Đan Đại Chí Tôn
Chương 1239: C1239: Bất lực thút thít
Lý Dần ngắm nhìn hòn đảo thê lương:
- Ta cảm thấy rất có thể là bọn họ sớm đã chết rồi. Dương gia sở dĩ lựa chọn lưu vong thân tộc Dương Biện, mà không phải trực tiếp xử tử, hẳn là không muốn huyên náo quá khó nhìn, rước lấy các phương ngờ vực vô căn cứ.
- Nhưng, bọn hắn chắc chắn sẽ không để họ còn sống. Tựa như Lăng Vi cô nương nói như vậy, lúc tiến vào liền rút linh lực, gãy mất gân cốt. Nói dễ nghe chính là tự sinh tự diệt, kỳ thật chính là chờ chết.
Khương Phàm lắc đầu nói:
- Ta ngược lại thật ra cảm giác Hải Thần đảo có khả năng giữ lại mạng của bọn họ. Chỉ là muốn dùng hoàn cảnh đặc biệt nơi này, phá vỡ ý thức của bọn họ, xóa đi trí nhớ của bọn họ.
- Ngươi lại biết rồi?
Hứa Đan bĩu môi.
- Ta chỉ suy đoán.
- Suy đoán căn cứ vào lý do, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không để người còn sống.
Khương Phàm nói:
- Dương Biện không có phạm sai lầm, tại sao Dương gia muốn giết hắn, ngay cả Hải Thần đảo đều muốn giết hắn? Ta đoán giết trong này hẳn không phải có thâm thù đại hận gì, mà là mục đích đặc biệt.
Lăng Vi gật đầu, đồng ý với suy đoán của Khương Phàm.
Cũng chỉ có mục đích đặc biệt mới có thể để cho cao tầng Hải Thần đảo liên hợp quyết định xử tử một Thiên phẩm linh văn.
Nhưng, mục đích gì có thể làm cho Dương gia làm ra hy sinh lớn như thế?
Thế hệ này của Hải Thần đảo mặc dù xuất hiện bốn vị Thiên phẩm kinh người xưa nay chưa từng thấy, nhưng cũng không thể lãng phí như thế.
Khương Phàm tiếp tục nói:
- Nếu không có thù hận, phụ thân của Dương Biện cũng không đến mức sau khi giết Dương Biện lại tàn nhẫn xử tử nữ tử của mình, lại còn là chính thê. Cho nên, hắn hẳn chỉ là muốn thanh lý ký ức của bọn họ, xóa đi ý thức của bọn họ, để bọn họ ở nơi này ngơ ngơ ngác ngác còn sống, từ từ chết già.
Hứa Đan khẽ nhíu mày, thật giống như có mấy phần đạo lý.
Lý Dần cẩn thận tưởng tượng, chậm rãi gật đầu, vẫn là sư phụ nhìn thấu mọi việc.
Khương Phàm lên tới mấy ngàn mét trên không trung, quan sát hòn đảo tĩnh mịch.
- Nơi này có chỗ nào đặc thù sao?
Lăng Vi lắc đầu nói:
- Ta không hiểu rõ nơi này, nhưng đảo lưu vong như thế này, trên lý luận hẳn là sẽ kiến tạo mấy thiết lao đặc thù.
Khương Phàm tìm bốn chỗ, cũng không có phát hiện nơi đặc thù nào.
Hứa Đan nói:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể tỉ mỉ tìm kiếm một lần cả hòn đảo này được, chẳng may có người tiến đến, chúng ta sẽ rất phiền toái.
- Các ngươi trước tiên cứ ở nơi này chờ một chút.
Khương Phàm rơi xuống trong sơn cốc, biến trở về hình người, ngồi xổm ở trên mặt đất, nhắm mắt lại từ từ cảm nhận.
- Hắn đang làm gì?
Lăng Vi hiếu kỳ.
- Thần thần bí bí, ai biết hắn muốn làm gì.
Lăng Vi hiếu kỳ nhìn Hứa Đan, cô nương cao ngạo này hình như không có bao nhiêu tôn trọng đối với Khương Phàm.
Theo lý thuyết, có thể làm bạn bên cạnh Luyện Đan sư tiềm lực vô hạn này, hẳn là rất kiêu ngạo mới đúng.
- Các ngươi đã ở cùng hắn mấy năm?
- Cùng hắn? Hừ hừ. Cái tên biế.n thái này ta bắt tới, uy bức lợi dụng cho ta làm một khế ước linh hồn.
- Sao?
- Ngươi tuyệt đối đừng bị hắn lừa, đó là một tên điên từ đầu đến đuôi.
- Hứa Đan...
Lý Dần dở khóc dở cười.
- Có cái gì không thể nói. Hắn chỉ là vừa từ Địa Ngục trở về, trung thực, không đến mấy ngày sẽ lộ ra nguyên hình.
- Hắn... đã làm qua cái gì?
Lăng Vi thể hiện quái dị.
- Làm qua cái gì? Tìm đường chết! Hắn một ngày không tìm đường chết, toàn thân không dễ chịu mà. Cuối cùng thật đã tự mình tìm đường chết. Có thể là do ông trời đui mù, lại ném hắn từ trong Địa Ngục ra.
Hai tay Khương Phàm đặt xuống mặt đất, yên lặng cảm nhận được nhịp đập đại địa, tìm kiếm năng lượng thần bí.
Ý thức trầm luân xuống địa tầng, tình huống Tang Thi đảo dần dần trải rộng ra.
Nơi này vô cùng hoang vu, ngay cả uy lực đại địa nên có bên trong địa tầng đều lác đác không có bao nhiêu, giống như là dùng Hoang thổ chồng chất lên.
Nơi này không có linh lực, không có khoáng thạch cũng không có đường sông.
Khương Phàm thậm chí cảm giác, coi như hắn ở chỗ này phóng thích Sơn Hà Đại Táng đều có thể không có hiệu quả gì. Bởi vì hòn đảo cùng địa tầng Hoang vu, Khương Phàm cảm nhận rất mơ hồ, phạm vi cũng chỉ khoảng chừng một hai ngàn mét.
Khương Phàm lắc đầu, rời khỏi sơn cốc, chạy về phía trước hơn hai mươi dặm, tiếp tục cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm.
Thử vài chục lần như vậy nhưng không có từ bỏ.
Rốt cuộc, tại lần thăm dò thứ mười bảy, Khương Phàm cũng cảm nhận được lực lượng đặc biệt trong không gian mông lung dưới đất.
Khương Phàm lập tức đứng dậy, vọt tới phía trước.
Liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, số lượng lớn mãnh thú mãnh liệt thành hình, sinh động như thật, nóng nảy uy mãnh, gầm thét xông về núi đá phía trước.
Ầm ầm bạo hưởng, ngọn núi sụp đổ, đá vụn phân tán cùng mù bị liệt diễm hòa tan.
- Hắn còn biết võ pháp?
Lăng Vi kinh ngạc.
Luyện Đan sư này làm việc có chút không đàng hoàng nha.
Không đúng, Luyện Đan sư làm việc không đàng hoàng, sao có thể tu luyện thuật luyện đan lên tới trình độ kinh diễm kia được.
Hứa Đan dò xét hai mắt nàng, nhắc nhở:
- Khống chế một chút. Đừng bao giờ sinh ra lòng hiếu kỳ quá phận với một nam tử, nhất là cái tên điên này.
Lăng Vi dở khóc dở cười, lắc đầu không cần phải nhiều lời nữa.
Khương Phàm oanh mở núi đá, bên trong lộ ra một cái hố sâu đen kịt.
Trong hố sâu khuấy động mê vụ nồng đậm, lóe ra ánh sáng rực rỡ.
- Có phát hiện?
Lăng Vi và bọn hắn nhanh chóng lao xuống.
Khương Phàm ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, nhảy vào hố sâu.
Càng đi xuống, mê vụ trong hố sâu càng nồng đậm, có thể đảo loạn linh hồn, xóa đi ý thức.
Lý Dần theo sát phía sau, phóng thích ra Bất Diệt Yêu Hỏa, bảo vệ Hứa Đan cùng Lăng Vi.
Bọn hắn vọt xuống hơn năm trăm mét, xuất hiện trong một cái động đá vôi cỡ lớn dưới mặt đất.
Mê vụ nơi này nồng đậm đến mức muốn ngưng tụ thành hơi nước. Nếu như không có linh lực xua tan, tùy tiện hút vào một hơi, chỉ sợ cũng sẽ nhận phải ảnh hưởng.
Bọn người Khương Phàm ngưng tụ linh lực, kí.ch thích hai mắt, dần dần thấy rõ ràng tình huống trong động đá vôi, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Trên vách đá ẩm ướt ở xung quanh treo hơn ba mươi nam nữ, bọn họ đều bị thiết chùy đâm xuyên tứ chi, bị xiềng xích buộc thân thể lại. Y phục của bọn hắn đều rách rưới, tóc tai bù xù, mà còn gầy trơ cả xương, gần như không nhìn rõ bộ dáng.
- Đó là cái gì?