Đẫm Nước - Âm Bạo Đạn Nguyệt Bán Đinh
Chương 10
Cậu cảm thấy bản thân có điều gì đó không được bình thường.
Mặt đỏ tim đập một hồi lâu, Khúc Trì mới nhớ ra hỏi tại sao anh lại tới đây.
Xe Bạch Thuận dừng đèn đỏ, anh đáp: "Tối nay có buổi hòa nhạc, hôm nay anh cũng không bận gì nhiều, có thể dẫn em đi xem. Cứ coi như đây là một buổi hẹn hò đi."
Không giống Khúc Trì, Bạch Thuận luôn luôn bình thản và điềm tĩnh, như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một phần thưởng hết sức bình thường, không hề ảnh hưởng gì đến anh.
Khúc Trì lơ đãng một lúc, lại sờ sờ lên mặt, hơi ấm nóng vẫn còn lưu lại trên mặt, lâu hơn bất cứ lần đỏ mặt nào trước đây của cậu.
Chẳng trách anh nói phải trưởng thành hơn mới có thể yêu đương được... Cậu còn chưa chính thức yêu ai, mới chỉ nhờ anh trai dạy bảo chút mà đã thành ra thế này rồi.
Sự non nớt của cậu hiện rõ trước mặt Bạch Thuận như vậy, trong lòng Khúc Trì nảy sinh một loại cảm giác ngưỡng mộ anh trai mình, đồng thời cũng có cảm giác xấu hổ đối với chính bản thân.
Cậu hạ hai tay xuống, đặt ngang đùi, ngồi thẳng lưng lại, cảm thấy có chút háo hức mong đợi về "buổi hẹn hò" sắp tới.
Đông về, trời chuyển tối rất nhanh.
Mới lúc lên xe, bầu trời vẫn còn xanh, mà một lúc sau xuống khỏi xe đã tối đen như mực.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào lúc tám giờ tối, anh và cậu đi ăn trước.
Bạch Thuận đặt một nhà hàng có tầm nhìn hướng ra hồ, từ cửa kính sát đất nhìn ra ngoài, có thể thấy những ánh đèn neon muôn màu muôn sắc chiếu xuống mặt hồ, nước hồ trong trẻo theo gió gợn sóng lăn tăn.
Khúc Trì chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có lẽ cậu đẻ ra đã không có khả năng thưởng thức cảnh đẹp, cảm thấy không có gì thú vị nên quay lại nhìn Bạch Thuận.
Ánh đèn trong nhà hàng không sáng rõ cũng không tối tăm, đổ bóng vừa phải trên mặt Bạch Thuận, khiến đường nét trên khuôn mặt anh có vẻ góc cạnh điển trai hơn bình thường.
Khúc Trì nhìn anh một lúc, ngắm nghía khuôn mặt cùng bàn tay của anh, mãi cho đến khi thấy anh mỉm cười với mình, cậu mới giật mình chớp chớp mắt như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Bữa ăn không kéo dài bao lâu, Khúc Trì cũng không cảm thấy thực sự ngon, ngược lại không khỏi nhìn Bạch Thuận mấy lần.
Cậu không biết cậu muốn nhìn anh đến vậy là do hiệu ứng tâm lý của buổi “hẹn hò” hay là do ánh sáng trong nhà hàng này quá lý tưởng.
Buổi hòa nhạc cách nhà hàng không xa, anh và cậu đến vừa đúng năm phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Trong bữa ăn hai người ngồi đối diện nhau, lúc này Bạch Thuận ngồi ở bên phải cậu, vị trí đã thay đổi, ánh mắt Khúc Trì vô tình rơi trên gương mặt Bạch Thuận.
Bạch Thuận cao hơn cậu, từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm góc cạnh của anh.
Vẻ ngoài của Bạch Thuận thực ra có chút dữ dằn, chỉ có điều đặc điểm này đã được che đi bởi nụ cười luôn treo trên mặt của anh. Nhưng lúc này Bạch Thuận lại không cười, Khúc Trì đang nhìn nghiêng, thấy gò má và xương mày anh hơi nhô ra, sống mũi của anh cũng rất cao, toàn bộ khuôn mặt góc cạnh sắc bén, có chút xa lạ.
Hình như trước giờ cậu chưa từng phát hiện ra anh trai mình lại có lúc sẽ trông như vậy, Khúc Trì hơi mê man, cậu nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động hai cái.
Cậu cảm thấy bản thân có điều gì đó không được bình thường, nhưng lại không thể giải thích được là vì sao. Đúng lúc này, ánh đèn trong khán phòng đột nhiên tối đi, Khúc Trì gần như đã quên mất mình đang ở đâu, bị dọa giật mình run người một cái.
Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Bạch Thuận quay đầu sang nhìn cậu, trong bóng tối, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Bạch Thuận, chỉ có thể cảm nhận được một bàn tay đang đặt lên tay mình.
"Sắp bắt đầu rồi", Bạch Thuận tiến lại gần, dùng giọng trấn an nói: "Tập trung nghe đi."
Nhưng thật không may, Khúc Trì không thể tập trung được nữa.
Tiếng đàn piano êm ái du dương vang lên trên sân khấu, lọt vào tai cậu lại biến thành một âm thanh bình thường.
Tất cả tâm trí của cậu đều dồn vào bàn tay Bạch Thuận, cậu nắm lấy tay vịn, tay Bạch Thuận đang bao bọc lấy tay cậu, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo, Khúc Trì không kìm được mà nhớ lại sáng sớm hôm nay, bàn tay này đã an ủi cậu như thế nào.
Nghĩ đến chuyện đó ở một nơi như thế này rõ ràng là rất xấu xa, Khúc Trì cảm thấy rất xấu hổ, cậu dùng tay còn lại tự nhéo mình hai lần trong bóng tối.
Buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng đồng hồ, Khúc Trì chỉ nghe được nửa sau của buổi diễn, bởi giữa chừng Bạch Thuận đã bỏ tay cậu ra để trả lời tin nhắn.
Sau khi kết thúc, hai người đi ra khỏi hội trường đang mở điều hòa, gió đông lạnh buốt phả vào mặt Bạch Thuận, anh khẽ nói một tiếng: “Hơi lạnh nhỉ.”
Trái lại, Khúc Trì không hề lạnh, nhiệt độ cơ thể vẫn không thể hạ xuống, thậm chí tay còn nắm lại đến đổ cả mồ hôi.
Từ cửa tới bãi đỗ xe chỉ cách một đoạn ngắn, Khúc Trì cẩn thận nhìn Bạch Thuận, sau đó lại do dự hai giây, rồi chủ động nắm lấy tay Bạch Thuận, tự đặt tay của mình vào lòng bàn tay của anh trai.
Đây rõ ràng là chuyện rất bình thường, cậu vẫn hay làm như thế này vào mùa đông, nhưng bây giờ cậu cảm thấy đang có gì đó không ổn, ngay cả việc ủ ấm tay cho anh cũng trở nên kỳ lạ.
Hết chương 10.
Mặt đỏ tim đập một hồi lâu, Khúc Trì mới nhớ ra hỏi tại sao anh lại tới đây.
Xe Bạch Thuận dừng đèn đỏ, anh đáp: "Tối nay có buổi hòa nhạc, hôm nay anh cũng không bận gì nhiều, có thể dẫn em đi xem. Cứ coi như đây là một buổi hẹn hò đi."
Không giống Khúc Trì, Bạch Thuận luôn luôn bình thản và điềm tĩnh, như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một phần thưởng hết sức bình thường, không hề ảnh hưởng gì đến anh.
Khúc Trì lơ đãng một lúc, lại sờ sờ lên mặt, hơi ấm nóng vẫn còn lưu lại trên mặt, lâu hơn bất cứ lần đỏ mặt nào trước đây của cậu.
Chẳng trách anh nói phải trưởng thành hơn mới có thể yêu đương được... Cậu còn chưa chính thức yêu ai, mới chỉ nhờ anh trai dạy bảo chút mà đã thành ra thế này rồi.
Sự non nớt của cậu hiện rõ trước mặt Bạch Thuận như vậy, trong lòng Khúc Trì nảy sinh một loại cảm giác ngưỡng mộ anh trai mình, đồng thời cũng có cảm giác xấu hổ đối với chính bản thân.
Cậu hạ hai tay xuống, đặt ngang đùi, ngồi thẳng lưng lại, cảm thấy có chút háo hức mong đợi về "buổi hẹn hò" sắp tới.
Đông về, trời chuyển tối rất nhanh.
Mới lúc lên xe, bầu trời vẫn còn xanh, mà một lúc sau xuống khỏi xe đã tối đen như mực.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào lúc tám giờ tối, anh và cậu đi ăn trước.
Bạch Thuận đặt một nhà hàng có tầm nhìn hướng ra hồ, từ cửa kính sát đất nhìn ra ngoài, có thể thấy những ánh đèn neon muôn màu muôn sắc chiếu xuống mặt hồ, nước hồ trong trẻo theo gió gợn sóng lăn tăn.
Khúc Trì chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có lẽ cậu đẻ ra đã không có khả năng thưởng thức cảnh đẹp, cảm thấy không có gì thú vị nên quay lại nhìn Bạch Thuận.
Ánh đèn trong nhà hàng không sáng rõ cũng không tối tăm, đổ bóng vừa phải trên mặt Bạch Thuận, khiến đường nét trên khuôn mặt anh có vẻ góc cạnh điển trai hơn bình thường.
Khúc Trì nhìn anh một lúc, ngắm nghía khuôn mặt cùng bàn tay của anh, mãi cho đến khi thấy anh mỉm cười với mình, cậu mới giật mình chớp chớp mắt như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Bữa ăn không kéo dài bao lâu, Khúc Trì cũng không cảm thấy thực sự ngon, ngược lại không khỏi nhìn Bạch Thuận mấy lần.
Cậu không biết cậu muốn nhìn anh đến vậy là do hiệu ứng tâm lý của buổi “hẹn hò” hay là do ánh sáng trong nhà hàng này quá lý tưởng.
Buổi hòa nhạc cách nhà hàng không xa, anh và cậu đến vừa đúng năm phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Trong bữa ăn hai người ngồi đối diện nhau, lúc này Bạch Thuận ngồi ở bên phải cậu, vị trí đã thay đổi, ánh mắt Khúc Trì vô tình rơi trên gương mặt Bạch Thuận.
Bạch Thuận cao hơn cậu, từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm góc cạnh của anh.
Vẻ ngoài của Bạch Thuận thực ra có chút dữ dằn, chỉ có điều đặc điểm này đã được che đi bởi nụ cười luôn treo trên mặt của anh. Nhưng lúc này Bạch Thuận lại không cười, Khúc Trì đang nhìn nghiêng, thấy gò má và xương mày anh hơi nhô ra, sống mũi của anh cũng rất cao, toàn bộ khuôn mặt góc cạnh sắc bén, có chút xa lạ.
Hình như trước giờ cậu chưa từng phát hiện ra anh trai mình lại có lúc sẽ trông như vậy, Khúc Trì hơi mê man, cậu nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động hai cái.
Cậu cảm thấy bản thân có điều gì đó không được bình thường, nhưng lại không thể giải thích được là vì sao. Đúng lúc này, ánh đèn trong khán phòng đột nhiên tối đi, Khúc Trì gần như đã quên mất mình đang ở đâu, bị dọa giật mình run người một cái.
Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Bạch Thuận quay đầu sang nhìn cậu, trong bóng tối, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Bạch Thuận, chỉ có thể cảm nhận được một bàn tay đang đặt lên tay mình.
"Sắp bắt đầu rồi", Bạch Thuận tiến lại gần, dùng giọng trấn an nói: "Tập trung nghe đi."
Nhưng thật không may, Khúc Trì không thể tập trung được nữa.
Tiếng đàn piano êm ái du dương vang lên trên sân khấu, lọt vào tai cậu lại biến thành một âm thanh bình thường.
Tất cả tâm trí của cậu đều dồn vào bàn tay Bạch Thuận, cậu nắm lấy tay vịn, tay Bạch Thuận đang bao bọc lấy tay cậu, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo, Khúc Trì không kìm được mà nhớ lại sáng sớm hôm nay, bàn tay này đã an ủi cậu như thế nào.
Nghĩ đến chuyện đó ở một nơi như thế này rõ ràng là rất xấu xa, Khúc Trì cảm thấy rất xấu hổ, cậu dùng tay còn lại tự nhéo mình hai lần trong bóng tối.
Buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng đồng hồ, Khúc Trì chỉ nghe được nửa sau của buổi diễn, bởi giữa chừng Bạch Thuận đã bỏ tay cậu ra để trả lời tin nhắn.
Sau khi kết thúc, hai người đi ra khỏi hội trường đang mở điều hòa, gió đông lạnh buốt phả vào mặt Bạch Thuận, anh khẽ nói một tiếng: “Hơi lạnh nhỉ.”
Trái lại, Khúc Trì không hề lạnh, nhiệt độ cơ thể vẫn không thể hạ xuống, thậm chí tay còn nắm lại đến đổ cả mồ hôi.
Từ cửa tới bãi đỗ xe chỉ cách một đoạn ngắn, Khúc Trì cẩn thận nhìn Bạch Thuận, sau đó lại do dự hai giây, rồi chủ động nắm lấy tay Bạch Thuận, tự đặt tay của mình vào lòng bàn tay của anh trai.
Đây rõ ràng là chuyện rất bình thường, cậu vẫn hay làm như thế này vào mùa đông, nhưng bây giờ cậu cảm thấy đang có gì đó không ổn, ngay cả việc ủ ấm tay cho anh cũng trở nên kỳ lạ.
Hết chương 10.