Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 77: Bắt cóc (2)
Trương Ngọc Anh cả kinh, bọn họ biết ta là ai, biết cha ta là Uy Vũ Hầu, thế mà còn dám bắt cóc ta?
Cái này nói rõ người làm chủ phía sau màn tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ngươi nói Chu công tử sẽ xử lý cô nàng này như thế nào, tuy nói là người đẹp cực xuất sắc, nhưng nuôi mãi hình như không quá yên tâm.”
“A, nghĩ nhiều rồi. Chu công tử nhiều lắm là chơi một thời gian, chán, thì bóp cổ chết, chôn ở trong này, ai biết?”
“Chờ Chu công tử chơi chán, chúng ta đi theo húp mấy ngụm canh. Cô nàng này da thịt non mềm, so với nữ tử trong câu lan long lanh hơn nhiều.”
“Đúng vậy, nếu không phải Chu công tử muốn nếm món tươi mới, bây giờ chúng ta đã chơi cô ta rồi.”
“Ai bảo người ta là công tử của Hộ bộ thị lang, đi đi đi, uống rượu đi.”
“Cái này không ổn nhỉ?”
“Hoàng hôn sắp tới rồi, chúng ta mua rượu xong về luôn.”
Tiếng bước chân đi xa, tiếp đó tiếng cửa sân khép lại, hai người tựa như ra ngoài đi uống rượu.
Chu công tử? Công tử của Hộ bộ thị lang?
Trong đầu Trương Ngọc Anh hiện lên hình tượng một công tử áo gấm, nhớ tới chuyện Tết Nguyên Tiêu năm trước gặp được.
Hắn vẫn nhớ mãi không quên đối với mình...
Chơi chán... Húp ngụm canh... Giết người chôn trong sân hủy thi diệt tích... Thiên kim tiểu thư bị nuôi ở trong hào môn cẩn thận che chở bị dọa cả người run bần bật, nước mắt tràn mi mà ra.
“Ô ô...” Nàng vừa cố gắng phát ra âm thanh, vừa vặn vẹo tứ chi, ý đồ giãy thoát trói buộc.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện dây thừng trên cổ tay đã buông lỏng một chút.
Trương Ngọc Anh lập tức cứng đờ, sau đó an tĩnh lại, không phát ra động tĩnh nữa, hai tay lại dùng sức lắc lắc.
Không biết qua bao lâu, làn da mềm mại ở cổ tay cũng ma sát rách rồi, nóng rát phát đau, nàng rốt cuộc mở được trói.
Nàng lập tức ngồi dậy, cởi bỏ dây thừng trên chân, rón ra rón rén đi tới cửa phòng, kiên nhẫn nghe một lát, xác định trong sân không có ai, nàng thật cẩn thận đi đến sân.
Nhìn đông nhìn tây một lúc, cắn răng, chạy ra tốc độ đời này chưa bao giờ có, lao tới cửa sân, kéo ra then cửa.
Cửa chưa mở, bị khóa ở bên ngoài.
“Ô...” Trương tiểu thư phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng.
...
Bên đường đối diện sân, trong tay Hứa Thất An đang cầm một bát mỳ, Hứa Tân Niên đứng bên cạnh.
“Lời ‘mặn’ nói không tệ.” Hứa đại lang theo thói quen kíc.h thích Nhị lang.
Nhị lang không quan tâm hắn, ánh mắt nhìn về phía cửa sân: “Cô ta có thể không ra được hay không? Vì sao phải khóa cửa sân lại.”
“Ham muốn sống mạnh mẽ sẽ kích phát tiềm năng con người, tin tưởng ta, cô ta ra được. Trèo tường là xong.” Hứa Thất An hút mỳ, thấp giọng giải thích: “Dấu vết không khóa cửa quá nặng rồi.”
Tòa tiểu viện này chính là nhà riêng Chu Lập mua ở bên ngoài, trong nhà nuôi một nữ nhân tư sắc không tệ. Bây giờ nữ nhân đó cùng nha hoàn bà già người gác cổng trong sân, tổng cộng bốn người, đều bị Hứa Thất An nhốt trong gương.
Tấm gương ngọc thạch nhỏ kia có thể cất chứa vật phẩm cùng với vật còn sống, Hứa Thất An từng lấy người hầu trong nhà thử.
Nếu không phải tấm gương đó, kế hoạch bắt cóc tiểu thư Trương gia độ khó rất lớn, thậm chí có thể trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Lúc này, hai người thấy bên tường vây toát ra một cái đầu, Trương Ngọc Anh búi tóc hỗn độn thò cái đầu quả dưa qua.
Sau khi thật cẩn thận đánh giá một lúc, bò ra khỏi tường vây nhảy xuống.
Nàng tựa như vấp chân, nằm úp sấp ở mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích, sau một hồi mới vừa khóc vừa kiên cường đứng dậy. Chống vào tường, nhảy lò cò chạy tới trên đường.
Làm tiểu thư hào môn ăn ngon mặc đẹp, có thể làm đến một bước này, thật sự là chịu tủi thân và uất ức lớn bằng trời.
Bọn họ ra ngoài mua rượu, hoàng hôn sẽ trở về... Nàng nhìn ánh chiều tà, biết mình bây giờ còn chưa thật sự an toàn.
Có lẽ chạy không được bao xa sẽ bị đuổi trở về, có lẽ đi vài bước nữa, hai bên liền đụng độ.
Vừa vặn lúc này, một đội Ngự Đao vệ tuần thành mặc áo giáp, cầm binh khí đi ngang qua.
Trương Ngọc Anh sợ ở trên đường gặp bọn cướp, hoặc là bị bọn họ đuổi theo như là thấy được cứu tinh, khóc đi lên đón.
Ở trước khi Ngự Đao vệ rút đao, thét to: “Ta là con gái Uy Vũ Hầu, ta bị bắt cóc, các ngươi mau cứu ta.”
Mấy tên Ngự Đao vệ nhìn nhau, lập tức vây quanh.
Dân chúng chung quanh đều nghỉ chân đứng xem, Ngự Đao vệ cầm đầu hỏi: “Ai bắt cóc ngươi.”
“Là Chu Lập, Chu Lập công tử của Hộ bộ Chu thị lang.” Trương Ngọc Anh sụp đổ khóc lớn.
Thùng thùng thùng... Tiếng trống cấm đêm đồng bộ truyền đến.
Hứa Thất An cầm bát đặt ở bên đường, nói: “Đi thôi, tìm nhà trọ nghỉ ngơi, ngày mai về nhà chờ tin tức.”
Thời gian màn đêm, Uy Vũ Hầu phủ.
Uy Vũ Hầu hình tượng người trung niên phúc hậu, sắc mặt khó coi ngồi ở trên ghế.
Đại sảnh còn có hai người phụ nữ đẹp, một vị trong đó quỳ, khóc nước mắt giàn giụa, đau lòng muốn chết.
Một người phụ nữ đẹp khác thấp giọng an ủi.
Con gái thứ hai hôm nay ly kỳ mất tích, kết hợp xe ngựa va chạm trước khi xảy ra chuyện, Uy Vũ Hầu kết luận con gái là bị người ta bắt cóc.
Hắn ở trong đầu lặp lại một lần kẻ địch có thể tồn tại, muốn nói đối thủ, hẳn là khả năng không lớn, dù sao tước vị thừa kế truyền đời đến một thế hệ này của hắn, đã dần dần bị chèn ép ở rìa vũ đài quyền lực đế đô.
Đương nhiên, đám quý tộc ôm đoàn vẫn như cũ là một tập đoàn lợi ích không thể bỏ qua.
Nhưng chỉnh thể và cá nhân vẫn có khác biệt, Uy Vũ Hầu không nhớ rõ mình có loại đối thủ bất chấp mọi giá bắt cóc nữ quyến trong nhà.
Về phần kẻ thù, gần đây cũng chưa kết thù với ai.
“Lão gia đã báo quan rồi, cũng thông báo Kim Ngô vệ thủ cửa thành, ngài đừng vội, Anh Nhi sẽ tìm trở về.”
“Tỷ tỷ, Anh Nhi một nữ tử yếu ớt, nó, nó nếu gặp phải cái gì... Dù là tìm về cũng không sống được nữa.”
Da mặt Uy Vũ Hầu giật giật, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Lúc này, hạ nhân bước chân vội vàng chạy vào, hô: “Hầu gia, tiểu thư tìm được rồi...”
Uy Vũ Hầu cùng hai vị phu nhân chạy tới sảnh trước, nhìn thấy con gái thần dung tiều tụy nước mắt chưa khô, cùng với Ngự Đao vệ đưa người trở về.
Sau khi bảo quản gia dùng bạc thưởng tiễn bước Ngự Đao vệ, Uy Vũ Hầu đánh giá con gái một lát, khẽ thở phào ra: “Anh Nhi, chuyện là thế nào.”
Trương Ngọc Anh bị mẫu thân đang khóc ôm vào trong lòng, khóc kể: “Là công tử nhà Chu thị lang trói con, hắn, còn không những muốn làm bẩn sự trong sạch của con gái, còn tính giết con gái diệt khẩu.”
Lúc này mang điều mình nhìn thấy nghe thấy nói ra, sinh động như thật tăng thêm sự tích mình như thế nào thừa dịp nhân viên thủ vệ sơ ý, chạy thoát hang sói.
“Hầu gia, chàng phải làm chủ cho thiếp thân, làm chủ cho Anh Nhi.” Mẹ đẻ Trương Ngọc Anh tức đến mức cả người phát run.
Cái này nói rõ người làm chủ phía sau màn tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ngươi nói Chu công tử sẽ xử lý cô nàng này như thế nào, tuy nói là người đẹp cực xuất sắc, nhưng nuôi mãi hình như không quá yên tâm.”
“A, nghĩ nhiều rồi. Chu công tử nhiều lắm là chơi một thời gian, chán, thì bóp cổ chết, chôn ở trong này, ai biết?”
“Chờ Chu công tử chơi chán, chúng ta đi theo húp mấy ngụm canh. Cô nàng này da thịt non mềm, so với nữ tử trong câu lan long lanh hơn nhiều.”
“Đúng vậy, nếu không phải Chu công tử muốn nếm món tươi mới, bây giờ chúng ta đã chơi cô ta rồi.”
“Ai bảo người ta là công tử của Hộ bộ thị lang, đi đi đi, uống rượu đi.”
“Cái này không ổn nhỉ?”
“Hoàng hôn sắp tới rồi, chúng ta mua rượu xong về luôn.”
Tiếng bước chân đi xa, tiếp đó tiếng cửa sân khép lại, hai người tựa như ra ngoài đi uống rượu.
Chu công tử? Công tử của Hộ bộ thị lang?
Trong đầu Trương Ngọc Anh hiện lên hình tượng một công tử áo gấm, nhớ tới chuyện Tết Nguyên Tiêu năm trước gặp được.
Hắn vẫn nhớ mãi không quên đối với mình...
Chơi chán... Húp ngụm canh... Giết người chôn trong sân hủy thi diệt tích... Thiên kim tiểu thư bị nuôi ở trong hào môn cẩn thận che chở bị dọa cả người run bần bật, nước mắt tràn mi mà ra.
“Ô ô...” Nàng vừa cố gắng phát ra âm thanh, vừa vặn vẹo tứ chi, ý đồ giãy thoát trói buộc.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện dây thừng trên cổ tay đã buông lỏng một chút.
Trương Ngọc Anh lập tức cứng đờ, sau đó an tĩnh lại, không phát ra động tĩnh nữa, hai tay lại dùng sức lắc lắc.
Không biết qua bao lâu, làn da mềm mại ở cổ tay cũng ma sát rách rồi, nóng rát phát đau, nàng rốt cuộc mở được trói.
Nàng lập tức ngồi dậy, cởi bỏ dây thừng trên chân, rón ra rón rén đi tới cửa phòng, kiên nhẫn nghe một lát, xác định trong sân không có ai, nàng thật cẩn thận đi đến sân.
Nhìn đông nhìn tây một lúc, cắn răng, chạy ra tốc độ đời này chưa bao giờ có, lao tới cửa sân, kéo ra then cửa.
Cửa chưa mở, bị khóa ở bên ngoài.
“Ô...” Trương tiểu thư phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng.
...
Bên đường đối diện sân, trong tay Hứa Thất An đang cầm một bát mỳ, Hứa Tân Niên đứng bên cạnh.
“Lời ‘mặn’ nói không tệ.” Hứa đại lang theo thói quen kíc.h thích Nhị lang.
Nhị lang không quan tâm hắn, ánh mắt nhìn về phía cửa sân: “Cô ta có thể không ra được hay không? Vì sao phải khóa cửa sân lại.”
“Ham muốn sống mạnh mẽ sẽ kích phát tiềm năng con người, tin tưởng ta, cô ta ra được. Trèo tường là xong.” Hứa Thất An hút mỳ, thấp giọng giải thích: “Dấu vết không khóa cửa quá nặng rồi.”
Tòa tiểu viện này chính là nhà riêng Chu Lập mua ở bên ngoài, trong nhà nuôi một nữ nhân tư sắc không tệ. Bây giờ nữ nhân đó cùng nha hoàn bà già người gác cổng trong sân, tổng cộng bốn người, đều bị Hứa Thất An nhốt trong gương.
Tấm gương ngọc thạch nhỏ kia có thể cất chứa vật phẩm cùng với vật còn sống, Hứa Thất An từng lấy người hầu trong nhà thử.
Nếu không phải tấm gương đó, kế hoạch bắt cóc tiểu thư Trương gia độ khó rất lớn, thậm chí có thể trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Lúc này, hai người thấy bên tường vây toát ra một cái đầu, Trương Ngọc Anh búi tóc hỗn độn thò cái đầu quả dưa qua.
Sau khi thật cẩn thận đánh giá một lúc, bò ra khỏi tường vây nhảy xuống.
Nàng tựa như vấp chân, nằm úp sấp ở mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích, sau một hồi mới vừa khóc vừa kiên cường đứng dậy. Chống vào tường, nhảy lò cò chạy tới trên đường.
Làm tiểu thư hào môn ăn ngon mặc đẹp, có thể làm đến một bước này, thật sự là chịu tủi thân và uất ức lớn bằng trời.
Bọn họ ra ngoài mua rượu, hoàng hôn sẽ trở về... Nàng nhìn ánh chiều tà, biết mình bây giờ còn chưa thật sự an toàn.
Có lẽ chạy không được bao xa sẽ bị đuổi trở về, có lẽ đi vài bước nữa, hai bên liền đụng độ.
Vừa vặn lúc này, một đội Ngự Đao vệ tuần thành mặc áo giáp, cầm binh khí đi ngang qua.
Trương Ngọc Anh sợ ở trên đường gặp bọn cướp, hoặc là bị bọn họ đuổi theo như là thấy được cứu tinh, khóc đi lên đón.
Ở trước khi Ngự Đao vệ rút đao, thét to: “Ta là con gái Uy Vũ Hầu, ta bị bắt cóc, các ngươi mau cứu ta.”
Mấy tên Ngự Đao vệ nhìn nhau, lập tức vây quanh.
Dân chúng chung quanh đều nghỉ chân đứng xem, Ngự Đao vệ cầm đầu hỏi: “Ai bắt cóc ngươi.”
“Là Chu Lập, Chu Lập công tử của Hộ bộ Chu thị lang.” Trương Ngọc Anh sụp đổ khóc lớn.
Thùng thùng thùng... Tiếng trống cấm đêm đồng bộ truyền đến.
Hứa Thất An cầm bát đặt ở bên đường, nói: “Đi thôi, tìm nhà trọ nghỉ ngơi, ngày mai về nhà chờ tin tức.”
Thời gian màn đêm, Uy Vũ Hầu phủ.
Uy Vũ Hầu hình tượng người trung niên phúc hậu, sắc mặt khó coi ngồi ở trên ghế.
Đại sảnh còn có hai người phụ nữ đẹp, một vị trong đó quỳ, khóc nước mắt giàn giụa, đau lòng muốn chết.
Một người phụ nữ đẹp khác thấp giọng an ủi.
Con gái thứ hai hôm nay ly kỳ mất tích, kết hợp xe ngựa va chạm trước khi xảy ra chuyện, Uy Vũ Hầu kết luận con gái là bị người ta bắt cóc.
Hắn ở trong đầu lặp lại một lần kẻ địch có thể tồn tại, muốn nói đối thủ, hẳn là khả năng không lớn, dù sao tước vị thừa kế truyền đời đến một thế hệ này của hắn, đã dần dần bị chèn ép ở rìa vũ đài quyền lực đế đô.
Đương nhiên, đám quý tộc ôm đoàn vẫn như cũ là một tập đoàn lợi ích không thể bỏ qua.
Nhưng chỉnh thể và cá nhân vẫn có khác biệt, Uy Vũ Hầu không nhớ rõ mình có loại đối thủ bất chấp mọi giá bắt cóc nữ quyến trong nhà.
Về phần kẻ thù, gần đây cũng chưa kết thù với ai.
“Lão gia đã báo quan rồi, cũng thông báo Kim Ngô vệ thủ cửa thành, ngài đừng vội, Anh Nhi sẽ tìm trở về.”
“Tỷ tỷ, Anh Nhi một nữ tử yếu ớt, nó, nó nếu gặp phải cái gì... Dù là tìm về cũng không sống được nữa.”
Da mặt Uy Vũ Hầu giật giật, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Lúc này, hạ nhân bước chân vội vàng chạy vào, hô: “Hầu gia, tiểu thư tìm được rồi...”
Uy Vũ Hầu cùng hai vị phu nhân chạy tới sảnh trước, nhìn thấy con gái thần dung tiều tụy nước mắt chưa khô, cùng với Ngự Đao vệ đưa người trở về.
Sau khi bảo quản gia dùng bạc thưởng tiễn bước Ngự Đao vệ, Uy Vũ Hầu đánh giá con gái một lát, khẽ thở phào ra: “Anh Nhi, chuyện là thế nào.”
Trương Ngọc Anh bị mẫu thân đang khóc ôm vào trong lòng, khóc kể: “Là công tử nhà Chu thị lang trói con, hắn, còn không những muốn làm bẩn sự trong sạch của con gái, còn tính giết con gái diệt khẩu.”
Lúc này mang điều mình nhìn thấy nghe thấy nói ra, sinh động như thật tăng thêm sự tích mình như thế nào thừa dịp nhân viên thủ vệ sơ ý, chạy thoát hang sói.
“Hầu gia, chàng phải làm chủ cho thiếp thân, làm chủ cho Anh Nhi.” Mẹ đẻ Trương Ngọc Anh tức đến mức cả người phát run.