Đan Đại Chí Tôn
Chương 208: 208: Lời Nói Của Diêm Bá 1
Ngực bụng Bành Nguyên Hóa cuồn cuộn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hư nhược rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, vô lực ngồi liệt trên mặt đất.
Sẽ là ai?
Đối với người nào có lợi?
Trong đầu Bành Nguyên Hóa lập tức hiện lên mấy khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại không dám nghĩ sâu.
Giữa Thập Bát Tông La Phù có rất nhiều quy củ, cũng có tổ huấn càng nghiêm khắc.
Trong đó điểm quan trọng nhất, chính là mười tám tông có cùng chung mối thù, nhất trí đối ngoại.
Người nào vi phạm tổ huấn thì phải trừng phạt!
Từ khi Lang Gia quốc kiến quốc đến nay đã hai trăm năm, Lang Gia hoàng thất nghĩ tới các loại thủ đoạn ly gián mười tám tông nhưng chưa từng có một lần thành công.
- Thiên Sư tông? Bọn hắn muốn trả thù mười tám tông nên cấu kết Lang Gia quốc? Hay là Thiên Cương tông? Bọn hắn vẫn muốn nhúng chàm vào đệ nhất tôn chủ, càng đối với chuyện năm đó tông chủ tiền nhiệm bị Vô Hồi thánh địa giế t chết mà canh cánh trong lòng.
Hay chính là những kẻ phụ thuộc Thánh Nữ tông? Các nàng đã không còn nguyện ý khuất phục Thượng Thanh tông nữa.
Bành Nguyên Hóa chau mày, cẩn thận suy tư, đều quên lấy ra đan dược chữa thương.
Cho đến khi sau lưng truyền đến thanh âm chạc cây bị đạp gãy thì mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
- Bành tông chủ, đang suy nghĩ gì đấy?
Một tên nam tử gầy gò xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Bành Nguyên Hóa lập tức cảnh giác, liền muốn đứng dậy lui lại, nhưng lại bởi vì quá hư nhược nên lảo đảo mấy bước, kém chút ngã sấp xuống.
Nam tử đưa tay đỡ lấy Bành Nguyên Hóa, kéo đến trước mặt, một thanh đao nhọn tùy theo đâm xuyên qua lồ ng ngực của hắn.
- Ngươi...!
Bành Nguyên Hóa dùng sức nắm chặt bả vai nam tử.
- Đại hoàng tử giỏi tính toán, muốn giữ lại ngươi để làm cho La Phù nội loạn.
Vì La Phù mà ổn định cân nhắc, chỉ có thể ủy khuất cho ngươi.
Nam tử rút ra đao nhọn, lại bỗng nhiên lại đâm vào, chậm rãi quấy, kịch độc bên trên đao nhọn cũng dần dần thẩm thấu qua huyết dịch và kinh mạch của hắn.
- Quả nhiên là các ngươi!
Mũi miệng Bành Nguyên Hóa chảy máu, gắt gao trừng mắt nhìn nam tử:
- Các ngươi...!Vi phạm với tổ huấn, các ngươi...!Thẹn với liệt tổ liệt tông của mình.
Nam tử cười lạnh, rút đao nhọn ra, nhìn máu tươi phía trên.
- Biết đây là độc gì không? Là Hoàng Phong cốc đặc hữu của Tây Cương - Hắc Hồn Tán, có thể bảo đảm cường giả Linh Hồn cảnh của sau khi trúng độc chắc chắn phải chết nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì.
Hắc Hồn Tán vô cùng ác độc, luyện chế cũng vô cùng khó khăn, cho nên chỉ có cốc chủ Hoàng Phong cốc mới có.
Thời điểm chúng ta cùng Đại hoàng tử làm giao dịch đã cố ý muốn mấy món đồ trân quý, trong đó có cái này.
Nam tử ném đi đao nhọn, từ từ lui lại, khóe miệng lộ ra một vòng ý cười tàn nhẫn.
- Mặc dù Hắc Hồn Tán không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng với năng lực của Vô Hồi thánh địa vẫn có thể phát giác được chuyện gì.
Sau đó...!Bọn hắn sẽ truy tung đến Hoàng Phong cốc, lại liên tưởng đến Đại hoàng tử.
Vô Hồi thánh địa đã hướng mười tám tông cam đoan qua, tông chủ chỉ có thể chết bình thường, bằng không bọn hắn sẽ truy cứu tới cùng.
Vô Hồi thánh địa lại có quy định, không được nhúng tay sự vụ nước khác.
Ta ngược lại muốn xem xem, Vô Hồi thánh địa đối với chuyện này sẽ lựa chọn như thế nào!
Ha ha...!Ha ha ha...!
Nam tử cười lạnh biến thành cười to, chỉ là tiếng cười rất quái dị lại khiếp người, quanh quẩn rừng rậm để cho người ta rùng mình.
Toàn thân Bành Nguyên Hóa giống như treo đầy kiến đang điên cuồng gặm cắn huyết nhục hài cốt của mình, hắn thống khổ co quắp trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử rời khỏi phương hướng.
Chết không nhắm mắt!
- Dạ An Nhiên ở Bạch Hổ quan đã nhìn chằm chằm con à?
Khương Hồng Võ nghe xong Khương Phàm giới thiệu, nụ cười nhàn nhạt.
- Nàng đã cứu ta là thật, hỗ trợ tìm mọi người, cũng là thật.
Mặc dù là đang dùng ta, nhưng không thể tính là lợi dụng.
Lại nói, vốn không quen biết, ai lại sẽ không duyên vô cớ cứu người.
Khẳng định là có chút nguyên do.
Khương Phàm nhìn thấu, cũng nhìn thoáng được.
Khương Hồng Võ từ chối cho ý kiến, ngược lại cười nói.
- Ta thấy Dạ An Nhiên kia hình như đối với con có chút ý tứ, con chuẩn bị ở lại Thiên Sư tông rồi sao?
- Chúng ta cũng đều là hài tử.
Khương Phàm cười khổ lắc đầu.
Nào có nhiều như vậy ý tứ.
- Thiên Thư thánh văn, rất xứng với con.
Nếu quả thật có thể kết hợp, ngược lại không mất một chuyện tốt.
Khương Hồng Võ giống như đang tự nói, lại như đang nhắc nhở.
Giá trị của Thánh linh văn, hắn rất rõ!
Nếu như có thể tìm cho Khương gia một người con con dâu là Thánh linh văn, hắn cho dù chết cũng có thể bàn giao cho tiên tổ.
- Phụ thân, ta ở chỗ này có đồ tốt.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp trên cổ.
- Đồ tốt thì ngươi giữ đi, hiện tại ta đã là Sinh Tử cảnh, chỉ cầu ổn.
Khương Hồng Võ có thể mạo hiểm rảo bước tiến lên Sinh Tử cảnh thì đã không để ý tới sinh tử nữa.
Cảnh giới này quá huyền diệu, cũng quá nguy hiểm.
Thực lực sẽ chợt cao chợt thấp mà biến hóa.
Thời gian càng lâu, chuyển hóa càng tấp nập, cũng sẽ càng mãnh liệt.
Cuối cùng, không phải suy yếu mà chết thì cũng chính là bạo thể mà chết.
Đến cảnh giới này, người bình thường đều sẽ giấu đi, cẩn thận khống chế, yên lặng tu luyện, nếm thử Niết Bàn cảnh trùng kích cao hơn.
Thế nhưng...!muốn tiến vào Niết Bàn cảnh, khó khăn cỡ nào.
Trong một trăm người đều chưa hẳn có một người có thể thành công.
Hắn có thể cứu được bọn người Yến Tranh ra, lại nhìn thấy Khương Phàm còn sống thì đã không có gì tiếc nuối.
- Trong cổ thành dưới mặt đất ở La Phù sơn mạch xuất hiện một loại đan dược thần kỳ, có thể thăng hoa linh văn.
- Thăng hoa linh văn? Có ý tứ gì?
Khương Hồng Võ cùng cảnh giác các Huyết Ngục xung quanh đang đều nhìn về Khương Phàm.
- Các ngươi đều nhìn thấy linh văn của Dạ Thiên Lan rồi đấy.
Lúc trước hắn là lục phẩm, một viên đan dược đã để hắn tại trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành Thiên Thư thánh văn.
- Lục phẩm tiến Thánh phẩm? Ngươi không có nói đùa chứ?
- Không thể tưởng tượng nổi, nhưng đã có hai người thí nghiệm thành công, xác thực như vậy.
- Thiên hạ còn có loại đan dược này?
Bọn người Khương Hông Võ đều khó mà tin nhìn Khương Phàm.
Linh văn thăng hoa?
Phàm phẩm nhập Thánh phẩm?
Đây quả thực là quá trái ý trời!
Một viên đan dược, vậy mà có thể có công hiệu thần kỳ như thế?.