Đan Đại Chí Tôn
Chương 1019: Sóng gió ở Nam Bộ (5)
Một tháng trước, nàng đã bước lên Linh Hồn cảnh, Thái m đồ đằng dung hợp càng toàn diện cùng thân thể. Bây giờ nàng từ trong ra ngoài đều tản mát ra một khí chất siêu phàm nhập đặc biệt, giống như là tiên tử Nguyệt Cung, vừa phiêu miểu vừa thần bí.
Chỉ là khí tức Thái m của Thái m đồ đằng có xung đột với chí dương chí liệt Lôi Hỏa linh văn của nàng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, để hai bên có thể hài hòa với nhau, nếu không rất có thể sẽ sinh ra một loại nguy hại không thể tưởng tượng được nào đó.
Nhất là Sinh Tử cảnh, rất có thể muốn mệnh của nàng.
Ba ngày sau, Tiêu Lạc Lê bị tiếng oanh minh kịch liệt làm cho bừng tỉnh, giống như là lôi triều lao nhanh, lại như biển động che trời, thanh triều kịch liệt, vang vọng giữa thiên địa mênh mông, khiến cho linh hồn người khác đều cảm thấy đau đớn.
Mười tám vị thị vệ hoàng thất nhao nhao ngóng nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm trọng lại mang theo mấy phần chấn kinh.
Một chiến xa cỡ lớn xuất hiện ở phương xa, ầm ầm hướng về phía trước, ép qua thiên khung.
Phía trên trải rộng phù văn cổ lão, ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu càn khôn, khí tức đáng sợ giống như đại dương cuồn cuộn.
Tám con Man thú kéo xe, hùng tráng khổng lồ, giống như Man Ngưu, ở sau lưng mọc lên hai cánh, lân giáp trên thân lạnh lẽo, có một loại sát khí thảm liệt.
Phía sau chiến xa còn có một đội tinh binh, toàn bộ đều mặc áo giáp màu vàng óng, chân đạp hùng ưng kim vũ, bọn hắn nghiêm túc lại uy vũ, khí thế phi phàm, ánh mắt bén nhọn liếc nhìn bầu trời, quan sát hoang dã.
- Là Trấn Nam Yêu Quốc!
Lư Kính Thiên nhìn qua chiếc chiến xa bay ngang qua bầu trời kia, phía trên cắm một cây cờ lớn, đón gió bay lên, hai chữ Trấn Nam giống như hoàng kim đổ bê tông, cực kỳ bắt mắt.
- Tại sao Trấn Nam Yêu Quốc lại tới Hoang Mãng nguyên?
Tiêu Lạc Lê một mực đưa mắt nhìn chiến xa đi xa.
Trấn Nam Yêu Quốc là hoàng tộc Nam Bộ, không phải thế lực Nhân tộc, mà là do Yêu tộc thuần túy tổ kiến, đồng thời dưới thời gian vô tận diễn biến, hình thành Yêu Quốc khổng lồ, chiếm lấy hơn ba vạn dặm sơn hà rừng rậm Đông Nam bộ.
Lư Kính Thiên nói:
- Nếu như không đoán sai, hẳn là Yêu Hoàng ngồi trên đó là một trong ngũ đại Yêu Vương, Hoàng Kim Sư Vương. Thời kỳ nhạy cảm này lại xông vào Hoang Mãng nguyên, chỉ sợ là có liên quan cùng Ly Hỏa thánh địa.
- Mặc dù Trấn Nam Yêu Quốc là hoàng tộc, nhưng cưỡng ép nhúng tay thánh địa sự vụ cũng phạm vào kiêng kỵ.
Tiêu Lạc Lê quan sát phương hướng chiến xa đi, vậy mà thật là đang chạy đến Ly Hỏa thánh địa.
- Nếu bọn chúng dám đến, hẳn là đã nhận lời mời.
Lư Kính Thiên chậm rãi lắc đầu, Ly Hỏa thánh địa là thánh địa luyện đan, lực ảnh hưởng tại Nam Bộ quá lớn, mặc dù Vô Hồi thánh địa được thánh địa Trung Ương đặc cách, nhưng muốn chân chính khống chế Ly Hỏa thánh địa, cũng không phải đơn giản như vậy. Huống chi, thánh địa Trung Ương còn cố ý lưu lại kỳ hạn mười năm.
Trong mười năm này, Ly Hỏa Thánh Chủ vẫn là Thánh Chủ, Ly Hỏa thánh địa vẫn tôn chủ Nam Bộ.
- Ly Hỏa Thánh Chủ không cam tâm sao.
Tiêu Lạc Lê có thể hiểu được tâm tình của Ly Hỏa Thánh Chủ, dù sao hơn nữa đời người tôn quý, cao ngạo hơn phân nửa đời người, đã coi Ly Hỏa thánh địa là thành nhà mình.
Đột nhiên chịu nhục tại Tây Bộ, bị tổ sơn phán quyết, còn muốn chắp tay tặng nhà mình cho người khác, nếu như hắn có thể nhịn được, mới gọi kì quái.
- Khẳng định là Ly Hỏa Thánh Chủ muốn phản kháng, chỉ cần phản kháng có độ, không ảnh hưởng thánh địa mặt mũi thiên hạ, ngay cả Thánh Sơn Trung Ương nơi đó đều sẽ một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng, chỉ sợ Ly Hỏa Thánh Chủ khống chế không nổi.
Lư Kính Thiên lắc đầu than nhẹ, Ly Hỏa Thánh Chủ chung quy vẫn là Đan sư luyện đan, có thể khống chế Ly Hỏa thánh địa chỉ là bằng vào thân phận và thực lực luyện đan.
Mà Vô Hồi Thánh Chủ thì thế nào?
Trước đó không ai để ý nàng, bây giờ ai cũng đã hiểu đó là một kẻ hung hãn, giỏi về đùa bỡn mưu kế.
Từ tình huống hai tháng này cũng có thể nhìn ra một hai phần.
Đám người Bạch Hổ tông kia có thể tùy ý hoành hành tại Hoang Mãng nguyên, khẳng định là được nàng cho phép.
- Hoàng Kim Sư Vương tới, không biết Ly Hỏa Thánh Chủ phài dùng làm sao...
Tiêu Lạc Lê đang nói, ngọc thạch trước ngực đột nhiên nổi lên từng tia từng tia ấm áp.
Đây là vũ khí Không Gian, bên trong đều không có thả cái gì, chỉ có một Chu Tước pháp chỉ.
So với tấm pháp chỉ ban đầu ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia mạnh không chỉ gấp mười, mà là nàng dùng tính mệnh làm cam đoan, từ trong tổ từ mời đi ra.
Chính là vì để cảm nhận khí tức Khương Phàm, sau đó tinh chuẩn phục kích.
- Khương Phàm?
Tinh thần Tiêu Lạc Lê đại chấn, lập tức nhìn ra hướng Ly Hỏa thánh nơi ngoài trăm dặm.
Năm tháng, rốt cuộc cũng sắp gặp được tên hỗn đản kia.
- Khương Phàm tới?
Hai con ngươi của Lư Kính Thiên nở rộ tinh quang, ngóng nhìn phương xa.
Ranh con, cuối cùng ngươi cũng tới.
- Lư các chủ, dựa theo kế hoạch của chúng ta, dùng pháp trận tinh thần phục kích, trong thời gian ngắn nhất chuyển dời Khương Phàm đến địa điểm đã dự định. Nếu có những người khác cùng đi, cũng trực tiếp di chuyển, không cần do dự, không cần để lại vết tích.
Tiêu Lạc Lê cảm nhận được Chu Tước pháp chỉ trong ngọc thạch, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Rất có thể là Khương Phàm đã bí mật tự mình tới, nhưng sẽ không bài trừ có cường giả đặc thù đi cùng, dù sao bây giờ Vô Hồi thánh địa đã coi hắn là cục cưng quý giá.
- Chỉ cần Khương Phàm tiến vào khu vực chúng ta mai phục, trong vòng ba giây liền có thể biến mất, sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì, cũng sẽ không kinh động bất cứ kẻ nào.
Lư Kính Thiên là các chủ Tinh Túc các, về vấn đề tinh thần chính là đăng phong tạo cực(*), có thể tùy ý diễn dịch bí thuật tinh thần.
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Chỉ cần hắn ra tay, Khương Phàm sẽ không có bất kỳ chỗ trống nào để phản kháng, xem như có người đi cùng, cũng không thể nào ảnh hưởng đến hắn.
Chu Tước pháp chỉ trong ngọc thạch dấy lên lửa nóng hừng hực, càng ngày càng mãnh liệt, chữ cổ thiếp vàng chói mắt hiện ra tia sáng kỳ diệu, giống như là Chu Tước giương cánh, Thần Linh đang thức tỉnh.
Nhiệt độ ngọc thạch càng ngày càng cao, dần dần nổi lên kim quang.
Tiêu Lạc Lê cực lực áp chế để tránh kinh động Khương Phàm.
Nhưng...
- Không đúng! Không phải nơi đó!
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên quay người về hướng phương bắc.
- Ngươi xác định?
Lư Kính Thiên thuận thế trông qua, nhưng trời quang không mây, cái gì cũng không thấy.
Chỉ là khí tức Thái m của Thái m đồ đằng có xung đột với chí dương chí liệt Lôi Hỏa linh văn của nàng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, để hai bên có thể hài hòa với nhau, nếu không rất có thể sẽ sinh ra một loại nguy hại không thể tưởng tượng được nào đó.
Nhất là Sinh Tử cảnh, rất có thể muốn mệnh của nàng.
Ba ngày sau, Tiêu Lạc Lê bị tiếng oanh minh kịch liệt làm cho bừng tỉnh, giống như là lôi triều lao nhanh, lại như biển động che trời, thanh triều kịch liệt, vang vọng giữa thiên địa mênh mông, khiến cho linh hồn người khác đều cảm thấy đau đớn.
Mười tám vị thị vệ hoàng thất nhao nhao ngóng nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm trọng lại mang theo mấy phần chấn kinh.
Một chiến xa cỡ lớn xuất hiện ở phương xa, ầm ầm hướng về phía trước, ép qua thiên khung.
Phía trên trải rộng phù văn cổ lão, ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu càn khôn, khí tức đáng sợ giống như đại dương cuồn cuộn.
Tám con Man thú kéo xe, hùng tráng khổng lồ, giống như Man Ngưu, ở sau lưng mọc lên hai cánh, lân giáp trên thân lạnh lẽo, có một loại sát khí thảm liệt.
Phía sau chiến xa còn có một đội tinh binh, toàn bộ đều mặc áo giáp màu vàng óng, chân đạp hùng ưng kim vũ, bọn hắn nghiêm túc lại uy vũ, khí thế phi phàm, ánh mắt bén nhọn liếc nhìn bầu trời, quan sát hoang dã.
- Là Trấn Nam Yêu Quốc!
Lư Kính Thiên nhìn qua chiếc chiến xa bay ngang qua bầu trời kia, phía trên cắm một cây cờ lớn, đón gió bay lên, hai chữ Trấn Nam giống như hoàng kim đổ bê tông, cực kỳ bắt mắt.
- Tại sao Trấn Nam Yêu Quốc lại tới Hoang Mãng nguyên?
Tiêu Lạc Lê một mực đưa mắt nhìn chiến xa đi xa.
Trấn Nam Yêu Quốc là hoàng tộc Nam Bộ, không phải thế lực Nhân tộc, mà là do Yêu tộc thuần túy tổ kiến, đồng thời dưới thời gian vô tận diễn biến, hình thành Yêu Quốc khổng lồ, chiếm lấy hơn ba vạn dặm sơn hà rừng rậm Đông Nam bộ.
Lư Kính Thiên nói:
- Nếu như không đoán sai, hẳn là Yêu Hoàng ngồi trên đó là một trong ngũ đại Yêu Vương, Hoàng Kim Sư Vương. Thời kỳ nhạy cảm này lại xông vào Hoang Mãng nguyên, chỉ sợ là có liên quan cùng Ly Hỏa thánh địa.
- Mặc dù Trấn Nam Yêu Quốc là hoàng tộc, nhưng cưỡng ép nhúng tay thánh địa sự vụ cũng phạm vào kiêng kỵ.
Tiêu Lạc Lê quan sát phương hướng chiến xa đi, vậy mà thật là đang chạy đến Ly Hỏa thánh địa.
- Nếu bọn chúng dám đến, hẳn là đã nhận lời mời.
Lư Kính Thiên chậm rãi lắc đầu, Ly Hỏa thánh địa là thánh địa luyện đan, lực ảnh hưởng tại Nam Bộ quá lớn, mặc dù Vô Hồi thánh địa được thánh địa Trung Ương đặc cách, nhưng muốn chân chính khống chế Ly Hỏa thánh địa, cũng không phải đơn giản như vậy. Huống chi, thánh địa Trung Ương còn cố ý lưu lại kỳ hạn mười năm.
Trong mười năm này, Ly Hỏa Thánh Chủ vẫn là Thánh Chủ, Ly Hỏa thánh địa vẫn tôn chủ Nam Bộ.
- Ly Hỏa Thánh Chủ không cam tâm sao.
Tiêu Lạc Lê có thể hiểu được tâm tình của Ly Hỏa Thánh Chủ, dù sao hơn nữa đời người tôn quý, cao ngạo hơn phân nửa đời người, đã coi Ly Hỏa thánh địa là thành nhà mình.
Đột nhiên chịu nhục tại Tây Bộ, bị tổ sơn phán quyết, còn muốn chắp tay tặng nhà mình cho người khác, nếu như hắn có thể nhịn được, mới gọi kì quái.
- Khẳng định là Ly Hỏa Thánh Chủ muốn phản kháng, chỉ cần phản kháng có độ, không ảnh hưởng thánh địa mặt mũi thiên hạ, ngay cả Thánh Sơn Trung Ương nơi đó đều sẽ một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng, chỉ sợ Ly Hỏa Thánh Chủ khống chế không nổi.
Lư Kính Thiên lắc đầu than nhẹ, Ly Hỏa Thánh Chủ chung quy vẫn là Đan sư luyện đan, có thể khống chế Ly Hỏa thánh địa chỉ là bằng vào thân phận và thực lực luyện đan.
Mà Vô Hồi Thánh Chủ thì thế nào?
Trước đó không ai để ý nàng, bây giờ ai cũng đã hiểu đó là một kẻ hung hãn, giỏi về đùa bỡn mưu kế.
Từ tình huống hai tháng này cũng có thể nhìn ra một hai phần.
Đám người Bạch Hổ tông kia có thể tùy ý hoành hành tại Hoang Mãng nguyên, khẳng định là được nàng cho phép.
- Hoàng Kim Sư Vương tới, không biết Ly Hỏa Thánh Chủ phài dùng làm sao...
Tiêu Lạc Lê đang nói, ngọc thạch trước ngực đột nhiên nổi lên từng tia từng tia ấm áp.
Đây là vũ khí Không Gian, bên trong đều không có thả cái gì, chỉ có một Chu Tước pháp chỉ.
So với tấm pháp chỉ ban đầu ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia mạnh không chỉ gấp mười, mà là nàng dùng tính mệnh làm cam đoan, từ trong tổ từ mời đi ra.
Chính là vì để cảm nhận khí tức Khương Phàm, sau đó tinh chuẩn phục kích.
- Khương Phàm?
Tinh thần Tiêu Lạc Lê đại chấn, lập tức nhìn ra hướng Ly Hỏa thánh nơi ngoài trăm dặm.
Năm tháng, rốt cuộc cũng sắp gặp được tên hỗn đản kia.
- Khương Phàm tới?
Hai con ngươi của Lư Kính Thiên nở rộ tinh quang, ngóng nhìn phương xa.
Ranh con, cuối cùng ngươi cũng tới.
- Lư các chủ, dựa theo kế hoạch của chúng ta, dùng pháp trận tinh thần phục kích, trong thời gian ngắn nhất chuyển dời Khương Phàm đến địa điểm đã dự định. Nếu có những người khác cùng đi, cũng trực tiếp di chuyển, không cần do dự, không cần để lại vết tích.
Tiêu Lạc Lê cảm nhận được Chu Tước pháp chỉ trong ngọc thạch, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Rất có thể là Khương Phàm đã bí mật tự mình tới, nhưng sẽ không bài trừ có cường giả đặc thù đi cùng, dù sao bây giờ Vô Hồi thánh địa đã coi hắn là cục cưng quý giá.
- Chỉ cần Khương Phàm tiến vào khu vực chúng ta mai phục, trong vòng ba giây liền có thể biến mất, sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì, cũng sẽ không kinh động bất cứ kẻ nào.
Lư Kính Thiên là các chủ Tinh Túc các, về vấn đề tinh thần chính là đăng phong tạo cực(*), có thể tùy ý diễn dịch bí thuật tinh thần.
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Chỉ cần hắn ra tay, Khương Phàm sẽ không có bất kỳ chỗ trống nào để phản kháng, xem như có người đi cùng, cũng không thể nào ảnh hưởng đến hắn.
Chu Tước pháp chỉ trong ngọc thạch dấy lên lửa nóng hừng hực, càng ngày càng mãnh liệt, chữ cổ thiếp vàng chói mắt hiện ra tia sáng kỳ diệu, giống như là Chu Tước giương cánh, Thần Linh đang thức tỉnh.
Nhiệt độ ngọc thạch càng ngày càng cao, dần dần nổi lên kim quang.
Tiêu Lạc Lê cực lực áp chế để tránh kinh động Khương Phàm.
Nhưng...
- Không đúng! Không phải nơi đó!
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên quay người về hướng phương bắc.
- Ngươi xác định?
Lư Kính Thiên thuận thế trông qua, nhưng trời quang không mây, cái gì cũng không thấy.