Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 21: Hình ảnh quen thuộc
“Là ảo giác của ta, hay là thật sự người trên đường càng ngày càng ít vậy?” Hạ Trường Sinh đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Gió thổi bay tóc của hắn, một ít sợi tóc lướt nhẹ.
“Là thật sự ít người.” Lâm Kiến đứng phía sau hắn nói. Trí nhớ của y không tệ, thậm chí y có thể nói được là khu vực nào ít người đi.
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với Lâm Kiến: “Ta đi xem tình hình, ngươi ở lại khách điếm đi. Khách điếm có người của Tề Quảng Cung các, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi cứ ở cùng với bọn họ.”
Lâm Kiến nghe vậy, vô thức vươn tay.
Trong nháy mắt tay y động đậy, Hạ Trường Sinh đã vươn quạt.
Lâm Kiến lưu loát nắm lấy đầu kia cây quạt, hỏi Hạ Trường Sinh: “Vào lúc này ngươi sẽ không chê ta phiền rồi ném ta lại chỗ này chứ?”
Y đột nhiên sinh ra một ít ý thức nguy cơ.
“Sao ta có thể làm ra loại chuyện như thế chứ?” Hạ Trường Sinh nghiêm túc bảo vệ thanh danh của mình: “Ta chính là người giữ chữ tín có tiếng đấy. Hơn nữa hành lý của ta đều ở trong khách điếm, dù cho ta có bỏ ngươi lại cũng không bỏ hành lý của ta lại đâu.”
Lâm Kiến bày ra ánh mắt khinh thường và nghi ngờ.
Hạ Trường Sinh bị chọc giận đến cực điểm, dứt khoát mở tủ quần áo ra, lấy Không Sơn kiếm của mình đưa cho y: “Đây là thanh kiếm Chưởng môn đời thứ bảy của bọn ta để lại, cho ngươi cầm trước đó.”
Lâm Kiến mờ mịt nhận lấy.
“Làm mất ta sẽ bán ngươi vào thanh lâu.” Hạ Trường Sinh nói ra lời thoại như để dọa trẻ con.
Lâm Kiến ôm Không Sơn kiếm, thanh kiếm này nặng hơn so với lúc chỉ nhìn, suýt thì y không ôm chắc được.
“Ta đi một lát sẽ về ngay.” Hạ Trường Sinh lười đi cửa chính, dứt khoát nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Lâm Kiến lập tức nhào đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Hạ Trường Sinh nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng chạy đi.
Y có một câu rất muốn nói.
“Nếu muốn ta tin ngươi, thay vì cho ta một thanh kiếm nặng chết đi được, không bằng cho ta bộ y phục ngươi thích nhất ấy.”
So với một thanh kiếm, Lâm Kiến cảm thấy Hạ Trường Sinh càng coi trọng y phục của mình hơn.
Đáng tiếc Hạ Trường Sinh đã đi rồi, không thể nào nghe được đề nghị của Lâm Kiến nữa.
Lâm Kiến ôm kiếm của Hạ Trường Sinh, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi hắn.
Không phải là ảo giác của bọn họ, người trên đường phố hôm nay đúng là càng lúc càng ít.
Lâm Kiến năm lần bảy lượt mở cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài, có một cảm giác nguy cơ không nói rõ được.
Trực giác của y vẫn luôn rất chuẩn.
Đột nhiên Lâm Kiến cực kỳ nhớ mong Hạ Trường Sinh.
Tuy rằng thần kinh Hạ Trường Sinh hơi bất thường nhưng ở bên cạnh hắn mang lại cho Lâm Kiến cảm giác an toàn.
Lần này, thời gian Hạ Trường Sinh rời đi càng lâu, Lâm Kiến lại càng cảm thấy nóng ruột.
Trời đã tối rồi.
Thấy bọn họ vẫn luôn không ra ngoài ăn cơm, Thường Khê Đình bèn đến gõ cửa, lại thấy Lâm Kiến đang ôm kiếm ra mở cửa. Ban đầu, trong mắt Thường Khê Đình, Lâm Kiến chỉ là một đứa bé trầm mặc có dáng vẻ khá đáng yêu mà thôi. Nhưng lần mở cửa này, người hắn ta gặp được lại là kẻ trong mắt ngập tràn cảnh giác, như một con nhím vũ khí đầy người.
Thường Khê Đình sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười thân thiện, hắn ta hỏi: “Trường Sinh Quân đâu?”
“Hắn còn chưa về.” Lâm Kiến trả lời không được tự nhiên.
“Ừm, nhưng cũng sẽ về sớm thôi, có muốn cùng nhau ăn một bữa rồi lại chờ hắn tiếp không?” Thường Khê Đình nhẹ giọng, cảm thấy bản thân như kẻ xấu đang lừa động vật nhỏ ra ngoài: “Trường Sinh Quân hẳn là đi xử lý một số việc khó trong thành, ra ngoài ngồi cùng nhau tâm sự cũng rất được đó.”
Nhìn ra được sự dịu dàng của Thường Khê Đình, Lâm Kiến lập tức lấy lại tinh thần, y khôi phục lại thái độ bình thường, ngoan ngoãn theo hắn ta xuống dưới ăn cơm, có điều y vẫn luôn ôm kiếm của Hạ Trường Sinh.
Vì để không quấy rầy đến Lâm Kiến, Thường Khê Đình còn đặc biệt chọn một góc để hai người ngồi ăn cơm.
Người của Tề Quảng Cung các đương nhiên có thể thấy bọn họ, khi thấy Lâm Kiến ôm thanh kiếm kia, bọn họ không nhịn được thì thầm với nhau mấy câu.
Lúc ban đầu cùng nhau ngồi xuống, giữa Lâm Kiến và Thường Khê Đình không có lời nào để nói, xấu hổ cực kỳ, vì thế Thường Khê Đình không thể không kéo cái đề tài chung giữa bọn họ là Hạ Trường Sinh ra để nói, thuận tiện mang chuyện đệ tử Phục Hy viện ở trấn bên cạnh quậy đến gà bay chó sủa coi như chuyện thú vị để kể. Máy hát đã mở, trong thời gian một bữa cơm, Thường Khê Đình đã cùng Lâm Kiến thân thiết nồng nhiệt, đương nhiên cũng biết vì sao y lại đi theo Hạ Trường Sinh, và chuyện Hạ Trường Sinh giúp y tìm nhà đặt chân ở thành Tiên Lâm.
“Tuy Tề Quảng Cung các ta không dám xưng là nơi to lớn gì nhưng cũng coi như có uy tín danh dự.” Thường Khê Đình nhân cơ hội tung cành ô liu cho Lâm Kiến: “Nếu đến cuối cùng ngươi vẫn không có chỗ để đi, cứ đến Tề Quảng Cung các tìm ta.”
Lâm Kiến ôm Không Sơn kiếm, gật gật đầu, không nói gì.
Thường Khê Đình mỉm cười.
Một buổi tối trôi qua, Hạ Trường Sinh vẫn chưa về.
Buổi sáng hôm sau Lâm Kiến đổi thành ra cửa khách điếm đợi người.
Một thiếu niên ôm kiếm ngồi xổm trước cửa khách điếm thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Lâm Kiến có mắt không tròng.
“Là ngươi à?” Một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
Có hơi quen tai
Lâm Kiến ngẩng đầu, vậy mà lại thấy chủ tiệm bán y phục hôm trước.
“Sao ông lại ở chỗ này?” Lâm Kiến hỏi ông.
“Hai ngày nay sức khỏe của nương tử nhà ta không được tốt lắm, cho nên ta nghỉ một ngày để ở với bà ấy. Bà ấy ốm đau trên giường, nói muốn ăn chút đồ chua, cho nên ta bèn ra ngoài mua cho bà ấy chút đồ ăn vặt, còn ngươi?”
Lâm Kiến ôm kiếm, cúi đầu nói: “Ta đang đợi người về.”
“Là như vậy hả.” Chủ tiệm vươn tay, sờ sờ đầu của mình.
Ông không hỏi Lâm Kiến vì sao phải đợi người ở đây, cũng không hỏi y, người y muốn đợi đã đi đâu.
“Ta mua hơi nhiều đồ ăn vặt, ngươi có muốn ăn một chút không.” Chủ tiệm vui vẻ mở túi ra: “Nếu ngươi có thể ăn một chút thì tốt quá, bằng không ta mua hơi nhiều đồ về, nương tử của ta chắc chắn lại mắng ta không biết nhìn tình hình, toàn mua linh tinh.”
Thực tế cũng không phải như vậy, ông chỉ là muốn Lâm Kiến yên tâm thoải mái ăn chút gì đó.
“Ăn đi ăn đi, ta cũng ăn một chút.” Chủ tiệm cười, ăn trước.
Lâm Kiến ngửa đầu nhìn ông, không nói một lời.
Y quá biết cái gì là người tốt, cái gì là kẻ xấu rồi.
Lâm Kiến lặng im vươn bàn tay qua.
Chủ tiệm cười càng vui vẻ hơn.
Người đến người đi, bao phủ những con người phàm trần đang sinh tồn trong mờ mịt.
Hạ Trường Sinh ở bên kia đúng là gặp phải một ít phiền phức.
Sau khi rời khỏi Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh nhảy lên nóc nhà, chạy vội trong thành Tiên Lâm. Dân chúng ra ngoài hoạt động trong thành Tiên Lâm rõ ràng ít hơn rất nhiều so với lúc bọn họ mới đến. Hạ Trường Sinh vừa quan sát tình huống vừa đến thẳng gia đình Lâm Kiến nhìn trúng kia, muốn xem xét tình hình.
Hắn còn chưa vào trong, một luồng khí chết chóc đã ập vào mặt.
Hạ Trường Sinh tìm một góc không có người, nhảy vào trong nhà người khác.
Đến khi hắn đáp xuống đất, cảm giác được hình như mình đã dẫm trúng thứ dính nhớp gì rồi. Hạ Trường Sinh thở dốc kinh ngạc, ghét bỏ giơ chân mình lên.
Giày của hắn…
Hu hu.
“Ta đã là người trưởng thành, ta phải nhịn.” Tự cổ vũ bản thân xong, Hạ Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi Hạ Trường Sinh đang ở trên mặt cỏ, ban đầu hắn còn cho là bởi vì trên mặt cỏ có thứ gì cho nên hắn mới dẫm phải chất lỏng sền sệt, nhưng khi hắn vào nhà mới phát hiện cảm giác sền sệt dưới chân không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn. Hạ Trường Sinh cắn môi, nhắm mắt lại khẽ run, hạ quyết tâm xong, hắn dùng chân cọ sát trên sàn nhà.
Thứ mắt thường không thể nào nhìn thấy, chỉ có thể dùng xúc giác để cảm nhận.
Chân hắn vừa chà sát, quả nhiên trên sàn nhà có thứ gì đó nhão nhão dính dính.
“Thật ghê tởm.” Hạ Trường Sinh ngồi xổm trên sàn nhà tự phong bế bản thân.
Không còn gì để nghi ngờ sự kiện lần này chính là vụ khó nhất trong nhiều năm qua.
Bây giờ hắn thật sự muốn xoay người về nhà.
Chỉ chuẩn bị tâm lý thôi mà Hạ Trường Sinh đã tốn không ít thời gian.
Hắn tiếp tục đi vào trong, đến khi thấy được bóng người, Hạ Trường Sinh cảnh giác lập tức nấp vào, hắn lén lút ngó ra ngoài nhìn.
Người hắn nhìn thấy thật sự rất bình thường.
Người trong phòng này đang làm việc của mình, không có bất kỳ chỗ nào bất thường cả.
Hạ Trường Sinh lùi về sau tấm ván gỗ, nhìn thoáng qua bầu trời, ngẫm nghĩ.
Là ngay từ ban đầu ta đã cảm nhận sai rồi ư?
Không, ta không thể sai.
Có được lòng tự tin vượt qua người thường, Hạ Trường Sinh xoay người lên nóc nhà.
Khi hắn đứng trên nóc nhà, hắn cảm giác dường như chân mình bị thứ gì cuốn lấy, động tác của hắn khó khăn hơn bình thường rất nhiều. Hạ Trường Sinh kiểm tra một lần, dùng quạt xếp quét quanh người một vòng vẫn không có được đáp án. Hắn đành tạm thời đặt cảm giác không thoải mái này sang một bên, nhanh chân chạy trên nóc nhà. Hắn nhẹ như một chiếc lông chim, linh hoạt như một con mèo, chạy đi chạy lại khắp đại viện, không phát ra chút tiếng vang nào, cũng không một ai phát hiện ra hắn.
Hạ Trường Sinh đến trung tâm của tòa đại viện.
Trong đại đường có mấy người mặc hoa phục đang ngồi, xung quanh còn có mấy người hầu hạ.
“Gần đây việc làm ăn của ta rất tốt, kiếm lời rất nhiều tiền.”
“Lão gia nói người chỉ thích một mình ta, người còn nói sau này con của chúng ta sẽ kế thừa cái nhà này.”
“Pháp sư đã nói, sau này ta sẽ có được nhiều tiền hơn so với chỗ này, nếu hiện tại các người tốt với ta một chút, sau này ta sẽ bố thí cho các người.”
“Điệp cô nương, cuối cùng nàng cũng đồng ý ở bên ta.”
“A…”
Cuộc trò chuyện thật hỗn loạn, trên thực tế thì chẳng có bất kỳ ai đang nói chuyện, tất cả đều đang tự lẩm bẩm. Bọn họ dường như không thấy xung quanh có người khác, tự chìm vào mộng đẹp của mình.
Hạ Trường Sinh nhìn xuống dưới, hắn nhìn thấy trên đầu tất cả những người đang tự lẩm bẩm đều có một cái lỗ. Có lẽ cái lỗ chỉ có kích thước như một sợi chỉ, Hạ Trường Sinh không phân rõ là lỗ hay là tóc ngay được.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó tiện tay nhặt một hòn đá trên mái nhà, ném vào giữa bọn họ.
Hắn chờ.
Không một ai để ý đến hòn đá kia.
Hạ Trường Sinh nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng trò chuyện, hắn nhảy sang đó.
“Các ngươi buông ta ra! Ta muốn đi ra ngoài! Hôm nay ta còn phải nghe pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm tọa đàm! Các ngươi mau buông ta ra!”
“Cha! Người không thể đi nữa! Người biến thành thật kỳ lạ.”
“Cha kỳ lạ chỗ nào?” Nam nhân bật khóc: “Nơi này mới là kỳ lạ, vì sao chúng ta phải sống cuộc sống nghèo khổ thế này chứ? Cha không muốn ở lại chỗ này nữa. Chỉ cần đến chỗ của pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm, ngài có thể mang lại cho ta thứ ta muốn, thả cha ra, hu hu hu…”
“Những thứ đó đều là giả! Là giả!”
“Thiên Thượng Diệu Âm?” Hạ Trường Sinh sờ cằm mình, cân nhắc một hồi, cuối cùng cho ra một kết luận thấm thía: “Thích thêm “Thiên Thượng, Thần Tiên” này nọ vào tên của mình, đều không phải thứ tốt lành gì.”
Nếu muốn biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đích thân đi xem tình hình thôi.
Đến buổi tối Thiên Thượng Diệu Âm mới xuất hiện, trước đó Hạ Trường Sinh ngồi trên nóc nhà gia đình phú hộ, giúp Lâm Kiến xem xét người một nhà này trước.
Nhìn lâu có hơi nhàm chán, hắn nhìn quanh một vòng.
Vậy mà lại để hắn thấy chủ tiệm bán y phục lúc trước.
Ông và một nữ nhân sắc mặt tái nhợt, nhìn bề ngoài như đang sinh bệnh ngồi trong đình viện. Viện không lớn không nhỏ, hai người dựa vào nhau, gió nhẹ ấm áp.
“Ta biết bà rất nhớ Nghiên nhi, ta cũng vậy.” Chủ tiệm ôm thê tử của mình, giọng nói dịu dàng: “Bà có khóc thút thít cũng được, tức giận cũng không sao, mất mát cũng đành, đều có thể, ta sẽ vẫn luôn ở bên bà.”
“Đúng vậy, ta chính là thích bà như vậy.”
“Bà là nương tử của ta, ta là tướng công của bà. Hiện tại bà sinh bệnh, ta chăm sóc bà, sau này ta cũng sẽ sinh bệnh, sẽ đến lượt bà chăm sóc ta, không phải như thế sao?”
“Gió có hơi lớn, phải mặc y phục cho tử tế.”
Hạ Trường Sinh ngồi trên nóc nhà, tay chống đầu, hơi nghi hoặc nhìn bọn họ.
Tình hình thế này ít nhiều gì đều khiến hắn nhớ đến phu phụ Hạ gia.
Xem đến mê mẩn, đợi đến khi Hạ Trường Sinh lấy lại tinh thần thì mặt trời đã xuống núi, đội ngũ của Thiên Thượng Diệu Âm đến đúng hạn.
Phạn âm ngâm nga, đại từ vô lượng Phật.
Dân chúng đi theo phía sau đội ngũ, vẻ mặt thành khẩn.
Hạ Trường Sinh lẻn vào đội ngũ của gia đình nhà giàu, cùng bọn họ đến hiện trường truyền đạo của Thiên Thượng Diệu Âm.
Trời tối rồi.