Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đan Đại Chí Tôn

Chương 150: 150: Phản Kích Đá Bạo




Hồng Yên nhịn đau hô to, đồng thời toàn thân bạo phát lên hỏa diễm mãnh liệt, phóng lên tận trời, nuốt sống Hỏa Phong giữa không trung.
Hỏa Phong bạo tẩu, toàn bộ giao hòa cùng liệt hỏa, phô thiên cái địa đánh về phía Khương Phàm.
Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, phối hợp với Hỏa Phong loạn vũ đánh ra khí thế tam trọng thiên.
Khương Phàm chẳng những không tránh né, ngược lại còn vọt tới đón hỏa diễm mãnh liệt, ngay trong chớp mắt va chạm, Khương Phàm đưa ý thức xông vào khí hải.
Ầm ầm!!
Liệt diễm cuồn cuộn, đất rung núi chuyển, vách đá hai bên đều chấn động rớt xuống đá vụn.
Đỉnh lô xông ra khỏi khí hải, sôi trào lên hỏa diễm mãnh liệt, càng tràn ngập uy thế kinh người.
Khương Phàm thay phiên đẩy đỉnh lô hướng về phía trước, hình thể đỉnh lô tiếp tục tăng vọt, đến khi cao đến hai mươi mét, miệng đỉnh hiện lên cường quang, liệt diễm cuồn cuộn, bên trong xán lạn như kim hải.
Bầy Hỏa Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hút hết đi vào bên trong.
- Đây là thứ gì?
Sắc mặt Hồng Yên đột biến, quay người muốn tránh né, tiểu xà lại từ đối diện lao tới, cái đuôi liên tiếp tấn công, làm cho nàng luống cuống tay chân một trận, thời điểm khi nàng phẫn nộ muốn đánh ra liệt diễm, tiểu xà đã quả quyết lui lại.
Xong!
Trong lòng Hồng Yên hơi hồi hộp một chút.
Đỉnh lô rơi xuông, bao phủ nàng lại.
Đại địa lay động, bụi đất tung bay.

Khương Phàm không lo được dựng ngược đỉnh lô lại, thôi động Thánh linh văn điên cuồng phóng thích Thánh Hỏa, rót vào vòng xoáy quấn quanh đoàn kim hỏa kia.
Đỉnh lô kịch liệt lắc lư, cưỡng ép luyện hóa.
Hồng Yên ở bên trong kêu thê lương thảm thiết, thống khổ giãy dụa.
Nàng muốn phóng thích liệt diễm phản kϊƈɦ, lại bị đỉnh lô tuỳ tiện hấp thu.
Liệt diễm bên trong vô cùng mãnh liệt, giống như là biển lửa vô biên vô tận.
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt ba người phía ngoài hơi biến, lập tức xông vào hẻm núi, một màn trước mắt để bọn hắn hít một ngụm khí lạnh.
Cự đỉnh móc ngược, liệt diễm mãnh liệt giống như kêu rêи thảm thiết xuyên thấu qua đỉnh lô quanh quẩn trong hẻm núi.
Khương Phàm không quan tâm phóng thích Thánh Hỏa, điên cuồng đốt cháy, trực tiếp luyện đan.
- Đồ hỗn trướng, ngươi thả nàng ra cho ta.
Bọn người Lãng Thanh giật mình bừng tỉnh, giống như điên nhào tới.
- Các ngươi bại lộ rồi! Nhìn đó là cái gì!
Khương Phàm đưa tay chỉ vào vách đá, nơi đó đang có một con tiểu xà đang cắn hai con Hỏa Phong lao xuống núi.
- Đó là chiến sủng của ta.
Nó sẽ mang theo Hỏa Phong trở về Thiên Sư tông.
Các ngươi không đuổi kịp.
Hỏa Phong hẳn là tiêu chí chi đội ngũ này của các ngươi, ta chết, Thiên Sư tông có thể truy tung đến các ngươi.
Tinh tệ cho lệnh truy sát, các ngươi có mệnh lĩnh, nhưng không có mạng tiêu!
Tiếng quát tháo của Khương Phàm quanh quẩn hẻm núi, ba tên nam tử nổi điên quả thực đã ngừng lại.
Bọn hắn dừng ở nửa đường, hồng hộc thở hổn hển, hung ác nhìn chằm chằm Khương Phàm, nhưng không có ai lại lao về phía trước nửa bước.
- Hiện tại, hảo hảo nghĩ rõ ràng.
Nếu như ta có bất trắc gì, các ngươi sẽ chết vô cùng khó coi.
Khương Phàm tiếp tục cảnh cáo bọn hắn, cũng một khắc cũng không ngừng phóng thích liệt diễm, luyện hóa nữ tử bên trong.
Hồng Yên vừa nãy còn đang giãy dụa, nhưng bây giờ đã càng ngày càng yếu.
Chỉ chốc lát sau đã triệt để không có động tĩnh.
- Đừng nghe hắn, chỉ cần đuổi kịp con tiểu xà kia thì không có người biết là chúng ta.

Lãng Thanh thúc giục hai người theo hắn cùng đuổi theo.
- Vừa rồi hẳn là có thể đuổi kịp, hiện tại đã chạy xa rồi.
Các ngươi không có cơ hội.
Khương Phàm tản ra liệt diễm, thu lại đỉnh lô.
Hồng Yên không thấy đâu, chỉ còn lại tro tàn.
Mặc dù có thể trực tiếp luyện thành đan dược, nhưng Khương Phàm thực sự không có dũng khí luyện người sống.
Da đầu bọn người Lãng Thanh tê dại một hồi, người đâu, luyện thành tro rồi?
- Đưa thanh đồng tiểu tháp cho ta! Sau đó...!Quỳ xuống!
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Lãng Thanh thở hổn hển, vùng vẫy một hồi, vẫn ném thanh đồng tiểu tháp tới.
Dũng khí bọn hắn đến bắt Khương Phàm, hoàn toàn đều đến từ chợ đen "Bí ẩn", nếu như bại lộ, chính là tự tìm đường chết.
- Đồ có thể cho ngươi, nhưng muốn chúng ta quỳ xuống, mơ tưởng.
Lãng Thanh nắm chặt nắm đấm, ra hiệu hai người kia cùng một chỗ lui lại.
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ, chính là mua một cái an tâm cho các ngươi.
Cứ đi như thế, các ngươi không sợ ta sau này sẽ trả thù? Quỳ xuống, cầu xin ta tha thứ.
Chuyện ngày hôm nay, coi như không có phát sinh.
Sau khi xấu hổ giận dữ giãy dụa một trận, ba người cũng quay đầu quan sát bên ngoài hẻm núi, xác định không có người khác liền cắn răng quỳ xuống.
- Ta khuyên ngươi, mau chóng về Thiên Sư tông.

Ngũ đại chợ đen của La Phù đã đồng thời tuyên bố lệnh truy sát.
Thấp nhất một trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm, cao nhất hai trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm.
Đây là lệnh treo thưởng truy nã cao nhất La Phù sơn mạch từ trước tới nay, nhằm vào Linh Nguyên cảnh.
- Ngươi chỉ là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên, giết ngươi quá dễ dàng, chỉ cần là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên trở lên thì sẽ dám tiếp lệnh truy sát này.
Không đến ba ngày, đầy khắp núi đồi này...!Đều sẽ là người đến giết ngươi.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, trong tông môn náo nhiệt mang theo mấy phần bối rối, rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão ra ra vào vào.
Nhưng khi nhìn thấy Khương Phàm, một khắc này, trước sơn môn rộng rãi bỗng nhiên an tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Khương Phàm! Ngươi trở lại rồi! Tông chủ đều sắp điên rồi! Nhanh nhanh nhanh, tông chủ đang ở trong Thanh Vân điện!
Một vị trưởng lão bắt lấy Khương Phàm chạy nhanh vào trong tông môn.
Sau khi La Phù phát lệnh truy sát, trêи dưới Thiên Sư tông mới biết được Khương Phàm căn bản cũng không ở trong tông môn.
Không chỉ có tông chủ luống cuống, toàn tông trêи dưới đều luống cuống.
Bọn hắn thật vất vả mới có được một Thánh linh văn, đều coi Khương Phàm là hi vọng chấn hưng.
Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thiên Sư tông rất có thể trong vòng một đêm sẽ trở lại tình huống chật vật biệt khuất trước đó..


Chương trước Chương tiếp
Loading...