Đan Đại Chí Tôn
Chương 1288: C1288: Phải tranh thủ thời gian
Uy thế huyết mạch yếu bớt, lực lượng Thiên Nhân Ấn cũng tùy theo mà suy yếu. Loại này yếu bớt tuyệt đối là trí mạng, bởi vì Đại hoàng tử vừa mới cướp đoạt lực lượng cường đại giữa thiên địa, không có huyết mạch cùng Thiên Nhân Ấn khống chế, bọn chúng nhanh chóng mất khống chế.
Phốc phốc...
Đại hoàng tử phóng tới, thất khiếu đổ tươi, thân thể vặn vẹo, cơ hồ muốn vỡ nát.
Tuy nhiên, Đại hoàng tử lại dữ tợn hét lớn, cuồng loạn kích thích huyết mạch, kích ra uy thế Thiên Nhân, cưỡng ép kéo lấy lực khống chế, tại biên giới gần như mất khống chế đã cưỡng bức ổn định thế công.
Ầm ầm!
Khương Phàm cùng Đại hoàng tử va vào nhau, giống như là hai viên tinh cầu va chạm mãnh liệt, trong chốc lát đã nổ lên ánh sáng vô tận, ngay sau đó, cát bụi bay tán loạn, khí lãng bạo động, năng lượng kinh khủng giống như cột mây hình nấm phóng lên tận trời, ngay sau đó cuồn cuộn về bốn phương tám hướng.
Đại hoàng tử điên cuồng kích phát tiềm lực, chiến đấu không màng sống chết, xác thực đã thể hiện ra được thực lực khủng bố, nếu như có thể triệt để áp chế đối thủ, hắn có thể cười đến cuối cùng, cứng rắn đến cuối cùng.
Nhưng, hắn lại gặp Khương Phàm, gặp Chu Tước Yêu Thể có thể đối kháng Thiên Nhân Chiến Khu.
Điên cuồng đến cực hạn, cuối cùng đổi lấy cái giá thảm liệt.
Đại hoàng tử cuồng dã đánh lui Khương Phàm, thân thể cũng bị vô tình tung bay ra ngoài, lực trùng kích kinh khủng nổ nát vụn hai tay, thân thể cũng vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe.
- Không thể nào...
Đại hoàng tử liên tục lui lại hơn tám trăm mét, chật vật miễn cưỡng giữ vững thân thể, nhưng hắn kịch liệt gào thét còn không có phát ra ngoài, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện cường quang hừng hực.
Khương Phàm lại gánh vác năng lượng bạo động, giết tới trước mặt hắn.
- Đại hoàng tử, trận chiến này đã kết thúc, ngươi, thua rồi!
Khương Phàm há miệng gáy to, hình thể dành dụm áp súc, từ hơn ba mươi mét, biến thành chừng ba thước. Trước mặt thân thể cao lớn của Đại hoàng tử, thân thể ba mươi mét quá nhỏ.
Nhưng, toàn thân Khương Phàm phát sáng, hỏa vũ thiêu đốt, song trảo gắt gao khấu chặt, cường thế bạo phát ra Chu Tước Bác Thiên Thuật, xông về chỗ mi tâm Đại hoàng tử.
Một kích này, quá đột nhiên, cũng quá cường đại.
- A a...
Đại hoàng tử kinh hồn rống to, đường vân toàn thân tăng vọt ánh sáng, hấp thu tất cả tiềm lực, hội tụ về trên trán, muốn nhờ linh văn phóng xuất ra thế công.
Giờ khắc này, hắn trừng trừng hai mắt, ánh mắt đung đưa kiêu ngạo, điên cuồng, cùng chiến ý bất khuất.
Nhưng, sâu trong ánh mắt cũng có một tia tuyệt vọng như ân như hiện.
Ta thua?
Không thể nào!
Ta là Thiên phẩm linh văn, ta là Thiên Nhân Chiến Khu!
Ta là Đại hoàng tử Cổ Hoa hoàng thành, người thừa kế hoàng tộc!
Làm sao ta có thể thua??
Ầm ầm!
Năng lượng sôi trào trên trán Đại hoàng tử, giống như trực tiếp xuyên suốt đại dương mênh mông trong khí hải, muốn phun ra uy lực và năng lượng không có tận cùng.
Nhưng...
Phốc!
Khương Phàm vô tình xuyên thủng đầu Đại hoàng tử, máu tươi phun tung toé.
Năng lượng đang thả ra trong nháy mắt đã mất khống chế, cái đầu to lớn nổ nát vụn tại chỗ.
Thân thể cuồng bạo của Đại hoàng tử lập tức mất đi tinh khí thần, cánh tay rách rưới còn muốn nhấc lên, cũng đã vô lực.
Bành bành bành...
Đại hoàng tử lảo đảo lui lại mấy bước, giống như một ngọn núi cao ầm vang ngã xuống đất.
Khương Phàm sau khi đánh xuyên đầu Đại hoàng tử, hình thể nhanh chóng tăng vọt.
Hắn giương cánh gáy to, âm thanh cắt cả trời cao, liệt diễm mãnh liệt lần nữa sôi trào, cuồn cuộn không dứt.
- Đại hoàng tử chết rồi?!
Nơi xa có người liếc mắt nhìn về nơi này, quá sợ hãi, tiếng kêu to thê lương vang vọng cả chiến trường.
- Không...
Các tộc lão hoàng thất thống khổ gào thét.
Đó là Đại hoàng tử của bọn họ, là Thiên phẩm linh văn đời này của hoàng thất, càng là Nhân Hoàng tương lai của hoàng thành.
- Khương Phàm... Giết Đại hoàng tử?
Ánh mắt đám người Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá lắc lư kịch liệt.
Đừng nói là giết chết,liền xem như Khương Phàm áp chế Đại hoàng tử, bọn hắn cũng đều cảm giác khó có thể tin được.
- Giết! Một tên cũng không được để lại!
Khương Diễm tăng vọt chiến ý, lao thẳng đến Triệu Lê Minh đang chật vật.
Bọn người Kiều Vạn Niên toàn bộ nhấc lên chiến ý, điên cuồng triển khai vây bắt.
Mặc dù cường giả Cổ Hoa rất nhiều, nhưng đều là tộc trưởng cùng tộc lão đương thời, Kiều gia lại có hơn hai mươi nhân vật cấp lão tổ một trăm tuổi hay thậm chí hai trăm tuổi áp trận, lại còn có các sát thủ Huyết Sát của Ác Nhân cốc khống chế tràng diện, đến bây giờ đã săn giết được số lớn cường giả Cổ Hoa.
Các vòng chiến cơ bản đều là ba đối một.
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn tuyệt vọng, chẳng lẽ toàn bộ phải mất mạng ở chỗ này sao?
Viện quân đâu!!
Vì sao còn chưa chạy tới?
Đường Tư Đồ và các đại tân sinh khác càng tuyệt vọng đến muốn sụp đổ, bọn hắn mang theo tràn ngập nhiệt huyết đuổi tới, đều nghĩ là sẽ chạy một đoạn đường dài thật nhanh để diễn một vở kịch kích tình, kết quả Kiều gia cũng dám ngăn cản.
Vị Thánh Tổ bọn hắn mong đợi kia, từ đầu tới đuôi cũng không thấy bóng dáng.
Nửa giờ sau, nương theo một tiếng hét thảm cuối cùng, Triệu Lê Minh đau khổ kiên trì đã ngã xuống đất. Mà tộc trưởng Hoàng Phủ Thừa Viễn, Chung Ly Nguyên Thanh, Đường Chính Sơ Đằng của Cổ Hoa, toàn bộ đều đã chết.
Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá và các tử đệ Cổ Hoa đuổi tới cũng không may mắn thoát khỏi.
Đây chính là chỗ tàn khốc của chiến tranh!
Đương nhiên, Kiều gia và Ác Nhân cốc cũng bỏ ra cái giá to lớn, gần ba trăm người may mắn còn sống sót không đến hai trăm.
Tại thời kỳ hỗn chiến, hơn hai trăm vị lão tổ càng là vì khống chế chiến trường, vậy mà lựa chọn tự bạo, kéo lấy những nhân vật cấp lão tổ hoàng thất kia cùng nhau chịu chết.
- Toàn bộ xử lý sạch sẽ.
An Minh Hề vung lên sợi đằng đen, nuốt chửng tất cả thi hài.
Khương Diễm thì cuốn đi linh hồn của bọn hắn, dung nhập vào bên trong Sâm La Nghiệt Hỏa.
Hình ảnh tàn nhẫn để rất nhiều người Kiều gia đều không thích ứng được.
- Chúng ta cần phải đi.
Khương Phàm nhìn bừa bộn phế tích, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như cũ.
Xử lý xong đợt truy binh đầu tiên, đợt thứ hai bị dung nham Kiều gia ngăn chặn, bọn hắn cần tranh thủ thời gian quý giá.