Đan Đại Chí Tôn
Chương 1624: C1624: Giải phóng niết bàn cảnh lục trọng thiên 1
Nơi xa hẳn là phụ trợ, là dẫn dụ, phía dưới mới là chủ công, là uy hiếp chân chính.
Nhưng...
Ầm ầm!
Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, chấn động hơn mười dặm dãy núi.
Sát Sinh Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
Giữa một hơi thả ra uy thế giống như là biển gầm, cuồn cuộn phóng thích.
Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.
Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.
Sát Sinh Tiễn xuyên thủng mười mấy dặm, lao thẳng đến Khoái Kiệt.
- Ngăn lại.
Hai vị trưởng lão phản ứng nhanh nhất, hô to bay lên không, chủ động chặn đường.
Một người hóa thân thành Huyết Luyện Cuồng Sư, gào thét như sấm, thanh triều cuồn cuộn, huyết khí dâng lên, ngưng tụ ra vô số vòng xoáy, bên trong giống như có số lượng lớn đầu sư tử đang gào thét, muốn thôn nạp huyết khí giữa đất trời.
Một người nhấc lên dòng lũ cuồn cuộn, rót vào bụi đất nồng đậm, cả hai tay đều mãnh liệt chấn kích, khí hậu giao hòa, hình thành hồng thủy sền sệt, hóa thành bàn tay che trời, chợt vỗ về phía trước.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn mang theo uy thế tuyệt luân, không nhìn đến thanh triều, trực tiếp xuyên thủng hồng thủy, thẳng đến Khoái Kiệt.
- Không...
Hai vị trưởng lão bỗng nhiên biến sắc.
Vẻ mặt Khoái Kiệt trở nên nghiêm trọng, nhưng không có bối rối, huyết kiếm huyết đao toàn bộ đều tới tay, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng... Hắn đột nhiên cảm giác mình không động được, giống như bị một loại năng lượng thần bí nào đó giam cầm, cả hai tay đều đột nhiên triển khai.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn trong nháy mắt đã tới, đánh vào ngực Khoái Kiệt, một tiếng vang như sấm, nổ tung tại ngực.
Khoái Kiệt run rẩy, phun máu bay ngược.
Không có trực tiếp bị oanh sát, bởi vì bên trong hắn đã mặc áo giáp đặc chất.
Nhưng uy thế của Sát Sinh Tiễn quá mạnh, đè ép hắn nhanh chóng lui lại, vượt qua dãy núi, vượt qua trời cao, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó liền ớn lạnh toàn thân, sợ hãi kêu gào đuổi tới.
Lan Nặc hãi nhiên quay đầu, nhìn qua phương hướng của Khương Phàm.
Ngươi gọi cái này là gọi mũi tên?
Tinh Nguyên Pháo của thần giáo cũng đều không có mạnh như ngươi vậy!
Tên điên này lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?
Có thể sống đến bây giờ xem ra không phải không lý do.
Khương Phàm thu hồi Thương Sinh Cung, ăn vào đan dược, dung nhập núi cao, đuổi bắt Khoái Kiệt đang đi xa.
- Chú ý xung quanh, nghiêm phòng đánh lén.
- Là ai? Là ai làm!
- Đã chết rồi sao? Khoái Kiệt đã chết rồi sao?
Trưởng lão Vạn Đạo thần giáo đạp không phóng tới, cảnh giác xung quanh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Điêu Lãnh Phong đã chết, nếu như Khoái Kiệt cũng chết, bọn hắn trở về phải bàn giao thế nào?
Không chết cũng sẽ bị rút gân lột da.
Vừa rồi lại là năng lượng gì?
Tại sao có thể có vũ khí cường đại như vậy?
Một kích xuyên thủng bọn hắn ngăn cản, còn đánh Khoái Kiệt bay ra hơn trăm dặm, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Là thật sự đánh xa, hay là... đã tan chảy?
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì, nhanh dùng ngọc phù đi.
Điêu Lãnh Nguyệt lớn tiếng quát hỏi.
- Ngọc phù phải đưa ra khỏi cửa thành, không thể dùng ở chỗ này.
Trưởng lão chau mày, ngọc phù không ở trên người Khoái Kiệt, mà là đặt ở trên người có cảnh giới mạnh nhất trong đội ngũ là hắn.
Đây là Khoái Kiệt an bài, nếu quả như thật sự gặp được nguy hiểm khó mà chống cự, lập tức kích phát ngọc phù, toàn lực ngăn cản.
Nhưng... Ngăn cản?
Hắn đều không có kịp phản ứng!
- Ngọc phù quan trọng, hay là Khoái Kiệt quan trọng?
- Trước tiên phải xác định Khoái Kiệt còn sống hay đã chết. Nếu như bị bắt, ta sẽ lập tức vận dụng ngọc phù, nếu như đã chết...
- Vừa rồi ngươi liền nên dùng ngọc phù! Nếu như Khoái Kiệt chết rồi, trách nhiệm của ngươi là lớn nhất!
- Ta không nghĩ tới...
- Im miệng! Ngươi không nghĩ tới, cũng là trách nhiệm của ngươi!
Điêu Lãnh Nguyệt cảm thấy bất an mãnh liệt, dám tập kích bọn họ, lại còn trực tiếp xuống tay với Khoái Kiệt.
Hoặc là Tru Thiên Thần Điện, Đại Quang Mang Thần Điện, hoặc là chính là... tên điên Khương Phàm kia tới.
Mà nếu đã ra tay liền có thể còn có đòn sau nữa.
Hình ảnh Điêu Lãnh Phong chết ở trước mặt nàng đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, nàng thật sự sợ mình cũng sẽ chết ở chỗ này.
Khoái Kiệt bị đánh bay ra hơn một trăm dặm, nện vào trong ngọn núi.
Trận va chạm kịch liệt đã rung chuyển núi cao, loạn thạch bị thủng, bụi mù bay lên.
Các cường giả xung quanh lập tức kích động, còn tưởng rằng có bảo bối gì xuất hiện.
Kết quả móc ra xem xét, lại là một người gần chết không sống.
- Đây là Khoái Kiệt?
Một vị tử đệ đại tộc đột nhiên nhận ra, hắn bị dọa đến giật mình, tranh thủ thời gian lui lại hai bước.
- Khoái Kiệt? Không có lầm chứ, ai dám tập kích nhân vật này?
- Xem linh văn của hắn.
- Huyết Hà linh văn, thật sự là hắn!
- Không phải nói Vạn Đạo Thần Giáo đang mang theo ngọc phù rời khỏi sao?
- Đây là bị người khác chặn đánh rồi? Thật đúng là có người không sợ chết.
Rất nhiều người gom lại phía trước, nhưng không có ai dám tới gần.
Sau đó không lâu, đội ngũ của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều xuất hiện ở bầu trời phương xa, nhanh chóng tới gần nơi này.
- Nhanh tản ra, đừng gây chuyện.
Đám người đang tụ ở xung quanh Khoái Kiệt lập tức giải tán.
Nhưng, bọn hắn ra bên ngoài chạy, một mảnh liệt diễm lại gào thét lao tới, xuyên qua bọn hắn, vọt tới phía trước Khoái Kiệt.
Khương Phàm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, một tay bóp lấy Khoái Kiệt, kéo lấy muốn trọng tiến vào địa tầng.
- Khương Phàm? Quả nhiên là hắn!
Điêu Lãnh Nguyệt đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới đã liền thấy được bóng dáng mang theo mặt nạ kia từ xa.
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì!
Điêu Lãnh Nguyệt nghiêm nghị hô to.
Sau khi sắc mặt Lưu trưởng lão thay đổi, hắn cắn răng một cái, dung hợp ngọc phù.
Ngọc phù cùng máu tươi dung hợp, bắn ra cường quang, chiếu thấu linh hồn, huyết nhục, xương cốt.
Đường vân kỳ diệu lan tràn tại toàn thân, giải trừ tầng tầng phong ấn.
- A!!
Lưu trưởng lão cảm nhận được năng lượng bành trướng đã lâu, bất luận là huyết khí hay là khí hải, cũng sẽ không tiếp tục bị nhận áp chế nữa, đã khôi phục toàn diện, tấn mãnh xao động.
Khắp người hắn sôi trào lên nhiệt huyết, lên tiếng hô to, một tay một kích, khí tức kim loại mênh mông giống như là dòng lũ mãnh liệt lao ra.
Thương thương thương!
Dòng lũ kim loại cuồng dã cuồn cuộn, hóa thành một trăm ngàn lợi kiếm đen, lít nha lít nhít, chật ních khung trời, khí tức lạnh thấu xương tràn ngập thiên địa, vô số cây rừng đều trải rộng vết cắt.