Đan Đại Chí Tôn
Chương 1054: Toàn điên rồi (4)
- A a a, là Dược Vương các. Có người cướp Dược Vương các của chúng ta.
- Đuổi theo cho ta.
Điện chủ các điện toàn bộ bừng tỉnh, điên loạn hét lớn.
Giữa dãy núi, tất cả trưởng lão và đệ tử cũng đều loạn thành một bầy.
Có người muốn cướp Dược Vương các của bọn hắn!
Có người dám móc Dược Vương các của bọn hắn!
Khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng!
Bọn người Khương Hồng Võ đều đứng trong núi rừng, kinh ngạc nhìn qua thấy Dược Vương các đang bay lên không.
Bên trong Dược sơn Dược Vương các?
Đây chính là chủ ý của Khương Phàm?
Đầu hóng gió sao?
Dược Vương các chính là căn mệnh tử của Ly Hỏa thánh địa!
Mà... lại dám ngang nhiên cướp đi như thế?!
Ngươi có chút không sai biệt lắm, trộm chút thuốc coi như xong đi, lại còn đào ra được cả tòa bảo các.
Đây là muốn đi đâu?
Khiêng Dược Vương các đi Vô Hồi thánh địa sao??
Không sợ Vô Hồi Thánh Chủ một bàn tay đánh ngươi trở về!
- Đứa nhỏ này nhất định phải chơi kích thích như thế sao?
Giọng Yến Tranh cũng hơi run lên, trách không được trước đó sống chết không mở miệng.
- Hắn biết mình đang làm gì không vậy?
Yến Khinh Vũ che môi đỏ, đầu ông ông.
Tên điên này trước đó liên tục hỏi thăm tình huống Dược sơn, mình còn nhắc nhở qua, không được đánh loạn chủ ý tới nơi đó. Dược thảo nơi đó đều là tiêu ký đặc thù, thiếu một viên, đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Vậy mà hắn lại cướp đi toàn bộ bảo điện của người ta.
Bọn người Phượng Bảo Nam nhìn qua không trung, vẻ mặt hốt hoảng.
Đây cũng là kiệt tác của Khương Phàm sao?
Hắn ở đời trước là bị nín chết sao, đời này đến vui chơi rồi?
Thánh địa bạo động, những tiếng mắng chửi, tiếng gầm gừ, liên tiếp vang lên.
Điện chủ các điện tự mình truy kích, trưởng lão các nơi chỉ huy pháp trận, đều muốn ngăn chặn Kim Điêu kia.
Nhưng, phản ứng của bọn hắn vẫn chậm chút, Bách Lý Mạc Yêu chở Dược Vương các bay lên không hơn ba vạn mét, trước khi pháp trận khép kín, cường thế thoát khốn, sau đó vỗ mạnh cánh, xông về phương đông.
- Đuổi theo, nhanh đuổi theo, đuổi theo cho ta.
Ly Hỏa Thánh Chủ muốn điên rồi, hắn kêu gọi điện chủ các nơi, dùng tốc độ cao nhất truy đuổi.
Lư Kính Thiên đứng trong hoang dã mênh mông, nhìn qua hướng Ly Hỏa thánh.
Khương Phàm lại còn sống thật!
Cái tên tiểu tử điên cuồng này quả nhiên mạng lớn!
Nhưng, vũ khí gì lại có thể làm cho Linh Hồn cảnh chống đỡ một kích toàn lực của Niết Bàn cảnh được?
Lư Kính Thiên thật sự cảm thấy rất bất ngờ.
Sống đến tận bây giờ, đừng nói không có trải qua, đều không có nghe nói qua.
Nếu Khương Phàm còn sống, hắn liền phải động thủ một lần nữa.
Chỉ là càng nghĩ, hắn đều không có nghĩ được biện pháp tốt gì, đã có thể phục kích Khương Phàm, lại có thể tránh cho mình lọt vào cái bẫy.
Dù sao bên cạnh Khương Phàm còn có Cửu Đầu Kim Điêu cường đại.
Cho tới hôm nay, hắn rất ít mạo hiểm hay nghĩ đến kế hoạch mạo hiểm.
Khương Phàm suýt chút nữa đã chết ở trên tay hắn, khẳng định sẽ nóng lòng báo thù. Mà muốn báo thù liền sẽ phái Kim Điêu điều tra hắn trước, xác định vị trí. Cho nên, hắn có thể chủ động xuất hiện, để Kim Điêu chú ý, sau đó ngồi đợi Khương Phàm tới bắt hắn.
Hắn liền tiềm phục tại nơi này, bố trí bẫy.
- Ừm?
Lư Kính Thiên nhìn thấy trong cỏ hoang nơi xa đang có một lão đầu nhi khô quắt đi tới.
Trên người mặc áo thô bằng vải bố, đơn giản mộc mạc, dáng người còng xuống, đầu tóc rối bời, trên cổ còn mang theo cái bánh nướng, giống như là tên ăn mày lưu vong.
Lư Kính Thiên rất cảnh giác quan sát một chút, cảnh giới tên ăn mày có chút lơ lửng, cảm giác rất kỳ quái, nhưng hẳn là Linh Hồn cảnh.
Không có uy hiếp!
Lư Kính Thiên không để ý đến, tiếp tục nhìn qua phương xa.
Lão đầu nhi cách rất xa đã chú ý tới hắn, vểnh đầu lên quan sát, đi tới phía hắn.
Hả?
Lư Kính Thiên khẽ chau mày, trong lòng lập tức sinh ra mấy phần chán ghét.
Lão đầu nhi lại mang theo nụ cười trên mặt, đi đến trước mặt hắn:
- Vị này lão ca, cũng đang nghỉ chân ở đây sao?
- Ừm.
Lư Kính Thiên thản nhiên đáp một tiếng, tiếp tục nhìn qua hướng Ly Hỏa thánh địa.
Lão đầu nhi thuận ánh mắt của hắn quan sát:
- Ngươi là muốn đi Ly Hỏa thánh địa? Nơi đó ngày mai sẽ phải tổ chức đại hội luyện đan, ngươi muốn đi xin thuốc sao?
- Ừm.
Lư Kính Thiên vẫn đáp rất lạnh lùng.
- Nhìn lão ca ăn mặc thế này, hẳn là nhà giàu, làm sao lại đi một mình vậy?
- Ừm.
- Lão ca là đang nghĩ chuyện, hay chờ người?
- Ừm.
- Suy nghĩ chuyện sao?
- Ừm.
- Ha ha, mấy tháng gần đây Hoang Mãng nguyên có rất nhiều giặc cỏ, ở một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, đêm nay lão ca và ta ở cùng một chỗ, làm bạn chứ?
Lư Kính Thiên nhíu mày, rốt cuộc cũng nói một câu đầy đủ:
- Ta có thói quen đi một mình.
- Hai người vẫn tốt hơn, có thể làm bạn một chút, trò chuyện, gặp được chuyện còn có thể có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Lão đầu nhi gỡ bánh nướng từ trên cổ xuống, dùng sức bẻ một khối, đưa tới trước mặt Lư Kính Thiên.
- Lấy ra, ta không đói bụng.
Lư Kính Thiên ngữ khí chán ghét.
- Chê ta bẩn sao?
- Biết thì tốt.
- Ngươi nếm thử hương vị trước, đây là dùng rất nhiều dược liệu quý giá trộn lại mà làm nên đấy.
- Lấy ra!
- Ha ha...
Lão đầu nhi cũng không giận, từ bên cạnh đá đến một tảng đá, ôm bánh nướng ngồi xuống, vừa ăn vừa nói:
- Lão ca đang làm gì đấy?
Lư Kính Thiên tức giận, lại rất bất đắc dĩ:
- Ta ở đây chờ người! Có phải ngươi...
- Ừm?
Lão đầu nhi gặm bánh nướng, không có hiểu ý tứ của hắn.
- Có phải ngươi nên chuyển sang nơi khác hay không?
- Người của các ngươi lúc nào thì đến?
- Nhanh thôi.
- Ta ăn xong liền đi.
- Khuyên ngươi mau ăn, ăn xong đi mau.
- Đuổi ta sao?
Lão đầu nhi tiếp tục gặm bánh nướng, trên khuôn mặt già nua mang theo nụ cười như thói quen.
- Hoang nguyên lớn như vậy, ngươi muốn nghỉ ngơi, có thể tùy tiện tìm một chỗ.
Lão đầu nhi cười cười, không nói thêm lời, cứ ngồi trên tảng đá như vậy, một bên gặm bánh nướng, một bên nhìn Lư Kính Thiên.
- Cho ngươi nửa phút, ăn xong liền đi, nếu không ta đưa ngươi đi.
Đáy mắt Lư Kính Thiên hiện lên sự hung ác.
- Lớn tuổi, dễ bị ngại nha.
- Đuổi theo cho ta.
Điện chủ các điện toàn bộ bừng tỉnh, điên loạn hét lớn.
Giữa dãy núi, tất cả trưởng lão và đệ tử cũng đều loạn thành một bầy.
Có người muốn cướp Dược Vương các của bọn hắn!
Có người dám móc Dược Vương các của bọn hắn!
Khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng!
Bọn người Khương Hồng Võ đều đứng trong núi rừng, kinh ngạc nhìn qua thấy Dược Vương các đang bay lên không.
Bên trong Dược sơn Dược Vương các?
Đây chính là chủ ý của Khương Phàm?
Đầu hóng gió sao?
Dược Vương các chính là căn mệnh tử của Ly Hỏa thánh địa!
Mà... lại dám ngang nhiên cướp đi như thế?!
Ngươi có chút không sai biệt lắm, trộm chút thuốc coi như xong đi, lại còn đào ra được cả tòa bảo các.
Đây là muốn đi đâu?
Khiêng Dược Vương các đi Vô Hồi thánh địa sao??
Không sợ Vô Hồi Thánh Chủ một bàn tay đánh ngươi trở về!
- Đứa nhỏ này nhất định phải chơi kích thích như thế sao?
Giọng Yến Tranh cũng hơi run lên, trách không được trước đó sống chết không mở miệng.
- Hắn biết mình đang làm gì không vậy?
Yến Khinh Vũ che môi đỏ, đầu ông ông.
Tên điên này trước đó liên tục hỏi thăm tình huống Dược sơn, mình còn nhắc nhở qua, không được đánh loạn chủ ý tới nơi đó. Dược thảo nơi đó đều là tiêu ký đặc thù, thiếu một viên, đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Vậy mà hắn lại cướp đi toàn bộ bảo điện của người ta.
Bọn người Phượng Bảo Nam nhìn qua không trung, vẻ mặt hốt hoảng.
Đây cũng là kiệt tác của Khương Phàm sao?
Hắn ở đời trước là bị nín chết sao, đời này đến vui chơi rồi?
Thánh địa bạo động, những tiếng mắng chửi, tiếng gầm gừ, liên tiếp vang lên.
Điện chủ các điện tự mình truy kích, trưởng lão các nơi chỉ huy pháp trận, đều muốn ngăn chặn Kim Điêu kia.
Nhưng, phản ứng của bọn hắn vẫn chậm chút, Bách Lý Mạc Yêu chở Dược Vương các bay lên không hơn ba vạn mét, trước khi pháp trận khép kín, cường thế thoát khốn, sau đó vỗ mạnh cánh, xông về phương đông.
- Đuổi theo, nhanh đuổi theo, đuổi theo cho ta.
Ly Hỏa Thánh Chủ muốn điên rồi, hắn kêu gọi điện chủ các nơi, dùng tốc độ cao nhất truy đuổi.
Lư Kính Thiên đứng trong hoang dã mênh mông, nhìn qua hướng Ly Hỏa thánh.
Khương Phàm lại còn sống thật!
Cái tên tiểu tử điên cuồng này quả nhiên mạng lớn!
Nhưng, vũ khí gì lại có thể làm cho Linh Hồn cảnh chống đỡ một kích toàn lực của Niết Bàn cảnh được?
Lư Kính Thiên thật sự cảm thấy rất bất ngờ.
Sống đến tận bây giờ, đừng nói không có trải qua, đều không có nghe nói qua.
Nếu Khương Phàm còn sống, hắn liền phải động thủ một lần nữa.
Chỉ là càng nghĩ, hắn đều không có nghĩ được biện pháp tốt gì, đã có thể phục kích Khương Phàm, lại có thể tránh cho mình lọt vào cái bẫy.
Dù sao bên cạnh Khương Phàm còn có Cửu Đầu Kim Điêu cường đại.
Cho tới hôm nay, hắn rất ít mạo hiểm hay nghĩ đến kế hoạch mạo hiểm.
Khương Phàm suýt chút nữa đã chết ở trên tay hắn, khẳng định sẽ nóng lòng báo thù. Mà muốn báo thù liền sẽ phái Kim Điêu điều tra hắn trước, xác định vị trí. Cho nên, hắn có thể chủ động xuất hiện, để Kim Điêu chú ý, sau đó ngồi đợi Khương Phàm tới bắt hắn.
Hắn liền tiềm phục tại nơi này, bố trí bẫy.
- Ừm?
Lư Kính Thiên nhìn thấy trong cỏ hoang nơi xa đang có một lão đầu nhi khô quắt đi tới.
Trên người mặc áo thô bằng vải bố, đơn giản mộc mạc, dáng người còng xuống, đầu tóc rối bời, trên cổ còn mang theo cái bánh nướng, giống như là tên ăn mày lưu vong.
Lư Kính Thiên rất cảnh giác quan sát một chút, cảnh giới tên ăn mày có chút lơ lửng, cảm giác rất kỳ quái, nhưng hẳn là Linh Hồn cảnh.
Không có uy hiếp!
Lư Kính Thiên không để ý đến, tiếp tục nhìn qua phương xa.
Lão đầu nhi cách rất xa đã chú ý tới hắn, vểnh đầu lên quan sát, đi tới phía hắn.
Hả?
Lư Kính Thiên khẽ chau mày, trong lòng lập tức sinh ra mấy phần chán ghét.
Lão đầu nhi lại mang theo nụ cười trên mặt, đi đến trước mặt hắn:
- Vị này lão ca, cũng đang nghỉ chân ở đây sao?
- Ừm.
Lư Kính Thiên thản nhiên đáp một tiếng, tiếp tục nhìn qua hướng Ly Hỏa thánh địa.
Lão đầu nhi thuận ánh mắt của hắn quan sát:
- Ngươi là muốn đi Ly Hỏa thánh địa? Nơi đó ngày mai sẽ phải tổ chức đại hội luyện đan, ngươi muốn đi xin thuốc sao?
- Ừm.
Lư Kính Thiên vẫn đáp rất lạnh lùng.
- Nhìn lão ca ăn mặc thế này, hẳn là nhà giàu, làm sao lại đi một mình vậy?
- Ừm.
- Lão ca là đang nghĩ chuyện, hay chờ người?
- Ừm.
- Suy nghĩ chuyện sao?
- Ừm.
- Ha ha, mấy tháng gần đây Hoang Mãng nguyên có rất nhiều giặc cỏ, ở một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, đêm nay lão ca và ta ở cùng một chỗ, làm bạn chứ?
Lư Kính Thiên nhíu mày, rốt cuộc cũng nói một câu đầy đủ:
- Ta có thói quen đi một mình.
- Hai người vẫn tốt hơn, có thể làm bạn một chút, trò chuyện, gặp được chuyện còn có thể có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Lão đầu nhi gỡ bánh nướng từ trên cổ xuống, dùng sức bẻ một khối, đưa tới trước mặt Lư Kính Thiên.
- Lấy ra, ta không đói bụng.
Lư Kính Thiên ngữ khí chán ghét.
- Chê ta bẩn sao?
- Biết thì tốt.
- Ngươi nếm thử hương vị trước, đây là dùng rất nhiều dược liệu quý giá trộn lại mà làm nên đấy.
- Lấy ra!
- Ha ha...
Lão đầu nhi cũng không giận, từ bên cạnh đá đến một tảng đá, ôm bánh nướng ngồi xuống, vừa ăn vừa nói:
- Lão ca đang làm gì đấy?
Lư Kính Thiên tức giận, lại rất bất đắc dĩ:
- Ta ở đây chờ người! Có phải ngươi...
- Ừm?
Lão đầu nhi gặm bánh nướng, không có hiểu ý tứ của hắn.
- Có phải ngươi nên chuyển sang nơi khác hay không?
- Người của các ngươi lúc nào thì đến?
- Nhanh thôi.
- Ta ăn xong liền đi.
- Khuyên ngươi mau ăn, ăn xong đi mau.
- Đuổi ta sao?
Lão đầu nhi tiếp tục gặm bánh nướng, trên khuôn mặt già nua mang theo nụ cười như thói quen.
- Hoang nguyên lớn như vậy, ngươi muốn nghỉ ngơi, có thể tùy tiện tìm một chỗ.
Lão đầu nhi cười cười, không nói thêm lời, cứ ngồi trên tảng đá như vậy, một bên gặm bánh nướng, một bên nhìn Lư Kính Thiên.
- Cho ngươi nửa phút, ăn xong liền đi, nếu không ta đưa ngươi đi.
Đáy mắt Lư Kính Thiên hiện lên sự hung ác.
- Lớn tuổi, dễ bị ngại nha.