Đan Đại Chí Tôn
Chương 1107
Một nữ tử mềm mại đang đi đến bên cạnh Hứa Như Lai, thân thể giống như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà non mềm, toàn thân là một bộ áo trắng, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
Thướt tha tú lệ tới cực điểm, khí chất xuất trần.
Bất luận là khí chất hay là ngoại hình đều giống Dạ An Nhiên như đúc.
Chợt nhìn, Khương Phàm thậm chí còn nghĩ là Dạ An Nhiên tới đây.
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn Khương Phàm ở ngoài cửa, nở nụ cười xinh đẹp, đầu ngón tay giương nhẹ, tháo vạt áo đơn bạc ra, nhu hòa nằm xuống trong ngực Hứa Như Lai.
- Đóng cửa!!
Hứa Như Lai vung tay lên, ôm lấy nữ tử thô lỗ ấn vào trên mặt đất.
- Bọn rác rưởi các ngươi.
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nháy mắt đã bộc phát.
Hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, người khoác Thái Dương Chiến Y, sôi trào liệt diễm phóng tới gian phòng.
Nhưng... Một cái gì đó rất quái dị đột nhiên nổ lên trong đầu, hắn kêu thê lương thảm thiết, lâm vào hôn mê.
Lúc Khương Phàm tỉnh lại, hắn đang nằm trong rừng cây ẩm ướt.
Hắn xoa đầu đang muốn ngồi xuống, bất chợt đau đớn từ cổ chân chỗ truyền đến. Còn có tiếng tạch tạch chói tai đang quanh quẩn trong núi rừng.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, một con lợn rừng xấu xí đang gặm cắn cổ chân của hắn.
- Cút ngay!
Khương Phàm nâng khác chân, đạp bay lợn rừng.
Một bên vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị vết thương ở chân, một bên chống người lên quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi này lờ mờ âm lãnh, trong không khí phiêu đãng mùi máu ẩm ướt, ngẫu nhiên còn như có tiếng khóc lóc, tiếng nói nhỏ từ đằng xa truyền đến, để cho người ta rùng mình.
- Luân Hồi bí cảnh? Đám kia hoàn khố(*) ta ném vào đây sao?
(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.
Khương Phàm chưa từng bực bội qua như hôm nay.
Bọn công tử ca Chí Tôn Kim Thành này thật sự đã cho hắn mở rộng tầm mắt, vậy mà lại làm ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy.
Còn thích thú mời hắn đi qua.
- Các ngươi muốn chơi, ta bồi tiếp! Trước khi chết, ta nhất định phải giết đủ.
Sau khi Khương Phàm khép lại vết thương ở chân, triệu ra tàn đao đi lên phía trước, cũng không có đi được mấy bước mà dưới chân lại có cái gì đó mềm nhũn, giống như dẫm lên thứ gì.
Khương Phàm huy động kình khí, thổi tan lá khô thật dày, thình lình xuất hiện ra một khuôn mặt trắng bệch.
Dạ An Nhiên?
Khương Phàm giật mình, tiếp đó tỉnh ngộ lại, đây là nữ tử trong tửu lâu kia.
Nàng đã chết, mình đầy thương tích, bộ dáng thê thảm, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Mà... Toàn thân không hề che đi chút gì, cứ như vậy mà tùy ý ném xuống đất.
Khương Phàm liên tiếp hít một hơi, làm thế nào cũng đều không tỉnh táo lại được.
Bọn súc sinh này!
Khương Phàm thu thi thể vào nữ tử thanh đồng tiểu tháp, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn đến sơn lâm rậm rạp.
Cách đó không xa, một đám Bạch Hầu Nhi đang chạy trốn, túc điểu trong rừng kinh bay.
Trên một ngọn núi đá cách ngoài ngàn mét có một con Đại Hổ toàn thân đen kịt đang gào với sơn lâm, hùng tráng uy mãnh, sát khí như thủy triều, vô cùng doạ người.
Lại nhìn về nơi xa, có một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên vách núi, nhắm mắt minh tưởng. Xung quanh lơ lửng mấy trăm đến hơn ngàn chuôi lợi kiếm, sắp xếp ra kiếm trận, nghiêm mật bảo vệ hắn.
Khương Phàm bay đến mấy ngàn mét trên không trung, rốt cuộc cũng đã phát hiện mục tiêu.
Bên ngoài mấy chục dặm, một cái tượng phật trang nghiêm to như núi cao, quét ngang rừng rậm, dọn dẹp khí tức huyết sát cuồn cuộn ở nơi đó.
Đó là Thánh Phật Hứa Như Lai!
Sát khí vô cùng nồng đậm, giống như con sông trùng kích, bên trong còn có số lượng lớn oan hồn đang rít gào, thanh thế khủng bố.
- Vạn Tướng Phật Sát!
Hứa Như Lai đã đạt tới Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, toàn thân tăng vọt phật quang, phật tượng to lớn càng chân thực, càng uy nghiêm, đứng ngạo nghễ đất trời, rung động cả dãy núi, mặt ngoài toàn thân hắn lan tràn ngàn vạn đường phật văn, thần bí phi phàm.
Giữa thiên địa vang lên âm thanh ngâm vịnh hùng hậu, mặc dù phiêu miểu mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ lại giống như thấu cả lòng người.
Ầm ầm! Phật tượng dâng lên phật chưởng vô tận đánh về phía sát khí trước mặt.
Sát khí bạo động, vô số oan hồn kêu thảm.
Đối mặt với phật quang thánh khiết, bọn chúng không có chút vùng đất hoàn thủ nào.
Cuồn cuộn sát khí bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, rất nhanh đã hội tụ, lui đến thạch động trong rừng rậm.
Thánh Phật Hứa Như Lai dáng vẻ trang nghiêm, người khoác phật y, dứt khoát đi đến.
- Thánh Phật!
Khương Phàm vọt tới nơi này.
- Khương Phàm?
Thánh Phật quay đầu, bình tĩnh trang trọng.
- Tên đệ đệ điên kia của ngươi đâu?
- Chuyện của hắn, ta mặc kệ.
- Các ngươi đồng tâm cùng hồn, chuyện của hắn, chính là chuyện của ngươi.
- Hắn là ma, trong lòng còn có ác niệm, ta là phật, phổ độ chúng sinh. Chúng ta khác nhau.
- Ngươi ngay cả đệ đệ sinh đôi của ngươi đều độ hóa không được, nói gì phổ độ chúng sinh. Ngươi ngay cả Chí Tôn Kim Thành ô trọc tà ác đều thanh lý không được, nói gì phật quang phổ chiếu.
- Ta độ ta, có thể độ người, có thể độ chuyện. Bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy. Bây giờ, ta chỉ có thể phổ độ thế nhân.
Thánh Phật nói xong liền đi đến hang đá.
Tay trái hắn xen lẫn phật văn, ngưng tụ thành một người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng, nở rộ khí tức Thánh Linh vô tận, xua tan hắc ám, đốt cháy oan hồn.
Tay phải lơ lửng năm viên pháp châu, nhanh chóng vờn quanh, nhấc lên cương phong, mỗi viên đều xán lạn như tinh thần, khuấy động uy thế hủy diệt cường thịnh.
- Nơi đó là nơi nào?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, do dự một chút, lại đuổi đến.
Sơn động ẩm ướt âm u, khí tức huyết sát giống như mãnh thú cuồng bạo, táo bạo trùng kích.
Thánh Phật nhanh chân đi về phía trước, khống chế kim nhân áp chế hắc ám, cưỡng ép tiến đến bên trong.
Rống...
Một nữ quỷ tóc tai bù xù đột nhiên lao ra, gào thét thê lương, oán niệm cuồn cuộn, trong chớp mắt, toàn bộ hang đá đều chảy ra huyết thủy, khiến cho người khác phải rùng mình.
- Trấn!
Thánh Phật nâng tay phải lên, năm viên pháp châu tăng vọt ánh sáng, một hóa thành hai, hai phân thành bốn, bốn lại sinh tám, năm viên pháp châu, bằng tốc độ kinh người diễn biến trên trăm viên, cuồng bạo xông về nữ quỷ, cứ thế mà đánh nát.
Nữ quỷ chết thảm, khí tức huyết sát mãnh liệt lui lại mấy chục mét, ngay cả huyết thủy trên hang đá đều tiêu tán đi rất nhiều.
Thướt tha tú lệ tới cực điểm, khí chất xuất trần.
Bất luận là khí chất hay là ngoại hình đều giống Dạ An Nhiên như đúc.
Chợt nhìn, Khương Phàm thậm chí còn nghĩ là Dạ An Nhiên tới đây.
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn Khương Phàm ở ngoài cửa, nở nụ cười xinh đẹp, đầu ngón tay giương nhẹ, tháo vạt áo đơn bạc ra, nhu hòa nằm xuống trong ngực Hứa Như Lai.
- Đóng cửa!!
Hứa Như Lai vung tay lên, ôm lấy nữ tử thô lỗ ấn vào trên mặt đất.
- Bọn rác rưởi các ngươi.
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nháy mắt đã bộc phát.
Hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, người khoác Thái Dương Chiến Y, sôi trào liệt diễm phóng tới gian phòng.
Nhưng... Một cái gì đó rất quái dị đột nhiên nổ lên trong đầu, hắn kêu thê lương thảm thiết, lâm vào hôn mê.
Lúc Khương Phàm tỉnh lại, hắn đang nằm trong rừng cây ẩm ướt.
Hắn xoa đầu đang muốn ngồi xuống, bất chợt đau đớn từ cổ chân chỗ truyền đến. Còn có tiếng tạch tạch chói tai đang quanh quẩn trong núi rừng.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, một con lợn rừng xấu xí đang gặm cắn cổ chân của hắn.
- Cút ngay!
Khương Phàm nâng khác chân, đạp bay lợn rừng.
Một bên vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị vết thương ở chân, một bên chống người lên quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi này lờ mờ âm lãnh, trong không khí phiêu đãng mùi máu ẩm ướt, ngẫu nhiên còn như có tiếng khóc lóc, tiếng nói nhỏ từ đằng xa truyền đến, để cho người ta rùng mình.
- Luân Hồi bí cảnh? Đám kia hoàn khố(*) ta ném vào đây sao?
(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.
Khương Phàm chưa từng bực bội qua như hôm nay.
Bọn công tử ca Chí Tôn Kim Thành này thật sự đã cho hắn mở rộng tầm mắt, vậy mà lại làm ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy.
Còn thích thú mời hắn đi qua.
- Các ngươi muốn chơi, ta bồi tiếp! Trước khi chết, ta nhất định phải giết đủ.
Sau khi Khương Phàm khép lại vết thương ở chân, triệu ra tàn đao đi lên phía trước, cũng không có đi được mấy bước mà dưới chân lại có cái gì đó mềm nhũn, giống như dẫm lên thứ gì.
Khương Phàm huy động kình khí, thổi tan lá khô thật dày, thình lình xuất hiện ra một khuôn mặt trắng bệch.
Dạ An Nhiên?
Khương Phàm giật mình, tiếp đó tỉnh ngộ lại, đây là nữ tử trong tửu lâu kia.
Nàng đã chết, mình đầy thương tích, bộ dáng thê thảm, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Mà... Toàn thân không hề che đi chút gì, cứ như vậy mà tùy ý ném xuống đất.
Khương Phàm liên tiếp hít một hơi, làm thế nào cũng đều không tỉnh táo lại được.
Bọn súc sinh này!
Khương Phàm thu thi thể vào nữ tử thanh đồng tiểu tháp, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn đến sơn lâm rậm rạp.
Cách đó không xa, một đám Bạch Hầu Nhi đang chạy trốn, túc điểu trong rừng kinh bay.
Trên một ngọn núi đá cách ngoài ngàn mét có một con Đại Hổ toàn thân đen kịt đang gào với sơn lâm, hùng tráng uy mãnh, sát khí như thủy triều, vô cùng doạ người.
Lại nhìn về nơi xa, có một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên vách núi, nhắm mắt minh tưởng. Xung quanh lơ lửng mấy trăm đến hơn ngàn chuôi lợi kiếm, sắp xếp ra kiếm trận, nghiêm mật bảo vệ hắn.
Khương Phàm bay đến mấy ngàn mét trên không trung, rốt cuộc cũng đã phát hiện mục tiêu.
Bên ngoài mấy chục dặm, một cái tượng phật trang nghiêm to như núi cao, quét ngang rừng rậm, dọn dẹp khí tức huyết sát cuồn cuộn ở nơi đó.
Đó là Thánh Phật Hứa Như Lai!
Sát khí vô cùng nồng đậm, giống như con sông trùng kích, bên trong còn có số lượng lớn oan hồn đang rít gào, thanh thế khủng bố.
- Vạn Tướng Phật Sát!
Hứa Như Lai đã đạt tới Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, toàn thân tăng vọt phật quang, phật tượng to lớn càng chân thực, càng uy nghiêm, đứng ngạo nghễ đất trời, rung động cả dãy núi, mặt ngoài toàn thân hắn lan tràn ngàn vạn đường phật văn, thần bí phi phàm.
Giữa thiên địa vang lên âm thanh ngâm vịnh hùng hậu, mặc dù phiêu miểu mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ lại giống như thấu cả lòng người.
Ầm ầm! Phật tượng dâng lên phật chưởng vô tận đánh về phía sát khí trước mặt.
Sát khí bạo động, vô số oan hồn kêu thảm.
Đối mặt với phật quang thánh khiết, bọn chúng không có chút vùng đất hoàn thủ nào.
Cuồn cuộn sát khí bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, rất nhanh đã hội tụ, lui đến thạch động trong rừng rậm.
Thánh Phật Hứa Như Lai dáng vẻ trang nghiêm, người khoác phật y, dứt khoát đi đến.
- Thánh Phật!
Khương Phàm vọt tới nơi này.
- Khương Phàm?
Thánh Phật quay đầu, bình tĩnh trang trọng.
- Tên đệ đệ điên kia của ngươi đâu?
- Chuyện của hắn, ta mặc kệ.
- Các ngươi đồng tâm cùng hồn, chuyện của hắn, chính là chuyện của ngươi.
- Hắn là ma, trong lòng còn có ác niệm, ta là phật, phổ độ chúng sinh. Chúng ta khác nhau.
- Ngươi ngay cả đệ đệ sinh đôi của ngươi đều độ hóa không được, nói gì phổ độ chúng sinh. Ngươi ngay cả Chí Tôn Kim Thành ô trọc tà ác đều thanh lý không được, nói gì phật quang phổ chiếu.
- Ta độ ta, có thể độ người, có thể độ chuyện. Bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy. Bây giờ, ta chỉ có thể phổ độ thế nhân.
Thánh Phật nói xong liền đi đến hang đá.
Tay trái hắn xen lẫn phật văn, ngưng tụ thành một người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng, nở rộ khí tức Thánh Linh vô tận, xua tan hắc ám, đốt cháy oan hồn.
Tay phải lơ lửng năm viên pháp châu, nhanh chóng vờn quanh, nhấc lên cương phong, mỗi viên đều xán lạn như tinh thần, khuấy động uy thế hủy diệt cường thịnh.
- Nơi đó là nơi nào?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, do dự một chút, lại đuổi đến.
Sơn động ẩm ướt âm u, khí tức huyết sát giống như mãnh thú cuồng bạo, táo bạo trùng kích.
Thánh Phật nhanh chân đi về phía trước, khống chế kim nhân áp chế hắc ám, cưỡng ép tiến đến bên trong.
Rống...
Một nữ quỷ tóc tai bù xù đột nhiên lao ra, gào thét thê lương, oán niệm cuồn cuộn, trong chớp mắt, toàn bộ hang đá đều chảy ra huyết thủy, khiến cho người khác phải rùng mình.
- Trấn!
Thánh Phật nâng tay phải lên, năm viên pháp châu tăng vọt ánh sáng, một hóa thành hai, hai phân thành bốn, bốn lại sinh tám, năm viên pháp châu, bằng tốc độ kinh người diễn biến trên trăm viên, cuồng bạo xông về nữ quỷ, cứ thế mà đánh nát.
Nữ quỷ chết thảm, khí tức huyết sát mãnh liệt lui lại mấy chục mét, ngay cả huyết thủy trên hang đá đều tiêu tán đi rất nhiều.