
Khương Phàm khó có thể tin được, trọng lực áp chế khu vực này đạt tới hơn một trăm hai mươi lần, hắn sau khi tăng cường thể chất đều chỉ có thể chạy, nữ hài nhi này lại còn có thể nhảy cao năm mét?
Tiểu nữ hài nhi bình ổn rơi xuống đất, đột nhiên tấn công, đưa nắm đấm giết vào đàn Lưu Kim Nghĩ hỗn loạn.
Bành bành bành!
Nắm tay nhỏ nhưng uy lực lại kinh người, một quyền đã trúng đầu Lưu Kim Nghĩ, hành động phải gọi là gọn gàng mà linh hoạt, c**ng bức giết ra một con đường, từ bầy kiến bên này giết tới bên kia.
Bầy kiến kêu gào, lại chạy về phía tiểu nữ hài nhi vây bắt.
Tiểu nữ hài nhi nhẹ nhàng như thường, bay lên tránh khỏi, lần nữa giết đến.
Khương Phàm đối với sự cường hãn của Lưu Kim Nghĩ đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, tiểu nữ hài này vậy mà lại cho hắn một cảm giác như đang giết chơi?
Sau đó không lâu, bầy kiến rốt cuộc cũng không gánh được, thi thể để lại trên trăm con, xám xịt rút đi.
Tiểu nữ hài nhi rất vô vị nhún nhún vai, đầu ngón tay giống như là cương chùy, tuỳ tiện xé mở giáp da cứng rắn của Lưu Kim Nghĩ, tìm kiếm tinh phách.
Tìm tới một viên, ném vào trong miệng một viên, giống như là đang ăn kẹo, chỉ sau chốc lát đã tìm tới mười mấy viên.
- Đây là cô nương bi3n thái nhà ai vậy?
Khương Phàm khó có thể tin được, đây là con Yêu thú sao?
Nhưng...!Tiểu nữ hài nhi liếc nhìn Khương Phàm ẩn thân trong núi đá:
- Nhìn đủ chưa? Không muốn chết liền bò ra.
- Tiểu cô nương, ta không phải muốn cướp tinh phách của cô.
Khương Phàm từ phía sau núi đi tới, kinh ngạc lại nghi hoặc đánh giá tiểu nữ hài.
- Vậy là ngươi đến đùa nghịch lưu manh?
Đáy mắt tiểu nữ hài nhi hiện lên một tia sắt lạnh.
- Ta không có bi3n thái như vậy.
- Không bi3n thái, ngươi theo dõi ta?
- Ta chỉ là trùng hợp gặp được.
A, làm sao cô biết là ta?
Tiểu nữ hài nhi đem thi thể Lưu Kim Nghĩ còn lại gỡ ra, lại lấy bảy viên tinh phách, quay người liền muốn rời khỏi.
Khương Phàm càng ngạc nhiên hơn, gỡ giáp ra như vậy trông thật nhẹ nhõm, đây chính là Lưu Kim Nghĩ đó:
- Tiểu cô nương, cô bao lớn?
Tiểu nữ hài nhi dừng lại, quay đầu liếc nhìn hắn, đi tới phía Khương Phàm.
- Ta thật không phải người xấu gì, chỉ là có chút hiếu kỳ.
Khương Phàm mỉm cười.
Tiểu hài nhi cũng mỉm cười, đưa tay đến trước mặt Khương Phàm:
- Đưa tay cho ta.
- Làm gì?
Khương Phàm đem bàn tay đi qua.
Tiểu hài nhi một phát bắt được, trong chốc lát đã kéo đứng lên, lực bộc phát kinh khủng để toàn thân Khương Phàm mất đi khống chế, cứ thế mà bị nện xuống đất.
- Chờ một chút!
Khương Phàm vừa muốn giãy dụa, tiểu nữ hài nhi lại không lưu tình chút nào, vung hắn lên cứ như là vung một cái bao tải.
Bành!
Bành bành bành...!
Trái trái phải phải, trước trước sau sau, cứu vậy mà từng tiếng va chạm vang vọng trong dãy núi.
Tốc độ nhanh đến nỗi Khương Phàm hoàn toàn không chống đỡ được, cánh tay đều giống như sắp bị xé rách.
Chật vật phóng thích kim viêm, lại không mang đến cho tiểu nữ hài nhi bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong nháy mắt, ba mươi tám lần, Khương Phàm bị nện ở trên mặt đất ba mươi tám lần, cánh tay trái có chút run run.
- Đừng có lại đi theo ta.
Nhìn thấy một lần, đánh ngươi một lần.
Tiểu nữ hài nhi hừ một tiếng, quay người biến mất trong bóng đêm.
Con cái nhà ai, bạo lực như vậy!
Khương Phàm gục ở chỗ này nửa ngày không có trở lại sức lực.
Sau khi trời sáng!
Khương Phàm nhận trọng áp gấp trăm lần, phóng tới trong cấm khu, tiếp tục tôi luyện thể chất.
Tại trong phạm vi gấp trăm lần đến một trăm ba mươi lần, vừa đi vừa về, khiêu chiến cực hạn.
Tinh phách Hồng Cự Nghĩ xác thực lợi hại, đổi lại là trước đó, đừng nói chạy, tới gần khu vực một trăm ba mươi lần có thể đi đường bình thường cũng không tệ rồi.
Nhưng, vượt qua trận vực trọng áp gấp trăm lần đối với thân thể là tàn phá quá kinh khủng, không chỉ hài cốt huyết nhục, càng quan trọng hơn là nội tạng, cứ như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ.
Sau khi Khương Phàm chạy mấy trăm mét, nhất định phải điều trị thật tốt, nếu không nội tạng liền sẽ rướm máu, mạch máu bạo liệt.
- Nhìn thấy Khương Phàm không?
Ba tộc nhân Hỗn Độn Tử Phủ từ phía trước đi tới, uy nghiêm quát hỏi Khương Phàm đang ngồi điều trị huyết khí dưới chân núi.
- Ai?
Khương Phàm nhướn mày lên.
- Khương Phàm! Là tiểu tử này!
Tộc nhân Tử Phủ giơ một bức tranh trong tay lên.
- Chưa từng thấy.
Khương Phàm nhìn kỹ một chút, lắc đầu, tranh này cái quái gì.
- Nếu như nhìn thấy, kịp thời báo cáo với chúng ta.
- Hắn phạm chuyện gì?
- Đây là mệnh lệnh Tử Phủ, ngươi cứ một mực chấp hành, đừng hỏi nhiều như vậy..