Đan Đại Chí Tôn
Chương 591-593
591: Phượng Vũ Kiếp 5
Một bóng người lảo đảo từ trong rừng rậm đi tới, phù phù quỳ gối trước cây, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về sợi đằng nhuốm máu.
- Tỷ tỷ...!đệ còn sống đây.
Tỷ tỷ...!đệ ở chỗ này đây.
Tỷ tỷ, lại gọi đệ một tiếng Bảo Bảo, được không?
Phượng Bảo Nam nước mắt rơi như mưa, toàn thân run rẩy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên trời, kêu gào thê lương, âm thanh thảm thiết trước tờ mờ sáng nơi rừng hoang.
Trong rừng rậm phương xa, bọn người Địch Vân liên tiếp dừng lại.
- Tiếng gì vậy?
- Giống như là tiếng kêu thảm thiết.
Hẳn là mãnh thú bắt giết con mồi thôi.
Đám người liên tiếp lắc đầu, tiếp tục lên đường:
- Vòng vào Đại Hoang, tới gần vực sâu.
Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là điều tra tình huống, xác định trong vực sâu có cái gì.
…
Khương Phàm cõng Thường Lăng vượt qua mấy ngàn dặm núi bụi, trở lại Thiên Sư tông, lúc này đội ngũ Đan quốc đã vượt qua tuyến biên giới, tiến vào La Phù.
Quốc quân Đan quốc được đám người Quý Khải Minh, Dạ Thiên Lan dẫn đầu, sớm đi đến Ngọc Đỉnh tông.
Bầu không khí nhiệt tình mà chân thành để quốc quân triệt để buông xuống lo lắng trong lòng.
Tông chủ các tông khác đều tụ tập ở đây, có rất nhiều ý kiến, càng muốn cảnh cáo Đan quốc, nhưng Quý Khải Minh đều nhiệt đến thế này, bọn hắn chỉ có thể đè ý nghĩ xuống, biểu thị hoan nghênh.
- Phụ thân!
Thường Lăng cùng Khương Phàm đuổi tới Ngọc Đỉnh tông, lên đến trên đan điện náo nhiệt.
Khi nhìn thấy phụ thân, một khắc này, đôi mắt đã không nhịn được mà mang đầy hơi nước.
- Thường Lăng trở về rồi!
Quốc quân ngạc nhiên đứng dậy, những ngày này nhất nhớ mong nữ nhi bảo bối này.
- Quốc quân, người đã đưa đến an toàn cho ngài.
Khương Phàm nhìn thấy trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười, cũng nhẹ nhàng thở ra, liền sợ Đan quốc vừa mới tiến La Phù, liền bị La Phù mãnh liệt xa lánh.
- Được...!Tốt...!
Quốc quân vừa muốn gật đầu cảm tạ, âm thanh suýt chút nữa nói lắp, nụ cười nho nhã đều cứng ở trên mặt.
Không khí náo nhiệt cũng dần dần an tĩnh lại.
- Thế nào?
Khương Phàm không hiểu thấu, không nên vui mừng sao?
Hay là...!
- Ta đột phá cảnh giới, một chút cơ duyên, không có gì.
Khương Phàm lại lộ ra nụ cười, tùy tiện giải thích.
Bầu không khí trong điện càng an tĩnh, ánh mắt mấy vị tông chủ đều chuyển đến Dạ Thiên Lan.
Khương Phàm thuận nhìn sang, thế nào?
Dạ Thiên Lan ngồi ở chỗ đó, hơi hơi hí mắt, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Xác thực mà nói, là nhìn chằm chằm tay Khương Phàm.
Khương Phàm và Thường Lăng theo bản năng nhìn sang, thể hiện lập tức trở nên xấu hổ, như điện giật nhanh chóng buông ra.
Thường Lăng dịch chuyển sang bên cạnh khỏi hai bước, má ngọc nổi lên thẹn thùng động lòng người.
Bầu không khí trong đan điện lập tức trở nên trở nên tế nhị.
Tiểu tử này đã lấy lòng được nữ nhi quốc quân Đan quốc rồi sao?
Tuổi còn trẻ, thủ đoạn thật cao minh!
Là Dạ An Nhiên, còn là Thường Lăng, hai nữ hài đều là bảo bối trong lòng phụ thân các nàng.
Khương Phàm lúng túng nhếch miệng cười cười, một đường đi ngang qua mấy ngàn dặm La Phù, thường gặp mãnh thú, không phải cõng thì chính là lôi kéo, không tự giác lại thành thói quen, vậy mà quên buông ra.
Quốc quân nhíu mày, sắc mặt thoáng nghiêm trọng.
Đây là tình huống thế nào?
Thường Lăng thẹn thùng?
Hắn nuôi Thường Lăng mười sáu năm, đều là băng thanh ngọc khiết, cao ngạo thanh lãnh, đừng nói thẹn thùng, liền xem như mỉm cười cũng đều rất ít thấy mấy lần.
Tiểu cô nương thẹn thùng, chỉ có một khả năng.
Quốc quân nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt thoáng lăng lệ, hỗn đản này đã làm gì bảo bối khuê nữ của hắn?
Để cho ngươi bảo vệ nàng, không phải để cho ngươi lấy lòng nàng!
Dạ An Nhiên bình tĩnh như thường, chỉ là vẻ mặt hơi ảm đạm.
- Khụ khụ...!
Yến Tranh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí ngột ngạt.
- Khương Phàm, ngươi lần này mặc dù là cứu Đan quốc, nhưng quá mạo hiểm, sau này có chuyện gì, vẫn là phải cùng chúng ta thương lượng.
- Nhất định nhất định.
Khương Phàm cảm giác da mặt nóng lên.
- Huyết Ngục đâu?
Yến Tranh nhìn ngoài điện, sao không có bóng người, Huyết Ngục còn có lúc ngượng ngùng?
- Bọn hắn hẳn là còn ở Nam Cương, đoán chừng còn phải đợi một thời gian mới trở lại.
- Nam Cương? Xảy ra chuyện gì?
Bọn người Yến Tranh lập tức khẩn trương lên, Huyết Ngục không chỉ là lực lượng mạnh nhất của Khương gia, cũng là bọn hắn ỷ vào đó để duy trì uy tín mà bắt đầu thành lập Bạch Hổ tông mới, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì.
- Thời điểm chúng ta đi đường vòng ở Nam Cương, bị ép rút lui từ Mê Linh Huyễn Giới.
Kết quả trong Không Gian Linh Hồ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bọn hắn đều bị ở lại Nam Cương, ta cùng Thường Lăng tiến vào sâu vào trong Đại Hoang.
Cũng may chúng ta vận khí không tệ, tìm được người của Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm đơn giản nói chuyện đã trải qua, trấn an nói:
- Không cần lo lắng Huyết Ngục, ta đã ước định cùng bọn hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chờ mười ngày, mười ngày vừa đến, tất cả về La Phù.
- Các ngươi tiến vào Đại Hoang thâm uyên?
Đám người kinh hãi lại nghi hoặc nhìn bọn hắn, hai Linh Nguyên cảnh, có thể sống sót tại sâu trong Đại Hoang?
Mặc dù gặp được Vô Hồi thánh địa, nhưng khẳng định không phải ngày đầu tiên liền gặp.
Sắc mặt Quốc quân Đan quốc hơi hòa hoãn lại, nếu thật là như thế này, Khương Phàm đúng là đã cứu được Thường Lăng, nếu không chỉ dựa vào mình Thường Lăng, không thể nào sống sót tại nơi nguy hiểm như Đại Hoang kia được.
Nhưng, đây cũng không phải là cái cớ để hỗn đản này lấy lòng nữ nhi của hắn!
Quá hỗn đản! Quá ghê tởm!
Ngươi muốn Đan quốc thì thôi, lại còn muốn nữ nhi của ta!
Quốc quân cũng không hy vọng nữ nhi bảo bối mình cuối cùng lại chạy theo một kẻ điên.
- Nói cho các ngươi biết một tin tức tốt!
Khương Phàm nhìn quanh đám người, cười nói:
- Phụ thân ta, đã vượt qua Sinh Tử cảnh!
Đan điện bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Đột phá?
Khương Phàm dùng sức gật đầu:
- Vừa đột phá vài ngày trước, nhưng còn phải ở lại Vô Hồi thánh địa điều dưỡng mấy ngày, chờ Lang Gia hoàng triều tiến công La Phù, hẳn là có thể kịp thời đuổi tới.
- Tốt! Quá tốt rồi!
Đám người phấn chấn lẫn nhau vỗ tay.
Mặc dù Lang Gia hoàng triều có Niết Bàn cường giả càng mạnh hơn, nhưng Khương Hồng Võ bây giờ không phải là Vương gia, mà là tông chủ Bạch Hổ tông, được Vô Hồi thánh địa bảo hộ.
Tương đương với việc Khương Hồng Võ phủ thêm áo giáp không chết, hẳn là có thể cuốn lấy cường giả Niết Bàn cảnh của hoàng triều..
- Còn có một tin tức tốt. Hẳn là qua mấy ngày nữa Thánh Chủ sẽ phái người thông báo tới, ta sớm nói một câu cũng không sao.
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, đ è xuống bầu không khí kích động trong đan điện, cười nói:
- Vô Hồi thánh địa tiếp quản toàn diện La Phù, nếu như thánh địa có cần, toàn bộ Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên trở lên phải chờ đợi điều lệnh.
- Cái gì?
Nụ cười cứng ở trên mặt các vị tông chủ trưởng lão, đây coi như là tin tức tốt?
Khương Phàm lại nói:
- Còn chưa nói xong đâu, sau khi Vô Hồi thánh địa tiếp quản La Phù, phạm vi bảo hộ từ tông chủ mở rộng đến Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão. Từ nay về sau, ba người phía trên các tông chỉ có thể chết bình thường, không được chết ngoài ý muốn, không được hủy bỏ ngoài ý muốn.
- Thật chứ?
Đại trưởng lão Nhị trưởng các tông lão đều ngạc nhiên tiến về phía trước mấy bước, phiền muộn cùng mâu thuẫn trước đó lập tức tan thành mây khói.
- Ngàn lần chính xác, qua mấy ngày nữa sẽ có tin tức.
Khương Phàm bội phục thủ đoạn của Thánh Chủ, cưỡng ép điều động các tông cấp lực lượng rất dễ gây nên mâu thuẫn, như vậy thì trước tiên làm yên lòng tông chủ, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, ba vị có nhiều thực quyền nhất, lực ảnh hưởng tối ưu nhất.
Liên tiếp các tin tức tốt để bầu không khí đan điện nhanh chóng náo nhiệt, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười.
Trước đó bọn hắn đều lo lắng đối với việc hoàng triều xâm lấn, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có Khương Hồng Võ chống cự cường giả Niết Bàn cảnh của hoàng triều, tất cả các tông càng thêm hai vị ‘cường giả không chết’, còn có cái gì phải sợ nữa?
Đánh!!
Đánh cho đến chết!!
Bỗng nhiên bọn hắn có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lang Gia hoàng triều, không kịp chờ đợi muốn mang lên chiến áo không tử, giết cường giả Lang Gia hoàng triều.
- Khương Phàm, tới đây, tâm sự với ta.
Quốc quân mỉm cười chào hỏi Khương Phàm, chỉ là nụ cười có chút mất tự nhiên.
- Hay là không tán gẫu nữa.
Khương Phàm lúng túng lui lại hai bước, đi qua chỗ Dạ An Nhiên.
- Ngươi...
Thường Lăng xấu hổ chuẩn bị đi qua chỗ Khương Phàm, kết quả vậy mà hắn lại chạy.
- An Nhiên, ta có đồ tốt, đi, đi ra bên ngoài...
Khương Phàm vừa đến bên cạnh Dạ An Nhiên, Dạ An Nhiên rất bình thản nói một câu:
- Gọi ta Dạ sư tỷ.
- A?
Khương Phàm khẽ giật mình, trên mặt Dạ An Nhiên nở rộ một nụ cười động lòng người, đón Thường Lăng đi tới.
- Thường Lăng tông sư, một đường vất vả rồi.
Thường Lăng cũng lộ ra nụ cười, nghênh tiếp Dạ An Nhiên.
- An Nhiên muội muội, trên đường luôn nghe Khương Phàm nhắc đến ngươi...
Hai nữ hài nhiệt tình nắm tay, giống như là tỷ muội quen thuộc nói chuyện.
- Khụ khụ... Ta mang theo chút đồ tốt.
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên hoàn toàn xem hắn như trong suốt, cùng Thường Lăng nói nói cười cười.
- Khương Phàm, chúng ta tâm sự chút nào.
Quốc quân đi tới phía Khương Phàm.
- Cáo từ.
Khương Phàm quay đầu chạy ra khỏi cung điện.
Bọn người Yến Tranh lưu ý đến một màn này đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Yêu Đồng ở chỗ nào?
Khương Phàm đi ra đan điện, hỏi đệ tử ở hai bên.
- Ngươi tìm Yêu Đồng?
Các đệ tử ngoài điện kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
- Nếu như có thể gặp thì ta muốn gặp.
Khương Phàm nhớ là đã lâu chưa thấy tiểu gia hỏa kia.
- Phía đông nam, cạnh góc ngọn núi kia, dưới núi có một động đá vôi, hắn ở trong đó. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Nơi đó bố trí bình chướng, người bình thường không vào được, càng thấy không được.
- Ta đi nhìn thử một chút.
Ngọc Đỉnh tông vô cùng khổng lồ, dãy núi cao ngất, cung điện thành đàn, khắp nơi có thể thấy được Luyện Đan sư ngồi luyện đan, võ giả luận bàn diễn võ, có thể rõ ràng cảm nhận được không khí nơi này so với Thiên Sư tông đều bình thản hơn.
Khương Phàm nhìn Việt Quần sơn, đi tới góc đông nam.
Nơi này có một tòa núi đá vô cùng bắt mắt, ngọn núi đen kịt, lẳng lặng nằm ở trong góc dãy núi.
- Có ai không? Ta là Khương Phàm.
Khương Phàm vòng quanh hắc sơn, không tìm được cửa vào động đá vôi.
- Hắn không ở đây.
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Làm sao ngài biết?
- Ta có thể cảm nhận được.
- Ngài có liên quan gì với Yêu Đồng sao?
Khương Phàm thật bất ngờ.
Giọng Đan Hoàng bình tĩnh:
- Có chút liên quan.
Khương Phàm càng ngoài ý muốn:
- Sao ngài có thể có liên quan với Yêu Đồng?
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, tại sao hắn biết Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lại vì sao Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh có thể mang theo ta sao?
- Hắn đã từng tiếp thụ qua truyền thừa của ngài?
- Hắn... Là viên thuốc.
- Là cái gì?
Ý thức Khương Phàm ông một cái, có chút ngây ra.
- Đan dược mạnh nhất ta tạo nên, không phải năm viên đan dược Hoàng cấp kia, mà là hắn.
- Hắn là viên thuốc? Hắn... Sống ba mươi ngàn năm rồi?
Khương Phàm vẫn có chút chưa tiếp thu được, trong trí nhớ kiếp trước có yêu ma, nhưng không có đan dược trưởng thành.
- Sau khi ta chết, hắn bị chôn cùng. Chuyện sau đó ta cũng không rõ ràng.
Đan Hoàng bình tĩnh nói bí mật lớn nhất của mình.
- Vừa rồi ngài còn nói... Năm viên đan dược Hoàng cấp?
- Không sai, phẩm cấp bọn chúng hoàn toàn có thể đạt tới Hoàng cấp đỉnh phong. Bọn chúng dung hợp hiểu biết suốt đời của ta, có được dược hiệu phi phàm. Thúc thăng linh văn chỉ là một trong số đó, chỉ tiếc thời gian mai táng quá lâu, có chút dược hiệu đã bị thất lạc.
Khương Phàm rung động thật sâu, thăng hoa linh văn vẫn chỉ là một trong?
Còn có thể có công hiệu thần kỳ gì nữa?
- Con đường đan thuật so với ngươi tưởng tượng càng thâm ảo hơn, dược hiệu đan dược chỉ có ngươi nghĩ không ra, không có ngươi làm không được.
Đan Hoàng kể ra bí mật của mình, muốn k1ch thích lên hào hứng của Khương Phàm đối với thuật luyện đan. Mau chóng một lần nữa trở lại chính đồ đi lên khi lạc lối từ Võ Đạo.
- Yêu Đồng thì sao? Đan dược còn sống, có dược hiệu gì?
- Ngươi còn muốn ăn nó?
- Không phải không phải, ta chỉ là hiếu kỳ.
Khương Phàm lúng túng cười nói.
593: Xen lẫn linh văn
Đan Hoàng cố ý thừa nước đục thả câu.
- Chờ tương lai ngươi chạm đến cảnh giới của ta, tự nhiên sẽ hiểu đan dược giao phó sinh mệnh là chuyện thần kỳ lại vĩ đại cỡ nào.
Khương Phàm chợt nhớ tới:
- Hắn bảo ta luyện hồn đan là vì sao?
Đan Hoàng nói:
- Hẳn là ngủ say quá lâu dưới lòng đất, cần bổ sung lực lượng linh hồn.
Khương Phàm lại hỏi:
- Hắn chỉ là viên thuốc, chính hắn không thể tự luyện đan sao?
- Những vấn đề bây giờ của ngươi đây giống với Linh Nguyên cảnh nhìn trộm Thần Hoàng cảnh, không nên hỏi!
- Ngài lại câu dẫn ta luyện đan.
- Luyện đan, mới là chính đồ, những thứ khác đều là bàng môn tà đạo.
Khương Phàm dở khóc dở cười, lấy toàn bộ hồn đan trong thanh đồng tiểu tháp giữ ra, bỏ vào trước núi, rời khỏi nơi này.
- Ngươi nên nghiên cứu mới đan thuật. Sau khi cổ kinh đại khái hơn hai trăm đan thuật sẽ có chút đan dược mới lạ lại dùng tốt. Ví dụ như, ngươi làm mấy viên cho Thường Lăng, liền có thể để nàng và ngươi cùng lên đ ỉnh vu sơn.
Giọng Đan Hoàng còn chưa có rơi xuống, Khương Phàm lảo đảo một cái suýt chút nữa nhào vào trên mặt đất.
- Ngài vừa nói cái gì?
Khương Phàm dùng sức vuốt vuốt đầu, ảo giác sao?
Đan Hoàng nói:
- Ngươi không phải có ý với Thường Lăng sao?
- Ta không có ý gì cả!!
Khương Phàm dở khóc dở cười, chết tiệt, rốt cuộc là thế nào, vì để cho mình luyện đan, loại chuyện này đều có thể nghĩ ra được?
- Không, ngươi có ý.
- Ta không ý gì!
- Ngươi có ý. Ta trong ý thức của ngươi, ta rất rõ ràng.
- Ngài... Ngài còn nhìn trộm ý thức của ta?
- Ta không nhìn trộm ý thức của ngươi, nhưng thời điểm ý thức ngươi có chấn động mãnh liệt, ta có thể cảm nhận được. Ví dụ như lúc ngươi ôm Thường Lăng, ví dụ như lúc ngươi nhìn nàng ngủ, ví dụ như lúc ngươi vụng trộm nhìn nàng. Loại kia ý thức rất mãnh liệt, rất xao động. Cái này cũng không sao, ngươi đã mười lăm tuổi, bắt đầu phát d*c, có nhu cầu, rất bình thường.
- Thường Lăng có khí chất, tư sắc hay tư thái đều không tệ, khiến cho ngươi phản ứng cũng là hợp tình lý. Chỉ cần là ngươi tình ta nguyện, đều là chuyện rất bình thường, không có gì phải ngượng ngùng. Ta nói đan dược không phải để cho ngươi làm chuyện xấu, là trợ hứng.
Đan Hoàng bình tĩnh nói xong.
Khương Phàm nghe được thì trợn mắt hốc mồm, khó có thể tưởng tượng được Đan Hoàng lại có thể nói ra những lời như vậy, còn nói rất chững chạc đàng hoàng.
- Ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi đối với Dạ An Nhiên giống như cũng không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt nào, là bởi vì ngươi xác thực không có hứng thú với Dạ An Nhiên, hay là bởi vì khi đó ngươi nhìn qua thân thể Thường Lăng, một mực nhớ mãi không quên?
- Tiền bối à...
Khương Phàm kêu r3n trong lòng, đề tài này chuyển biến quá nhanh, mà đối phương còn dùng từ rất mạnh bạo nữa.
- Ngươi đã lớn, có chút vấn đề hẳn là nên đối diện. Có một số việc, cũng nên gọn gàng mà linh hoạt, nếu như ngươi không tiện cùng người khác, có thể bàn bạc cùng ta.
- Ngài thắng, chúng ta vẫn nên nói chuyện đan thuật đi.
- Khương Phàm, đã lâu không gặp.
Tịch Dao đi đến, thân thể mềm mại như liễu, nhẹ nhàng non mềm, tóc dài đen bóng như mực thả tung bên eo của nàng, đôi môi hồng nhuận, hàm răng trắng như ngọc.
- Tịch Dao Thánh Nữ, vừa rồi ở trong điện không thấy cô.
Khương Phàm mỉm cười chào hỏi.
- Hôm nay ta vừa đột phá, nghe nói quốc quân đã đến Ngọc Đỉnh tông liền chạy đến.
Tịch Dao mặc áo trắng toàn thân, khí chất xuất trần càng lộ vẻ thánh khiết, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
- Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên rồi? Tốc độ thật nhanh.
- Tông chủ đem bảo vật truyền thừa cho ta, kích phát tiềm lực, tăng lên tới tứ trọng thiên. Nhưng so với ngươi thì còn kém xa.
Tịch Dao mỉm cười lắc đầu, cảnh giới từng giống Khương Phàm, hơn một năm không gặp, vậy mà lại vượt qua mình hai trọng thiên.
- Ta chạy đi chơi đùa lung tung khắp nơi, đụng phải chút cơ duyên.
- Chơi đùa lung tung liền đem tông sư Đan quốc giày vò tới tay?
- Cái này... Ngoài ý muốn...
Khương Phàm xấu hổ cười cười, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Tịch Nhan bây giờ đã là đệ tử Vô Hồi thánh địa, đi theo một trong bảy túc lão, Bạch Nguyệt, cô không cần lại lo lắng cho nàng.
- Dạ An Nhiên đã nói với ta. Cảm ơn ngươi lại cứu Tịch Nhan, tỷ muội chúng ta thiếu ngươi nhiều lắm.
- Tuyệt đối không nên cảm thấy thiếu ta cái gì. Mặc kệ ta làm cái gì, đều là tự nguyện.
- Hay là ngươi cầu chút hồi báo đi, không phải vậy hẳn là chúng ta sẽ phải nhớ cả đời.
Tịch Dao dịu dàng cười, ở trước mặt Khương Phàm, giống như không tự chủ không còn cao quý lạnh nhạt như bình thường.
- Thật muốn hồi báo, vậy thì trợ giúp Đan quốc trùng kiến đi.
- Đây là chuyện Thánh Nữ tông, không phải tỷ muội chúng ta.
- Những cái khác thật không có gì cả.
- Không nôn nóng, chờ ngươi nghĩ tới, lúc nào cũng có thể đến nói với chúng ta.
- Được thôi, được thôi...
Khương Phàm cười cười, chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:
- Tịch Dao Thánh Nữ, linh văn tỷ muội các cô có liên hệ gì đặc biệt không?
- Ngươi muốn hỏi vấn đề nào?
- Ta ở bên ngoài gặp được một đôi huynh đệ song thai, bọn hắn đều là Phật Ấn linh văn, văn ấn giống nhau, năng lượng hoàn toàn tương phản, một là Thánh Phật, một là Chiến Phật. Nhưng mặc kệ bọn hắn chỗ nào, ý thức đều có thể liên hệ với nhau, còn có thể mượn dùng năng lực. Ví dụ như, Chiến Phật ở chỗ này nhìn thấy gì đó, Thánh Phật ở phía xa cũng có thể nhìn thấy, Chiến Phật ở chỗ này chiến đấu, có thể tùy tiện mượn dùng năng lượng Thánh Phật ở xa xa.
- Còn có linh văn như thế?
Tịch Dao kinh ngạc nhìn Khương Phàm, ý thức tương thông? Dùng chung năng lượng?
Đây là năng lực nghịch thiên gì!
- Bọn hắn tựa như là linh văn song sinh, cô và Tịch Nhan có tình huống tương tự hay không?
Khương Phàm nhắc đến là bởi vì nghĩ đến Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Đại Hoang Tù Thiên Ấn cùng Đại Hoang U Linh Ấn cực kỳ quan trọng, nhất định phải đầy đủ cường đại, đầy đủ ổn định.