Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 6: Tới lúc biểu diễn kỹ thuật đích thực rồi (2)
Trần phủ doãn gật gật đầu: “Đây chính là lý do chúng ta kết luận đây là yêu vật ẩn náu trong sông, mượn cơ hội cướp đi bạc thuế.”
“Không!” Hứa Thất An lớn tiếng phản bác: “Yêu phong chỉ là thủ thuật che mắt, vụ nổ trong sông cũng là thủ thuật che mắt, thật ra là vì để các ngươi xem nhẹ một sơ hở, một sơ hở trí mạng.”
Trần phủ doãn cấp bách truy hỏi: “Sơ hở gì.”
Nam nhân trung niên bày ra tư thái lắng nghe.
Thiếu nữ váy vàng cắn mứt hoa quả không ăn, đôi mắt tỏa linh khí kia như có hứng thú nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Hồ sơ bọn họ lăn qua lộn lại xem rất nhiều lần, rõ như lòng bàn tay đối với tình huống vụ án xảy ra, cũng chưa từng phát giác có sơ hở gì.
“Nhị thúc ta vận chuyển mười lăm vạn lượng bạc thuế, xin hỏi mấy vị đại nhân, mười lăm vạn lượng bạc, nặng mấy cân?”
Nam nhân trung niên vẻ mặt cứng ngắc, thiếu nữ váy vàng thì nghiêng đầu, rất lâu chưa quay thẳng lại.
Trần phủ doãn không vui nói: “Có chuyện thì nói, đừng thừa nước đục thả câu.”
Hứa Thất An vốn là muốn đưa ra nhắc nhở, để mấy vị đại nhân tự mình khám phá sơ hở thật lớn này, nhưng tựa như khéo quá hóa vụng rồi.
Năng lực tính nhanh có chút ‘low’, các ngươi đám người cổ đại này... Hứa Thất An nói ngay: “Là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.”
Dựa theo công thức đổi chất lượng của thế giới này, một cân mười sáu lạng, mười lăm vạn lượng bạc là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.
Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, hắn trong mơ hồ đã nắm bắt được cái gì.
Thiếu nữ váy vàng nhíu mày: “Cái này có thể nói lên điều gì?”
Giọng cô thanh thúy như chuông bạc.
Nói lên cô không quá thông minh đó cô bé!
Hứa Thất An nói: “Từ cửa thành đến phố Quảng Nam, lộ trình bao nhiêu?”
Nam nhân trung niên trả lời: “Ba mươi dặm.”
“Trên đường đi qua mấy phố xá sầm uất?”
“... Bốn.”
“Cước trình ngựa tồi như thế nào?”
“Ngựa tồi...” Nam nhân trung niên bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, đứng bật dậy.
Hắn dùng sức trợn to hai mắt, lộ ra một loại vẻ mặt giật mình ‘Hóa ra là thế’, ‘Thì ra là như vậy’.
Ba ngày truy tung, lùng bắt tung tích yêu vật không thu hoạch được gì, vị Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú này đã ý thức được có thể đi nhầm phương hướng.
Nhưng trong đầu óc chưa có một lối suy nghĩ rõ ràng, cho nên sau khi bị phủ định trước đó, liền không để ở trong lòng.
Da đầu Trần phủ doãn có chút tê, bởi vì hắn vẫn như cũ chưa nghe ra có vấn đề gì, thể hiện hắn vị phủ doãn này đặc biệt không có trí tuệ.
Trần phủ doãn nhìn thiếu nữ váy vàng, trong lòng cân bằng hơn không ít.
Thiếu nữ váy vàng buồn bực nói: “Nơi nào có vấn đề?”
Nam nhân trung niên có chút phấn chấn: “Thời gian, thời gian không đúng.”
“Phố Quảng Nam cách cửa nam thành chừng ba mươi dặm, lấy cước lực ngựa kém, ven đường phải qua bốn phố xá sầm uất, giờ Mão hai khắc vào thành, không có khả năng ở giờ Thìn một khắc đến phố Quảng Nam.”
Hắn đây là bị ấn tượng đi trước ảnh hưởng, cho rằng đây là yêu vật quấy phá cướp đi bạc thuế, trải qua Hứa Thất An kéo tơ lột kén, lập tức nhấm nuốt ra vấn đề.
“Nhưng bạc thuế quả thật là ở giờ Thìn vận chuyển đến phố Quảng Nam, lúc ấy có không ít dân chúng thấy ngựa lao xuống sông, không có khả năng là giả.” Thiếu nữ váy vàng giọng giòn tan nói.
Trần phủ doãn hài lòng gật đầu, phụ họa: “Điều này giải thích thế nào?”
Cái này... Nam nhân trung niên ngây người, theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An.
“Bởi vì áp tải căn bản không phải bạc.” Hứa Thất An nói năng có khí phách.
“Vớ vẩn!” Trần phủ doãn phản bác: “Không nói đến Nhị thúc ngươi cùng binh lính có mắt hay không, trong hồ sơ có ghi vào dân chúng lúc ấy có mặt khai, ngựa lao xuống sông, bạc trắng bóng lăn xuống nước.”
Hắn vung vẩy hồ sơ trong tay: “Cái này cũng có giả?”
“Mắt thấy không nhất định là thực... Thảo dân nguyện ý tự mình giải thích nghi hoặc cho đại nhân.” Ánh mắt hắn dừng ở trên bàn: “Mượn giấy bút dùng một chút.”
Trần phủ doãn phất phất tay, ý bảo tự tiện.
Hứa Thất An kéo xiềng xích tới cạnh bàn, đổ mực mài nghiền, trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đại nhân, xin dựa theo yêu cầu của thảo dân, chuẩn bị vật trên giấy.” Viết xong, hắn mang giấy Tuyên Thành đưa cho Trần phủ doãn.
Trần phủ doãn tiếp nhận giấy Tuyên Thành nhìn lướt qua, không hiểu ra sao.
“Ta xem chút.” Thiếu nữ váy vàng tới vô giúp vui, vươn bàn tay trắng muốt tiếp nhận giấy Tuyên Thành.
Sau đó không hiểu ra sao.
“...” Nam nhân trung niên Lý Ngọc Xuân nhìn lướt qua trang giấy, làm ra bộ dáng mặt không biểu cảm, không lộ dấu vết mang giấy Tuyên Thành gấp lên một góc vuốt phẳng, sau đó đưa cho Trần phủ doãn.
Một khắc đồng hồ sau, hai nha dịch mang đồ xách vào, bày ở sảnh trong.
Ba vị đại nhân nhìn quét qua đồ đạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An.
Trần phủ doãn trầm giọng nói: “Đồ ngươi muốn đều ở nơi này rồi, cần phải trả lời cho bản quan hài lòng.”
Thái độ hắn có thay đổi rồi.
Trong thời gian một khắc đồng hồ, vị quan viên chính tứ phẩm này vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, không thể không thừa nhận, Hứa Thất An suy đoán rất có đạo lý, nhưng vẫn có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa giải được, ví dụ như bạc thuế rơi xuống sông cũng là sự thật.
Trong đó có huyền cơ gì, hắn không tìm hiểu ra.
Hứa Thất An gật gật đầu, ngồi xổm xuống ở trước đồ vật, đạo cụ trước người phân biệt là nến, diêm, chén sứ, dây sắt.
Việc hắn muốn làm rất đơn giản, tri thức hóa học cấp ba: lấy ra kim loại nột.
Đặt ở cổ đại, thứ này căn bản không có khả năng lấy ra, hai chỗ khó: điện, điểm nóng chảy Natri Clorua.
Nhưng ở thế giới này, Hứa Thất An biết có một nghề có thể làm được một điểm này.
Ti Thiên Giám thuật sĩ đệ lục phẩm: luyện kim thuật sư!
Luyện kim thuật sư ở Đại Phụng thuộc loại nghề nổi tiếng, các loại phát minh, sáng tạo của bọn họ, đã sớm dung nhập đến trong cuộc sống người thường.
Hứa Thất An cũng không xác định bạc thuế nổ tung nhất định chính là kim loại Natri, điểm ấy không quan trọng, quan trọng là, mở ra một lối suy nghĩ, để giải thích hiện tượng bạc thuế nổ.
Ở trong quá trình xử án, giả thiết lớn mật, suy luận nghiêm cẩn là công tác chuẩn bị giai đoạn trước. Cuối cùng mới là đi nghiệm chứng, đi sưu tập chứng cớ.
Kiếp trước từng gặp được một vụ án mưu sát làm ký ức hắn hãy còn mới mẻ, các cảnh sát hình sự suốt cả ngày đêm, căn cứ manh mối mở ra sức tưởng tượng, làm ra mấy phỏng đoán quá trình vụ án, lấy đây là cơ sở, đi sưu tập chứng cớ.
Sau đó lại phủ định hết, một lần nữa suy luận.
Bạc thuế cũng có khả năng không phải kim loại Natri, tóm lại luyện kim thuật sư có thể làm được một điểm này.
Vậy là đủ rồi.
Tìm về phương hướng chính xác cho mấy vị đại nhân, đây mới là điều hắn phải làm.
Phương hướng đúng rồi, thì có thể truy theo nguồn gốc đi điều tra, không khó tìm ra bàn tay phía sau màn.
“Không!” Hứa Thất An lớn tiếng phản bác: “Yêu phong chỉ là thủ thuật che mắt, vụ nổ trong sông cũng là thủ thuật che mắt, thật ra là vì để các ngươi xem nhẹ một sơ hở, một sơ hở trí mạng.”
Trần phủ doãn cấp bách truy hỏi: “Sơ hở gì.”
Nam nhân trung niên bày ra tư thái lắng nghe.
Thiếu nữ váy vàng cắn mứt hoa quả không ăn, đôi mắt tỏa linh khí kia như có hứng thú nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Hồ sơ bọn họ lăn qua lộn lại xem rất nhiều lần, rõ như lòng bàn tay đối với tình huống vụ án xảy ra, cũng chưa từng phát giác có sơ hở gì.
“Nhị thúc ta vận chuyển mười lăm vạn lượng bạc thuế, xin hỏi mấy vị đại nhân, mười lăm vạn lượng bạc, nặng mấy cân?”
Nam nhân trung niên vẻ mặt cứng ngắc, thiếu nữ váy vàng thì nghiêng đầu, rất lâu chưa quay thẳng lại.
Trần phủ doãn không vui nói: “Có chuyện thì nói, đừng thừa nước đục thả câu.”
Hứa Thất An vốn là muốn đưa ra nhắc nhở, để mấy vị đại nhân tự mình khám phá sơ hở thật lớn này, nhưng tựa như khéo quá hóa vụng rồi.
Năng lực tính nhanh có chút ‘low’, các ngươi đám người cổ đại này... Hứa Thất An nói ngay: “Là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.”
Dựa theo công thức đổi chất lượng của thế giới này, một cân mười sáu lạng, mười lăm vạn lượng bạc là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.
Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, hắn trong mơ hồ đã nắm bắt được cái gì.
Thiếu nữ váy vàng nhíu mày: “Cái này có thể nói lên điều gì?”
Giọng cô thanh thúy như chuông bạc.
Nói lên cô không quá thông minh đó cô bé!
Hứa Thất An nói: “Từ cửa thành đến phố Quảng Nam, lộ trình bao nhiêu?”
Nam nhân trung niên trả lời: “Ba mươi dặm.”
“Trên đường đi qua mấy phố xá sầm uất?”
“... Bốn.”
“Cước trình ngựa tồi như thế nào?”
“Ngựa tồi...” Nam nhân trung niên bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, đứng bật dậy.
Hắn dùng sức trợn to hai mắt, lộ ra một loại vẻ mặt giật mình ‘Hóa ra là thế’, ‘Thì ra là như vậy’.
Ba ngày truy tung, lùng bắt tung tích yêu vật không thu hoạch được gì, vị Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú này đã ý thức được có thể đi nhầm phương hướng.
Nhưng trong đầu óc chưa có một lối suy nghĩ rõ ràng, cho nên sau khi bị phủ định trước đó, liền không để ở trong lòng.
Da đầu Trần phủ doãn có chút tê, bởi vì hắn vẫn như cũ chưa nghe ra có vấn đề gì, thể hiện hắn vị phủ doãn này đặc biệt không có trí tuệ.
Trần phủ doãn nhìn thiếu nữ váy vàng, trong lòng cân bằng hơn không ít.
Thiếu nữ váy vàng buồn bực nói: “Nơi nào có vấn đề?”
Nam nhân trung niên có chút phấn chấn: “Thời gian, thời gian không đúng.”
“Phố Quảng Nam cách cửa nam thành chừng ba mươi dặm, lấy cước lực ngựa kém, ven đường phải qua bốn phố xá sầm uất, giờ Mão hai khắc vào thành, không có khả năng ở giờ Thìn một khắc đến phố Quảng Nam.”
Hắn đây là bị ấn tượng đi trước ảnh hưởng, cho rằng đây là yêu vật quấy phá cướp đi bạc thuế, trải qua Hứa Thất An kéo tơ lột kén, lập tức nhấm nuốt ra vấn đề.
“Nhưng bạc thuế quả thật là ở giờ Thìn vận chuyển đến phố Quảng Nam, lúc ấy có không ít dân chúng thấy ngựa lao xuống sông, không có khả năng là giả.” Thiếu nữ váy vàng giọng giòn tan nói.
Trần phủ doãn hài lòng gật đầu, phụ họa: “Điều này giải thích thế nào?”
Cái này... Nam nhân trung niên ngây người, theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An.
“Bởi vì áp tải căn bản không phải bạc.” Hứa Thất An nói năng có khí phách.
“Vớ vẩn!” Trần phủ doãn phản bác: “Không nói đến Nhị thúc ngươi cùng binh lính có mắt hay không, trong hồ sơ có ghi vào dân chúng lúc ấy có mặt khai, ngựa lao xuống sông, bạc trắng bóng lăn xuống nước.”
Hắn vung vẩy hồ sơ trong tay: “Cái này cũng có giả?”
“Mắt thấy không nhất định là thực... Thảo dân nguyện ý tự mình giải thích nghi hoặc cho đại nhân.” Ánh mắt hắn dừng ở trên bàn: “Mượn giấy bút dùng một chút.”
Trần phủ doãn phất phất tay, ý bảo tự tiện.
Hứa Thất An kéo xiềng xích tới cạnh bàn, đổ mực mài nghiền, trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đại nhân, xin dựa theo yêu cầu của thảo dân, chuẩn bị vật trên giấy.” Viết xong, hắn mang giấy Tuyên Thành đưa cho Trần phủ doãn.
Trần phủ doãn tiếp nhận giấy Tuyên Thành nhìn lướt qua, không hiểu ra sao.
“Ta xem chút.” Thiếu nữ váy vàng tới vô giúp vui, vươn bàn tay trắng muốt tiếp nhận giấy Tuyên Thành.
Sau đó không hiểu ra sao.
“...” Nam nhân trung niên Lý Ngọc Xuân nhìn lướt qua trang giấy, làm ra bộ dáng mặt không biểu cảm, không lộ dấu vết mang giấy Tuyên Thành gấp lên một góc vuốt phẳng, sau đó đưa cho Trần phủ doãn.
Một khắc đồng hồ sau, hai nha dịch mang đồ xách vào, bày ở sảnh trong.
Ba vị đại nhân nhìn quét qua đồ đạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An.
Trần phủ doãn trầm giọng nói: “Đồ ngươi muốn đều ở nơi này rồi, cần phải trả lời cho bản quan hài lòng.”
Thái độ hắn có thay đổi rồi.
Trong thời gian một khắc đồng hồ, vị quan viên chính tứ phẩm này vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, không thể không thừa nhận, Hứa Thất An suy đoán rất có đạo lý, nhưng vẫn có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa giải được, ví dụ như bạc thuế rơi xuống sông cũng là sự thật.
Trong đó có huyền cơ gì, hắn không tìm hiểu ra.
Hứa Thất An gật gật đầu, ngồi xổm xuống ở trước đồ vật, đạo cụ trước người phân biệt là nến, diêm, chén sứ, dây sắt.
Việc hắn muốn làm rất đơn giản, tri thức hóa học cấp ba: lấy ra kim loại nột.
Đặt ở cổ đại, thứ này căn bản không có khả năng lấy ra, hai chỗ khó: điện, điểm nóng chảy Natri Clorua.
Nhưng ở thế giới này, Hứa Thất An biết có một nghề có thể làm được một điểm này.
Ti Thiên Giám thuật sĩ đệ lục phẩm: luyện kim thuật sư!
Luyện kim thuật sư ở Đại Phụng thuộc loại nghề nổi tiếng, các loại phát minh, sáng tạo của bọn họ, đã sớm dung nhập đến trong cuộc sống người thường.
Hứa Thất An cũng không xác định bạc thuế nổ tung nhất định chính là kim loại Natri, điểm ấy không quan trọng, quan trọng là, mở ra một lối suy nghĩ, để giải thích hiện tượng bạc thuế nổ.
Ở trong quá trình xử án, giả thiết lớn mật, suy luận nghiêm cẩn là công tác chuẩn bị giai đoạn trước. Cuối cùng mới là đi nghiệm chứng, đi sưu tập chứng cớ.
Kiếp trước từng gặp được một vụ án mưu sát làm ký ức hắn hãy còn mới mẻ, các cảnh sát hình sự suốt cả ngày đêm, căn cứ manh mối mở ra sức tưởng tượng, làm ra mấy phỏng đoán quá trình vụ án, lấy đây là cơ sở, đi sưu tập chứng cớ.
Sau đó lại phủ định hết, một lần nữa suy luận.
Bạc thuế cũng có khả năng không phải kim loại Natri, tóm lại luyện kim thuật sư có thể làm được một điểm này.
Vậy là đủ rồi.
Tìm về phương hướng chính xác cho mấy vị đại nhân, đây mới là điều hắn phải làm.
Phương hướng đúng rồi, thì có thể truy theo nguồn gốc đi điều tra, không khó tìm ra bàn tay phía sau màn.