Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 11: Đào đi, quan tài
Cuối cùng cũng trang điểm xong, Hạ Trường Sinh soi gương vuốt tóc mình. Mấy ngày gần đây, hắn có chải tóc thế nào cũng thấy không hài lòng, hơn nữa còn không tìm được nguyên nhân.
Lâm Kiến nghe được phiền não của hắn, thử nêu kiến nghị: “Ta nghe nói các tiểu thư trong thành đều dùng một thứ đồ được gọi là dầu hoa quế, có thể làm tóc mượt mà, ngươi đã thử chưa?”
“Có thứ như vậy nữa à?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh kiểu ồ, vậy sao: “Ta nhớ rồi.”
Lâm Kiến càng khẳng định thêm, thật ra Hạ Trường Sinh không rành thế sự.
“Hôm nay chúng ta còn phải làm gì không?” Lâm Kiến hỏi.
“Có.” Hạ Trường Sinh hất tóc ra sau bả vai: “Nếu là thuật ngũ hành, còn có hỏa và thổ nữa, chúng ta đi xem.”
Lúc Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến ra ngoài thì gặp được chưởng quầy đang cắn hạt dưa, thấy hai người bọn họ thì ông ta thuận miệng tán gẫu: “Hôm nay tiểu thiếu gia Tiền gia đột nhiên mắc bệnh nặng, tìm đại phu cũng không có cách, mới vừa đi tìm đạo sĩ mở đàn thi pháp. Sau khi đạo sĩ kia đến thì lập tức chạy mất, lúc đi ngang qua chỗ chúng ta còn cảnh cáo ta, nói đêm nay thôn này sẽ xảy ra chuyện lớn. Nếu các vị không có việc gì thì nên về sớm một chút.”
Dựa vào nhắc nhở của chưởng quầy, Lâm Kiến phát hiện bầu trời hôm nay đúng là bắt đầu trở nên âm u, tựa như chứa bất an và sát ý nồng đậm.
Mây đen áp đỉnh.
“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh không hề có chút băn khoăn nào.
Lúc bọn họ rời đi, Lâm Kiến không nhịn được quay đầu lại nhìn chưởng quầy một cái.
Chưởng quầy không tim không phổi mà cắn hạt dưa, mặc kệ bên ngoài nổi lên hỗn loạn.
“Không cần lo lắng người kia.” Hạ Trường Sinh nói.
“Chưởng quầy là người tốt.” Có thể lấy được đánh giá như vậy của Lâm Kiến, chưởng quầy đúng là người tốt thật.
“Ta biết, ông ta không chỉ là người tốt ở kiếp này, mấy đời trước cũng là người tốt, bởi vậy vận may mới dày thêm, chỉ cần không tìm đường chết thì có thể sống lâu hơn bất kỳ ai.”
Lâm Kiến kinh ngạc nhìn Hạ Trường Sinh, hỏi hắn: “Ngươi còn có thể xem được đời trước của người khác.”
“Coi là vậy đi.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh lạnh nhạt.
Lâm Kiến vui vẻ chỉ vào mình, hỏi: “Vậy ngươi nhìn xem đời trước ta đã tạo nghiệt gì, tuổi còn nhỏ mà khổ sở thế này.”
Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn y một cái.
Vẻ mặt Lâm Kiến đầy chờ mong.
“Ngươi thì không cần xem, là tạo nghiệt lớn.” Hạ Trường Sinh hài hước.
Lâm Kiến cảm thấy hiện tại nghiệt lớn nhất mình tạo ra là trộm túi tiền của người này, sau đó bây giờ mới bị bắt làm tiểu đệ của hắn.
Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đi đến nơi Tiền Gia Hào nói ngày hôm qua rằng nhìn thấy phụ nhân đốt móng tay.
“A.” Hạ Trường Sinh đột nhiên hô lên kinh ngạc.
Lâm Kiến bị dọa, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đây là nơi ngươi đâm vào rồi trộm mất túi tiền của ta.” Hạ Trường Sinh liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lâm Kiến thu lại ánh mắt, dùng giọng điệu hèn mọn nói: “Chuyện cũ như mây khói thoảng qua, quên đi thôi.”
“Ồ.” Hạ Trường Sinh đi về phía trước, lại kinh ngạc hô lên.
“Sao thế, sao thế?” Lâm Kiến lại bị dọa.
“Đây là nơi ta nhìn ra ngươi là một thằng nhãi đê tiện, vì thế mau chóng phái người giấy của ta bảo vệ túi tiền của mình cho tốt.” Hạ Trường Sinh lại nhận ra.
Lâm Kiến vò đầu lo âu, hận không thể xoay người chạy luôn.
Hạ Trường Sinh thấy thời gian không còn nhiều lắm, không đùa y nữa. Hắn lấy từ trong ngực ra hai người giấy, ném xuống mặt đất. Hai người giấy vừa chạm đất lập tức nhảy nhót, chúng nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, cuối cùng hai người giấy cùng nhau dừng lại ở một chỗ. Bọn chúng liếc lẫn nhau, sau đó cùng nhau đào đất.
Người giấy ôm lấy thứ gì đó được giấu trong bùn đất, chạy về dưới chân Hạ Trường Sinh, vui vẻ nhảy lên.
Hạ Trường Sinh ngồi xổm xuống.
Hai người giấy ôm một ít vụn còn dư lại của móng tay bị đốt.
Hạ Trường Sinh lại lấy trong ngực ra một tờ giấy vàng để vẽ bùa, tay hắn vung lên, tờ giấy lập tức bốc cháy.
Nhìn thấy lửa bốc lên, người giấy sợ hãi chạy mất.
Hạ Trường Sinh phóng giấy vàng đến bên cạnh móng tay.
“Hu hu hu.”
Lâm Kiến sợ hãi nhìn xung quanh trên bầu trời, là ảo giác của y sao? Vừa rồi dường như y nghe được tiếng kêu khóc của nữ tử.
Hạ Trường Sinh vươn tay, hai người giấy khác giấu trong ngực áo hắn cầm một chiếc khăn tay, lau tay cho hắn. Hạ Trường Sinh lau tay sạch rồi tiện tay ném khăn tay vào trong lửa.
“Vậy là được rồi sao?” Lâm Kiến hơi ngạc nhiên.
“Còn chưa xong.” Hạ Trường Sinh nói: “Thi thể Vi Yểu chôn ở đâu?”
Lâm Kiến mau chóng dẫn Hạ Trường Sinh đến khu mộ trong thôn.
Hai người bọn họ tách ra hai đường, cuối cùng là Lâm Kiến tìm được mộ của Vi Yểu.
“Vậy mà ngươi biết chữ?” Hạ Trường Sinh chợt nhận ra.
“Không biết.” Từ trước đến nay Lâm Kiến đều chưa từng đi học: “Nhưng ta phát hiện chữ trên mộ bia giống với chữ trên biển cổng nhà Vi Yểu, hẳn là họ của nhà trai rồi.”
Trên bia có khắc Mục môn Vi thị.
Hạ Trường Sinh tán thưởng liếc nhìn Lâm Kiến một cái: “Ngươi thông minh hơn ta tưởng một chút.”
Lâm Kiến: “...”
Rõ ràng y làm việc đúng, hơn nữa còn được khích lệ, nhưng vì sao tâm trạng lại khó chịu đến vậy?
“Được rồi.” Hạ Trường Sinh nói với Lâm Kiến: “Đào đi.”
“Đào cái gì?” Lâm Kiến cảm thấy khó hiểu.
“Quan tài.” Hạ Trường Sinh nói rất đương nhiên.
Lâm Kiến quay đầu muốn chạy.
Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp kéo y lại.
“Buông ra! Còn không buông ra ta sẽ dùng bàn tay bẩn thỉu này chạm vào y phục của ngươi!” Lâm Kiến uy hiếp.
“Ngươi dám chạm vào, ta đảm bảo mạng ngươi sẽ không dài.” Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, cho Lâm Kiến biết cái gì mới gọi là uy hiếp.
Lâm Kiến xoay người, muốn nhào lên đánh nhau với Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bắt được hai tay y một cách dễ dàng, sau đó ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với y.
Lâm Kiến bị khuôn mặt mỹ lệ đột nhiên phóng đại trước mắt dọa cho hơi lảo đảo.
Hạ Trường Sinh nhếch miệng cười.
Lâm Kiến có một loại dự cảm không lành.
Hạ Trường Sinh đè Lâm Kiến lại, ném thẳng y lên mộ bia. Lâm Kiến mặt dán mặt với mộ bia của Vi Yểu, khóc không ra nước mắt. Cuối cùng Lâm Kiến khuất phục dưới cường quyền của Hạ Trường Sinh, cầm một tấm ván gỗ bắt đầu đào đất. Hạ Trường Sinh vừa giám sát y làm việc vừa đứng một bên quan sát xung quanh. Bên cạnh bia mộ của Vi Yểu có bia mộ của chồng và em chồng nàng ta, dáng vẻ hết sức hài hòa.
Hiệu suất của Lâm Kiến rất thấp, đến khi y đào đến mặt quan tài thì mặt trời đã xuống núi.
Quạ đen bay qua bầu trời bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ, cây cối đong đưa.
Lâm Kiến lo lắng đề phòng, y nhìn quan tài, nói với Hạ Trường Sinh: “Quan tài đã được dùng đinh đóng lại.”
“Tránh ra.” Tay Hạ Trường Sinh đặt lên trường kiếm đeo bên hông.
Lâm Kiến vội vàng bò từ trong hố lên. Khi y bò lên trên, quay đầu lại nhìn, Hạ Trường Sinh vừa lúc làm ra một động tác thu kiếm.
“Ta đã cạy đinh, mở quan tài ra đi.” Hạ Trường Sinh nói.
“Ngươi cạy ra khi nào?” Lâm Kiến có phần khó hiểu, chẳng qua y đã mệt đến cùng cực, lười quan tâm lời giải thích. Y dựa theo lời Hạ Trường Sinh nói, lại nhảy xuống huyệt, tay đặt lên quan tài.
Hạ Trường Sinh ngồi xổm trên miệng hố, chờ Lâm Kiến đẩy nắp quan tài ra.
Lâm Kiến hít sâu một hơi, nhìn bầu trời sắp đen kịt, nói với Hạ Trường Sinh: “Ta không dám.”
“Có cái gì mà sợ?” Hạ Trường Sinh nói nhẹ như gió.
“Ngươi là đứng nói chuyện không đau eo.”
“Bây giờ ta đang ngồi xổm.” Hạ Trường Sinh phản bác.
Lâm Kiến cảm thấy nếu hai người còn tiếp tục cãi nhau nữa thì trời sẽ tối mất, hơn nữa đến cuối cùng chắc chắn vẫn là y đi hoàn thành công việc này. Vì thế y hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đẩy nắp ra.
“Á.” Lâm Kiến hoảng sợ.
Trong quan tài trống không.
“Thú vị.” Hạ Trường Sinh cười.
“Các ngươi là ai! Ở đây làm gì?” Từ phía xa truyền đến tiếng nói vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Lâm Kiến vừa nghe tiếng đã biết là người trong thôn, nếu bị người phát hiện y ở đây đào mộ người khác thì sau này đừng hòng sống trong thôn nữa. Lâm Kiến chật vật bò lên trên, sốt ruột nói: “Có người đến, chúng ta chạy mau…”
Hạ Trường Sinh đã chạy, động tác nhanh như bay, phỏng chừng là ngay vào giây phút nghe được tiếng nói đã bỏ chạy rồi.
“Đệch!” Cuối cùng Lâm Kiến cũng không nhịn được chửi thề một câu, sau đó vội chạy đuổi theo.
Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến hoảng quá nên không kịp chọn đường, cuối cùng vậy mà lại chạy đến một tòa nhà nhìn qua còn có mấy phần xa hoa.
“Đi mau!” Thấy tòa kiến trúc này, mồ hôi trên người Lâm Kiến càng toát ra nhiều hơn.
“Đây là nơi nào?” Hạ Trường Sinh nhận ra Lâm Kiến đang hoảng sợ.
“Nơi này là nhà của người có tiền nhất trong thôn bọn ta, Phương lão gia, thật ra ông ta ở trong thành, có điều cũng thỉnh thoảng về đây ở mấy ngày. Ta nghe người khác nói, mấy ngày trước ông ta có về, bây giờ còn chưa đi đâu, chúng ta không thể đến nơi này.” Lâm Kiến vừa giải thích vừa rời đi.
“Vì sao?” Hạ Trường Sinh không rõ.
Lâm Kiến nhìn Hạ Trường Sinh, rơi vào một cảnh giới không cách nào giải thích khác.
Hạ Trường Sinh thấy được ánh mắt của y, lặng lẽ nắm chặt cổ áo mình.
“Không phải ngươi.” Lâm Kiến thở dài: “Phương lão gia có tiếng, không thích người thành niên, dù ngươi có đẹp hơn nữa cũng vô dụng.”
Có nguy hiểm chính là y cơ.
“Đứa trẻ như ngươi cũng có thị trường ha.” Hạ Trường Sinh thổn thức.
“Vâng vâng vâng.” Lâm Kiến tự giễu: “Dù ta trông giống mặt ngựa cũng có người cảm thấy ta có giá trị, được chưa.”
Hạ Trường Sinh nhìn gáy Lâm Kiến, chạy theo y một hồi, hắn muốn an ủi Lâm Kiến, nhưng mà con người hắn vừa mở miệng chính là: “Người ta từng thấy phần lớn đều giống lừa, ngươi giống ngựa là đã thắng bọn họ rất nhiều rồi.”
Lâm Kiến cũng không vì vậy mà cảm thấy được an ủi.
Trong lúc bọn họ chạy trốn, cửa sổ lầu hai Phương gia bị mở ra, có một người đang nhìn chằm chằm hai người chạy trốn.
Vì mắng Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến không ngừng quay đầu lại, dáng vẻ đã khắc vào trong mắt người kia.
Trong quan tài không có thi thể, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đành từ bỏ tìm kiếm, quay về khách điếm.
Chưởng quầy đang thu dọn bát đũa ở một bàn, khi thấy hai người bọn họ trở về còn chào một câu.
“Có khách đến sao?” Lâm Kiến nhìn chưởng quầy bưng bát đũa không.
“Đúng vậy, một hạ nhân lúc trước đi theo bên cạnh quả phụ đã chết trong thôn kia.” Chưởng quầy nói: “Ta thấy tinh thần bà ta suy sụp, thân thể lung lay sắp ngã, vì thế mời bà ta vào ăn chút gì đó.”
Lâm Kiến nghe vậy, khóe mắt giật một cái.
Hạ Trường Sinh cảm khái: “Duyên, tuyệt không thể tả.”
Người bọn họ chạy cả nửa ngày để tìm, kết quả lại xuất hiện ở nơi ban đầu bọn họ rời đi.
------------------------------------------------------
Vở kịch nhỏ:
Về “phần lớn người ta gặp đều trông giống lừa, ngươi giống ngựa, thắng bọn họ rất nhiều”.
Hạ Trường Sinh: Thật ra năm đó ta cũng không có cái ý kia.
Lâm Kiến: Vậy ngươi có ý gì?
Hạ Trường Sinh: Đương nhiên trên thế giới này, người đẹp nhất vẫn là bản thân ta.
Lâm Kiến: Cảm động trở thành hư vô…