Đan Đại Chí Tôn
Chương 1110
Khương Phàm nghĩ đến truyền thừa liền nghĩ đến Yêu Tổ Chu Tước, chờ tương lai huyết mạch hắn mạnh hơn, Chu Tước Bác Thiên Thuật cùng Quy Nguyên Thuật sẽ còn tăng cường theo, chờ hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, những võ pháp này thậm chí có thể xé rách Thần Linh.
Thế nhưng, nghĩ tới chỗ này thời điểm, ý thức lại lần nữa hoảng hốt.
Hắn hoảng hốt, lo lắng kêu gọi xuất hiện lần nữa.
- Khương Phàm!! Tỉnh dậy đi!!
Tỉnh??
Khương Phàm có chút giật mình, ý thức lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt.
Nhưng lần này, Khương Phàm không có khống chế, mặc cho đau khổ kịch liệt kích thích trong đầu.
- Ngươi làm sao thế?
Vô Hồi Thánh Chủ tranh thủ thời gian đứng dậy, cầm bình thuốc đưa cho hắn:
- Mau ăn thuốc.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, đau đớn hoắc loạn trong đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ cứng rắn đút lấy thuốc:
- Mau ăn thuốc, linh hồn của ngươi đang dung hợp thân thể, rất yếu đuối.
- A...
Khương Phàm ôm đầu quỳ gối trên giường, mặc cho đau đớn kích thích ý thức.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!!
Thanh âm lần nữa quanh quẩn trong đầu, lo lắng lại rõ ràng.
Là giọng của Đan Hoàng!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng rõ ràng, hắn hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, ý thức gian nan tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
Cảnh tượng bên trong rất mơ hồ.
Giống như cái gì cũng có, lại hình như cái gì cũng bị mất.
Hắn mơ hồ thấy được bóng dáng Yêu Đồng, cũng nhìn thấy Lý Dần đang minh tưởng tu luyện.
Nhưng, bộ thi thể kia đâu?
Luân Hồi bí cảnh thu vào, cùng loại với thi thể Dạ An Nhiên đâu?
- Uống thuốc!!
Vô Hồi Thánh Chủ đổ ra đan dược liền muốn nhét vào trong miệng Khương Phàm.
- Ta ăn đại gia ngươi!
Khương Phàm đột nhiên nâng một bàn tay chụp về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
Răng rắc...
Vô Hồi Thánh Chủ vỡ nát, giống như là pho tượng, vỡ thành hòn đá, gào thét lên tung bay ra ngoài.
Không gian chấn động, kịch liệt vặn vẹo.
Gian phòng tùy theo đó mà cũng vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đều giống như đổ sụp trước mắt của hắn.
Trong chớp mắt, ý thức hắn hoảng hốt lại một lần nữa về tới Luân Hồi bí cảnh.
Thiên địa lờ mờ, rừng rậm ẩm ướt.
Cuối tầm mắt, Thánh Phật Hứa Như Lai thi triển thánh pháp, quét ngang rừng rậm, xua tan khí tức huyết sát tà ác.
- Đây là...
Khương Phàm hoảng hốt, lại nhanh chóng bừng tỉnh.
Toàn thân hắn khuấy động liệt diễm, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, phóng lên tới bầu trời, lao đến chỗ Thánh Phật.
Thánh Phật bỗng nhiên quay người, đáy mắt chợt hiện ý lạnh, khống chế Kim Phật dâng lên cường quang đầy trời, như thủy triều như biển cả, bao phủ thiên khung.
Trong chớp mắt, hơn mấy ngàn vạn phật chưởng bạo động, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm người khoác chiến y, xé nát phật chưởng, lao đến Thánh Phật.
- Khương Phàm, ngươi dám giết ta?
Thánh Phật hét lớn.
- Chết!!
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, hai cánh chấn kích, uy lực thảm liệt khuấy động thiên khung, đối diện đánh vỡ nát Thánh Phật.
Thánh Phật vỡ vụn, phật quang bị chôn vùi, thế giới mênh mông phá thành mảnh nhỏ.
Sau một khắc... Khương Phàm trở lại tửu lâu.
Cửa phòng đang từ từ khép kín, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy hình ảnh hỗn loạn bẩn thỉu bên trong.
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp đã nằm nhoài trên thân hai nữ hài, nâng cao eo thô lỗ chà đạp.
Mà Hứa Như Lai lại ôm lấy nữ hài trong ngực, hung hăng đặt ở trên mặt bàn, xốc hai chân lên liền muốn bắt đầu.
- A!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nhưng lần này lại không có hôn mê nữa, hắn lần nữa hóa thân thành Chu Tước, sụp ra cửa phòng, sôi trào liệt diễm giết đến.
- Dám ở Chí Tôn Kim Thành gây sự, ngươi muốn chết?
Hứa Thiên Kỳ, Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, toàn bộ đứng dậy, trợn mắt nhìn.
- Toàn bộ biến mất cho ta!
Khương Phàm cuốn lên liệt diễm, hoành kích gian phòng, vô tình chém giết tất cả mọi người.
Bọn người Hứa Thiên Kỳ kêu thảm vỡ nát, ngay sau đó cả phòng sụp đổ, nước biển chảy ngược vào tửu lâu, vỡ nát các bức tường lưu ly, đánh thẳng vào mọi thứ ở bên trong.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng bên tai.
Nhưng... Khương Phàm bị triệt để bao phủ, trong chốc lát, ý thức trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng biến mất.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!! Khương Phàm!! Khương Phàm!!
Giọng Đan Hoàng vội vàng kêu gọi ở trong đầu, một lần lại một lần.
Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, mở mắt.
Bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây.
Cung điện màu vàng, mặt đất màu vàng đều hiện ra hào quang màu vàng.
Hắn, còn đang ở tầng thứ chín của Chí Tôn Kim Thành, còn đang ở trên tế đàn không gian.
Xung quanh tế đàn đứng đầy người, tất cả đều là tộc nhân Hứa gia.
- A??
Những thanh âm kinh ngạc liên tiếp xuất hiện, mọi người ở xung quanh tế đàn đều khó mà tin được khi nhìn thấy Khương Phàm đột nhiên tỉnh lại.
- Làm sao hắn tỉnh lại được?
- Không phải đã kéo hắn vào tam trọng mộng cảnh sao, làm sao còn có thể tỉnh lại?
- Đáng chết, còn kém một chút.
- Linh văn của gia hỏa này có bí mật gì, vậy mà ở trong mộng cảnh đều cắn chết cũng không hé miệng?
Đám người thấp giọng nghị luận, đều cảm thấy thật đáng tiếc, cũng rất kỳ quái.
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn cau chặt lông mày:
- Các ngươi đã làm gì ta?
- Ta đã nói, mọi người muốn hiểu biết thêm về ngươi.
Hứa Như Lai cau mày, làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, là chỗ nào kích thích đến hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ba bệ đá lơ lửng xung quanh tế đàn, lão nhân phía trên kia đang dẫn dắt mê vụ mỏng manh trở về thân thể, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra dị dạng.
Mộng cảnh?!
Bọn hắn kéo ta vào trong mộng cảnh?
Chẳng lẽ, thời điểm ta đi ra tế đàn đã rơi vào trong mộng cảnh rồi?
Mà lúc ta đi theo Hứa Thiên Kỳ xuống lôi đài, một khắc này, chẳng khác nào chính thức đi đến trong mộng mà người khác tạo ra?
Toàn thân Khương Phàm ớn lạnh, vốn cho rằng Hứa Như Lai trong Vương Quốc Hắc Ám cố ý kéo dài thời gian là vì chào hỏi các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành đến nhục nhã hắn khiêu chiến hắn, không nghĩ tới lại là tạo ra mộng cảnh, chờ hắn nhập mộng.
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!
Đan Hoàng thở phào.
- Ta rơi vào trong giấc mộng của bọn họ, có đúng không.
Sắc mặt Khương Phàm rất khó coi, thật là khó lòng phòng bị.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, mà vẫn còn bị tính toán.
- Ngươi không chỉ là rơi trong mộng, ngươi là từ trong mộng rơi vào trong mộng, lại rơi vào trong mộng, trong mộng, trong mộng. Đây cũng là mộng trong mộng do Ác Mộng linh văn biên chế, rơi mộng càng sâu, càng là dễ dàng trầm luân, nghe nói loại mộng cảnh này năng lượng cao nhất đạt tới tầng thứ chín. Nhưng chỉ cần có thể rơi vào tầng thứ năm liền rất có thể sẽ vĩnh viễn ở tại nơi này, không về được nữa.
Thế nhưng, nghĩ tới chỗ này thời điểm, ý thức lại lần nữa hoảng hốt.
Hắn hoảng hốt, lo lắng kêu gọi xuất hiện lần nữa.
- Khương Phàm!! Tỉnh dậy đi!!
Tỉnh??
Khương Phàm có chút giật mình, ý thức lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt.
Nhưng lần này, Khương Phàm không có khống chế, mặc cho đau khổ kịch liệt kích thích trong đầu.
- Ngươi làm sao thế?
Vô Hồi Thánh Chủ tranh thủ thời gian đứng dậy, cầm bình thuốc đưa cho hắn:
- Mau ăn thuốc.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, đau đớn hoắc loạn trong đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ cứng rắn đút lấy thuốc:
- Mau ăn thuốc, linh hồn của ngươi đang dung hợp thân thể, rất yếu đuối.
- A...
Khương Phàm ôm đầu quỳ gối trên giường, mặc cho đau đớn kích thích ý thức.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!!
Thanh âm lần nữa quanh quẩn trong đầu, lo lắng lại rõ ràng.
Là giọng của Đan Hoàng!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng rõ ràng, hắn hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, ý thức gian nan tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
Cảnh tượng bên trong rất mơ hồ.
Giống như cái gì cũng có, lại hình như cái gì cũng bị mất.
Hắn mơ hồ thấy được bóng dáng Yêu Đồng, cũng nhìn thấy Lý Dần đang minh tưởng tu luyện.
Nhưng, bộ thi thể kia đâu?
Luân Hồi bí cảnh thu vào, cùng loại với thi thể Dạ An Nhiên đâu?
- Uống thuốc!!
Vô Hồi Thánh Chủ đổ ra đan dược liền muốn nhét vào trong miệng Khương Phàm.
- Ta ăn đại gia ngươi!
Khương Phàm đột nhiên nâng một bàn tay chụp về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
Răng rắc...
Vô Hồi Thánh Chủ vỡ nát, giống như là pho tượng, vỡ thành hòn đá, gào thét lên tung bay ra ngoài.
Không gian chấn động, kịch liệt vặn vẹo.
Gian phòng tùy theo đó mà cũng vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đều giống như đổ sụp trước mắt của hắn.
Trong chớp mắt, ý thức hắn hoảng hốt lại một lần nữa về tới Luân Hồi bí cảnh.
Thiên địa lờ mờ, rừng rậm ẩm ướt.
Cuối tầm mắt, Thánh Phật Hứa Như Lai thi triển thánh pháp, quét ngang rừng rậm, xua tan khí tức huyết sát tà ác.
- Đây là...
Khương Phàm hoảng hốt, lại nhanh chóng bừng tỉnh.
Toàn thân hắn khuấy động liệt diễm, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, phóng lên tới bầu trời, lao đến chỗ Thánh Phật.
Thánh Phật bỗng nhiên quay người, đáy mắt chợt hiện ý lạnh, khống chế Kim Phật dâng lên cường quang đầy trời, như thủy triều như biển cả, bao phủ thiên khung.
Trong chớp mắt, hơn mấy ngàn vạn phật chưởng bạo động, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm người khoác chiến y, xé nát phật chưởng, lao đến Thánh Phật.
- Khương Phàm, ngươi dám giết ta?
Thánh Phật hét lớn.
- Chết!!
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, hai cánh chấn kích, uy lực thảm liệt khuấy động thiên khung, đối diện đánh vỡ nát Thánh Phật.
Thánh Phật vỡ vụn, phật quang bị chôn vùi, thế giới mênh mông phá thành mảnh nhỏ.
Sau một khắc... Khương Phàm trở lại tửu lâu.
Cửa phòng đang từ từ khép kín, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy hình ảnh hỗn loạn bẩn thỉu bên trong.
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp đã nằm nhoài trên thân hai nữ hài, nâng cao eo thô lỗ chà đạp.
Mà Hứa Như Lai lại ôm lấy nữ hài trong ngực, hung hăng đặt ở trên mặt bàn, xốc hai chân lên liền muốn bắt đầu.
- A!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nhưng lần này lại không có hôn mê nữa, hắn lần nữa hóa thân thành Chu Tước, sụp ra cửa phòng, sôi trào liệt diễm giết đến.
- Dám ở Chí Tôn Kim Thành gây sự, ngươi muốn chết?
Hứa Thiên Kỳ, Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, toàn bộ đứng dậy, trợn mắt nhìn.
- Toàn bộ biến mất cho ta!
Khương Phàm cuốn lên liệt diễm, hoành kích gian phòng, vô tình chém giết tất cả mọi người.
Bọn người Hứa Thiên Kỳ kêu thảm vỡ nát, ngay sau đó cả phòng sụp đổ, nước biển chảy ngược vào tửu lâu, vỡ nát các bức tường lưu ly, đánh thẳng vào mọi thứ ở bên trong.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng bên tai.
Nhưng... Khương Phàm bị triệt để bao phủ, trong chốc lát, ý thức trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng biến mất.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!! Khương Phàm!! Khương Phàm!!
Giọng Đan Hoàng vội vàng kêu gọi ở trong đầu, một lần lại một lần.
Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, mở mắt.
Bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây.
Cung điện màu vàng, mặt đất màu vàng đều hiện ra hào quang màu vàng.
Hắn, còn đang ở tầng thứ chín của Chí Tôn Kim Thành, còn đang ở trên tế đàn không gian.
Xung quanh tế đàn đứng đầy người, tất cả đều là tộc nhân Hứa gia.
- A??
Những thanh âm kinh ngạc liên tiếp xuất hiện, mọi người ở xung quanh tế đàn đều khó mà tin được khi nhìn thấy Khương Phàm đột nhiên tỉnh lại.
- Làm sao hắn tỉnh lại được?
- Không phải đã kéo hắn vào tam trọng mộng cảnh sao, làm sao còn có thể tỉnh lại?
- Đáng chết, còn kém một chút.
- Linh văn của gia hỏa này có bí mật gì, vậy mà ở trong mộng cảnh đều cắn chết cũng không hé miệng?
Đám người thấp giọng nghị luận, đều cảm thấy thật đáng tiếc, cũng rất kỳ quái.
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn cau chặt lông mày:
- Các ngươi đã làm gì ta?
- Ta đã nói, mọi người muốn hiểu biết thêm về ngươi.
Hứa Như Lai cau mày, làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, là chỗ nào kích thích đến hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ba bệ đá lơ lửng xung quanh tế đàn, lão nhân phía trên kia đang dẫn dắt mê vụ mỏng manh trở về thân thể, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra dị dạng.
Mộng cảnh?!
Bọn hắn kéo ta vào trong mộng cảnh?
Chẳng lẽ, thời điểm ta đi ra tế đàn đã rơi vào trong mộng cảnh rồi?
Mà lúc ta đi theo Hứa Thiên Kỳ xuống lôi đài, một khắc này, chẳng khác nào chính thức đi đến trong mộng mà người khác tạo ra?
Toàn thân Khương Phàm ớn lạnh, vốn cho rằng Hứa Như Lai trong Vương Quốc Hắc Ám cố ý kéo dài thời gian là vì chào hỏi các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành đến nhục nhã hắn khiêu chiến hắn, không nghĩ tới lại là tạo ra mộng cảnh, chờ hắn nhập mộng.
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!
Đan Hoàng thở phào.
- Ta rơi vào trong giấc mộng của bọn họ, có đúng không.
Sắc mặt Khương Phàm rất khó coi, thật là khó lòng phòng bị.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, mà vẫn còn bị tính toán.
- Ngươi không chỉ là rơi trong mộng, ngươi là từ trong mộng rơi vào trong mộng, lại rơi vào trong mộng, trong mộng, trong mộng. Đây cũng là mộng trong mộng do Ác Mộng linh văn biên chế, rơi mộng càng sâu, càng là dễ dàng trầm luân, nghe nói loại mộng cảnh này năng lượng cao nhất đạt tới tầng thứ chín. Nhưng chỉ cần có thể rơi vào tầng thứ năm liền rất có thể sẽ vĩnh viễn ở tại nơi này, không về được nữa.