Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 508: Lâm An công chúa tính mạng nguy cấp (1)



Không phải Linh Nguyệt, cũng đúng, ông trời để nàng kế thừa vẻ đẹp của thẩm thẩm, nếu lại thiên vị nàng, vậy Tiểu Đậu Đinh cũng quá đáng thương rồi... Hứa Thất An nói:
“Nói như vậy, muội muội nhà ta cũng là người có đại khí vận?”
Chung Ly chậm rãi lắc đầu: “Người có khí vận, phúc nguyên thâm hậu, được lợi khắp nơi. Nó hiển nhiên không phải, nó là đơn thuần mệnh cách cứng rắn, không chịu vận xấu ảnh hưởng.”
“Vận khí của người trong phủ đều kém đi... Nghe ngươi nói như vậy, ta hoài nghi ta mấy ngày nay đều chưa nhặt được bạc, có phải ngươi làm hại hay không?”
Từ khi tiếp thu Chung Ly xui xẻo này, Hứa Thất An liền chưa từng nhặt được bạc nữa.
“Không biết.” Chung Ly thành thực trả lời.
“Ta đột nhiên có ý tưởng, nếu Linh m có thể miễn dịch vận rủi của ngươi, vậy ta về sau ra ngoài liền mang theo nó, ta liền lại có thể nhặt được bạc.” Hứa Thất An nghĩ nghĩ, đề nghị: “Chúng ta kiểm tra một phen như thế nào.”
“Kiểm tra như thế nào?” Chung Ly hỏi.
“Chờ đó.”
Hứa Thất An lập tức ra khỏi cửa, đến sảnh trước mang chậu hoa lan thẩm thẩm yêu mãi bưng ra, đặt ở trên nóc hành lang, sau đó hắn đi sương phòng phía đông, nghiêng tai nghe ngóng một chút, sau khi xác nhận, lúc này mới gõ cửa nói:
“Nhị thúc, Linh m đã ngủ chưa?”
Thanh âm hoang mang của Nhị thúc từ trong phòng truyền đến, nói: “Đang quậy ở trên giường đây, có chuyện gì?”
“Không có việc gì, thúc dẫn Linh m ra.” Hứa Thất An nói.
“Được.”
Hứa Nhị thúc liền không hỏi nguyên nhân, ôm Tiểu Đậu Đinh mở cửa, Hứa Thất An tự giác lui về phía sau vài bước, đây dù sao cũng là phòng ngủ của Nhị thúc cùng thẩm thẩm, lại là đêm hôm, hắn không tiện đứng ở cửa.
“Đại oa (đại oa – bát tô, đọc là Dà guō; Đại ca – đọc là Dà gē. Linh m bị ngọng)...”
Hứa Linh m duỗi hai cánh tay nhỏ ra, tự giác lao về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An ôm nó đi về phía phòng mình, tới chỗ hành lang đỉnh đầu đặt chậu hoa, mang Hứa Linh m đặt ở bên dưới, nói: “Muội ngồi ở chỗ này ăn bánh ngọt, ăn xong chúng ta trở về.”
Hứa Linh m vốn cơ trí sẽ cảm thấy kỳ quái, vì sao ăn đồ phải ngồi ở bên ngoài, nhưng nó vừa nghe có cái ăn, chỉ số thông minh vốn đã không nhiều liền hạ xuống thẳng tắp.
Vui vẻ trả lời: “Vâng ạ.”
Vì thế Hứa Thất An liền mang đứa con nít nho nhỏ đặt ở trên bậc thang bên hành lang, như ảo thuật lấy ra một miếng bánh ngọt, bảo nó ngồi nơi đó ăn.
“Lấy vận rủi của ta, chậu hoa khẳng định sẽ rơi xuống.” Chung Ly thấp giọng nói.
“Ừm.” Hứa Thất An gật gật đầu.
Hắn đang kiểm tra phúc nguyên của Hứa Linh m, nếu Chung Ly phán đoán có sai lầm, cũng không sao, hắn sẽ đánh bay chậu hoa, không cho Tiểu Đậu Đinh bị thương tổn.
Vài giây sau, nóc nhà truyền đến “cộc” một tiếng, ngay sau đó, chậu hoa quả nhiên rơi xuống.
Mà đúng lúc này, trong vườn hoa lao ra một con mèo mướp, tung người nhảy lên, vỗ một cái mang chậu hoa đập ra, đập về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An nghiêng đầu tránh thoát, Chung Ly chưa tránh được...
Chậu hoa đập vỡ ở trên đầu Chung Ly.
“Ta đã biết sẽ như vậy, ta về phòng băng bó vết thương.” Chung Ly yên lặng rời đi.
“Mèo, mèo...”
Tiểu Đậu Đinh miệng ngậm bánh ngọt, chỉ vào mèo mướp, hưng phấn ồn ào.
“Được rồi được rồi, đại ca ôm muội về phòng ngủ.” Hứa Thất An ôm lấy Tiểu Đậu Đinh quay về đông sương phòng, mang nó giao cho Nhị thúc, sau đó nhắc nhở Nhị thúc giám sát nó đánh răng.
Cân nhắc đến đây là hoa lan thẩm thẩm yêu nhất, Hứa Thất An lại mang mảnh sứ vỡ, hoa lan cùng với đất màu mỡ đưa về đại sảnh.
Làm xong tất cả cái này, hắn tới hậu viện nhìn xung quanh, thấy mèo mướp ngồi xổm mép giếng, con ngươi dựng thẳng màu hổ phách lặng lẽ nhìn hắn.
“Đạo trưởng.”
Hứa Thất An tới gần, chào hỏi.
“Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?” Mèo mướp miệng nói tiếng người.
“Làm cái thực nghiệm nhỏ mà thôi.”
Mèo mướp chậm rãi gật đầu: “Ti Thiên Giám Dự Ngôn sư vừa rồi kia?”
Hứa Thất An “Ừm” một tiếng: “Lấy nhãn lực đạo trưởng, hẳn là có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng mây đen hội tụ nhỉ.”
“Đâu chỉ mây đen hội tụ, quả thực là người bị trời phạt...” Mèo mướp nâng móng vuốt, vuốt râu mèo: “Cùng là tiết lộ thiên cơ, so sánh với Dự Ngôn sư, quái sư (thầy bói) hệ thống vu sư có thể nói được trời chiếu cố.
“Chỉ cần chịu chín chín tám mươi mốt nạn, chống đỡ qua liền có thể trở thành quái sư.”
Nghe vậy, Hứa Thất An vai diễn phụ nói: “Mà Dự Ngôn sư thì phải chịu ba ngàn sáu trăm kiếp... Ừm?”
Hứa Thất An bỗng nhiên nghi hoặc “Ừm” một tiếng, nhíu mày nói: “Dự Ngôn sư... Quái sư... Đây thật ra là một cái nhỉ? Chỉ là xưng hô khác nhau.”
Nói xong, ánh mắt chứng thực của hắn ném về phía Kim Liên đạo trưởng.
Chính bởi vì danh xưng khác nhau, hắn lúc trước chưa mang “Dự Ngôn sư” cùng “Quái sư” liên hệ lại, nhưng nghe Kim Liên đạo trưởng nói, Hứa Thất An chợt ý thức được, hai người tựa như là một ý tứ, chỉ là tên khác nhau.
Giống như “nữ thần” cùng “Hải Vương”, xưng hô khác nhau, nhưng làm chuyện giống nhau: lốp dự phòng cùng nuôi cá.
Mèo mướp hạ móng vuốt, nhu thuận ngồi xổm mép giếng, bộ dáng nhìn qua rất đáng yêu, đáng tiếc thanh âm nói ra là lão già thối: “A, xem ra ngươi còn không biết.
“Hệ thống thuật sĩ chỉ có sáu trăm năm lịch sử, cùng tuổi thọ với vận mệnh quốc gia Đại Phụng, nhưng ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, hệ thống võ phu hoàn thiện đến nay, vẫn chưa có võ thần. Vu sư, phật môn, đạo môn, nho gia đều có được mấy ngàn năm lịch sử.
“Vẻn vẹn sáu trăm năm, hệ thống thuật sĩ trừ chưa có tồn tại vượt qua phẩm cấp, cửu phẩm tới nhất phẩm, phi thường hoàn thiện.”
Đúng vậy, hệ thống thuật sĩ ngắn ngủn sáu trăm năm đã hoàn thiện như vậy, nếu thật sự từ không thành có khai sáng một hệ thống, Giám chính đời đầu là kỳ tài ngút trời cỡ nào, người như vậy, lại nào có khả năng không thể vượt qua phẩm cấp... Hứa Thất An sâu sắc phát hiện chỗ không hợp lý trong đó, buồn bực nói:
“Cho nên, đây là có chuyện gì?”
Mèo mướp chưa trả lời thẳng, cười nói: “Ta nói với ngươi một đoạn lịch sử, tự ngươi đi đánh giá.”
Nó liếm liếm móng vuốt trước, lúc này mới nói: “Đại Phụng khai quốc hoàng đế gây dựng sự nghiệp gian nan, từng mấy lần bị ép vào bước đường cùng. Có một năm, hắn đi Đông Bắc tìm Vu thần giáo mượn binh, hứa hẹn, nếu có thể lật đổ triều đình thối nát, thành lập triều đại mới, như vậy hắn sẽ tôn Vu thần giáo làm quốc giáo.
“Trung Nguyên mấy trăm vạn dặm non sông cũng sẽ nhét vào bản đồ Vu thần giáo, Vu thần giáo đáp ứng, cho hắn mượn hai mươi vạn tinh binh, còn có rất nhiều cao thủ Vu thần giáo.
“Về sau vị khai quốc hoàng đế kia lật đổ tiền triều thối nát, đánh bại các lộ chư hầu, nhất thống Trung Nguyên. Nhưng Vu thần giáo cũng chưa như nguyện trở thành Đại Phụng quốc giáo.
“Bởi vì Đại Phụng có thêm một cái Ti Thiên Giám, hệ thống thuật sĩ bởi vậy sinh ra.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...