Đan Đại Chí Tôn
Chương 423-425
423: Vô Hồi Tức Giận
- Ly Hỏa thánh địa lấn ta quá đáng rồi! Vô Hồi thánh địa chỉ buông lỏng quản lý với La Phù, không có nghĩa chúng ta từ bỏ La Phù sơn mạch.
Điều tra cho ta! Rốt cuộc là lão bất tử nào bổ Thiên Sư tông!
Trong thánh điện Vô Hồi thánh địa, một vòng sáng chói như mặt trời tản ra năng lượng cường thịnh, làm cho không người nào có thể mở mắt.
Đó là do linh văn của Vô Hồi Thánh Chủ đang trong cơn thịnh nộ nở rộ ánh sáng.
Là chủ thánh địa, thống ngự(*) một phương, danh chấn Thương Huyền, có hoàn cảnh mà chúng sinh khó với tới được, càng đạt đến cảnh giới kh ủng bố để vô số sinh linh kính sợ.
(*) Khả năng khống chế, chi phối và điều khiển.
Nàng rất ít khi tức giận, càng rất ít khi giận dữ mắng mỏ thánh địa khác ở trước mặt mọi người, nhưng lần này quả thật đã nổi giận.
Ly Hỏa thánh địa vậy mà lại chạy đến lãnh địa của nàng gây loạn.
Phải biết, trong mắt người ngoài, Thập Bát Tông La Phù phụ thuộc nàng, tương đương với mười tám nô bộc.
Ly Hỏa thánh địa lại không hề lên tiếng kêu gọi liền dám ra tay bổ một đao như thế.
Một đao này không chỉ là bổ vào Thiên Sư tông, càng bổ vào trên mặt chủ nhân Vô Hồi là nàng đây.
- Nói Thánh Chủ Ly Hỏa, trong vòng mười ngày, tự mình tới đây cho ta một lời giải thích.
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ đầy tức giận quanh quẩn cung điện, linh văn tỏa ra tia sáng vạn trượng, chiếu thấu cả tòa thánh điện, tràn ngập uy thế kh ủng bố muốn hủy diệt vạn vật.
Không chỉ có Quý Khải Minh mà các tông chủ tề tụ ngoài điện đều run rẩy, không nhịn được mà quỳ xuống đất lễ bái, túc lão và các trưởng lão trong cung điện cũng đều dùng sức cúi đầu, đau khổ chống cự lại trùng kích đập vào mặt.
Bảy vị túc lão Vô Hồi trước mắt chỉ còn hai vị ở lại bảo vệ thánh địa, còn lại toàn bộ đều đang ở sâu khu vực hắc ám Đại Hoang.
Nhưng hai vị này ở Vô Hồi thánh địa cũng có địa vị chí cao, uy tín, thực lực đều gần với Thánh Chủ, nhưng vào giờ phút này lại trầm mặc không nói được gì.
- Các ngươi điếc rồi sao?
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên thấp xuống, uy thế kinh khủng cùng với lửa giận đang kiềm chế, giống như Thiên Sơn nặng nề đặt ở trên người bọn họ.
Túc lão Phương Thành Vân chống đỡ áp lực, trầm giọng nói:
- Không biết Thánh Chủ muốn giải quyết chuyện này như thế nào.
- Ta nói không đủ rõ ràng sao? Để con heo mập Thánh Chủ Ly Hỏa kia, tự mình đến xin lỗi cho ta!
- Nếu như ngài chỉ muốn lời xin lỗi, ta đoán Thánh Chủ Ly Hỏa không chỉ sẽ đến, còn có thể sẽ mang theo lễ vật tới.
Nhưng...!Tông chủ môn La Phù ở phía ngoài thỉnh cầu cũng không chỉ những thứ này.
- Bọn hắn còn muốn cái gì?
- Bọn hắn muốn Khương Hồng Võ!
- Khương Hồng Võ không thuộc về tông môn La Phù!
- Vấn đề chính là như thế.
Phương Thành Vân nói xong liếc mắt đến một vị túc lão bên cạnh khác, Giang Thành Tử.
Giang Thành Tử và là lão hữu(*) của Ngụy Thiên Thu, không tiện nhiều lời, nhưng chú ý tới ánh mắt Phương Thành Vân thì vẫn lên tiếng nói.
(*) Bạn lâu năm.
- Khương Hồng Võ mặc dù không thuộc về La Phù nhưng hắn vẫn âm thầm hỗ trợ Thiên Sư tông xử lý các vấn đề, nếu hắn không thuộc về La Phù, Ly Hỏa thánh địa bắt hắn không gì đáng trách.
Chí ít...!Trên danh nghĩa mà nói, không tới phiên bọn họ đến Vô Hồi thánh địa chúng ta ra tay.
Phương Thành Vân thấy Giang Thành Tử đã mở miệng, cũng nói theo:
- Lại theo quy củ mà nói, chúng ta chỉ có thể trách Ly Hỏa thánh địa đã mạo phạm Vô Hồi thánh địa chúng ta, giết hại số lượng lớn trưởng lão, đệ tử Thiên Sư tông, nhưng không chỉ nhắm đến Khương Hồng Võ.
Mà...!
- Nói!!
Phương Thành Vân lắc đầu nói:
- Ngay cả Tịch Nhan của Thánh Nữ tông cũng công khai rời khỏi tông môn, Vô Hồi thánh địa chúng ta cũng không quản được.
Nhưng...!
Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ vỗ trường án.
- Phương lão đầu! Ngươi chưa ăn cơm, hay là không uống nước mà lại nói chuyện ngập ngừng như thế, hay để ta đem ngươi đè vào trong chum nước trước để làm trơn yết hầu.
Phương Thành Vân cố gắng nói ra:
- Mục đích Ly Hỏa thánh địa bắt sống bọn hắn là muốn ném bọn hắn vào trong đỉnh lô, nghiên cứu đan dược truyền kỳ.
Nếu quả thật để bọn hắn thành công, đối với chúng ta mà nói là...!Cực kỳ bất lợi.
Giang Thành Tử phụ họa theo:
- Trên danh nghĩa và trên quy củ chúng ta chỉ có thể trách Ly Hỏa đã mạo phạm chúng ta, nhưng từ mặt uy hiếp nhìn lại, chúng ta nhất định phải mang Khương Hồng Võ và Tịch Nhan về.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm mặc một lát:
- Người sống luyện đan, có thể nhận ra được thành phần đan dược sao?
Phương Thành Vân nói:
- Chúng ta không phải Luyện Đan sư, không hiểu rõ tình huống, nhưng nếu Ly Hỏa thánh địa đã dám đến đắc tội chúng ta như thế, dám mạnh tay bổ Thiên Sư tông, bắt đi Khương Hồng Võ.
Ta đoán chừng...!Khả năng là cực lớn.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ một tiếng:
- Vậy các ngươi cảm giác, Ly Hỏa thánh địa không tiếc xúc phạm quy củ thánh địa mà bắt đi Khương Hồng Võ, sẽ tuỳ tiện lại giao người ra?
Phương Thành Vân lại nói:
- Tha thứ ta nói thẳng, trừ phi giết đến Ly Hỏa thánh địa để đoạt lại, nếu không...!Ly Hỏa thánh địa quả quyết sẽ không giao người.
Giang Thành Tử tính mở miệng nhưng lại không có lời nào để nói.
Ly Hỏa thánh địa là thánh địa đan dược, bên trong đều là chút tên điên luyện đan, nếu như có thể có cơ hội nghiên cứu ra đan dược có thể thăng hoa linh văn, bọn hắn liền xem như đánh nhau sống chết, cũng sẽ không từ bỏ.
Cho nên, bọn hắn hy vọng có thể cứu người ra, nhưng Ly Hỏa thánh địa tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Trước hết để cho lão bất tử heo mập kia tới xin lỗi! Xem khẩu khí, thử thái độ một chút, suy nghĩ thêm chuyện Khương Hồng Võ và Tịch Nhan.
Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ vỗ án:
- Đồ hỗn trướng, lão nương ta vài chục năm qua không có cùng bọn hắn giao thiệp, coi ta dễ khi dễ sao?
- Khụ khụ!
Phương Thành Vân và Giang Thành Tử dùng sức ho khan, tông chủ các tông La Phù đều ở bên ngoài, chú ý dáng vẻ một chút, Thánh Chủ đại nhân của chúng ta ơi!.
- Còn nữa, tìm hiểu rõ tình huống Đại Hoang, nếu như trong thời gian ngắn không có nguy hiểm thì triệu hồi Ngụy Thiên Thu về.
- Ngài khẳng định muốn triệu hồi Ngụy Thiên Thu? Lão gia hỏa kia rất hay bao che khuyết điểm, đã coi Khương Tuyền là khuê nữ nuôi thật rồi, mà Khương Tuyền lại là muội muội Khương Hồng Võ...
- Mời về! Mặc dù tính tình Lão gia hỏa kia thối, nhưng ít ra so với hai lão gia hỏa các ngươi đây vẫn là có khí phách hơn!
- Chúng ta đây là thận trọng...
Phương Thành Vân và Giang Thành Tử dở khóc dở cười.
Vô Hồi Thánh Chủ hơi ngẩng đầu một chút, khôi phục vẻ uy nghi tôn quý.
- Mời các tông chủ La Phù tiến vào.
Quý Khải Minh và các tông chủ khác lần lượt đi đến đại điện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nữ tử như ánh mặt trời trên đài cao kia, nhao nhao quỳ xuống hành lễ với Vô Hồi Thánh Chủ.
Trên đường đến Vô Hồi bọn hắn còn muốn giữ vững mấy phần cao ngạo, nhưng bây giờ lại không dám có bất kỳ mạo phạm nào.
Mà từ khi đi đến thánh địa cho tới bây giờ, tận mắt chứng kiến hết thảy mọi thứ càng làm cho bọn hắn cảm thấy mình nhỏ bé.
Thì ra bọn hắn và thánh địa chênh lệch to lớn như thế.
- Ly Hỏa mạo phạm La Phù, ta tự sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi. Bởi vì ác linh Đại Hoang uy hiếp, Vô Hồi thánh địa đã ngàn năm chưa quản lý đến La Phù sơn mạch, là chúng ta thất trách. Từ nay về sau, cách mỗi năm năm đại hội La Phù một lần, đến Vô Hồi thánh địa tổ chức, ta tự mình chủ trì.
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ uy nghiêm mang theo chỉ lệnh để bọn người Quý Khải Minh nhao nhao cúi đầu, không dám ngỗ nghịch.
Dạ Thiên Lan chống đỡ áp lực, nói với phía trước.
- Việc này không chỉ có liên lụy đến Ly Hỏa thánh địa, còn dính đến hoàng thất, là Lang Gia hoàng triều hợp tác cùng Ly Hỏa thánh địa, còn xin...
- Lang Gia hoàng triều không biết tốt xấu. Năm đó nếu không phải Vô Hồi thánh địa chúng ta cảm giác nơi đó sinh linh lầm than, cực khổ, cần thành lập hoàng triều bảo vệ dân chúng, âm thầm kiềm chế Đại Hoang, nếu không bọn hắn lấy ở đâu ra vùng đất hoàng triều như bây giờ. Chờ đến khi bọn hắn xâm lấn La Phù, toàn thể La Phù sơn mạch hành động cho ta, tiến đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Nếu như La Phù thất bại, mười tám tông các ngươi, không, tông chủ mười bảy tông toàn thể thoái vị, do Vô Hồi thánh địa chọn ra những tông chủ mới.
Vô Hồi Thánh Chủ uy nghiêm để trong lòng tông chủ các tông phát lạnh.
Dạ Thiên Lan cũng đều âm thầm nhếch miệng, ta cũng không phải ý này.
- Trở về đi, chỉnh đốn toàn bộ lực lượng La Phù, ứng phó Lang Gia hoàng triều cho ta. Chuyện Ly Hỏa thánh địa, ta sẽ đích thân xử lý.
Vô Hồi Thánh Chủ đưa tay tiễn khách.
Thời điểm này phải chỉnh đốn lại La Phù một lần nữa. Nếu lại tiếp tục như thế, không chỉ có bên ngoài coi là Vô Hồi Thánh Chủ không quan tâm La Phù, ngay cả các tông La Phù cũng đều quên ai là chủ nhân chân chính của La Phù.
- Thánh Chủ, ta khẩn cầu Thánh Chủ cứu Khương Hồng Võ trở về. Cũng khẩn cầu Thánh Chủ, cứu Tịch Nhan trở về.
Dạ Thiên Lan và tông chủ Thánh Nữ tông kiên trì đi về phía trước cầu xin.
- Khương Hồng Võ là người Thiên Sư tông sao?
- Không phải.
- Phải chăng Tịch Nhan đã rời khỏi Thánh Nữ tông?
- Vâng.
- Nên làm cái gì, ta sẽ tự mình châm chước. Lui ra đi.
Bọn người Khương Phàm thuận lợi thăm dò vẻ đặc sắc của bí cảnh.
Ngoại trừ luận bàn với nhau, chém giết mãnh thú thì còn may mắn tìm được rất nhiều bảo bối phi phàm.
Linh quả Khương Phàm lấy được từ thế giới dung nham dưới đất cũng đều cho Khương Uyển Nhi, để Khương Uyển Nhi sau khi sử dụng thánh huyết thì lại lần nữa có được thay đổi.
Lý Dần từ trong thanh đồng tiểu tháp đi ra, rất mau đã cùng bọn người Khương Uyển Nhi trở thành bằng hữu, dáng vẻ tinh khiết lại u mê mang đến cho bọn hắn không ít niềm vui.
Sau mười ba ngày!
Thiên khung băng liệt, ánh sáng rọi khắp nơi tại Thiên Khải bí cảnh.
Hình ảnh hỗn loạn phía trên trời cao làm cho người ta cực kỳ hoảng sợ.
Người rống ma kêu, ác thú bạo động. Bóng người lắc lư, ma khí cuồn cuộn, huyết sắc như sóng triều dâng lên như đại dương mênh mông.
Hỗn chiến thảm liệt, sát lực điên cuồng giống như Thần Linh trên trời đều đã mất đi lý trí.
Thiên khung liên tiếp sụp đổ, vết nứt to đến kinh khủng, trải rộng mấy chục dặm trên bầu trời.
Số lượng lớn đá vụn nhuốm máu từ trên trời rơi xuống, rất nhiều mảnh vỡ yêu ma vẩy xuống dãy núi. Các cánh rừng rậm trong vài trăm dặm đều oanh động.
Đây tuyệt đối là kỳ cảnh hiếm thấy ở Thiên Khải bí cảnh.
Bọn hắn mặc kệ phía trên đang xảy ra chuyện gì, bọn hắn chỉ chú ý đến 'Bảo tàng' rơi xuống đầy trời kia thôi.
Khương Phàm ở cách đó rất xa, chờ đến khi chạy đến thì hỗn chiến cũng đã chuẩn bị kết thúc. Tuy nhiên bọn hắn vẫn là nhổ răng cọp, lấy được không ít đồ tốt. Số lượng lớn hòn đá nhuốm máu, một cái thiết thuẫn nặng nề, một cái móng thú sắc bén, còn có một thanh thạch kiếm nhìn cực kỳ thu hút.
- Đó là của ta! Ai cũng đừng đoạt!
Tiêu Phượng Ngô mang ánh mắt đầy mong đợi nhìn đỉnh lô hừng hực liệt hỏa trong sơn cốc, bên trong là cái móng thú từ trên trời giáng xuống. Trải qua tranh đoạt kịch liệt, móng thú đã thuộc về hắn.
Khương Phàm thì đang luyện chế huyết đan cho hắn.
- Không ai giành với ngươi.
Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Dạ An Nhiên vây quanh thiết thuẫn nặng nề kia.
Thiết thuẫn chỉ cao có ba mét nhưng lại tràn ngập cảm giác nặng nề giống như Thiên Nhạc (ngàn ngọn núi), chỉ nhìn mà lại đã có thể để cho người ta không thoải mái.
Nhưng thứ các nàng nhìn chính là 'Sợi rễ' phía trên thiết thuẫn.
Thiết Long cổ thụ chạy tới chạy lui ở phía trên, cố gắng cắm rễ vào, nhưng làm thế nào cũng đều chui không lọt, cuối cùng chỉ có thể nằm ở phía trên, yên lặng hấp thu khí tức kim loại ở mặt ngoài.
- Cổ La, tới xem một chút, tiểu gia hỏa này thật thần kỳ.
Khương Uyển Nhi gọi Cổ La, đây là lần đầu tiên ca ca lấy tiểu gia hỏa này ra.
Cổ La đưa lưng về phía bọn hắn, thờ ơ.
425: Bầu Trời Thở Dài
Hai tay của hắn đang rướm máu, máu tươi không ngừng liên tục tràn vào thạch kiếm, thạch kiếm rất an tĩnh, lại không ngừng dâng lên sắc xanh quỷ dị, xông vào thân thể của hắn.
Dạ An Nhiên nhìn sang.
- Cổ La? Thạch kiếm kia có cái gì không thích hợp sao?
Hai tay Cổ La càng nắm càng chặt, bởi vì mất máu mà sắc mặt đã vô cùng tái nhợt.
Hắn kinh ngạc nhìn qua phía trước, con ngươi tan rã, biểu hiện ngây ngốc, chỉ có kiếm văn trên trán càng ngày càng trở nên sáng tỏ.
Nhưng xung quanh kiếm văn lại xuất hiện từng vết tích màu xanh quỷ dị, cứ như đang quấn quanh nó, lại hình như đang ăn mòn nó.
- Cổ La!
Dạ An Nhiên phát giác chuyện không đúng, nhanh bước tới.
Cổ La bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thạch kiếm trong tay, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra sự hoảng sợ.
- Ngươi làm sao thế?
Dạ An Nhiên đi đến trước mặt hắn mà giật nảy mình.
Chỉ mới không gặp một lát mà đã gầy đi rất nhiều, nói da bọc xương cũng đều không đủ. Hốc mắt còn hãm sâu, mặt tái nhợt không còn chút máu, lại mang theo mấy phần thanh khí, giống như người chết.
Yến Khinh Vũ và Khương Uyển Nhi cũng kỳ quái đi tới, nhìn thấy bộ dáng Cổ La thì đều không hẹn mà cùng che miệng lại, đây là thế nào?
Cổ La giật giật khóe miệng, cứ như răng cũng đều muốn lung lay:
- Thanh kiếm này hút huyết nhục của ta.
- Còn không mau ném đi nó.
Dạ An Nhiên lập tức muốn đá văng thạch kiếm, lại bị Cổ La tranh thủ thời gian ngăn lại.
- Ta hình như đã cùng nó nhận chủ.
Cổ La ôm lấy thạch kiếm, trên mặt hoảng sợ biến thành nụ cười quỷ dị.
- Ngươi, nhận chủ?
Yến Khinh Vũ nghe hắn, nhìn hắn cười lại cảm giác sợ hãi.
- Không không, nó... cùng ta nhận chủ.
- Ngươi khẳng định không có việc gì?
Dạ An Nhiên nhìn thạch kiếm, lại nhìn lại Cổ La.
Thoạt nhìn thạch kiếm đúng là không sao, nhưng dáng vẻ ngươi đây cũng không giống như không có chuyện gì.
Cổ La ăn vào mấy viện đan dược điều bổ khí huyết:
- Không có việc gì, ta nhặt được bảo vật rồi.
Đao Hoàng vòng quanh Cổ La vài vòng, cảm nhận được mấy phần bất an.
Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt với hai người kia, bảo bối gì lại đem người hút thành thế này.
- Xong rồi!
Tiêu Phượng Ngô ở bên kia reo hò một tiếng, sau đó liền vọt vào trong sơn cốc.
- Huyết khí cái móng vuốt này rất được đấy.
Khương Phàm đem một viên huyết đan lớn chừng quả đấm ném cho Tiêu Phượng Ngô.
- Oa... thật dễ chịu!
Tiêu Phượng Ngô tham lam hút huyết khí trong huyết đan, huyết dịch khắp người đều nóng lên. Từ sau khi ăn mấy viên huyết đan trước mấy ngày, hắn đơn giản đã mê thứ mùi này. Không chỉ có thể điều bổ huyết khí, còn có công hiệu thần kỳ giúp khỏe mạnh gân cốt, đối với Thú linh văn như hắn mà nói quả thực là bảo dược đại bổ.
- Cổ La sao thế?
Khương Phàm vừa muốn đi ra bên ngoài thu hồi thiết thuẫn, ngoài ý muốn thấy được Cổ La như người chết.
- Thạch kiếm nhận chủ, hấp thu huyết khí, điều dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.
Cổ La nhấc thạch kiếm trong tay lên, cười nói:
- Ta ở Thiên Khải bí cảnh đã tìm được cơ duyên thuộc về ta.
- Chúc mừng. Trên trời rơi xuống được thạch kiếm rất có thể ẩn giấu bí mật nào đó.
Khương Phàm không nghĩ nhiều, ngồi xổm ở phía trước thiết thuẫn đụng đụng sợi rễ đang nằm thoải mái ở phía trên hấp thu lực lượng kim loại, cùng thu bọn hắn vào thanh đồng tiểu tháp.
- Ta sẽ quý trọng ngươi.
Cổ La nhẹ vỗ về thạch kiếm, há lại chỉ có bí mật nào đó, quả thực là bí mật cực kỳ to lớn.
Dạ An Nhiên đi đến bên cạnh Khương Phàm, nói khẽ:
- Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
- Vẫn tốt mà, thời điểm ta cùng đỉnh lô nhận chủ, thiếu chút nữa cũng bị hút khô, chỉ là không có khoa trương như Cổ La thôi.
Đúng vào lúc này, bầu trời lại lần nữa oanh động, chấn thiên động địa, kinh hãi rất nhiều mãnh thú đều thấp thỏm lo âu.
Lúc thí luyện giả các nơi đang xem xem lại có bảo bối gì rơi xuống, bất chợt, mây mù cuồn cuộn giữa bầu trời liên tiếp xuất hiện hai đoàn vòng xoáy, to như hồ nước, trong vòng xoáy lấp lóe cường quang như có lôi điện, có nhật nguyệt tinh thần, tràn ngập uy thế làm cho dân chúng sợ hãi. Tựa như là Thương Thiên đang mở hai mắt ra, nhìn trộm thế giới này.
Thạch kiếm trong tay Cổ La khẽ run lên, trước tiên là dung nhập vào thân thể Cổ La, chìm vào khí hải.
Vòng xoáy chậm rãi hạ xuống, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng lại như đã chạm đến cấm kỵ của Thiên Khải bí cảnh, mây mù nhanh chóng bạo động khắp bốn phương tám hướng hội tụ ở nơi đó, lấp đầy vòng xoáy.
Vòng xoáy không hề kháng cự, mặc cho mây mù nuốt hết nó.
Tuy nhiên trước khi bọn chúng hoàn toàn tiêu tán, đám người Thiên Khải bí cảnh rõ ràng nghe được vài tiếng nói nhỏ như ẩn như hiện, giống như đến từ trên trời.
- Ngươi đa nghi rồi. Hắn hẳn là chết rồi.
- Chỉ mong là thế... Chuẩn bị báo với Minh tộc, bọn chúng...
Thiên Khải bí cảnh lâm vào bình tĩnh thật lâu, rất nhiều thí luyện giả đều cho rằng mình đã nghe lầm, hoặc là ảo giác.
Kẻ nào chết rồi?
Trận ác chiến vừa rồi kia, chẳng lẽ đang vây bắt lấy người nào sao?
Minh tộc?
Cái gì là Minh tộc!
- Trên trời thật sự có Thần Linh sao?
Khương Uyển Nhi ngước nhìn bầu trời, thì thào khẽ nói.
Yến Khinh Vũ lắc đầu nói:
- Nơi đó hoàn toàn không giống với thế giới này, không có quan hệ với chúng ta.
Khương Phàm nhìn qua bầu trời đã khôi phục lại bình tĩnh, nơi đó... Có liên quan tới ta.
Bởi vì Cổ La cần điều trị, Tiêu Phượng Ngô cần luyện hóa huyết đan, bọn hắn đành ở chỗ này nghỉ ngơi ba ngày, sau đó mới lại vào rừng rậm, tiếp tục xông xáo, tìm kiếm cơ duyên.
Dạ An Nhiên mới đầu còn lo lắng Cổ La, nhưng sau khi quan sát cẩn thận thì thực sự không nhìn ra vấn đề gì.
Sau khi Lý Dần 'Tự học thành tài' phóng xuất ra Mãnh Hổ Quyền, lực chú ý của mọi người cũng đều thật sự bỏ vào cái tên gia hỏa kỳ lạ này.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Sau khi Tiêu Phượng Ngô tự mình cảm nhận uy lực của Mãnh Hổ Quyền thì càng kinh ngạc hơn.
Đây cũng không phải là chỉ có hình dáng, mà còn có được lực va đập và lực bạo tạc thật sự, không có gì khác biệt so với Mãnh Hổ Quyền của Khương Phàm.
- Ta tên Lý Dần, những cái khác đều không nhớ rõ.