Đan Đại Chí Tôn
Chương 1006: Hơi lâu
- Nếu như muốn giải trừ, cũng rất dễ dàng, sau khi đến Sinh Tử cảnh, loại khế ước này liền sẽ chủ động biến mất.
- Khế ước nhân chủng ban đầu là phát hiện từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, sau khi trải qua rất nhiều lần cải thiện, thành bí thuật đặc biệt của chúng ta. Không chỉ có chúng ta tu luyện, thần giáo đều có tu luyện.
- Chúng ta phổ biến đều sẽ bắt đầu lựa chọn mục tiêu khi đến mười lăm tuổi, một linh văn cường đại có thể lựa chọn một người ký kết khế ước nhân chủng, cũng có thể lựa chọn linh văn thiên phú giống nhau, thậm chí có người ký chính thức đặt trước hai đến ba cái.
- Cứ như vậy, bọn hắn đẩy mạnh lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, tốc độ tu luyện làm ít công to, linh văn cũng đều có tăng lên. Chờ đến Sinh Tử cảnh, khế ước nhân chủng tự động hủy đi, tiếp tục trưởng thành theo con đường riêng của mình.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, lại còn có khế ước thuật quỷ dị như vậy?
Nếu quả thật giống Lan Nặc nói như thế, quả thật có thể chế ước lẫn nhau, cũng có thể giúp lẫn nhau tăng lên.
Ai cũng giết không được ai, còn có thể cung cấp trợ lực cho lẫn nhau trưởng thành.
Nhưng, Khương Phàm luôn cảm giác Lan Nặc không có ý tốt.
- Tâm Dục Vô Ngân?
Giọng Đan Hoàng đột nhiên nhớ tới trong đầu.
- Sư phụ, ngài biết thứ này?
Khương Phàm lập tức hỏi thăm.
- Ta biết một loại ma công, gọi là Tâm Dục Vô Ngân. Có chút cùng loại với những gì nàng ta nói. Cũng là thông qua ký kết khế ước, cải thiện linh văn của riêng mình, tăng tốc độ tu luyện lên, cũng là khế ước tự động tách ra sau Sinh Tử cảnh. Nếu như trong lúc đó có người chết, một người khác cũng sẽ nhận trọng thương.
- Chỗ xấu thì sao?
Trong lòng Khương Phàm run lên, ma công?
- Nếu như linh văn hai người chênh lệch rất lớn, trong quá trình trưởng thành sẽ từ từ hình thành liên quan chủ tớ.
- Ví dụ, nếu như Thiên linh văn cùng Thánh linh văn ký kết khế ước, Thiên linh văn sẽ dần dần chiếm quyền chủ động, sau đó từ linh hồn đến linh văn, khống chế lại Thánh linh văn. Một khi bổ sung liên quan chính thức diễn biến thành liên quan chủ tớ, làm người hầu một phương nếu như chết rồi liền sẽ không lại hình thành nguy hại đối với chủ nhân. Mà xem như chủ nhân một phương, còn có cơ hội khống chế lại sinh tử của người hầu, thậm chí thôn phệ linh văn người hầu.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, nữ tử này quả nhiên ác độc.
Lan Nặc không nghĩ tới trong đầu Khương Phàm lại có một lão tổ tông, tiếp tục nói ra:
- Ta là Thiên linh văn, ngươi là Thánh linh văn, ngươi cùng ta ký kết khế ước nhân chủng, lợi lớn hơn hại. Nếu như ngươi không tin ta, có thể đi ra bên ngoài hỏi Đông Hoàng Như Ảnh.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Lan Nặc:
- Chỉ có thể đến Sinh Tử cảnh mới có thể giải trừ?
- Ngươi chết, cũng có thể giải trừ.
- Nếu như ngươi đang nói thật với ta, có phải còn có nguy hại khác hay không?
- Xác thực có. Sau khi ký kết khế ước nhân chủng, linh hồn của chúng ta sẽ có cảm ứng vi diệu, khoảng cách càng gần, loại cảm ứng này càng rõ lộ ra.
- Ví dụ như, bây giờ chúng ta mặt đối mặt, trong đầu của ngươi động suy nghĩ muốn giết ta, ta sẽ lập tức giật mình, thậm chí ngươi dùng phương thức gì giết ta, ta đều có thể đoán được.
- Còn gì nữa không?
- Thời điểm đến Sinh Tử cảnh, khả năng khế ước nhân chủng phát sinh dị biến. Nhưng, khả năng này vô cùng thấp.
Đan Hoàng lại nhắc nhở ở trong đầu Khương Phàm:
- Tâm Dục Vô Ngân cũng là có khả năng dị biến tại Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, Tâm Dục Vô Ngân lại là khế ước tà ác, cả hai có khả năng phát sinh phản ứng đặc thù.
- Ví dụ như?
- Phương hướng dị biến rất nhiều, khả năng nhất chính là vĩnh viễn triệt để dung nhập linh hồn hai bên, mặc kệ cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ cách giải trừ.
Khương Phàm làm bộ trầm mặc thật lâu, còn yên lặng đi vài vòng trong phòng, mới nói:
- Ta ký!!
Lan Nặc có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi không đi hỏi lại Đông Hoàng Như Ảnh?
- Không cần, ta ký.
Khương Phàm cười lạnh trong lòng, ngươi coi ta là Thánh linh văn, chờ xem đi, nhìn xem cuối cùng ai là chủ, ai là bộc.
- Khả năng cần một quãng thời gian.
Lan Nặc phấn chấn trong lòng, bộ bí thuật khế ước này ẩn giấu một bí mật to lớn, mặc dù Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, nhưng nàng lại là Thiên văn, còn không phải Thiên linh văn bình thường.
Chỉ cần khế ước ký kết, Khương Phàm chính là của nàng!
Nàng muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ phải làm cái đó.
Nàng muốn hắn chết như thế nào, hắn sẽ phải chết như thế đó.
…
- Tại sao lâu như thế?
Khi bọn người Lan Dận nhìn thấy Khương Phàm và Lan Nặc ra khỏi phòng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khương Phàm thuận miệng nói:
- Ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hỏa lực vượng, sao có thể qua loa xong việc.
Bọn người Lan Nguyệt còn không kịp phản ứng, suýt chút nữa Lan Dận đã vung mạnh đao vỗ tới.
- Như Ảnh cô nương, nhớ kỹ ước định của chúng ta.
Khương Phàm chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó liền rời khỏi.
- Như Ảnh tỷ tỷ, đã gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.
Lan Nặc ra khỏi phòng chào hỏi với Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Chuyện giải quyết xong rồi?
Trong phòng đã xảy ra chuyện gì?
Bọn người Lan Nguyệt không hiểu thấu được, lập tức bước nhanh đi theo Lan Nặc.
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn hành lang trống rỗng, âm thầm kỳ quái.
Trước đó còn hận không giết được đối phương, bây giờ lại đều rời khỏi giống như không có chuyện gì cả?
Có thể cưỡng ép khống chế lại cảm xúc, còn có thể thuận lợi giải quyết tốt vấn đề, hai người này đều không đơn giản.
- Tỷ tỷ...
Đông Hoàng Như Yên nhịn không được, đứng ở trong sương mù gọi Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh đóng cửa phòng, lâm vào trầm tư:
- Giữa Khương Phàm cùng Lan Nặc hẳn là có bí mật gì đó.
- Nào chỉ là bí mật, quả thực là muốn chơi mệnh. Ta đều không có nghĩ đến người tự cho là thanh cao như nàng lại còn có thời điểm nổi điên. Còn có tên Khương Phàm kia, hận không thể lột sạch nàng.
Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ lại hưng phấn, một màn trước đó thật sự quá bốc lửa.
- Bọn hắn nổi điên, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng lại đều bình tĩnh lại. Hẳn là Khương Phàm nắm trong tay bí mật của Lan Nặc, Lan Nặc không muốn để cho Khương Phàm công bố, Lan Nặc biết thân phận Khương Phàm, Khương Phàm không muốn để cho Lan Nặc công bố.
Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận phân tích biểu hiện khác thường của hai người.
Lan Nặc có thể có bí mật gì?
Bí mật này còn giống như có liên quan với nàng, bởi vì lúc ấy Lan Nặc thậm chí cũng không dám nhìn nàng.
- Khế ước nhân chủng ban đầu là phát hiện từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, sau khi trải qua rất nhiều lần cải thiện, thành bí thuật đặc biệt của chúng ta. Không chỉ có chúng ta tu luyện, thần giáo đều có tu luyện.
- Chúng ta phổ biến đều sẽ bắt đầu lựa chọn mục tiêu khi đến mười lăm tuổi, một linh văn cường đại có thể lựa chọn một người ký kết khế ước nhân chủng, cũng có thể lựa chọn linh văn thiên phú giống nhau, thậm chí có người ký chính thức đặt trước hai đến ba cái.
- Cứ như vậy, bọn hắn đẩy mạnh lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, tốc độ tu luyện làm ít công to, linh văn cũng đều có tăng lên. Chờ đến Sinh Tử cảnh, khế ước nhân chủng tự động hủy đi, tiếp tục trưởng thành theo con đường riêng của mình.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, lại còn có khế ước thuật quỷ dị như vậy?
Nếu quả thật giống Lan Nặc nói như thế, quả thật có thể chế ước lẫn nhau, cũng có thể giúp lẫn nhau tăng lên.
Ai cũng giết không được ai, còn có thể cung cấp trợ lực cho lẫn nhau trưởng thành.
Nhưng, Khương Phàm luôn cảm giác Lan Nặc không có ý tốt.
- Tâm Dục Vô Ngân?
Giọng Đan Hoàng đột nhiên nhớ tới trong đầu.
- Sư phụ, ngài biết thứ này?
Khương Phàm lập tức hỏi thăm.
- Ta biết một loại ma công, gọi là Tâm Dục Vô Ngân. Có chút cùng loại với những gì nàng ta nói. Cũng là thông qua ký kết khế ước, cải thiện linh văn của riêng mình, tăng tốc độ tu luyện lên, cũng là khế ước tự động tách ra sau Sinh Tử cảnh. Nếu như trong lúc đó có người chết, một người khác cũng sẽ nhận trọng thương.
- Chỗ xấu thì sao?
Trong lòng Khương Phàm run lên, ma công?
- Nếu như linh văn hai người chênh lệch rất lớn, trong quá trình trưởng thành sẽ từ từ hình thành liên quan chủ tớ.
- Ví dụ, nếu như Thiên linh văn cùng Thánh linh văn ký kết khế ước, Thiên linh văn sẽ dần dần chiếm quyền chủ động, sau đó từ linh hồn đến linh văn, khống chế lại Thánh linh văn. Một khi bổ sung liên quan chính thức diễn biến thành liên quan chủ tớ, làm người hầu một phương nếu như chết rồi liền sẽ không lại hình thành nguy hại đối với chủ nhân. Mà xem như chủ nhân một phương, còn có cơ hội khống chế lại sinh tử của người hầu, thậm chí thôn phệ linh văn người hầu.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, nữ tử này quả nhiên ác độc.
Lan Nặc không nghĩ tới trong đầu Khương Phàm lại có một lão tổ tông, tiếp tục nói ra:
- Ta là Thiên linh văn, ngươi là Thánh linh văn, ngươi cùng ta ký kết khế ước nhân chủng, lợi lớn hơn hại. Nếu như ngươi không tin ta, có thể đi ra bên ngoài hỏi Đông Hoàng Như Ảnh.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Lan Nặc:
- Chỉ có thể đến Sinh Tử cảnh mới có thể giải trừ?
- Ngươi chết, cũng có thể giải trừ.
- Nếu như ngươi đang nói thật với ta, có phải còn có nguy hại khác hay không?
- Xác thực có. Sau khi ký kết khế ước nhân chủng, linh hồn của chúng ta sẽ có cảm ứng vi diệu, khoảng cách càng gần, loại cảm ứng này càng rõ lộ ra.
- Ví dụ như, bây giờ chúng ta mặt đối mặt, trong đầu của ngươi động suy nghĩ muốn giết ta, ta sẽ lập tức giật mình, thậm chí ngươi dùng phương thức gì giết ta, ta đều có thể đoán được.
- Còn gì nữa không?
- Thời điểm đến Sinh Tử cảnh, khả năng khế ước nhân chủng phát sinh dị biến. Nhưng, khả năng này vô cùng thấp.
Đan Hoàng lại nhắc nhở ở trong đầu Khương Phàm:
- Tâm Dục Vô Ngân cũng là có khả năng dị biến tại Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, Tâm Dục Vô Ngân lại là khế ước tà ác, cả hai có khả năng phát sinh phản ứng đặc thù.
- Ví dụ như?
- Phương hướng dị biến rất nhiều, khả năng nhất chính là vĩnh viễn triệt để dung nhập linh hồn hai bên, mặc kệ cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ cách giải trừ.
Khương Phàm làm bộ trầm mặc thật lâu, còn yên lặng đi vài vòng trong phòng, mới nói:
- Ta ký!!
Lan Nặc có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi không đi hỏi lại Đông Hoàng Như Ảnh?
- Không cần, ta ký.
Khương Phàm cười lạnh trong lòng, ngươi coi ta là Thánh linh văn, chờ xem đi, nhìn xem cuối cùng ai là chủ, ai là bộc.
- Khả năng cần một quãng thời gian.
Lan Nặc phấn chấn trong lòng, bộ bí thuật khế ước này ẩn giấu một bí mật to lớn, mặc dù Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, nhưng nàng lại là Thiên văn, còn không phải Thiên linh văn bình thường.
Chỉ cần khế ước ký kết, Khương Phàm chính là của nàng!
Nàng muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ phải làm cái đó.
Nàng muốn hắn chết như thế nào, hắn sẽ phải chết như thế đó.
…
- Tại sao lâu như thế?
Khi bọn người Lan Dận nhìn thấy Khương Phàm và Lan Nặc ra khỏi phòng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khương Phàm thuận miệng nói:
- Ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hỏa lực vượng, sao có thể qua loa xong việc.
Bọn người Lan Nguyệt còn không kịp phản ứng, suýt chút nữa Lan Dận đã vung mạnh đao vỗ tới.
- Như Ảnh cô nương, nhớ kỹ ước định của chúng ta.
Khương Phàm chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó liền rời khỏi.
- Như Ảnh tỷ tỷ, đã gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.
Lan Nặc ra khỏi phòng chào hỏi với Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Chuyện giải quyết xong rồi?
Trong phòng đã xảy ra chuyện gì?
Bọn người Lan Nguyệt không hiểu thấu được, lập tức bước nhanh đi theo Lan Nặc.
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn hành lang trống rỗng, âm thầm kỳ quái.
Trước đó còn hận không giết được đối phương, bây giờ lại đều rời khỏi giống như không có chuyện gì cả?
Có thể cưỡng ép khống chế lại cảm xúc, còn có thể thuận lợi giải quyết tốt vấn đề, hai người này đều không đơn giản.
- Tỷ tỷ...
Đông Hoàng Như Yên nhịn không được, đứng ở trong sương mù gọi Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh đóng cửa phòng, lâm vào trầm tư:
- Giữa Khương Phàm cùng Lan Nặc hẳn là có bí mật gì đó.
- Nào chỉ là bí mật, quả thực là muốn chơi mệnh. Ta đều không có nghĩ đến người tự cho là thanh cao như nàng lại còn có thời điểm nổi điên. Còn có tên Khương Phàm kia, hận không thể lột sạch nàng.
Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ lại hưng phấn, một màn trước đó thật sự quá bốc lửa.
- Bọn hắn nổi điên, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng lại đều bình tĩnh lại. Hẳn là Khương Phàm nắm trong tay bí mật của Lan Nặc, Lan Nặc không muốn để cho Khương Phàm công bố, Lan Nặc biết thân phận Khương Phàm, Khương Phàm không muốn để cho Lan Nặc công bố.
Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận phân tích biểu hiện khác thường của hai người.
Lan Nặc có thể có bí mật gì?
Bí mật này còn giống như có liên quan với nàng, bởi vì lúc ấy Lan Nặc thậm chí cũng không dám nhìn nàng.