Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 23: Ma giả gặp ma (1)
Ừm, hắn đã quên mất Thiên Thượng Diệu Âm và tòa tượng Phật ba đầu hai thân sáu tay kia.
Trong quá trình đi đến nơi Thiên Thượng Diệu Âm giảng kinh, tay phải của Hạ Trường Sinh vẫn luôn để trên trán, một vẻ vô cùng ảo não.
Tuy vô cùng hối hận nhưng Hạ Trường Sinh vẫn chưa mất đi óc phán đoán. Đi đến gần đó, hắn lập tức bay lên nóc nhà, cẩn thận quan sát tình hình. Đến khi hắn nhìn thấy cảnh tượng ở hiện trường mới phát hiện phía dưới đã đánh nhau rồi.
Không phải là tu chân giả đánh với yêu quái mà là tu chân giả đánh với người phàm.
Nhóm người Thường Khê Đình chỉ cần muốn bay lên sẽ lập tức có tơ nhện cuốn lấy bọn họ. Tai nạn không chỉ có mỗi chuyện này, người phàm ở đây hoàn toàn không biết phía Thiên Thượng Diệu Âm mới là bên tà ác, bọn họ nhận định nhóm người Thường Khê Đình chính là yêu đạo, nổi trận lôi đình với nhóm hắn ta rồi bắt đầu ẩu đả. Bọn họ sinh ra một loại sứ mệnh gọi là phải bảo vệ Thiên Thượng Diệu Âm.
Ôm suy nghĩ vừa không làm tổn thương quần chúng, vừa đánh thắng tà ma đúng là ngây thơ thật.
“Đắc tội.” Thường Khê Đình xin lỗi trước, sau đó dùng kiếm đánh ngất bọn họ, tránh xung đột và tổn thương ở mức lớn nhất.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Thiên Thượng Diệu Âm vẫn ngồi ngay ngắn, nhíu mày nhìn hiện trường. Cứ theo tình hình này thì đám người phàm không phải đối thủ của những tu chân giả kia, thậm chí ngay cả gã cũng không phải, gã dự định rút lui.
Ngay vào lúc gã chuẩn bị chạy, một trận kình phong đánh úp về phía gã.
Lỗ tai Thiên Thượng Diệu Âm khẽ động, vung tay áo lên, hóa giải một chiêu này.
Chiêu đánh lén này quá ngây thơ.
Thế nhưng điều gã không biết là, từ một hướng khác có một cây quạt thuận theo chiều gió, giấu trong bóng đêm, xoay một cái, bay về hướng cổ gã.
Chuẩn xác cắt rách da thịt gã.
“Phụt!” Máu tươi phun từ trên cổ Thiên Thượng Diệu Âm ra, gã không dám tin mà che cổ mình lại, sau đó phẫn nộ quay đầu qua.
Hạ Trường Sinh đứng trên nóc nhà, vươn tay, đón được cây quạt của mình.
“Cái thứ rắn sâu chuột kiến ngươi, lại dám?” Thiên Thượng Diệu Âm cố gắng che cổ lại, nhưng không có cách nào ngăn máu chảy. Bởi vì tức giận, gân xanh của gã nổi lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
“Trường Sinh Quân!” Có người trông thấy Hạ Trường Sinh.
Hiện tại không phải lúc ôn chuyện.
Hạ Trường Sinh bay xuống, muốn đâm xuyên qua thân thể của Thiên Thượng Diệu Âm, thực tế thì hắn cũng gần làm được rồi, nhưng vào lúc hắn sắp đắc thủ, tượng Phật vẫn luôn im lặng chợt động, nó phát một cái tát hướng về phía thân thể của Hạ Trường Sinh. Trong chốc lát Hạ Trường Sinh không phát hiện ra, đến khi hắn nhận ra mình sắp bị công kích chỉ có thể nhanh chóng đổi hướng, dùng chân giẫm lên tay tượng Phật, mượn lực né tránh, sau đó bị đánh trở về chỗ nhóm người Thường Khê Đình.
“Trường Sinh Quân!” Đệ tử Long Quang kỳ thật cảm động, trong thời gian bình an vô sự gặp phải người Phục Hy viện là tai nạn, nhưng những lúc xảy ra chuyện mà nhìn thấy bọn họ thì không khác gì gặp được Quan Âm Bồ Tát.
“Các ngươi không sao chứ!” Hạ Trường Sinh chính nghĩa lẫm liệt, cực kỳ sung sức, rõ ràng là hình tượng anh hùng giáng thế cứu người: “Ta bị yêu quái nhện kia vây khốn, vừa thoát thân đã chạy đến ngay.”
Lâm Kiến đứng ở phía sau im lặng đánh giá Hạ Trường Sinh một lượt từ trên xuống dưới.
Lúc Hạ Trường Sinh quay đầu lại vừa khéo đối diện với ánh mắt của y.
Y phục đã khác, thay một bộ mới rồi, trên người còn có mùi thơm.
Lâm Kiến nghĩ như vậy, lộ ra ánh mắt khinh thường.
Có lẽ là vừa khéo thần giao cách cảm, Hạ Trường Sinh đọc được suy nghĩ của y, hai mắt hắn nheo lại, tản ra hơi thở uy hiếp vô hình.
“Đại ca ca! Kiếm!” Lâm Kiến thu ánh mắt lại, nói sang chuyện khác, vội trả Không Sơn kiếm lại cho hắn.
Hạ Trường Sinh nhận lấy kiếm, thu quạt lại.
“Pháp sư!” Cuối cùng đám người phàm ở đây cũng đã phát hiện cổ Thiên Thượng Diệu Âm chảy thật nhiều máu.
Cổ bị chém nhưng Thiên Thượng Diệu Âm cũng không chết vì điều này, chuyện này càng khiến cho các tín đồ của gã cảm thấy gã có Phật quang bao la.
Thiên Thượng Diệu Âm nghiến răng nghiến lợi.
Mây đen che ánh trăng, đột nhiên có một trận gió thổi bay mây đen, khiến cho ánh trăng chiếu rọi khắp nơi.
Rốt cuộc cảnh tượng khủng bố bị giấu trong bóng tối cũng đã lộ ra.
“Sao lại thế này!” Đệ tử Long Quang kỳ hoảng sợ, không biết từ khi nào trên đỉnh đầu bọn họ đã bị mạng nhện thật lớn giăng kín, bên trên bò không ít nhện to gấp ba bốn lần thân thể bọn họ. Đôi mắt khủng bố của bọn chúng nhìn xuống dưới, tám cái chân khổng lồ nhanh nhẹn bò qua lại khắp mạng nhện, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi kẻ mất cảnh giác.
“Á á á á á yêu đạo!” Dân chúng hoảng sợ, lập tức chạy tán loạn.
Bọn họ muốn chạy nhưng nào có dễ dàng như vậy. Trên người bọn họ đều đã bị tơ nhện cuốn lấy từ lâu, Thiên Thượng Diệu Âm vừa dùng sức kéo một cái, tất cả dân chúng đều ngừng lại tại chỗ, dù bọn họ có dùng bao nhiêu sức lực cũng không động đậy nổi.
Con nhện khổng lồ giữa không trung hưng phấn nhìn đám người phía dưới, chuẩn bị ăn một bữa no nê.
“Trường Sinh Quân! Những người phàm kia giao cho chúng ta bảo vệ! Ngươi lên đi!” Người Long Quang kỳ bảo Hạ Trường Sinh đánh một trận.
“Các ngươi mơ cũng đẹp đấy.” Hạ Trường Sinh khinh bỉ bọn họ, chỉ dùng ánh mắt đã không đủ để diễn đạt cảm giác của hắn, hắn dùng động tác hướng ngón tay cái xuống dưới nhằm truyền tải một phần cảm xúc.
“Ha ha ha ha! Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn đấu với ta!” Giọng nói của Thiên Thượng Diệu Âm trở nên sắc nhọn, sau đó gã lại đứng lên.
Gã không phải bị què, gã có đến tám cái chân cơ.
Nửa người trên của gã là người, nửa người dưới là nhện.
Miệng Thiên Thượng Diệu Âm vươn ra ngàm thật dài, sau đó phun ra chất lỏng.
Người bị chất lỏng tưới lên lập tức hòa tan, Thiên Thượng Diệu Âm nhào lên, ăn luôn, xương cốt vang lên tiếng răng rắc.
“Các ngươi…” Hạ Trường Sinh nhắc nhở người Long Quang kỳ: “Không phải các ngươi nói các ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ dân chúng sao?”
Người Long Quang kỳ vò đầu xấu hổ.
“Bỏ đi.” Dựa núi núi đổ, dựa heo heo chạy, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình thôi, Hạ Trường Sinh cầm Không Sơn kiếm, chạy nhanh như bay đến.
Lâm Kiến thấy được gì đó, hô lên với hắn: “Trên chân ngươi có tơ nhện!”
Những người này đều không nhìn thấy sao?
Đúng, bọn họ đúng là không thấy thật.
Hạ Trường Sinh vừa mới bay lên đã bị kéo lại.
Đáng sợ nhất là dân chúng đều bị tơ nhện khống chế, toàn bộ bay về phía Hạ Trường Sinh, muốn dùng thân thể ngăn cản hắn tiến lên. Phiền phức lúc này ở chỗ người quá nhiều. Cùng lúc đó, con nhện khổng lồ giữa không trung cũng bắt đầu tấn công bọn họ. Thường Khê Đình và nhóm đệ tử của Long Quang kỳ nhanh chóng đánh với con nhện. Lâm Kiến trốn đến trốn đi, Thường Khê Đình nhìn tình hình của y bèn giữ y lại, đặt bên cạnh mình.
“Đừng rời khỏi ta!”
“Đệch!” Hạ Trường Sinh chỉ đành cùng hỗ trợ.
Trong lúc bọn họ tranh đấu ở bên này thì ở bên kia Thiên Thượng Diệu Âm đã bắt đầu dùng bữa, hắn đang hòa tan hết người này đến người khác, sau đó ăn.
Dân chúng nhìn thấy đều run bần bật mà tè ra quần, nhưng bọn họ không có cách nào chạy đi được.
“Phiền phức.” Hạ Trường Sinh móc quạt từ trong ngực ra, sau khi xòe ra thì ném về hướng Thiên Thượng Diệu Âm.
Cây quạt nhỏ, hơn nữa động tác của hắn nhanh, thành công xuyên qua đám người bay đến trước mặt Thiên Thượng Diệu Âm. Ngay vào lúc muốn dùng lại chiêu cũ, hơn nữa Hạ Trường Sinh tin chắc lần này có thể cắt đầu Thiên Thượng Diệu Âm xuống thì gã lại nhanh nhẹn dùng tơ nhện quấn lấy cây quạt, còn ném ngược lại.
Cây quạt cấp tốc bay trở về, mục tiêu hướng thẳng Hạ Trường Sinh. Thấy cậy quạt sẽ cắt đứt đầu mình, động tác của Hạ Trường Sinh nhanh nhẹn, dứt khoát, thân thể nghiêng về một bên, tóc dài đen như mực bay múa giữa không trung, sau đó dừng lại sau lưng hắn. Cây quạt lướt qua Hạ Trường Sinh, tiếp tục lao về hướng một đệ tử Long Quang kỳ. Trong lúc Hạ Trường Sinh tránh né vừa khéo nghiêng sang bên bọn họ, hắn thấy được người rơi vào nguy hiểm thì bay qua, vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ cây quạt, trước khi quạt bay đến chỗ đệ tử kia, mạnh mẽ đè đầu hắn ta xuống.
Có sự cứu giúp của Hạ Trường Sinh, cây quạt lao qua đầu vị đệ tử kia, lông tóc không tổn hao gì.
“Cảm ơn ngươi, Trường Sinh Quân…” Vị đệ tử kia cười yên lòng.
Thiên Thượng Diệu Âm lộ ra nụ cười dữ tợn.
Một đầu cây quạt vẫn bị tơ nhện quấn lấy.
Trong nháy mắt Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cùng thở ra một hơi, cây quạt kia lại bay trở về.
Lần này Hạ Trường Sinh và đệ tử Long Quang kỳ đều có phản ứng hơn nhanh hơn nhiều, hai người phân biệt tránh sang hai bên.
Động tác của Hạ Trường Sinh rất nhanh, y phục rộng thùng thình và tóc dài đều tung bay giữa không trung theo động tác của hắn.
Bay bay như tiên.
Đáng tiếc tốc độ cây quạt cũng không chậm hơn động tác của Hạ Trường Sinh, hắn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Hạ Trường Sinh dùng vỏ kiếm đánh mấy chiêu với quạt, cuối cùng hắn bất chợt đánh bay cây quạt. Cây quạt ở giữa không trung bị tơ nhện khống chế, gian nan đổi hướng, công kích Hạ Trường Sinh một lần nữa. Hạ Trường Sinh biết tơ nhện đã sắp không có cách khống chế được cây quạt nữa, hắn thảnh thơi nghiêng người tránh đi, chờ cây quạt tự trở lại trong tay mình.
Bị tơ nhện kéo một cái, cây quạt tựa như dao sắc, không có lực phản kháng mà quay lại một lần nữa.
“Xoẹt.” Không phụ kỳ vọng của Thiên Thượng Diệu Âm, cây quạt vẫn đã chém trúng thứ gì đó.
Một trận gió thổi qua.
Một sợi tóc dài màu đen bị thổi đi, sau đó rơi xuống, rơi xuống trên mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến vội vàng bắt lấy sợi tóc kia.
Woa, sợi tóc thật đen, thật đẹp.
Khoan đã! Đây sẽ không phải là?!
Lâm Kiến: “...”
Lâm Kiến run sợ trong lòng, ngẩng đầu nhìn về hướng Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh giơ tay lên, thu cây quạt của mình lại, bên trên cây quạt dính tóc.
Thứ vừa rồi bị cắt trúng là tóc của Hạ Trường Sinh.
Số tóc cây quạt kia cắt đứt không phải một sợi, ước chừng có đến mười mấy sợi.
Trong nháy mắt hắn ngây người, mây đen che ánh trăng.
Chờ đến khi Hạ Trường Sinh phản ứng lại, cơn giận của hắn đã không nén lại được, cả người phát run.
“Trường Sinh Quân! Hãy bình tĩnh!” Thường Khê Đình - người nhìn thấy toàn bộ quá trình Hạ Trường Sinh bị cắt tóc, vội vàng gọi.
“Tóc của ta!” Hạ Trường Sinh hô lên.
Người ở đây: “...”
Hạ Trường Sinh nâng tóc của mình, vẻ mặt tuyệt vọng, thân thể lung lay như sắp đổ. Hắn muốn ngã xuống nhưng xung quanh chẳng có chỗ nào sạch sẽ cả, nếu ngã xuống sẽ chỉ khiến y phục bị bẩn thôi. Hạ Trường Sinh chỉ đành đứng, thân thể run rẩy, bước chân không vững mà lảo đảo đi về phía trước mấy bước.
“Ha.” Hạ Trường Sinh nhìn tóc đứt của mình rồi cười lạnh, tròng mắt tối tăm.
Đệ tử Long Quang kỳ hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy Hạ Trường Sinh bị đả kích thành thế này, vội vàng hỏi: “Trường Sinh Quân, ngươi không có chuyện gì chứ?”
“Có chuyện…” Tay Hạ Trường Sinh run rẩy đến không giữ được tóc mình nữa.
“Chỉ là bị cắt mấy sợi tóc, không sao.” Một đệ tử khác của Long Quang kỳ nói.
Hắn ta nói xong, ngay cả Thường Khê Đình đang đánh yêu quái cũng phải dừng tay đi che miệng hắn ta lại.
“Chỉ là cắt đứt mấy sợi tóc, không sao à.” Hạ Trường Sinh nói năng lộn xộn.
“Trường Sinh Quân…”
Hạ Trường Sinh cất quạt đi, tay trái lấy kiếm, sau đó tay phải vươn đến, rút Không Sơn kiếm ra.
Lưỡi kiếm sắc chiếu ánh mắt lạnh băng.
“Trường Sinh Quân! Người phải xem cổ những người thường đó ấy!” Thường Khê Đình lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Trường Sinh không nghe hắn nói hết thì đã vọt lên.
Thiên Thượng Diệu Âm thấy hắn khí thế hung mãnh lao đến, vội vàng khẽ động tơ nhện, muốn hạn chế hành động của Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh nhận thấy chân mình bị kéo, nhưng hắn không thèm quan tâm, vẫn chạy về trước.
Ngón tay Thiên Thượng Diệu Âm run lên, dùng lực lớn hơn.
Thân thể Hạ Trường Sinh dừng lại.
Thiên Thượng Diệu Âm thở phào nhẹ nhõm.
“Ha.” Hạ Trường Sinh cười lạnh một tiếng, hắn dừng lại chưa đến một giây đã tiếp tục lao đi.
Tơ nhện chưa rời khỏi chân Hạ Trường Sinh nhưng nó đã vô dụng, Thiên Thượng Diệu Âm không kéo được hắn nữa.
“A di đà phật, Phật giả thấy Phật, ma giả thấy ma, thí chủ, hai mắt ngươi đã bị Ma Vực bao trùm, hết thuốc cứu chữa.” Thiên Thượng Diệu Âm trang nghiêm thần thánh ngồi lại chỗ, chắp tay trước ngực, sau đó mười ngón dùng sức nắm chặt, điều khiển tơ nhện.
“Vậy thì Phật giả!” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh phấn khởi, cầm kiếm chỉ tiến không lùi: “Đến độ ma ta đây đi!”
Tay Thiên Thượng Diệu Âm dùng sức kéo một cái.
Mọi người bay lên, nhào về hướng Hạ Trường Sinh.
Tu chân giả tuyệt đối không có cách nào vượt qua vách tường người.
Hạ Trường Sinh dùng sức cầm kiếm, biểu tình kiên nghị, bước chân tiến lên cũng không có ý dừng lại.
“Trường Sinh Quân, đừng!” Thường Khê Đình đã dự cảm được hắn muốn làm gì.
Toàn bộ người bị ném về chỗ Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vận một ánh kiếm, sau đó nhảy lên, dùng sức vung ra.
Người che ở trước mặt hắn bị một kiếm chém làm hai.
Người phía sau Hạ Trường Sinh há to miệng, ngây ra như phỗng.
Người bị hắn chém rơi xuống mặt đất, vậy mà chỉ có cái vỏ, bên trong đã rỗng tuếch.
“Đừng mà! Chúng ta là người thật!” Người còn sống không tránh được đổ mồ hôi đầm đìa, hoảng loạn, lúng túng.
Hạ Trường Sinh hoàn toàn không để ý đến, hắn chém toàn bộ những kẻ chắn trước mặt mình, một kiếm mấy người, đều không thất bại.
Trước mắt, người hắn chém đều chỉ là những túi da rỗng ruột.
Nhưng nhìn tình hình, mọi người đều đang hoài nghi, nếu chắn trước mặt hắn là người còn sống, liệu hắn có dừng tay hay không.
“Trường Sinh Quân!” Thường Khê Đình không nhịn được, hắn ta bay qua, muốn ngăn Hạ Trường Sinh lại.
Hạ Trường Sinh thấy có người muốn đến ngăn cản mình, đánh một đạo pháp thuật qua.
Mạnh như Thường Khê Đình mà khi trúng một đạo pháp thuật của hắn vẫn bị ngã xuống mặt đất.
Hai mắt Hạ Trường Sinh đỏ đậm, trừng trừng nhìn Thiên Thượng Diệu Âm.
“Ma! Ma!” Thiên Thượng Diệu Âm kêu lên, hận không thể phát tán những gì mình đã xem được ra ngoài.
“Nếu ngươi đã coi mình là Phật, vậy hàng yêu trừ ma không phải là trách nhiệm của Phật à, đến đánh đi!” Hạ Trường Sinh chém một kiếm về hướng Thiên Thượng Diệu Âm, kiếm quang vẽ ra ánh sáng lạnh lùng nhất.
Không Sơn hồi âm, bất tuyệt như lũ.
Không Sơn kiếm cũng không cần chém tới kẻ địch mới phát huy được tác dụng, trong nháy mắt Hạ Trường Sinh vung kiếm, kiếm khí đã xông thẳng đến Thiên Thượng Diệu Âm. Vì né tránh một kích này của hắn, Thiên Thượng Diệu Âm buộc phải rời khỏi vị trí, từ bỏ tất cả tơ nhện trong tay.
Gã vừa buông tay, đám người vốn đang bị gã không chế lập tức được tự do, bọn họ bị sợ hãi, tinh thần sắp sụp đổ, ôm đầu, tản ra chạy khắp nơi.
Không có người dám chạy đến gần Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh cầm kiếm, đứng một mình.
Con nhện vốn đang tấn công nhóm người Thường Khê Đình, con nhện trên mạng nhện treo giữa không trung, tất cả đều bò về phía Hạ Trường Sinh.
“Chút tài hèn.” Hạ Trường Sinh khinh thường mà xoay cổ tay cầm kiếm.
Thường Khê Đình che chở người phía sau, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử chấn động.
Hạ Trường Sinh, người hành tẩu thế hệ này của Phục Hy viện, nghe nói hắn không am hiểu trận pháp, không am hiểu thuật ngũ hành, thậm chí cũng không am hiểu khống chế yêu vật, hắn chỉ có hai điểm đặc biệt, động tác rất nhanh, sức mạnh đủ mạnh.
Tất cả nhện đều nhào về chỗ Hạ Trường Sinh.
Hai chân Hạ Trường Sinh hơi mở ra, dùng sức nắm kiếm, chỉ trong thời gian nháy mắt ngắn ngủi hắn đã thực hiện liên tiếp vài động tác, rút kiếm, đón đỡ công kích của đám nhện, đè lên thân thể chúng nó, dùng lực bổ một cái, sau đó lật kiếm, chém!
Mấy con nhện khổng lồ bị chém toạc, máu thịt vẩy ra.
Trên người Hạ Trường Sinh toàn là vết máu.
Phàm là những vật cản đường đều sẽ biến thành vật chết.
Đã không còn vật cản, gần như Hạ Trường Sinh đến trước mặt Thiên Thượng Diệu Âm trong nháy mắt, sau đó chém ra một kiếm.
Để tránh một kiếm này, Thiên Thượng Diệu Âm dùng tám chân đứng lên.
Mấy người lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Trường Sinh chiến đấu phát hiện, vậy mà Hạ Trường Sinh lại tàn nhẫn thế. Hắn không chút do dự, trở tay một kiếm, chém bốn chân một bên của Thiên Thượng Diệu Âm rơi xuống.
Thiên Thượng Diệu Âm phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
“Chịu chết đi.” Hạ Trường Sinh nổi giận đùng đùng.
Thấy Thiên Thượng Diệu Âm gặp nạn, tòa tượng Phật kia cử động rồi.
Hạ Trường Sinh giơ một tay vung về phía nó, trên tay cầm một tấm hỏa phù.
Lửa nóng lao ra, thiêu đốt.
Tượng Phật vàng bị hòa tan, để lộ thứ bên trong ra.
Là một ổ rắn.
Ngọn lửa đã đủ thiêu chết những con rắn đó, Hạ Trường Sinh chuyển sự chú ý về lại chỗ Thiên Thượng Diệu Âm.
Hắn giơ giày đã nhiễm máu lên, mạnh mẽ đạp lên mặt Thiên Thượng Diệu Âm.
“Hức!” Bị làm nhục, Thiên Thượng Diệu Âm còn không thoát được khống chế của hắn.
“Ngươi có can đảm đấy.” Hạ Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi dùng mũi chân nghiền ép mặt gã một chút.
“Ta không có! Gan ta rất nhỏ! Đạo gia tha mạng!” Cho đến bây giờ Thiên Thượng Diệu Âm mới thật sự sợ hãi.
“Ngươi còn nhát gan hả? Vậy mà dám giả mạo Phật thật, dám làm bẩn y phục của ta, còn cắt đứt tóc ta, ta muốn từ từ, từ từ…” Tra tấn ngươi đến chết.
“Cứu mạng với! Là những người đó tự nguyện mà! Trên thế gian này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy, nghe một hai buổi thuyết giảng là có thể quên hết tất cả. Cái thứ này ấy à, vừa nhìn đã biết là bẫy, nhưng mà những người đó đều là tự nguyện mà! Không chỉ có một hay vài nhóm người, trước khi hút bọn họ ta đều nói cho bọn họ biết sự thật, để bọn họ tự lựa chọn. Nhưng bọn họ đều thà chọn chết trong giấc mộng đẹp do ta dệt lên, cũng không muốn tỉnh lại đối mặt với thế gian tàn khốc và những chuyện khiến họ đau lòng này. Ta đã cho lựa chọn, đều do bọn họ tự chọn! Chọn cái gì sẽ nhận cái đó, pháp tắc của chúng ta không phải vậy sao! Cho nên ngươi không thể cứ thế phán ta tử hình được!” Thiên Thượng Diệu Âm ngụy biện: “Phật giả gặp Phật, ma giả gặp ma, bọn họ biết rõ gặp ma còn coi thành Phật, chẳng lẽ chỉ một mình ta chịu trách nhiệm thôi sao?”
“Đương nhiên không phải chỉ mình ngươi chịu trách nhiệm.” Hạ Trường Sinh cười tủm tỉm nhìn gã, chân lại dùng sức nghiền ép mặt gã: “Giống như lời ngươi nói ấy, chọn gì phải nhận cái đấy. Những kẻ chấp nhận chết trong cảnh mơ giả dối ấy, ta không đồng tình với những kẻ đó. Ta biết, trong đó chắc chắn có kẻ ác muốn vinh hoa phú quý mãi mãi, cũng có người đáng thương muốn trốn tránh khó khăn. Nhưng đã chọn ảo cảnh, bỏ lại những người bên cạnh còn đối mặt với hiện thực, những người đó tuy rằng không thể trách nhưng cũng không đáng thương. Quan trọng nhất chính là, ta chưa từng thương xót ai cả.”
Thiên Thượng Diệu Âm có một loại dự cảm không tốt.
Nói đến đây, Hạ Trường Sinh có hơi bội phục gã: “Xem ra để giả mạo Phật tướng, ngươi cũng đã học một ít thứ.”
Thiên Thượng Diệu Âm lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Vậy ngươi nhất định có thể tha…”
“Trường Sinh Quân, đừng để bị mê hoặc…”
Người hai bên đều chưa dứt lời, bởi vì Hạ Trường Sinh không định nghe hết đã một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Thiên Thượng Diệu Âm. Dưới hiệu quả của Không Sơn kiếm, bên trong gã đã bị nát toàn bộ, chết hẳn.
Hạ Trường Sinh thu kiếm, mặt không cảm xúc xoay người về phía sau.
Hai tên đệ tử của Long Quang kỳ bị hắn dọa sợ, lui một bước dài.
Sau khi Hạ Trường Sinh bỏ lại một câu, các ngươi dọn dẹp hiện trường, thì nhẹ nhàng rời đi luôn.
Bốn người ở lại nhìn nhau.
“Vừa rồi… Trường Sinh Quân là thật sự muốn cùng giết luôn những người đó đúng không…” Lúc một đệ tử Long Quang kỳ nói lời này, giọng nói đều đang run rẩy.
“Sao lại có thể thế được…”
Thường Khê Đình im lặng.
“Có nên viết thư khiếu nại hay không…”
Bọn họ cũng không muốn viết, nhưng lại sợ nếu không viết, giả như Hạ Trường Sinh vẫn luôn có thái độ thế này với mạng người, vậy hậu hoạn vô cùng.
Lúc này Lâm Kiến vốn luôn yên tĩnh đứng dậy.
“Trường Sinh Quân hoàn toàn không muốn làm tổn thương người khác.” Y kiên định nói, hai mắt sáng trong.
Người ở đây nhìn về phía y.
Lâm Kiến chân thành ngẩng đầu, hỏi bọn họ: “Nếu ngươi muốn dùng dây kéo đồ, vậy vật nặng cử động trước hay là vật nhẹ cử động trước?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Có thể nghĩ kỹ rồi lại mở miệng không…”
“Ý ta muốn nói là thế này!” Mồm miệng Lâm Kiến lanh lợi, suy nghĩ mạch lạc: “Trường Sinh Quân biết yêu quái kia thao túng nhiều người như vậy nhất định cực kỳ tốn sức, vào lúc này, thứ đầu tiên dễ khống chế nhất chính là người chết không có ý thức, chỉ còn cái túi da rỗng tuếch. Trường Sinh Quân có phán đoán như vậy, hắn biết những người xuất hiện đầu tiên trước mặt hắn không phải người sống cho nên mới dám ra tay. Sau đó, hắn thông qua công kích chớp nhoáng, làm nhiễu bước đi ban đầu của yêu quái kia rồi khống chế được nó. Hành vi của hắn đều để ép yêu quái kia vì giữ mạng mà phải thả những người còn sống kia, sau đó rảnh tay giải quyết yêu quái kia!”
Mới nghe có phần vòng vèo, nghĩ lại hình như rất có lý.
“Trường Sinh Quân thật là thông minh.” Hai đệ tử Long Quang kỳ bình tĩnh trở lại.
Thường Khê Đình vẫn luôn nhíu mày, cũng không thả lỏng vì những lời Lâm Kiến nói.
“Chính là như vậy!” Lâm Kiến vỗ một cái lên tay tên đệ tử kia: “Cho nên các ngươi không chỉ không cần viết thư khiếu nại, hẳn là viết thư khen ngợi mới đúng.”
Bọn họ đã bị thuyết phục.
“Vậy ta về khách điếm trước đây!” Lâm Kiến nói xong, nhấc chân chạy ngay.
Y phải trở về tìm Hạ Trường Sinh.
Đến khi Lâm Kiến trở lại khách điếm, Chưởng quầy lại nói không thấy Hạ Trường Sinh quay về. Lâm Kiến suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra Hạ Trường Sinh không trở về khách điếm thì còn có thể đi đâu, vì thế y quyết định về phòng trước chờ hắn.
Lúc y đẩy cửa ra, một mùi máu tanh không thể bỏ qua được ập thẳng vào mặt.
Lâm Kiến hít sâu một hơi, sau đó trở tay đóng cửa lại, cẩn thận vòng qua bình phong, đi đến trước giường!
Hạ Trường Sinh mặc nguyên y phục bẩn nằm ở trên giường, từ đầu tóc, khuôn mặt đến y phục, giày đều là vết máu.
Nghe tiếng động, hắn nghiêng đầu qua nhìn.
Vẻ mặt y bất lực, yếu ớt, giống hệt như lưu ly xinh đẹp dễ vỡ.
“Sao vậy?” Lâm Kiến nhỏ nhẹ lên tiếng, y sợ sẽ kích thích hắn.
Hạ Trường Sinh hít mũi một cái.
Lâm Kiến vốn định xoa đầu hắn, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nổi bão khủng bố sau khi Hạ Trường Sinh bị cắt đứt mấy sợi tóc, tay y lại dừng giữa không trung, sau đó nhanh chóng rụt về.
Có thương hoa tiếc ngọc hơn nữa thì mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Sau khi Lâm Kiến thu tay lại, Hạ Trường Sinh lườm y bén ngót.
“Khụ khụ.” Lâm Kiến lại vươn tay, sau khi quan sát, tay y dừng trên phần da lộ ra bên ngoài ở sườn cổ của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh cọ cọ tay y.
“Bị thươngà?” Lâm Kiến hỏi hắn.
“Ngươi cũng không nhìn ra sao? Ta sắp chết.” Hạ Trường Sinh lại hít hít mũi, nước mắt ầng ậng, rơi xuống như trân châu đứt dây.
Móa, khóc thật à.