Đan Đại Chí Tôn
Chương 1147
- Đến Linh Hồn cảnh, thú nguyên bắt đầu giao hòa cùng linh hồn, để linh hồn biến thành thú hồn, cũng sẽ gây nên thay đổi máu thịt. Trong thời gian này, biến thành Yêu thú mới có thể càng lớn, càng tiếp cận với bản thể Yêu thú.
- Sinh Tử cảnh, tương đương với biến đổi chân chính. Nếu như thất bại, Thú linh văn sẽ biến mất, thân thể đánh mất ý thức, triệt để biến thành Yêu thú. Nếu như thành công, thì có thể tự do chuyển hóa giữa con người cùng Yêu thú với nhau, mà thân người chiếm chủ đạo.
- Tô Lăng này vậy mà có thể liền hóa thân cự mãng trăm mét sau Linh Nguyên cảnh, rất không thể tưởng tượng nổi. Trước đó đã có nghi ngờ, nhưng không bài trừ là có tình huống đặc biệt. Nhưng bây giờ, ta có thể kết luận, nàng chính là Yêu thú!
- Từ chỗ nào kết luận?
- Chỉ có Yêu thú thật sự mới cần khí tức sinh mệnh khổng lồ như vậy đến khôi phục. Nếu như là con người diễn biến hình thú, một giọt đủ để cho nàng khôi phục đỉnh phong.
- Nàng là Yêu thú?
Khương Phàm kinh ngạc, Yêu thú có thể hóa thân hình người?
Tuyệt đối là huyết mạch vô cùng đặc biệt!
- Lại cho nàng thêm một giọt đi. Ta chỗ này còn có rất nhiều huyết đan.
Khương Phàm cũng dứt khoát lấy ra toàn bộ huyết đan, rót toàn bộ mấy trăm viên vào trong miệng Tô Lăng, sau đó lại nhỏ Sinh Mệnh Cam Lộ vào.
Sâu trong góc tối của hang động, không gian nổi lên dao động yếu ớt, Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên đang trốn ở nơi đó, an tĩnh nhìn tình cảnh trong động.
Con cự mãng này là Khương Phàm bắt sao?
Chẳng lẽ muốn hàng phục?
- Tỷ tỷ, hắn đang lầm bầm nói thầm cái gì vậy?
Đông Hoàng Như Yên nhỏ giọng nói nhỏ.
‘Đừng nói chuyện!’
Đông Hoàng Như Ảnh dùng ánh mắt nhắc nhở nàng.
- Không sao đâu, còn cách không gian bình chướng đây...
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên ngậm miệng, bởi vì Khương Phàm ở trong động lại nhìn sang.
Khương Phàm đưa Sinh Mệnh Cam Lộ về phía sau, bỗng nhiên có chút cảnh giác, giống như có thứ gì đang ngó chừng hắn.
Đông Hoàng Như Ảnh huy động hai tay, tinh diệu khống chế không gian xung quanh, cảnh giác trước mặt Khương Phàm. Đông Hoàng Như Yên khẩn trương lên, gia hỏa này tính cảnh giác mạnh như vậy sao?
Khương Phàm nhìn chằm chằm trong bóng đen một lát, toàn thân dâng lên liệt diễm, ngưng tụ thành hỏa vũ, đánh về các ngõ ngách trong động sâu, tất cả chỗ tối tăm đều được chiếu sáng.
Sơn động khổng lồ, giá lạnh ẩm ướt, không có bất kỳ vết tích sinh mệnh nào.
Hẳn là trước đó có cự thú nào đó sống qua ở chỗ này, về sau bởi vì nguyên nhân nào đó nên đã chết rồi, nơi này liền trống không.
Khương Phàm nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không có nguy hiểm mới buông lỏng cảnh giác.
Đông Hoàng Như Yên nhếch miệng, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Hứa Đan lần theo chỉ dẫn của ngọc bàn tìm được Hứa Như Lai:
- Những người khác thì sao, làm sao chỉ còn lại ba người các ngươi rồi?
- Các ngươi thế nào?
Tộc nhân khác đều cảm thấy rất kỳ quái.
Hứa Như Lai coi như bình thường, Hứa Cảnh Sơn và Hứa Tòng Nhiên lại gầy đi năm ba vòng, đều thoát lực, mặt mũi đầy tiều tụy, tinh thần uể oải, thậm chí còn có cả tóc trắng.
Mấy ngày không gặp, giống như đã già hơn rất nhiều.
Hứa Như Lai ngồi ở bên trên tảng đá, âm thanh trầm thấp:
- Chúng ta phát hiện Khương Phàm, mời đàn sói gần đó đi qua vây bắt. Thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
Hứa Đan chú ý tới Tử Lân Cự Lang cảm xúc táo bạo trong cánh rừng phía trước kia, hẳn là sói đầu đàn cao giai Linh Hồn cảnh.
Đàn sói của nó đâu?
Làm sao lại chỉ còn mấy con.
- Khương Phàm đột nhiên từ không trung giết xuống tới, phạm vi ba, bốn ngàn mét núi rừng lật đổ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều bị chôn xuống dưới. Chỉ có hai người bọn họ bò lên, nhưng... Ngươi xem dáng vẻ bọn hắn...
Hứa Như Lai còn sợ hãi tronglòng, nếu như không phải lúc ấy cẩn thận, quả quyết bắt đầu dùng vũ khí Không Gian, chỉ sợ mình đã biến thành xương khô.
- Chết hết?
Sắc mặt mọi người đại biến, hít vào từng ngụm khí lạnh.
- Chết hết! Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang, chỉ còn sáu con.
Hứa Như Lai đau đớn nhắm mắt lại, không nguyện ý nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
- Ba, bốn ngàn mét đột nhiên sụp đổ? Ngoại trừ lục trọng thiên, những người khác đều chết hết? Nói rõ cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu diếm!
Sắc mặt Hứa Đan rất khó coi, thực sự không thể tin được.
Khương Phàm dù có âm hiểm xảo trá thế nào, lại hung ác hiếu chiến thế nào, cuối cùng hắn vẫn chỉ là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, làm sao có thể hại chết tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên, lại còn là toàn bộ!
- Ta không cần thiết phải lừa ngươi.
- Vậy làm sao có khả năng...
- Mặc kệ ngươi tin hay không, nó đều đã xảy ra.
- Hứa Cảnh Sơn, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một tên nam tử hùng tráng hỏi Hứa Cảnh Sơn.
Hắn là người mạnh nhất trong đội ngũ của Hứa Đan, Hứa Vĩnh Xuân. Linh Hồn cảnh lục trọng thiên đỉnh phong, lục phẩm Mộc hệ linh văn.
Hứa Cảnh Sơn mệt mỏi lắc đầu:
- Ta không biết.
- Sao có thể không biết?
- Lúc ấy sau khi Khương Phàm từ trên trời lao xuống, ta rất nhanh đã khốn trụ được hắn. Nhưng... Quá đột nhiên, ta đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì liền bị chôn.
- Hứa Tòng Nhiên?
Hứa Vĩnh Xuân nhìn về phía Hứa Tòng Nhiên đang mệt mỏi.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Hứa Tòng Nhiên bất lực lắc đầu.
- Làm sao có thể không biết, đều suy nghĩ kỹ một chút cho ta.
Hứa Nghiêm Túc quát tháo.
Chết như thế nào cũng không biết?
Thật uất ức thay bọn hắn!
Hứa Như Lai nói:
- Thật sự chúng ta không biết cái gì cả, nhưng ta có điều nghi ngờ...
- Nghi ngờ cái gì?
- Khương Phàm cố ý dẫn chúng ta đến đây, cũng khẳng định đã sớm làm xong bố trí.
- Không cần nói nhảm!
- Hứa Đan, chú ý thái độ của ngươi.
- Ta còn cần chú ý thái độ? Ngươi phụ trách dẫn đội, lại tổn thất nhiều người như vậy, coi như ngươi còn sống trở lại Kim Thành, cũng sẽ phải bị nghiêm trị. Không muốn trong tộc cưỡng ép an bài Thánh Phật triệt để thôn phệ ngươi, tốt nhất ngươi nên lập công chuộc tội, bắt sống Khương Phàm!
- Sinh Tử cảnh, tương đương với biến đổi chân chính. Nếu như thất bại, Thú linh văn sẽ biến mất, thân thể đánh mất ý thức, triệt để biến thành Yêu thú. Nếu như thành công, thì có thể tự do chuyển hóa giữa con người cùng Yêu thú với nhau, mà thân người chiếm chủ đạo.
- Tô Lăng này vậy mà có thể liền hóa thân cự mãng trăm mét sau Linh Nguyên cảnh, rất không thể tưởng tượng nổi. Trước đó đã có nghi ngờ, nhưng không bài trừ là có tình huống đặc biệt. Nhưng bây giờ, ta có thể kết luận, nàng chính là Yêu thú!
- Từ chỗ nào kết luận?
- Chỉ có Yêu thú thật sự mới cần khí tức sinh mệnh khổng lồ như vậy đến khôi phục. Nếu như là con người diễn biến hình thú, một giọt đủ để cho nàng khôi phục đỉnh phong.
- Nàng là Yêu thú?
Khương Phàm kinh ngạc, Yêu thú có thể hóa thân hình người?
Tuyệt đối là huyết mạch vô cùng đặc biệt!
- Lại cho nàng thêm một giọt đi. Ta chỗ này còn có rất nhiều huyết đan.
Khương Phàm cũng dứt khoát lấy ra toàn bộ huyết đan, rót toàn bộ mấy trăm viên vào trong miệng Tô Lăng, sau đó lại nhỏ Sinh Mệnh Cam Lộ vào.
Sâu trong góc tối của hang động, không gian nổi lên dao động yếu ớt, Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên đang trốn ở nơi đó, an tĩnh nhìn tình cảnh trong động.
Con cự mãng này là Khương Phàm bắt sao?
Chẳng lẽ muốn hàng phục?
- Tỷ tỷ, hắn đang lầm bầm nói thầm cái gì vậy?
Đông Hoàng Như Yên nhỏ giọng nói nhỏ.
‘Đừng nói chuyện!’
Đông Hoàng Như Ảnh dùng ánh mắt nhắc nhở nàng.
- Không sao đâu, còn cách không gian bình chướng đây...
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên ngậm miệng, bởi vì Khương Phàm ở trong động lại nhìn sang.
Khương Phàm đưa Sinh Mệnh Cam Lộ về phía sau, bỗng nhiên có chút cảnh giác, giống như có thứ gì đang ngó chừng hắn.
Đông Hoàng Như Ảnh huy động hai tay, tinh diệu khống chế không gian xung quanh, cảnh giác trước mặt Khương Phàm. Đông Hoàng Như Yên khẩn trương lên, gia hỏa này tính cảnh giác mạnh như vậy sao?
Khương Phàm nhìn chằm chằm trong bóng đen một lát, toàn thân dâng lên liệt diễm, ngưng tụ thành hỏa vũ, đánh về các ngõ ngách trong động sâu, tất cả chỗ tối tăm đều được chiếu sáng.
Sơn động khổng lồ, giá lạnh ẩm ướt, không có bất kỳ vết tích sinh mệnh nào.
Hẳn là trước đó có cự thú nào đó sống qua ở chỗ này, về sau bởi vì nguyên nhân nào đó nên đã chết rồi, nơi này liền trống không.
Khương Phàm nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không có nguy hiểm mới buông lỏng cảnh giác.
Đông Hoàng Như Yên nhếch miệng, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Hứa Đan lần theo chỉ dẫn của ngọc bàn tìm được Hứa Như Lai:
- Những người khác thì sao, làm sao chỉ còn lại ba người các ngươi rồi?
- Các ngươi thế nào?
Tộc nhân khác đều cảm thấy rất kỳ quái.
Hứa Như Lai coi như bình thường, Hứa Cảnh Sơn và Hứa Tòng Nhiên lại gầy đi năm ba vòng, đều thoát lực, mặt mũi đầy tiều tụy, tinh thần uể oải, thậm chí còn có cả tóc trắng.
Mấy ngày không gặp, giống như đã già hơn rất nhiều.
Hứa Như Lai ngồi ở bên trên tảng đá, âm thanh trầm thấp:
- Chúng ta phát hiện Khương Phàm, mời đàn sói gần đó đi qua vây bắt. Thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
Hứa Đan chú ý tới Tử Lân Cự Lang cảm xúc táo bạo trong cánh rừng phía trước kia, hẳn là sói đầu đàn cao giai Linh Hồn cảnh.
Đàn sói của nó đâu?
Làm sao lại chỉ còn mấy con.
- Khương Phàm đột nhiên từ không trung giết xuống tới, phạm vi ba, bốn ngàn mét núi rừng lật đổ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều bị chôn xuống dưới. Chỉ có hai người bọn họ bò lên, nhưng... Ngươi xem dáng vẻ bọn hắn...
Hứa Như Lai còn sợ hãi tronglòng, nếu như không phải lúc ấy cẩn thận, quả quyết bắt đầu dùng vũ khí Không Gian, chỉ sợ mình đã biến thành xương khô.
- Chết hết?
Sắc mặt mọi người đại biến, hít vào từng ngụm khí lạnh.
- Chết hết! Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang, chỉ còn sáu con.
Hứa Như Lai đau đớn nhắm mắt lại, không nguyện ý nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
- Ba, bốn ngàn mét đột nhiên sụp đổ? Ngoại trừ lục trọng thiên, những người khác đều chết hết? Nói rõ cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu diếm!
Sắc mặt Hứa Đan rất khó coi, thực sự không thể tin được.
Khương Phàm dù có âm hiểm xảo trá thế nào, lại hung ác hiếu chiến thế nào, cuối cùng hắn vẫn chỉ là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, làm sao có thể hại chết tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên, lại còn là toàn bộ!
- Ta không cần thiết phải lừa ngươi.
- Vậy làm sao có khả năng...
- Mặc kệ ngươi tin hay không, nó đều đã xảy ra.
- Hứa Cảnh Sơn, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một tên nam tử hùng tráng hỏi Hứa Cảnh Sơn.
Hắn là người mạnh nhất trong đội ngũ của Hứa Đan, Hứa Vĩnh Xuân. Linh Hồn cảnh lục trọng thiên đỉnh phong, lục phẩm Mộc hệ linh văn.
Hứa Cảnh Sơn mệt mỏi lắc đầu:
- Ta không biết.
- Sao có thể không biết?
- Lúc ấy sau khi Khương Phàm từ trên trời lao xuống, ta rất nhanh đã khốn trụ được hắn. Nhưng... Quá đột nhiên, ta đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì liền bị chôn.
- Hứa Tòng Nhiên?
Hứa Vĩnh Xuân nhìn về phía Hứa Tòng Nhiên đang mệt mỏi.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Hứa Tòng Nhiên bất lực lắc đầu.
- Làm sao có thể không biết, đều suy nghĩ kỹ một chút cho ta.
Hứa Nghiêm Túc quát tháo.
Chết như thế nào cũng không biết?
Thật uất ức thay bọn hắn!
Hứa Như Lai nói:
- Thật sự chúng ta không biết cái gì cả, nhưng ta có điều nghi ngờ...
- Nghi ngờ cái gì?
- Khương Phàm cố ý dẫn chúng ta đến đây, cũng khẳng định đã sớm làm xong bố trí.
- Không cần nói nhảm!
- Hứa Đan, chú ý thái độ của ngươi.
- Ta còn cần chú ý thái độ? Ngươi phụ trách dẫn đội, lại tổn thất nhiều người như vậy, coi như ngươi còn sống trở lại Kim Thành, cũng sẽ phải bị nghiêm trị. Không muốn trong tộc cưỡng ép an bài Thánh Phật triệt để thôn phệ ngươi, tốt nhất ngươi nên lập công chuộc tội, bắt sống Khương Phàm!