Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 30: Tìm được người mới



A Nhất triệu tập đệ tử Phục Hy viện tới.
Hai mươi người tụm lại một chỗ, sắc mặt nghiêm túc.
“Hôm nay chúng ta phải về viện rồi, báo cáo một chút thành quả cố gắng của chúng ta khi rời viện đi.” A Nhất là người chủ trì hội nghị
“Là số không.” Thiên Bất Dư nói hơi khó khăn.
“Thật ra không phải chúng ta không tìm được đệ tử tình nguyện đến Phục Hy viện.” Thập Phương nói thật.
“Chúng ta cũng không xem trọng tư chất, tới thì nhận chứ sao.” Thái độ của Cúc Bạch Thanh rất tùy ý.
“Chúng ta không xem trọng tư chất.” Mai Tự nói thật: “Nhưng mấy đứa bé kia nhìn là biết không kiên nhẫn, nếu như bị đại sư huynh sai khiến thì chưa đến hai ngày đã khóc lóc chạy đi.”
“Ôi.” Hai mươi người nhức đầu.
A Nhất đang nghịch quạt xếp.
“Đừng nghịch quạt nữa, tiếng động này sẽ làm ta nghĩ tới đại sư huynh, ban đêm sẽ gặp ác mộng.” A Nam ngăn tay A Nhất lại.
Bọn họ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn là người có lòng riêng lên tiếng trước.
“Lâm Kiến.” A Nhị giơ tay lên đề cử.
Đám người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
“Người trẻ tuổi này tốt đấy.”
“Ta cảm thấy nhìn rất có tố chất.”
“Tố chất có thể ứng phó đại sư huynh.”
“Đúng thế đúng thế, y hoàn toàn có thể ứng phó với đại sư huynh.”
“Rất hoàn mỹ, không ngờ ứng cử viên sáng giá như vậy lại ở ngay trước mặt chúng ta.”
Đám người này hoàn toàn có cùng một tính tình, tìm được một kẻ chết thay có thể giải quyết vấn đề thì sẽ hân hoan tiễn người kia đi chết.
“Nhưng mà hình như đại sư huynh không muốn Lâm Kiến lắm.” A Tứ đỡ cái đầu đau nhức.
Mọi người lại cùng nhau im lặng.
A Nhất nghĩ nghĩ rồi nói: “Không thể tùy theo đại sư huynh. Chúng ta tìm người tới, hắn phụ trách nhận.”
Mười chín người cùng nhìn A Nhất.
“Hậu quả ngươi gánh nhé?”
A Nhất học theo dáng vẻ của Hạ Trường Sinh, mở quạt xếp che nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt ranh mãnh như hồ ly. Hắn ta gật đầu, nói: “Ta gánh chịu hết.”
“Được rồi.” A Nam yên tâm, hắn ta vung tay lên, hô lên: “Mọi người! Bắt đầu hành động đi!”
Mười chín người như ong vỡ tổ mạnh mẽ lao ra ngoài.
Bên kia, Lâm Kiến đang mua một ít đồ ăn. Khi tay y vừa lấy tiền ra chuẩn bị đưa cho người bán thì một bàn tay khác đưa tới trước trả tiền giúp y.
Lâm Kiến khó hiểu ngẩng đầu lên.
Là Thập Phương.
“Ngươi thích ăn lương khô khô cong à, trẻ con nên ăn nhiều đồ ăn vặt mới tốt.” Thập Phương bày ra nụ cười hắn ta tự cho là thân thiện nhất, một tay khoác lên vai Lâm Kiến.
“Không phải, ta mua đồ chuẩn bị sẵn, nếu như sau này ta muốn đi thì chỉ sợ đường xá xa xôi không đủ thức ăn.” Lâm Kiến là một người luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi phương án ứng phó.
“Cần gì phải phiền như vậy.” Thập Phương đỏm dáng vuốt tóc của mình một cái, chân thành nói với Lâm Kiến: “Chỉ cần ngươi đi theo chúng ta, chúng ta sẽ chuẩn bị toàn bộ đồ ăn, hoàn toàn không cần một đứa bé như ngươi phải nhọc lòng.”
“Nhưng mà ta không đi với các ngươi mà.” Lâm Kiến cất lương khô đã mua sẵn: “Không phải đại sư huynh các ngươi nói chờ đến khi các ngươi rời khỏi trấn Đào Tiên thì ta không cần đi theo hắn nữa sao?”
“Hắn nói thế à?” Thập Phương tỏ vẻ: “Ta chưa từng nghe.”
Nghĩ kỹ lại thì dường như Hạ Trường Sinh chưa nói thẳng lời như vậy.
“Ý cũng không khác lắm.” Lâm Kiến cảm thấy ý hắn là như vậy.
“Người như đại sư huynh là không khéo miệng thôi.” Thập Phương bắt đầu nói tốt cho Hạ Trường Sinh.
“Thế sao? Ta cảm thấy hắn rất biết ăn nói đấy, hơn nữa còn có lý lẽ của riêng mình.” Nếu như ngươi không hiểu lý lẽ của hắn sẽ còn bị hắn dạy dỗ một trận.
Thập Phương im lặng một lát.
Lâm Kiến nhìn về phía hắn ta.
“Người trẻ tuổi, ngươi như thế rất khó nói chuyện tiếp đấy.” Thập Phương trầm giọng nói.
“Hay là…” Lâm Kiến nói: “Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng.”
“Rất tốt! Ta rất thưởng thức người thẳng thắn.” Thập Phương bất chấp tất cả khen trước rồi mới nói: “Ta muốn nhận ngươi vào Phục Hy viện, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Haha.” Lâm Kiến cười khan: “Xem ra các ngươi hoàn toàn không tìm được người.”
“Nếu như Phục Hy viện thật sự chỉ đơn thuần tìm người mới thì sao lại không tìm được người.” Thập Phương cảm thấy mình thật sự đang nói thật, xem như bên ngoài người ta bàn tán ầm ĩ về Phục Hy viện, tin đồn không hay bay đầy trời, nhưng từ xưa tới nay Phục Hy viện vẫn có thực lực đỉnh cao trong tu chân giới: “Thứ chúng ta muốn là tinh anh!”
Lâm Kiến nheo mắt lại nhìn Thập Phương.
“Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói!” Thập Phương nói hùng hồn: “Bọn ta không keo kiệt như Đông Xương môn, gì mà đưa ngươi một con yêu ma không biết tổn thương người, người mới có thể học được cách điều khiển yêu ma, ta đưa cho ngươi thủ vệ ma thú siêu cấp nguy hiểm của bọn ta luôn, nếu như cởi trói buộc thì có thể ăn hết năm mươi người trong một hơi!”
Lâm Kiến: “…”
Chậc.
Lâm Kiến vừa chậc lưỡi, A Nam đang mai phục bên cạnh y lập tức lao tới, hắn ta sốt ruột nói với y: “Đừng nghe lời hắn ta nói, trẻ con không thích những thứ xấu xí như vậy, ta đưa đồ ta cất giữ sưu tập cho ngươi, chiêu quỷ phù lệ quỷ tội ác mười kiếp âm hồn bất tán, mặc dù tay đầy máu nhưng nhìn rất đẹp.” Bởi vì lo lắng lại thất bại nên A Nam căng thẳng, nói còn không rõ ràng.
“Đó là bảo bối của ngươi mà.” Thập Phương khiếp sợ nhìn A Nam.
A Nam chỉnh vạt áo, nghiêm túc nói: “Nam nhân luôn có những lúc phải hy sinh một vài thứ.”
Thật ra Lâm Kiến cũng không có cảm xúc với hai thứ này, nhưng y cảm thấy, dục vọng của mình nên có giới hạn thì tốt hơn. Cho nên y yếu ớt gật đầu, nói: “Được rồi.”
Thập Phương và A Nam cảm động ôm lấy nhau, cười nói: “Chúng ta thành công rồi!”
Hai người ôm chầm lấy nhau vẫn chưa thể hiện hết nỗi vui sướng trong lòng, dứt khoát vừa nắm tay vừa vung tay Lâm Kiến dồi dào sức sống đi hết đoạn đường.
Lâm Kiến bị hai người họ kéo mỗi người một tay, bị ép vung qua vung lại, tay y như sắp trật khớp, khổ không nói nên lời.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thập Phương và A Nam quyết định cùng đi uống một chén chúc mừng, để Lâm Kiến tự đi chơi, tối nay về khách điếm sẽ cùng xuất phát.
Sờ cánh tay đau ê ẩm, Lâm Kiến vội rời khỏi hai người kia.
Đi tới trước, Lâm Kiến lại đụng trúng một người.
“Xin lỗi.” Lâm Kiến xin lỗi hời hợt rồi bước sang trái hai bước.
Y lại đụng trúng một người.
“Xin lỗi.” Lâm Kiến lại tránh ra.
“Là bọn ta.”
Lâm Kiến ngẩng đầu lên.
Là Tam Hoàng và Vạn Điệp.
Lâm Kiến có linh cảm chẳng lành.
“Vừa rồi ngươi đụng vào ngực ta.” Tam Hoàng lạnh giọng nói.
“Tam Hoàng tỷ tỷ, không thể tùy tiện nói đùa như vậy.” Lâm Kiến cười hai tiếng, trong mắt tràn ngập cảnh giác.
Trước kia trong thôn của y có nhiều người dùng thủ đoạn này để lừa gạt người khác.
“Nếu bây giờ ta hét lên thì ngươi chết chắc.” Tam Hoàng không hề hoảng hốt.
Lâm Kiến càng bình tĩnh hơn, y cười cười, nói: “Ta không làm ta không sợ, ta nghĩ mọi người thấy ta nhỏ như vậy cũng không tin ta sẽ làm chuyện như vậy. Hơn nữa nếu như Tam Hoàng tỷ tỷ ngươi thật sự hô lên thì sẽ tổn hại tới danh tiếng. Chuyện này đối với chúng ta đều không tốt. Nếu như ta thật sự đụng trúng thì ta sẽ xin lỗi.”
Tam Hoàng yên lặng nhìn y.
Lâm Kiến lại bày ra nụ cười thương hiệu vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Ngươi đủ tiêu chuẩn.” Tam Hoàng đập tay lên vai y một cái.
Lực tay của nàng quá lớn, Lâm Kiến bị nàng vỗ một cái bả vai ghì xuống, đau đến nỗi hít khí.
“Thật ra vừa rồi ta tiến hành kiểm tra vào Phục Hy viện, ngươi ứng đối rất tốt. Chúc mừng ngươi, ngươi đủ tiêu chuẩn, ngươi sẽ là người mới của Phục Hy viện.” Tam Hoàng lập tức cười nói.
Vạn Điệp nhắm ngay thời cơ lấy ra một bông hoa đỏ nhỏ, cài lên ngực Lâm Kiến.
“Đây là chứng minh đủ tiêu chuẩn của bọn ta, tối nay ngươi cùng bọn ta về Phục Hy viện đi.”
Lâm Kiến hé miệng, đang định nói cho các nàng biết vừa rồi Thập Phương và A Nam đã nói với y chuyện này rồi.
Nhìn y há miệng ra, Tam Hoàng phòng ngừa y nói từ chối nên nhanh chóng vươn tay bóp miệng y lại, kéo má y ra hai bên.
“Ngươi có đồng ý hay không?” Tam Hoàng hỏi y.
Lâm Kiến chỉ có thể cất tiếng “Ưm ưm ưm.”
“Được được.” Vạn Điệp dùng lòng bàn tay đặt trên cổ Lâm Kiến, thế mà phát ra tiếng nói y đúc của Lâm Kiến.
Lâm Kiến nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ngươi đồng ý thật là quá tốt!” Bởi vì kích động nên Tam Hoàng lập tức ôm Lâm Kiến vào trong ngực: “Được rồi, cho ngươi cọ ngực một chút.”
Lâm Kiến rầu rĩ nói: “Không cần.”
Vạn Điệp ở bên cạnh dịu dàng nhìn hai người.
Sau khi đơn giản thô bạo giải quyết xong vấn đề, Tam Hoàng và Vạn Điệp phất tay rời đi.
Để lại mình Lâm Kiến nhíu mày lau đi vệt son phấn bột nước vừa rồi Tam Hoàng cọ trên mặt y.
Đường về khách điếm còn rất xa, Lâm Kiến mờ mịt đứng tại chỗ, có cảm giác đi một bước nữa sẽ gặp kẻ bệnh tâm thần của Phục Hy viện.
Lâm Kiến đoán đúng rồi, quả thật có không ít đệ tử Phục Hy viện mai phục trên đường y đi, chờ đánh chiếm y.
Trừ A Nhị, Thanh Lan, A Nhất và Hạ Trường Sinh.
A Nhị đã biết Lâm Kiến có ý muốn vào Phục Hy viện từ lâu, hơn nữa hắn ta mới là người đầu tiên nhận Lâm Kiến vào, cho nên hắn ta sẽ không thèm tốn công. Nhưng hắn ta từng có giao dịch với Lâm Kiến, không thể nói chuyện này với những người khác.
Đối với hắn ta mà nói thì Thanh Lan cũng không phải người khác!
Ngoài khoảng thời gian Thanh Lan đến hồ nhặt trâm, gần như hai người hợp tác một tấc không rời, cho nên hắn ta bèn nói chuyện Lâm Kiến cho Thanh Lan nghe.
Thế là hôm nay tất cả mọi người đi làm việc, chỉ có hai người họ nhàn nhã đi loanh quanh trên đường.
Thanh Lan mua một túi đồ ăn vặt ở sạp hàng nhỏ, vừa đi vừa ăn.
A Nhị nhìn nàng rất nhiều lần.
“Muốn ăn à?” Thanh Lan thấy hắn ta như thế còn tưởng rằng hắn ta muốn ăn đồ ăn vặt.
“Ừm.” A Nhị gật đầu sau đó há miệng.
Thanh Lan không nghi ngờ gì đút cho hắn ta một viên.
Sau khi A Nhị ăn xong thì đỏ mặt nghiêng đầu sang một bên.


Thanh Lan không chú ý tới, vẫn vui tươi hớn hở đi dạo phố.
“Chậc chậc chậc, chậc chậc chậc.” Hạ Trường Sinh ngồi trên lầu hai uống trà, tấm tắc lấy làm lạ.
“Đại sư huynh, sao thế?” A Nhất ngồi đối diện với Hạ Trường Sinh, cảm thấy phản ứng của Hạ Trường Sinh thật buồn cười.
“Ta chỉ đang cảm khái, một số tình cảm của thế gian bắt đầu khi một phía chết mê chết mệt, một phía thì không hề hay biết.” Hạ Trường Sinh mở quạt xếp ra che trước mặt mình, tiếp tục nhìn qua cửa sổ lầu hai, quan sát hai kẻ A Nhị và Thanh Lan tương tác, một người cố ý dán lên, một người thần kinh thô không thèm để ý.
“Haha.” A Nhất cầm quạt lông vũ lắc lắc, tạm thời không nói tiếp. Hắn ta cười ranh mãnh như người chơi cờ có thể đi một nước trí mạng bất kỳ lúc nào, đang chờ đợi chiếu hết Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh không hề đề phòng mà còn đang xem náo nhiệt.
“Ngươi xem, Thanh Lan thật ngốc, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị A Nhị bám dính.” Hạ Trường Sinh xếp quạt lại, chỉ người dưới lầu.
A Nhất uống một ngụm trà.
“Đúng rồi, sao ngươi lại đột nhiên đổi quạt vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi A Nhất.
Hôm trước hắn mới thấy A Nhất mua một cây quạt vẽ tranh sơn thủy, mặc dù không được vẽ hoa đào đề tên sinh động như thật giống cây quạt hắn đang cầm, nhưng cái quạt kia nhìn cũng đẹp mắt lắm.
“Bọn họ bảo tiếng ta nghịch quạt sẽ làm họ hiểu lầm huynh đã đến, cho nên mua cho ta chiếc quạt lông vũ này, tịch thu chiếc quạt xếp kia rồi.” A Nhất giải thích.
Hạ Trường Sinh mếu máo, thầm nói: “Tất cả mọi người đều xem ra là quái vật kinh khủng, rõ ràng ta rất hòa thuận. Thật ra có ý kiến gì có thể nói với ta.”
A Nhất tò mò hỏi: “Nói thì huynh có nghe không?”
Hạ Trường Sinh quả quyết lắc đầu, nói: “Nghe, rồi ta sẽ quyết định đối phương chết hết, chết bảy phần hay dở sống dở chết.”
Dù là bản thân A Nhất cũng không nhịn được khựng lại, rút một cọng lông vũ trên quạt để bình tĩnh lại.
Hạ Trường Sinh uống miếng trà ăn miếng điểm tâm, sung sướng chẳng sầu lo đoái hoài.
“Đại sư huynh, chúng ta phải về Phục Hy viện nhưng bây giờ không tìm được người mới nào cả, huynh cũng không lo lắng sao?” A Nhất hỏi.
“Ngay từ đầu ta đã nói nếu như các ngươi không tìm được đệ tử mới thì chọn một đệ tử hiện có ở Phục Hy viện. Ta sao cũng được, ta không chọn.” Hạ Trường Sinh chưa từng cũng không quan tâm có đệ tử mới nhập môn hay không.
A Nhất không hiểu, hắn ta hỏi: “Đại sư huynh là hành tẩu giả ở Phục Hy viện nhiều năm, nếu như một mình thật sự không tiện thì nên đưa ra ý kiến từ sớm. Sao bây giờ huynh mới nói, chứng minh rằng nguyên nhân không đơn giản như vậy.”
Hạ Trường Sinh ăn điểm tâm xong, uống một ngụm trà, no bụng không muốn động. Hắn nghe được A Nhất hỏi thì nhìn sang, mỉm cười nhưng không trả lời.
“Vì sao huynh cần một đệ tử?” A Nhất hỏi thẳng.
“So với cái này thì ta có một chuyện kinh ngạc hơn.” Hạ Trường Sinh từ từ ngồi thẳng dậy.
“Hửm?”
“Ngươi có nhớ sư phụ dán thiếp thông báo giúp ta không?”
“Ta nhớ.” Trí nhớ A Nhất cũng không tệ: “Nói ngươi muốn tìm một gã sai vặt thiếp thân cả ngày.”
Hạ Trường Sinh gật đầu, sau đó hướng dẫn từng bước nói: “Câu tiếp theo thì sao?”
A Nhất không nhớ nổi.
Hạ Trường Sinh nói thẳng: “Thưởng lớn.”
A Nhất khiếp sợ mở to hai mắt.
“Vì sao mọi người không hỏi xem đến tột cùng là thưởng lớn cái gì mà đã vội từ chối ta?” Hạ Trường Sinh cười khẽ, sau đó lại yên lặng thở dài một hơi.
Quạt lông vũ trên tay A Nhất khẽ phe phẩy, sau đó hắn ta nhân lúc xung quanh vắng lặng, nghiêng người về phía trước khẽ hỏi Hạ Trường Sinh: “Vậy đại sư huynh có thể lén nói cho ta biết cuối cùng là thưởng lớn cái gì không vậy?”
Hạ Trường Sinh xòe quạt ra che nửa gương mặt mình lại, ranh mãnh nhìn A Nhất, nói: “Ngươi tò mò sao?”
“Tò mò.” A Nhất nói thật: “Nhìn thái độ này của đại sư huynh, dường như hai chữ thưởng lớn này không phải được tùy tiện viết lên. Thậm chí ta còn cảm thấy nếu như ta biết được phần thưởng, nói không chừng sẽ tự dấn thân phục vụ huynh.”
“Cụ thể là gì thì chỉ có thể nói với người tình nguyện đến bên cạnh ta.” Hạ Trường Sinh nói: “Bây giờ ngươi gật đầu thì còn có cơ hội.”
A Nhất im lặng, sau đó đánh giá Hạ Trường Sinh từ trên xuống dưới.
Thưởng lớn?
Có liên quan gì tới công lực xuất sắc của hắn không? Thành thật mà nói Phục Hy viện cũng không ép buộc phải tu hành đến lợi hại bao nhiêu, nhưng mà với tư cách là một người tu hành thì có ai không muốn đột phá các cảnh giới, đạt đến mục tiêu tìm kiếm chân lý. Xưa nay tu hành không chỉ có một loại, ở Phục Hy viện được chứng kiến rất nhiều phương pháp. Nhưng mà dù là biện pháp gì, tài năng và nỗ lực của một người cũng có giới hạn nhất định.
Hạ Trường Sinh đã đột phá giới hạn cao nhất này.
Hơn nữa thời gian hắn nhập môn rất ngắn, ngắn hơn phần lớn người. Với lại bình thường hắn không trang điểm thì là ra ngoài làm nhiệm vụ, thời gian để hắn chuyên tâm tu luyện hoàn toàn không nhiều. Trong tình huống như vậy, thực lực của người này sắp xếp vào nhóm năm người đứng đầu. Hoặc là đứng vững trong năm vị trí đầu.
Vì sao lại như vậy?
Mỗi một tu chân giả đều sẽ tò mò.
Bây giờ gần như cơ hội để biết đáp án này bày ra trước mặt A Nhất.
Nói không động lòng là giả.
“Shhh.” Hạ Trường Sinh đột nhiên hít khí.
“Sao vậy?” A Nhất vốn đang lún sâu trong suy nghĩ của mình, bị âm thanh đột ngột của Hạ Trường Sinh dọa cho sợ tỉnh hồn.
“Y phục của ta bị tuột chỉ!” Hạ Trường Sinh đột nhiên tức giận.
A Nhất: “…”
Nên tỉnh táo lại đi, xem như hắn ta bị Hạ Trường Sinh dày vò một thời gian cũng sẽ sụp đổ thôi.
Lỡ như vì thế mà bị u uất, tẩu hỏa nhập ma thì A Nhất cảm thấy mình có thể bế quan một trăm năm không dám gặp ai.
“Ngươi tính thế nào?” Hạ Trường Sinh đột nhiên nói đến đề tài vừa rồi: “Ngươi rất thông minh lanh lợi, xem như ta cũng thích ngươi.”
“Ha ha, đại sư huynh, cảm ơn.” Tâm trạng A Nhất phức tạp.
“Người trẻ tuổi, nỗ lực càng nhiều thì thu hoạch càng lớn đấy.” Hạ Trường Sinh ẩn ý.


“Nhiều thứ đã được định sẵn không nhiều người có được.” A Nhất lắc đầu thở dài.
Hạ Trường Sinh ung dung phẩy quạt.
“Đại sư huynh, ta vẫn rất thích cây quạt của huynh, danh gia nào vẽ cho huynh đấy?” A Nhất nhìn quạt của Hạ Trường Sinh.
“Bằng hữu của ta.” Hạ Trường Sinh trả lời.
A Nhất cười khô khan, hỏi: “Đại sư huynh còn có bằng hữu à?”
Hạ Trường Sinh trừng hắn ta, sau đó lẩm bẩm: “Ta có bằng hữu thì có gì lạ?”
“Vậy huynh có thể giới thiệu cho ta không? Ta muốn đặt làm một cây quạt vẽ đầy hoa lê.”
“Chết lâu rồi.” Hạ Trường Sinh lạnh nhạt nói.
“Đáng tiếc.” Tu chân giả như bọn họ, điều nhất định phải nghĩ thoáng là người phàm mình quen biết sẽ lần lượt rời đi.
Hạ Trường Sinh hơi mờ mịt nhìn ra cửa sổ, không thể hiểu được đáng tiếc trong lời nói của A Nhất có ý gì.
A Nhất cũng có thể tưởng tượng lần cuối cùng Hạ Trường Sinh gặp mặt người bằng hữu kia, nếu người bằng hữu kia nói với Hạ Trường Sinh ta phải chết, lần sau ngươi đến sẽ không gặp ta. Hạ Trường Sinh cũng sẽ thần kinh thô, thậm chí vui cười hớn hở nói với người nọ rằng thế à, không còn cách nào nữa, tạm biệt, ngươi đi thật tốt.
Thổn thức.
“Đại sư huynh, trước khi huynh đến Phục Hy viện là đại thiếu gia nhà giàu ở Cù châu à?” A Nhất trò chuyện với hắn.
“Đúng thế, rất có tiền.” Không thì sao lại nuôi ra một kẻ ăn uống đi lại xa xỉ lãng phí.
“Chắc chắn rất nhiều người dựa thế huynh.”
“Không có đâu.” Hạ Trường Sinh vẫn nhớ rõ quá khứ như in: “Bởi vì ta bị bệnh nên phần lớn đều nằm trên giường, tốt lên một chút cũng loanh quanh trong sân. Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến thì xung quanh đều là hạ nhân nhà mình, hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy những người khác.”
“Không có mấy bằng hữu sao?”
“Có mấy người nhưng không thân thiết.”
“Không có người đính hôn luôn?”
“Từng có một người, bị ta khuyên lui.”
“Vì sao lại khuyên lui?”
“Khi đó ta cảm thấy mình sống không lâu nữa, không muốn hại người.”
A Nhất khiếp sợ: “Đại sư huynh, trước khi huynh vào Phục Hy viện giống người bình thường đó!”
Cái gì! Thì ra là tại Phục Hy viện sao? Phục Hy viện biến một thanh niên tốt thành dạng này sao?
Hạ Trường Sinh hoàn hồn sau đó chột dạ cười hai tiếng. Sau khi cười xong, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào A Nhất, hỏi: “Bây giờ ta không bình thường sao?”
“Bây giờ quá hào hoa phong nhã.” A Nhất uyển chuyển nói.
Hạ Trường Sinh thỏa mãn sờ tóc mình một cái.
A Nhất phát hiện thỉnh thoảng Hạ Trường Sinh không hiểu lời châm chọc khiêu khích của hắn ta.
Hạ Trường Sinh mừng khấp khởi nói: “Ta biết ta rất được hoan nghênh.”
Ừm, nếu như huynh không nói lời nào.
“Thấy ngươi biết nhìn người như vậy, không bằng ta chọn ngươi đi!” Hạ Trường Sinh ngẫm lại thấy A Nhất thuận mắt hơn: “Tên đầy đủ của ngươi là Y Đạt Y Sơn đúng không?”
“Đại sư huynh, ta tên Y Đạt Y Thủy.” A Nhất sửa lại.
“Ta nhớ rồi.”
“Không, huynh không nhớ, huynh đừng gọi đủ tên ta, sau này huynh vẫn gọi ta là A Nhất đi.” A Nhất nghĩ, nếu ngay cả A Nhất cũng không nhớ được thì hắn ta cũng không còn gì để nói: “Hơn nữa liên quan tới vị trí sai vặt thiếp thân của huynh, xin tha cho kẻ bất tài.”
Hạ Trường Sinh chợt cảm thấy tiếc nuối.
“Nhưng đại sư huynh yên tâm, thật ra ta đã tìm được người thích hợp đưa cho huynh.” Từ khi Hạ Trường Sinh đến trấn này thì hắn ta chẳng cần phải bận rộn.
“Ngươi nói Lâm Kiến à?” Hạ Trường Sinh biết tâm tư của A Nhất.
Lần này hắn nhắc đến Lâm Kiến cũng bớt đi sự kháng cự.
“Chỉ có thể là y.” A Nhất phe phẩy quạt.
“Ngươi bảo ta chọn y?” Hạ Trường Sinh bắt đầu bắt bẻ.
“Không phải đại sư huynh chọn y.” A Nhất cười Hạ Trường Sinh không rõ: “Là Lâm Kiến chọn đại sư huynh.”
“Ngươi nói ngốc gì đấy.”
“Ta chưa hề nói ngốc.” A Nhất nói chắc nịch: “Đại sư huynh nói Thanh Lan bị A Nhị dính chặt lấy, vậy huynh có phát hiện thật ra mình cũng bị Lâm Kiến bám dính, thoát cũng không khỏi không?”
Tay Hạ Trường Sinh đong đưa cây quạt dừng lại, dường như hắn hơi không hiểu A Nhất nói gì, đợi đến khi hắn phát hiện lời A Nhất nói không phải là ảo giác thì mới từ từ trợn to mắt.
Là ta bị bám dính?
Khách đến trà lâu kéo ghế ngồi, không cẩn thận đá trúng ghế của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh giật mình, trong thoáng chốc thân thể mất thăng bằng, hắn mở to hai mắt, vẫn lấy lại bình tĩnh.
Vì quá sốc nên Hạ Trường Sinh quên chất vấn người đã đá trúng ghế của mình, A Nhất chỉ muốn cười nên đã lấy chiếc quạt lông vũ che mặt.
Nguy hiểm thật, nếu cười bây giờ chắc chắn sẽ bị đánh.
“Đại sư huynh, trẻ con thông minh như thế nếu chỉ muốn tìm chỗ dừng chân không tệ thì đã rời khỏi huynh từ lâu rồi.” A Nhất thức tỉnh hắn.
“Nhưng mà… Nhưng mà, cái kia…” Hạ Trường Sinh muốn phản bác hắn ta: “Ngươi mới biết y mấy ngày, ngươi cũng không hiểu y…”
“Đại sư huynh quen biết A Nhị và Thanh Lan nhiều năm như vậy, cũng không hiểu A Nhị và Thanh Lan.” Nói tới đạo lý đối nhân xử thế thì Hạ Trường Sinh hoàn toàn không phải là đối thủ của A Nhất.
“Sao ta không hiểu được?” Hạ Trường Sinh cảm thấy mình không có vấn đề gì.
Vì để cho hắn ngậm miệng và suy nghĩ lại, A Nhất ném ra đòn sát thủ, hắn ta nói: “Ngươi nói là A Nhị quấn lấy Thanh Lan, thật ra Thanh Lan cũng luôn muốn ở cạnh A Nhị. Đại sư huynh, phần lớn người trên thế giới không cắt đứt dây dưa, đó gọi là tình chàng ý thiếp.”
Hạ Trường Sinh khiếp sợ nhìn xuống dưới lầu.
Dưới lầu, A Nhị cùng Thanh Lan đi dạo suốt một buổi sáng, hắn ta bắt đầu hơi lo lắng tiến triển phía Lâm Kiến, dù sao hắn ta cũng đồng ý hứa hỗ trợ, bây giờ nên đi xem tình hình.
“Thanh Lan, ta có chút việc phải đi, ngươi tự đi dạo nhé, tối nay ta lại tới tìm ngươi.” A Nhị nói xong định xoay người đi.
Lúc hắn ta xoay người, Thanh Lan sốt ruột vươn tay níu lấy ống tay áo hắn ta.
A Nhị khó hiểu quay đầu lại.
“Ta đi cùng ngươi, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm.” Nàng nói nhanh.
“Được thôi.” A Nhị không nghi ngờ gì: “Vậy thì đi chung đi.”
Mặt Thanh Lan đỏ lên.
Người ngồi sau lưng Hạ Trường Sinh lại không cẩn thận va phải ghế của hắn.
Lần thứ hai Hạ Trường Sinh bị giật mình.
“Haha.” A Nhất cười mà không nói gì.
Ở một bên khác, cuối cùng Lâm Kiến cũng thoát khỏi thử thách của mười bảy đệ tử Phục Hy viện. Y bị dày vò một trận cửu tử nhất sinh, ỉu xìu tìm một chỗ nghỉ ngơi, uống hớp trà lạnh.
Lúc y lấy lại tinh thần, y phát hiện có mấy tu chân giả đang ngồi ở sát vách.
Bọn họ đang trò chuyện.
“Nghe nói người của Phục Hy viện hôm nay phải đi.”
“Ta thật sự thắp nhang cầu nguyện cho bọn họ đi nhanh, ta rất muốn rời khỏi trấn này.”
“Ta không ngờ có thể nhìn thấy Hạ Trường Sinh.” Một người khác cất giọng ngạc nhiên.
“Tin ta đi, sau này ngươi tiếp xúc nhiều thì sẽ không muốn nhìn thấy hắn.”
“Nhưng sư huynh à, hắn… Nổi danh thực lực sâu không lường được, huynh không tò mò sao?”
“Có gì hay mà tò mò?” Người đệ tử kia khinh thường: “Ngươi thấy hắn đeo phong ấn, ít nhiều gì cũng đoán được vì sao hắn có thực lực vượt xa tuổi tác.”
“Vật phong ấn.”
“Không phải ngươi cho là hắn thật sự có đam mê gì nên mới đeo vàng đeo bạc từ đầu đến chân đó chứ. Nghe nói thời gian trước hắn còn mua một bộ đồ ngọc với giá cao ở nơi khác, trang sức bình thường cần đắt như vậy không? Tất cả đều là vật phong ấn.”
Đệ tử kia hiểu, hắn ta nói: “Ta có nghe nói, một số người quá mạnh, để ngăn chặn sức mạnh nuốt chửng mình cho nên sẽ mang vật phong ấn để trấn áp sức mạnh của mình. Tuy nhiên điều này không phải càng đáng tò mò hơn sao? Đến cùng sức mạnh của hắn là mạnh đến mức nào mới phải dùng đến vật phong ấn.
Sư huynh kia lắc đầu cười đệ tử này còn quá ngây thơ: “Sao ngươi không nghĩ đến một khả năng khác, có lẽ Hạ Trường Sinh nuôi quái vật ma vật gì đó, vì ngăn chặn quái vật cắn nuốt mình nên mới không rời vật phong ấn.”
Đệ tử không dám tin.
“Chuyện này cũng không có gì lạ, đệ tử Phục Hy viện kiếm tẩu thiên phong chưa bao giờ là ngoại lệ, trước kia có một chưởng môn nuôi mấy con yêu quái ma vật. Nhưng ông ta nuôi nhiều như vậy cũng không cần dùng tới vật phong ấn. Cho nên ngươi có thể tưởng tượng nếu Hạ Trường Sinh thật sự nuôi quái vật để lấy sức mạnh, thì quái vật hắn nuôi đáng sợ đến mức nào.
Trong đầu đệ tử kia lập tức hiện ra khuôn mặt và vòng tay khuyên tai kim quang lấp la lấp lánh không thể phớt lờ của Hạ Trường Sinh.
“Đáng sợ hơn là nếu như quái vật quá mạnh, người sẽ xuất hiện hiện tượng dị hóa.”
“Hiện tượng dị hóa là gì?”
“Ha ha, là người bị đồng hóa thành quái vật. Giống như nuôi quỷ, ta nói vậy là ngươi sẽ hiểu. Có một số người nuôi tiểu quỷ, khi còn sống tiểu quỷ thích giết người, cho nên người nuôi tiểu quỷ cũng sẽ muốn giết người. Ngươi không cảm thấy hành vi của Hạ Trường Sinh rất quá đáng sao? Ta cảm thấy đó là biểu hiện của một loại dị hóa.”
Đệ tử kia tấm tắc.
“Đến cuối cùng dị hóa là người không ra người quỷ không ra quỷ, cho đến khi bị nuốt chửng. Cho nên hắn mới phải luôn mang theo vật phong ấn, làm chậm quá trình này lại.”
Đương nhiên một đệ tử khác cũng có một loại phỏng đoán: “Lỡ như bản tính hắn là như vậy thì sao?”
“Nếu tính cách hắn trời sinh đã vậy thì còn đáng sợ hơn được hình thành sau này.”
Giờ đây, Hạ Trường Sinh đang ở tầng cao của khách điếm, tay cầm một chiếc gương nhỏ thưởng thức dung nhan tuyệt thế của mình.
“Đại sư huynh, chờ Lâm Kiến tới, huynh nhớ không được dùng lời nói tổn thương người ta, phải tiếp nhận y.” Hai mươi đệ tử vây quanh Hạ Trường Sinh, nói với hắn: “Bọn ta đã nói xong rồi.”
“Ừm ừm.” Hạ Trường Sinh soi gương, hỏi bọn họ: “Gần đây tóc ta khô lắm đúng không, sao cứ rối mãi?”
“Không có mà.”
“Bọn ta cảm thấy không có.”
“Thật sao?” Hạ Trường Sinh nghi ngờ nhìn tóc mình, cuối cùng nghĩ vậy thì được rồi, tiếp tục soi gương.
Trong gương soi rõ mặt hắn, khuyên tai màu vàng rủ xuống, mặt dây chuyền hình giọt nước đong đưa, thấp thỏm lo âu như bị một sức mạnh nào đó đưa đẩy.

Vở kịch nhỏ:
Hạ Trường Sinh (Mất mát): Ta là đồ đần sao?
A Nhất: Đại sư huynh, mấy mươi năm…
Lâm Kiến: Bây giờ ngươi mới có nghi vấn này à?
Hạ Trường Sinh: Các ngươi muốn chết hết, chết bảy phần hay sống dở chết dở?
A Nhất: Đại sư huynh anh minh thần võ.
Lâm Kiến: Đại ca ca thông minh tuyệt đỉnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...