Đan Đại Chí Tôn
Chương 486-487: 486: Cố Gắng Thuyết Phục - 487: Khu Ba Mươi Ba
486: Cố Gắng Thuyết Phục
- Thường Lăng Tông Sư, mười tháng không gặp, thay đổi có chút lớn nhỉ.
Ăn mặc hào phóng, trang sức trên người cũng mang theo khí khái, không thích cung điện mà là ở rừng cây sao?
Thường Lăng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thiếu niên xa lạ kia, thử thăm dò hỏi một câu:
- Khương Phàm?
- Thường Lăng Tông Sư còn có thể nhận ra ta, vinh hạnh.
- Ngươi...!tại sao ngươi lại ở đây?
Thường Lăng theo bản năng lại nhìn người xung quanh một chút, lại có cảm giác không chân thật giống như nằm mơ.
- Giải quyết xong chuyện Ly Hỏa thánh địa, nghe nói Đan quốc gặp chút phiền phức, ta tới xem một chút.
Khương Phàm có chút xấu hổ, hắn đang ngóng trông Đan quốc có chút phiền phức, không nghĩ tới, thật đúng là có thật.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào.
Thường Lăng nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Khương Hồng Võ bị Ly Hỏa thánh địa bắt, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện buông tay, nếu bị luyện chết thì cơ bản cũng là kết cục đã định.
Nghe nói một thời gian trước Vô Hồi thánh địa còn điều cường giả toàn La Phù vào Hoang Mãng nguyên, muốn cùng Ly Hỏa thánh địa giằng co.
Mặc dù nhìn khí thế hùng hổ, nhưng dưới cái nhìn của nàng, Ly Hỏa thánh địa sẽ không để ý tới sự khiêu khích của Vô Hồi, càng sẽ không thả người.
Nếu như huyên náo quá mức, thua thiệt vẫn sẽ là Vô Hồi thánh địa.
- Nơi này an toàn không?
Khương Phàm không vội giải thích, mà chỉ bọn thị vệ hoàng thất ngã trên mặt đất.
Thường Lăng tỉnh ngộ lại.
- Trước tiên thả ta ra! Sau đó xử lý bọn hắn sạch sẽ, máu trên đất cũng phải xử lý hết, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Các Huyết Ngục đây đều là người trong nghề, rất nhanh đã sửa sang mặt đất trở lại bình thường.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đến cánh rừng gần đó, giải thích phát sinh chuyện.
- Lục hoàng tử ở bên trong?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng.
Thường Lăng nói.
- Đám phản đồ mang ta ra nói.
Khương Phàm âm thầm động ý.
- Cô xác định quốc quân bị khống chế?
- Nếu Thường Ngọc Thư cấu kết với hoàng thất, phụ thân hẳn là dữ nhiều lành ít.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết.
Trời không tuyệt đường người!
Hắn tới thật là kịp thời!
- Thường Lăng Tông Sư, chúng ta chỉ đến xem tình huống Đan quốc, nhưng nếu đã gặp chuyện như vậy thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Theo ý kiến của cô, bây giờ chúng ta phải nên làm như thế nào?
Mặc dù trong đầu Khương Phàm có rất nhiều ý nghĩ, nhưng vẫn muốn tranh thủ hỏi ý kiến của Thường Lăng, cũng không thể quá đường đột.
Hướng dẫn từng bước, từ từ thông đồng, sau đó lại kéo về La Phù sơn mạch.
- Trước tiên phải cứu phụ thân ta!
Thường Lăng tin Lục hoàng tử sẽ không dám giết phụ thân, nhưng hẳn là tránh không được tra tấn.
- Chúng ta không hiểu rõ tình huống nơi đó, làm sao cứu người?
- Hoàng thất hiện đang trong giai đoạn muốn bí mật khống chế Đan quốc, không dám trực tiếp khiêu chiến.
Ta đoán chừng bọn hắn phái người đến Đan quốc hẳn sẽ không quá nhiều.
Chuyện khống chế Đan quốc quan trọng như vậy khẳng định đã chuẩn bị từ rất sớm.
Rõ ràng người ở bên ngoài không nhiều, chỉ sợ người vụng trộm chui vào Đan quốc sẽ không thiếu.
Huống chi, Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh đều phản bội Đan quốc, thủ vệ trong tay bọn họ hẳn là cũng không ít.
Chỉ dựa vào chúng ta đây, muốn cưỡng ép cứu phụ thân cô ra khỏi Đan quốc là hơi khó.
Thường Lăng khẽ mím môi, trầm mặc.
Đúng vậy, tới bây giờ hoàng thất mới ra tay, rất có thể đang bí mật chuẩn bị, những ngày này, không biết Thường Ngọc Thư đã trợ giúp bao nhiêu cường giả hoàng thất lẻn vào Đan quốc rồi.
Khương Phàm tiếp tục hỏi.
- Ta không hiểu rõ tình huống Đan quốc, dựa theo phán đoán của cô, nếu như cứu người trong lúc đó lại nổi lên chuyện ngoài ý muốn thật, chúng ta cần cưỡng ép phản kháng, sẽ có bao nhiêu hộ giả Đan quốc ủng hộ các cô?
Thường Lăng chần chờ một lát:
- Lực ảnh hưởng của phụ thân tại Đan quốc rất lớn, nếu như nói ủng hộ, chừng sáu phần đều sẽ duy trì được.
Nhưng...!
- Nơi này không có người khác, có chuyện gì cứ nói thẳng.
- Nếu như đám người Thường Ngọc Thư công bố tin tức phụ thân đến Thiên Sư tông, lại hại chết ba vị quốc lão, ta không xác định sẽ phát sinh ra cái gì nữa.
Thường Lăng lắc đầu, Đan quốc chưa bao giờ trải qua biến cố nguy kịch nào, nếu như tình huống bình thường, bọn hắn khẳng định sẽ bảo vệ ở bên cạnh phụ thân, nhưng bây giờ lại là nội bộ phản loạn, tình huống đối với phụ thân vô cùng bất lợi.
Khương Phàm lại hỏi:
- Chúng ta đi đến cứu người, là cứu quốc quân từ trong lao ra, hay là phải trực tiếp mang ra khỏi Đan quốc?
- Ngươi có ý gì?
- Giả sử có thể cứu quốc quân ra, các ngươi muốn ở lại Đan quốc đối kháng hoàng thất, hay là rời khỏi nơi này giữ tính mạng trước, sau đó mới dự tính tiếp.
Thường Lăng rất khôn khéo, lập tức đã đoán ra được ý đồ của Khương Phàm:
- Ngươi muốn mang chúng ta về La Phù?
- Ta có thể mang các ngươi đi đến nơi an toàn, chỉ có thể là La Phù.
- Ngươi...!Không phải đến xem tình huống, mà là đến mang chúng ta đi.
Thường Lăng đã hoàn toàn hiểu, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ.
Nào có cái gì gọi là trùng hợp, nào có cái gì gọi là quý nhân.
Khương Phàm mạo hiểm chui vào khu vực kinh kỳ hoàng triều chính chờ mong Đan quốc có sai lầm, thừa cơ kiếm lợi.
- Chúng ta cảm giác có thể hoàng thất sẽ chế tài Đan quốc, cho nên mới tới xem tình huống.
Nếu như Đan quốc không có nguy hiểm, ta sẽ rời khỏi, coi như chưa từng tới nơi này, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ ra tay tương trợ.
Thường Lăng Tông Sư cũng đừng hiểu lầm chúng ta, kẻ đang mưu hại các ngươi là hoàng thất, chúng ta đến giúp đỡ.
Nếu như Thường Lăng Tông Sư cảm thấy chúng ta dụng ý khó dò, bây giờ chúng ta sẽ liền rời khỏi, tuyệt đối không lại nhúng tay vào sự vụ của Đan quốc..
Khương Phàm có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Thường Lăng, tuy nhiên nói ra lại càng tốt hơn, miễn cho sau này lại xảy ra hiểu lầm gì đó.
Thường Lăng đưa vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Phàm, không tiếp tục dây dưa:
- Ta không làm chủ được, phải xem thái độ của phụ thân như thế nào.
- Tốt nhất cô nên có thái độ xác minh trước, chúng ta mới có mục tiêu hành động.
- Ta...
- Ta không phải thúc giục cô nhất định phải từ bỏ Đan quốc, nhưng nếu hoàng thất ra tay chính là đã cùng bọn người Thường Ngọc Thư chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu như nhất định phải náo trong Đan quốc, tổn thất vẫn chỉ là Đan quốc.
Khương Phàm tận lực khống chế ngữ khí của mình để tránh k1ch thích đến Thường Lăng.
Thường Lăng hoảng hốt nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh:
- Chúng ta đi xem tình huống trước, mục đích chủ yếu là cứu người, những cái khác lại nói sau đi. Nói không chừng... Có thể có chuyển biến khác nữa thì sao.
Thương Minh nói:
- Đoán chừng trước khi trời tối Quan Hoa Vinh sẽ trở về, chờ hắn phát hiện tình huống, chắc chắn đi đi báo cáo trước tiên. Nếu như chúng ta muốn cứu người, bây giờ nhất định phải lập tức vào Đan quốc.
- Chúng ta tiến vào Đan quốc từ khu ba mươi ba.
Thường Lăng mang theo bọn hắn đi đường vòng hơn năm mươi dặm, đi tới khu thứ ba mươi ba.
Trông coi nơi này là tộc đệ của mẫu thân của Thường Lăng, Mẫn Nguyên Hóa!
- Cậu, gần trưa rồi, nên rời giường thôi.
Thường Lăng tìm được người cậu còn đang nằm ngáy o o, bất đắc dĩ lắc đầu.
- A? Tiểu Lăng Lăng.
Mẫn Nguyên Hóa hô to ngồi dậy, chỉ là ngồi lên quá mạnh, thịt mỡ đầy người đều suýt chút nữa để hắn ngã nhào.
- Cậu à, ngài khống chế, khống chế đi.
Thường Lăng nhìn con mắt sáng lên của cậu cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mẫu thân đi sớm, phụ thân lại vội vàng luyện đan, từ nhỏ nàng rất ít trải nghiệm thân tình.
Mặc dù thiên phú cậu không cao, cảnh giới lại thấp nhưng lại vô cùng yêu thương nàng. Chỉ là trong những năm gần đây, nàng đều đem tất cả sức lực đặt ở trên đan thuật, rất ít đến nơi này.
- Khống chế cái gì, cậu rất tốt.
Mẫn Nguyên Hóa từ trên giường nhảy xuống, hai chân chạm đất, toàn thân thịt mỡ chập trùng nhảy vọt.
- Sao cậu lại đến nơi này?
- Ta không thể tới sao?
- Ngươi cũng đã năm năm ba tháng hai mươi bảy ngày không đến chỗ cậu rồi.
Mẫn Nguyên Hóa thốt ra số ngày để trong lòng Thường Lăng run lên:
- Ta... Ta bề bộn nhiều việc.
Mẫn Nguyên Hóa cười nói.
- Cậu cũng không trách ngươi, cậu thay ngươi kiêu ngạo. Tuy nhiên phải chú ý thân thể, luyện đan rất quan trọng, nhưng ngươi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, chính là đang tuổi lớn, đừng để mệt chết.
- Ừm. Phụ thân chiếu cố ta rất tốt.
- Có phải là có chuyện gì hay không? Có việc cứ để cho người ta đến thông báo một tiếng là được, còn cần ngươi tự mình đi một chuyến sao.
- Ta muốn mượn mấy bộ y phục áo lam.
- Áo lam? Lấy làm gì?
- Ta muốn mang theo mấy người khác đi vào.
Mẫn Nguyên Hóa chú ý tới ánh mắt lấp lóe của Thường Lăng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Xảy ra chuyện gì?
- Cậu, ta không muốn liên lụy người, nhưng bây giờ ta có thể tin mỗi người thôi.
- Chết tiệt... Phi, nói th ô tục. Ngươi không tin cậu thì còn có thể tin người nào? Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai muốn khi dễ ngươi, cậu chỉ có một thân thịt mỡ này cũng phải phế hắn.
Mặt Mẫn Nguyên Hóa trở nên dữ tợn, thịt mỡ trên mặt đều run lên.
Tỷ tỷ chết sớm, hắn lại không có hài tử, người thân duy nhất chính là cô cháu gái này. Nếu ai dám động nàng, hắn thực sẽ liều mạng. Dù sao, mệnh của hắn không đáng tiền.
Thường Lăng hơi do dự, nói:
- Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cấu kết với hoàng thất, khống chế phụ thân, ta tìm được người chút giúp đỡ ở bên ngoài, chuẩn bị đi cứu người.
- Cái gì? Hắn...
Mẫn Nguyên Hóa trừng trừng hai mắt, đang tính chửi bậy gì đó lại kịp thời phanh lại, không thể ở trước mặt cháu gái bảo bối của hắn nói năng th ô tục.
Xảy ra chuyện gì? Bọn hắn bị điên sao, đang yên ổn mà tại sao lại muốn cấu kết với hoàng thất?
- Cậu, ngài vẫn không nên hỏi, bây giờ coi như cái gì cũng không biết, chuẩn bị cho ta sáu mươi bộ áo lam, ta trước tiên cứu phụ thân ra lại nói.
Thường Lăng rất rõ ràng tính tình nóng nảy của cậu, thật không dám nhiều lời, nếu không nàng chân trước vừa đi, rất có thể cậu đã trực tiếp triệu tập người xông vào quốc đô.
- Ta sao có thể không hỏi...
- Cậu! Ta van xin ngài!
- Nhưng... Ta...
- Cậu ngài coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục ngủ, tiếp tục ăn cơm. Sau khi trời tối lại bí mật nói với mọi người, chuẩn bị cùng ta rời khỏi.
- Rời khỏi? Ngươi muốn đi đâu?
- Ngài đừng hỏi nữa!
- Ít nhất cũng để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ.
Thường Lăng càng như vậy, Mẫn Nguyên Hóa càng sốt ruột, nhưng lại không tốt lớn tiếng với cháu gái bảo bối của mình, hắn cố kìm nén đến hắn mặt mũi đỏ lên, thịt mỡ toàn thân run rẩy.
- Bây giờ người vẫn không thể biết.
- Tiểu Lăng Lăng, có phải ngươi cảm thấy cậu của ngươi vô dụng hay không?
- Cậu! Không phải như vậy, cục diện Đan quốc bây giờ rất phức tạp, ta phải vô cùng cẩn thận, không thể kinh động bất cứ kẻ nào.
Thường Lăng nhiều lần lắc đầu, nếu như người của hoàng thất lẻn vào đến Đan quốc, rất có thể sẽ bí mật giám sát ba mươi sáu khu, nhất là khu ba mươi ba mà cậu khống chế.
- Sao cậu có thể để cho ngươi mạo hiểm? Chẳng may có nguy hiểm, ta làm sao bàn giao cùng mẫu thân ngươi?
Mẫn Nguyên Hóa mặc dù rất lười nhác, nhưng cũng không ngốc.
Cháu gái bảo bối của hắn cho tới bây giờ đều luôn tự tin kiêu ngạo, chưa thấy sợ hãi bao giờ, bộ dáng bây giờ đây lại càng chưa từng thấy, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
- Có người sẽ bảo vệ ta.
- Ai? Ngay cả Thường Ngọc Thư lão tặc này cũng đều làm phản rồi, còn ai có thể bảo vệ ngươi?