Đan Đại Chí Tôn
Chương 1613: C1613: Chương 1613
- Thượng Thương cổ thành mai táng đã quá lâu. Tại thời đại kia của ta, nơi này chưa từng xuất hiện bảo tàng, ta cũng không có chú ý qua. Nhưng thời gian bảo tồn vũ khí thường thường lâu dài hơn so với thi cốt, nếu như nhận hoàn cảnh đặc thù duy trì, rất có thể sẽ còn có uy thế năm đó.
- Ngươi chờ một lúc nữa hẳn tiến vào, tuyệt đối không nên tuỳ tiện mạo hiểm để tránh bị thương.
Khương Phàm ngắm nhìn phương hướng Tây Bộ, các cường tộc phía ngoài đang liên thủ tấn công mạnh, nhìn tư thế kia là muốn bắt lấy cơ hội Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, kinh động toàn bộ bảo tàng đang yên lặng kia ra.
Lúc này, nhánh cây cứng cáp bên cạnh mọc ra một gốc Chi Nha mới, kiều nộn nhỏ yếu, xanh biếc ướt át, sau khi có chút lay động lại liền trưởng thành, không một tiếng động, cũng rất nhanh đã dài đến dài nửa thước.
Cành lá tung bay, lặng lẽ bao viên, sau đó từ bên trong mọc ra một cái tiểu hồ lô.
Hồ lô treo ngược đến phía Khương Phàm.
Khương Phàm rất cảnh giác, lưu ý lấy bóng người mấy trăm mét xung quanh, cũng lưu ý lấy cường tộc đang lần lượt đến trên không trung, nhưng không có chú ý tới đại thụ bên cạnh có vấn đề.
Hồ lô sinh trưởng, nhanh chóng biến lớn.
Sau đó... Ba, tiếng trầm đục rất nhỏ, hồ lô mở miệng.
Lỗ tai Khương Phàm khẽ động, không chần chờ chút nào liền lập tức bạo tạc, bay lên không trăm mét.
Ầm ầm tiếng vang!
Hồ lô phun ra cường quang mãnh liệt, hình thành vòng xoáy thật lớn, phạm vi không gian từ mấy trăm mét đến hơn ngàn mét đều bị cưỡng ép giam cầm.
Ngay sau đó, đại địa lay động, cây rừng đột ngột nhảy lên, trong phạm vi ngàn mét, tất cả đều bị kéo lấy, cuốn vào hồ lô.
- Là Lan Nguyệt?
Khương Phàm rút tàn đao Ra khỏi vỏ, tử khí bạo tạc, giống như một con sông lớn đang lao nhanh, cuồng dã bổ về phía hồ lô.
- Khương Phàm, xem ngươi chạy chỗ nào!
Trong hồ lô truyền ra một tiếng quát, thôn nạp thủy triều đột nhiên nghịch chuyển, dâng trào ra phía ngoài, sấm triều mãnh liệt như giống như oanh kích Khương Phàm.
Một thân ảnh xinh đẹp lao ra, trong tay cầm Hư Thiên Kính, phản chiếu ra toàn bộ cảnh tượng trước mặt, bao gồm cả Khương Phàm đang cầm đao.
Ông!!
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Hư Thiên Kính chiếu rọi, theo ý niệm Lan Nặc khống chế, cưỡng ép hất ra đao cương, chém về phía cây rừng bên cạnh, sau đó ném đi tàn đao, hai tay bóp lấy cổ mình.
Răng rắc răng rắc...
Lực lượng tăng vọt, bóp cái cổ giòn vang.
- Bắt được ngươi rồi!
Mặt Lan Nặc trầm như nước, toàn lực khống chế Hư Thiên Kính, khống chế Khương Phàm.
Cùng lúc đó, từng bóng người lần lượt từ đằng xa xông lại, chính là bọn người Lan Nguyệt, Lan Dận.
- Khương Phàm, nhìn xem ngươi chạy chỗ nào!
Lan Dận cầm đao, ép đến phần gáy Khương Phàm, uy thế nặng nề tràn vào cơ thể.
- Đừng giãy dụa, nếu không lấy mạng của ngươi.
Lan Quyết điều khiển Diệt Hồn Châm, đưa tới chỗ mi tâm Khương Phàm.
Hồn châm tinh tế, sắc bén thấu xương, hồn khí tà ác để cho người ta rùng mình.
Nơi này vô cùng hấp dẫn rất nhiều người chú ý, nhưng chỉ là đánh nhau Rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu lo ngại, sau đó bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chú ý bụi mù mê quang dâng lên trong hố sâu.
Khương Phàm không thể động đậy, chỉ có hai tay không bị khống chế đang tăng lớn lực lượng, bóp đến mức ý thức hắn cũng bắt đầu hôn mê.
- Hừ hừ, đấu với chúng ta, ngươi còn kém một chút.
Lan Nguyệt kiêu ngạo giơ cái đầu nhỏ lên, đây là biện pháp tốt mà nàng nghĩ ra được.
- Rời khỏi nơi này trước.
Lan Nặc khống chế Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi, đi tới bên ngoài mấy chục dặm.