Đan Đại Chí Tôn
Chương 1115
- Khương Phàm, đừng ngậm máu phun người, đó là mộng cảnh của ngươi.
Sắc mặt của bọn người Hứa Như Lai cực kỳ khó coi, hỗn đản này lại dám đứng ở trước mặt mọi người gọi ra.
- Mộng đại gia ngươi, nếu như không phải ta ở nơi đó thấy được nữ tử giống như người của Vô Hồi thánh địa, mẹ nó, ta có thể liều mạng cùng các ngươi sao?
Khương Phàm gầm thét như sấm, chấn động cung điện.
- Còn có chúng ta?
Lâm Nam và các đệ tử lên cơn giận dữ nhìn về người của Chí Tôn Kim Thành.
- Đừng nghe hắn nói bậy! Chí Tôn Kim Thành chúng ta làm sao có thể làm loại chuyện buồn nôn này.
- Khương Phàm là đang vu oan! Chúng ta lấy danh nghĩa hoàng tộc mà thề, tuyệt đối không có chuyện này!
Đám người Hứa Như Lai vội vàng giải thích, vấn đề thanh danh chính là vấn đề lớn, nếu quả thật bị người khác hiểu lầm, rất có thể Chí Tôn Kim Thành sẽ bị các phương căm thù, không chỉ gần như là ở Vương Quốc Hắc Ám, mà còn sẽ nhận chỉ trích ở thế giới bên ngoài.
- Chí Tôn Kim Thành, ai giải thích?
Trong sương phòng của Hỗn Độn Tử Phủ truyền ra một thanh âm hùng hồn.
- Lời nói vô căn cứ! Chỉ bằng câu vu hãm này của hắn, ta đã có thể chụp chết hắn ở chỗ này!
Trong sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, Hứa Vĩnh Thọ cắn răng đáp lại.
- Làm đều đã làm, còn không có mặt thừa nhận? Chính miệng Hứa Như Lai nói, sau khi cùng nữ tử trên Võ Hầu bảng đánh xong luận võ, đều sẽ đến tòa tửu lâu dưới đáy biển kia muốn cùng nữ tử giống như vậy làm càn một lần.
- Ngươi đánh rắm!
- Ta thả ngươi! Ta thả cả nhà ngươi!! Súc sinh! Bại hoại!! Rác rưởi!! Trận luận võ này hôm nay, bất luận như thế nào, ta đều phải lấy được mệnh Hứa Như Lai!
- Đến đây, năm đấu một, nếu như ta thắng, các ngươi chết hết, lại kéo theo năm người chôn cùng, hoặc là... Ta muốn mệnh Hứa Như Lai, còn muốn tư cách ra vào Luân Hồi bí cảnh mười năm!
Khương Phàm đỏ hồng cả mắt táo bạo gầm thét, để vô số người kinh ngạc lại ngờ vực vô căn cứ.
Đây nhất định là đã nhận lấy kích thích rất lớn, nếu không thì không thể nào lại kích động như vậy.
Chẳng lẽ, Chí Tôn Kim Thành thật sự có hoa lâu như thế?
Thật là buồn nôn, quá hèn hạ, đúng là phát rồ.
Hứa Đan cắn răng nói:
- Ngươi là tên điên, chó hoang, ngậm máu phun người. Chỉ bằng phần nói xấu này của ngươi, Chí Tôn Kim Thành sẽ cùng ngươi không chết không thôi!
- Ngươi là tiện nhân! Cũng không phải đồ tốt! Nếu ta thắng, kéo ngươi về thánh địa, bồi Ngu Khuynh Thành!
- Tên hổn đản ngươi, ngươi mới là tên súc sinh.
- Tiện nhân, cẩu vật nuôi ra cẩu vật, ngàn người lên vạn người đến nhà xí!
- Ngươi muốn chết...
Toàn bộ đám người Hứa gia đều gầm thét.
Tràng diện hỗn loạn lại kích động, toàn trường tiếp tục yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới khiêu chiến thi đấu thật tốt vậy mà lại diễn biến thành giống như bát phụ mắng chiến như thế này.
- Đủ rồi!!
Người phụ trách Đại Tự Tại điện cao giọng quát tháo, áp bách cường thịnh tràn ngập toàn trường.
Trong sương phòng truyền đến thanh âm của Hứa Vĩnh Thọ:
- Nếu như ngươi có thể thắng, Luân Hồi bí cảnh sẽ mở ra ba năm với Vô Hồi thánh địa, ta lấy danh dự Chí Tôn Kim Thành xin thề, tuyệt đối không hãm hại. Nếu như ngươi thua, không chỉ phải giao ra Bất Tử Thiên Bia, còn phải chết ở chỗ này, nhưng cái chết của ngươi, không tính là làm trái quy tắc Võ Hầu, như thế nào??
- Tăng thêm tiện mệnh của Hứa Như Lai!!
- Không thể!!
- Nhất định phải thêm! Nếu như ta thắng, mạng chó của hắn chính là của ta!!
- Không thể!!
Hứa Vĩnh Thọ nghiêm khắc đáp lễ.
Hứa Như Lai như bị chọc giận mà muốn nổ tung, hỗn đản này há miệng ngậm miệng là mắng hắn.
Đáy mắt Khương Phàm lóe ánh sáng màu đỏ, thở sâu, cao giọng hét lớn:
- Tiện mệnh ở lại Luân Hồi bí cảnh! Luận võ hôm nay, bắt đầu!
Trong sương phòng của Vô Hồi thánh địa, Lâm Nam và Hàn Ngạo trao đổi ánh mắt, đều nhíu mày lại.
Thời gian bọn hắn ở chung cùng Khương Phàm không ngắn, nhưng chưa từng có nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy.
- Hắn thật sự nhìn thấy...
Trong sương phòng của Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Đông Hoàng Như Yên khẽ nhếch môi, bộ dáng của tên điên này bây giờ quá dọa người.
Bầu không khí toàn trường tiếp tục trở nên quái dị, rất nhiều ánh mắt tấp nập bay tới phía Chí Tôn Kim Thành nơi đó.
Chẳng lẽ, Chí Tôn Kim Thành thật ác tâm như vậy, phát rồ như vậy?
Hướng Vãn Tình xuất hiện trên đài cao, tự mình tuyên cáo:
- Khương Phàm, Vô Hồi thánh địa, khiêu chiến năm vị truyền nhân Chí Tôn Kim Thành. Ước định, Luân Hồi bí cảnh ba năm mở ra, cùng Bất Tử Thiên Bia của Chí Tôn Kim Thành. Trên đài diễn võ, sống chết có số. Các vị còn có dị nghị gì không?
- Không có.
Giọng Hứa Vĩnh Thọ, Lâm Thiên Lộc đồng thời truyền đến diễn võ trường.
- Bắt đầu, bắt đầu rồi...
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng tăng vọt, hôm nay không chỉ là luận võ, mà còn là huyết chiến, là muốn xảy ra nhân mạng.
Rống...
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp phát ra tiếng gào thét cuồng dã, yêu khí cuồn cuộn, biến thành Man Ngưu Yêu Thể.
Bọn hắn đều cao mười mét, hùng tráng, tráng kiện, giáp da đầy người giống như sắt thép, lóe ra ý lạnh không thể phá vỡ.
Toàn thân Hứa Thương sôi trào lôi triều, hóa thân Sư Thứu Thú cường thịnh, mình sư tử đầu ưng, giương hai cánh, hắn nhấc lên cuồng phong phóng tới không trung, tiếng gáy to rõ nương theo lôi uy đáng sợ, khuấy động diễn võ trường.
Bọn hắn đều là Thú linh văn, Càn Nguyên Thánh phẩm, càng là Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Mà... sau khi bọn hắn hóa thân thành Yêu Thể, khí tức toàn thân đã tăng vọt, hai mắt sung huyết, phát ra tiếng gào thét cuồng dã.
- A? Bọn hắn cũng tăng cường khí tức. Uống thuốc sao?
Rất nhiều người đều đã nhận ra vấn đề.
Đều đã là tứ trọng thiên, còn ăn đan dược tăng cường tiềm lực?
Quá phận.
Nhưng không chờ bọn hắn nghị luận về vấn đề quá phận, rốt cuộc Hứa Thừa n cũng cho thấy linh văn của chính mình, để cho toàn trường kinh hô.
Một mảnh hải triều màu đen bạo động từ toàn thân hắn, giống như thiết thủy màu đen, mang theo tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Hài cốt toàn thân bắt đầu hắn vặn vẹo, lân giáp lan tràn, hóa thân thành một con Hắc Giao, cao mười lăm mét, lay động mãnh liệt, phát ra tiếng gầm kịch liệt.
- Hắc Giao?
- Hắn là Chí Tôn thánh văn!
Các sương phòng kinh hô trước tiên, ngay sau đó là toàn trường bắt đầu oanh động.
Chí Tôn Kim Thành lại còn có Chí Tôn Thánh phẩm?
Mà còn là Hắc Giao kinh khủng!
Sắc mặt của bọn người Hứa Như Lai cực kỳ khó coi, hỗn đản này lại dám đứng ở trước mặt mọi người gọi ra.
- Mộng đại gia ngươi, nếu như không phải ta ở nơi đó thấy được nữ tử giống như người của Vô Hồi thánh địa, mẹ nó, ta có thể liều mạng cùng các ngươi sao?
Khương Phàm gầm thét như sấm, chấn động cung điện.
- Còn có chúng ta?
Lâm Nam và các đệ tử lên cơn giận dữ nhìn về người của Chí Tôn Kim Thành.
- Đừng nghe hắn nói bậy! Chí Tôn Kim Thành chúng ta làm sao có thể làm loại chuyện buồn nôn này.
- Khương Phàm là đang vu oan! Chúng ta lấy danh nghĩa hoàng tộc mà thề, tuyệt đối không có chuyện này!
Đám người Hứa Như Lai vội vàng giải thích, vấn đề thanh danh chính là vấn đề lớn, nếu quả thật bị người khác hiểu lầm, rất có thể Chí Tôn Kim Thành sẽ bị các phương căm thù, không chỉ gần như là ở Vương Quốc Hắc Ám, mà còn sẽ nhận chỉ trích ở thế giới bên ngoài.
- Chí Tôn Kim Thành, ai giải thích?
Trong sương phòng của Hỗn Độn Tử Phủ truyền ra một thanh âm hùng hồn.
- Lời nói vô căn cứ! Chỉ bằng câu vu hãm này của hắn, ta đã có thể chụp chết hắn ở chỗ này!
Trong sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, Hứa Vĩnh Thọ cắn răng đáp lại.
- Làm đều đã làm, còn không có mặt thừa nhận? Chính miệng Hứa Như Lai nói, sau khi cùng nữ tử trên Võ Hầu bảng đánh xong luận võ, đều sẽ đến tòa tửu lâu dưới đáy biển kia muốn cùng nữ tử giống như vậy làm càn một lần.
- Ngươi đánh rắm!
- Ta thả ngươi! Ta thả cả nhà ngươi!! Súc sinh! Bại hoại!! Rác rưởi!! Trận luận võ này hôm nay, bất luận như thế nào, ta đều phải lấy được mệnh Hứa Như Lai!
- Đến đây, năm đấu một, nếu như ta thắng, các ngươi chết hết, lại kéo theo năm người chôn cùng, hoặc là... Ta muốn mệnh Hứa Như Lai, còn muốn tư cách ra vào Luân Hồi bí cảnh mười năm!
Khương Phàm đỏ hồng cả mắt táo bạo gầm thét, để vô số người kinh ngạc lại ngờ vực vô căn cứ.
Đây nhất định là đã nhận lấy kích thích rất lớn, nếu không thì không thể nào lại kích động như vậy.
Chẳng lẽ, Chí Tôn Kim Thành thật sự có hoa lâu như thế?
Thật là buồn nôn, quá hèn hạ, đúng là phát rồ.
Hứa Đan cắn răng nói:
- Ngươi là tên điên, chó hoang, ngậm máu phun người. Chỉ bằng phần nói xấu này của ngươi, Chí Tôn Kim Thành sẽ cùng ngươi không chết không thôi!
- Ngươi là tiện nhân! Cũng không phải đồ tốt! Nếu ta thắng, kéo ngươi về thánh địa, bồi Ngu Khuynh Thành!
- Tên hổn đản ngươi, ngươi mới là tên súc sinh.
- Tiện nhân, cẩu vật nuôi ra cẩu vật, ngàn người lên vạn người đến nhà xí!
- Ngươi muốn chết...
Toàn bộ đám người Hứa gia đều gầm thét.
Tràng diện hỗn loạn lại kích động, toàn trường tiếp tục yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới khiêu chiến thi đấu thật tốt vậy mà lại diễn biến thành giống như bát phụ mắng chiến như thế này.
- Đủ rồi!!
Người phụ trách Đại Tự Tại điện cao giọng quát tháo, áp bách cường thịnh tràn ngập toàn trường.
Trong sương phòng truyền đến thanh âm của Hứa Vĩnh Thọ:
- Nếu như ngươi có thể thắng, Luân Hồi bí cảnh sẽ mở ra ba năm với Vô Hồi thánh địa, ta lấy danh dự Chí Tôn Kim Thành xin thề, tuyệt đối không hãm hại. Nếu như ngươi thua, không chỉ phải giao ra Bất Tử Thiên Bia, còn phải chết ở chỗ này, nhưng cái chết của ngươi, không tính là làm trái quy tắc Võ Hầu, như thế nào??
- Tăng thêm tiện mệnh của Hứa Như Lai!!
- Không thể!!
- Nhất định phải thêm! Nếu như ta thắng, mạng chó của hắn chính là của ta!!
- Không thể!!
Hứa Vĩnh Thọ nghiêm khắc đáp lễ.
Hứa Như Lai như bị chọc giận mà muốn nổ tung, hỗn đản này há miệng ngậm miệng là mắng hắn.
Đáy mắt Khương Phàm lóe ánh sáng màu đỏ, thở sâu, cao giọng hét lớn:
- Tiện mệnh ở lại Luân Hồi bí cảnh! Luận võ hôm nay, bắt đầu!
Trong sương phòng của Vô Hồi thánh địa, Lâm Nam và Hàn Ngạo trao đổi ánh mắt, đều nhíu mày lại.
Thời gian bọn hắn ở chung cùng Khương Phàm không ngắn, nhưng chưa từng có nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy.
- Hắn thật sự nhìn thấy...
Trong sương phòng của Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Đông Hoàng Như Yên khẽ nhếch môi, bộ dáng của tên điên này bây giờ quá dọa người.
Bầu không khí toàn trường tiếp tục trở nên quái dị, rất nhiều ánh mắt tấp nập bay tới phía Chí Tôn Kim Thành nơi đó.
Chẳng lẽ, Chí Tôn Kim Thành thật ác tâm như vậy, phát rồ như vậy?
Hướng Vãn Tình xuất hiện trên đài cao, tự mình tuyên cáo:
- Khương Phàm, Vô Hồi thánh địa, khiêu chiến năm vị truyền nhân Chí Tôn Kim Thành. Ước định, Luân Hồi bí cảnh ba năm mở ra, cùng Bất Tử Thiên Bia của Chí Tôn Kim Thành. Trên đài diễn võ, sống chết có số. Các vị còn có dị nghị gì không?
- Không có.
Giọng Hứa Vĩnh Thọ, Lâm Thiên Lộc đồng thời truyền đến diễn võ trường.
- Bắt đầu, bắt đầu rồi...
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng tăng vọt, hôm nay không chỉ là luận võ, mà còn là huyết chiến, là muốn xảy ra nhân mạng.
Rống...
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp phát ra tiếng gào thét cuồng dã, yêu khí cuồn cuộn, biến thành Man Ngưu Yêu Thể.
Bọn hắn đều cao mười mét, hùng tráng, tráng kiện, giáp da đầy người giống như sắt thép, lóe ra ý lạnh không thể phá vỡ.
Toàn thân Hứa Thương sôi trào lôi triều, hóa thân Sư Thứu Thú cường thịnh, mình sư tử đầu ưng, giương hai cánh, hắn nhấc lên cuồng phong phóng tới không trung, tiếng gáy to rõ nương theo lôi uy đáng sợ, khuấy động diễn võ trường.
Bọn hắn đều là Thú linh văn, Càn Nguyên Thánh phẩm, càng là Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Mà... sau khi bọn hắn hóa thân thành Yêu Thể, khí tức toàn thân đã tăng vọt, hai mắt sung huyết, phát ra tiếng gào thét cuồng dã.
- A? Bọn hắn cũng tăng cường khí tức. Uống thuốc sao?
Rất nhiều người đều đã nhận ra vấn đề.
Đều đã là tứ trọng thiên, còn ăn đan dược tăng cường tiềm lực?
Quá phận.
Nhưng không chờ bọn hắn nghị luận về vấn đề quá phận, rốt cuộc Hứa Thừa n cũng cho thấy linh văn của chính mình, để cho toàn trường kinh hô.
Một mảnh hải triều màu đen bạo động từ toàn thân hắn, giống như thiết thủy màu đen, mang theo tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Hài cốt toàn thân bắt đầu hắn vặn vẹo, lân giáp lan tràn, hóa thân thành một con Hắc Giao, cao mười lăm mét, lay động mãnh liệt, phát ra tiếng gầm kịch liệt.
- Hắc Giao?
- Hắn là Chí Tôn thánh văn!
Các sương phòng kinh hô trước tiên, ngay sau đó là toàn trường bắt đầu oanh động.
Chí Tôn Kim Thành lại còn có Chí Tôn Thánh phẩm?
Mà còn là Hắc Giao kinh khủng!