Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 43: Nơi ta đứng, gió mạnh rền vang
Khó trách địa vị giám chính đại nhân ở vương triều Đại Phụng cao thượng như thế.
Ta nhất định phải tán được Chử Thái Vi, không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là muốn ở xã hội lạnh như băng này thu hoạch một phần tình yêu chân thành tha thiết.
Hứa Thất An âm thầm hạ quyết tâm.
“Món thứ hai là miếng hộ tâm, nó cũng là pháp khí, chất liệu rất bình thường, thật sự quý giá là trận pháp khắc bên trên, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của cao thủ Luyện Khí cảnh, thừa nhận sáu lần. Luyện Thần cảnh cao thủ ba lần. Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh một lần.”
Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh là đệ lục phẩm của hệ thống võ phu? Hứa Thất An rốt cuộc biết đệ lục phẩm hệ thống mình tên là gì.
“Cái cuối cùng này tên là Thực Cốt Chước Tâm, ngươi bôi ở trên mũi tên, có thể lấy mạng cao thủ Luyện Thần cảnh. Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh không có hiệu quả, bởi vì mũi tên căn bản không thể xuyên thủng làn da đối phương.”
Hứa Thất An gật gật đầu: “Ba món đồ này ta đều rất thích.”
Dừng một chút, hắn nói: “Loại thuật luyện kim đó, tên là chiết cây!”
Hứa Thất An dựa vào ký ức quá khứ, không tính là quá chi tiết mang kỹ thuật chiết cây nói cho Tống Khanh. Quá trình không chi tiết, nhưng giảng ưu điểm rất kỹ, ví dụ như sau khi chiết cây thành công, tăng lên tính chịu lạnh, tính chống hạn, kháng nạn sâu bệnh của thực vật.
Cùng với tăng lên vị ngon của hoa trái.
Vẫn giống với thực nghiệm phát tài trong nhật ký của hắn, tri thức lý luận tương đối phong phú, nhưng năng lực thực tiễn kém xa.
Nhưng không sao cả, dù sao thực tiễn không phải hắn.
Nếu Tống Khanh thất bại, vậy cũng là bản thân hắn năng lực yếu. Nếu thành công, tất cả công lao đều là của Hứa Thất An.
Sau khi nghe xong, cả người Tống Khanh đều lâng lâng, hưng phấn hoa chân múa tay, hận không thể mùa xuân lập tức đến, hắn còn đi làm thuật luyện kim vĩ đại này.
“Sách thần, đó quả thực là sách thần. Trên đời thế mà còn một quyển sách cổ luyện kim như vậy, mà ta lại không biết.” Tống Khanh kích động hò hét.
...
“Bịch bịch bịch...”
Hứa Thất An bước chân nhẹ nhàng đi ở bậc thang Quan Tinh lâu, trong lòng nhét ba món pháp khí, cái này không phải thứ tiền tài có thể cân nhắc.
“Ta có thể dùng một món pháp khí trong đó đến chợ đen đổi lấy thù lao mở thiên môn... Nhưng, mấy thứ này đều rất hữu dụng, không nỡ... Quả nhiên, miễn phí mới là nguồn suối khoái hoạt vĩnh hằng không thay đổi của nhân loại... Ngày mai đi câu lan nghe khúc.”
Hắn không lấy của Ti Thiên Giám một đồng nào, nhưng thứ hắn thu hoạch, nếu đổi thành bạc, nháy mắt khiến thẩm thẩm khuất phục, cúi đầu làm thiếp, không dám trào phúng hắn nữa.
Đều đổi thành ngân phiếu, sau đó hung hăng tát vào cái mặt xinh đẹp của thẩm thẩm... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An càng thêm vui vẻ.
“Ta xông pha giữa phong ba trận mạc, Hận không thể nhất thống thiên hạ lòng không cam tâm. Vọng trời xanh, Tứ phương mây vần vũ, kiếm trong tay hỏi thiên hạ ai là anh hùng...” Xung quanh không có ai, hắn lý tưởng hào hùng hát ca khúc ở kiếp trước.
(bài Bá vương biệt cơ)
Ở chỗ rẽ gặp một đám người xa lạ, hai bên đối mặt.
... Xấu hổ quá! Tiếng ca của Hứa Thất An im bặt, mặt không biểu cảm lui đến một bên.
Bậc thang phía dưới có ba người, người ở giữa mặc áo choàng màu chàm, thái dương có tóc bạc, khí chất nho nhã, ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt tựa như hồ sâu tối tăm, lắng đọng lại gió sương năm tháng.
Là loại ông chú quyến rũ có thể khiến tiểu cô nương thét chói tai.
Bên trái là thanh niên lặng lẽ ít lời, mắt nhìn phía trước, cẩn thận tỉ mỉ.
Bên phải là thanh niên khóe miệng mang theo độ cong ngả ngớn, ánh mắt tràn ngập tà tính, lộ ra luồng khí chất âm nhu khiến Hứa Thất An rất không thoải mái.
Nhưng, luận đến giá trị nhan sắc, vị thanh niên âm nhu này là nam nhân tuấn mỹ hiếm thấy Hứa Thất An từng gặp, có thể so sánh với Nhị lang trong nhà.
Lúc ba người đi ngang qua bên người Hứa Thất An, thanh niên khí chất âm nhu cười nhạo một tiếng, liếc xéo, nhìn hắn một cái.
Trong nháy mắt này, Hứa Thất An cảm giác mình bị cái gì đáng sợ nhìn chằm chằm, không tự chủ được nín thở, nhịp tim lại tăng lên.
Ba người dọc theo bậc thang tiếp tục lên trên, biết qua góc biến mất, Hứa Thất An mới như trút được gánh nặng.
“Tên kia đối với ta tựa như rất khinh thường, xen lẫn địch ý, là ca từ quá ngông cuồng?”
Ừm, về sau có vài thứ phải chú ý, không thể nói lung tung, hơn nữa ở trường hợp công chúng.
Ví dụ như: Ta muốn trời này không che được mắt của ta nữa, đất này không chôn được tâm của ta, muốn chư phật tan thành mây khói.
(Bài hát phim Ngộ Không truyện)
Lại ví dụ như: vì có hy sinh nhiều chí khí, dám dạy nhật nguyệt đổi trời mới.
...
Tầng bảy, được sư đệ bẩm báo Tống Khanh chờ ở đầu cầu thang, đợi ba người lấy trường bào màu chàm cầm đầu.
Chử Thái Vi cắn một cây kẹo đường mía, lưng tựa vách tường, không chút để ý đứng chờ ở một bên.
Ba người tới tầng bảy, Tống Khanh chắp tay: “Ngụy Công.”
Nam nhân trung niên thái dương hơi bạc khẽ gật đầu.
“Ngụy Công, lão sư uống nhiều rượu, đang ngủ trưa, còn phải xin ngài chờ đợi một lát.”
Thanh niên cau mày vẫn mặt không biểu cảm, thanh niên khí chất âm nhu thì cau mày.
Người trung niên nho nhã không quá để ý, cùng Tống Khanh vào phòng trà, thuận miệng nói: “Lúc lên lầu, ngẫu nhiên gặp một người trẻ tuổi thú vị. Tựa như không phải đệ tử Ti Thiên Giám.”
Chử Thái Vi vừa muốn nói chuyện, liền bị Tống Khanh lấy ánh mắt ngăn lại, cười nói: “Một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, nhưng rất thú vị.”
Đả Canh Nhân hung danh hiển hách, ở trong mắt văn võ bá quan tựa như hổ sói. Chỉnh người không cần lý do.
Tống Khanh không chắc Hứa Thất An có trong lúc vô ý chọc vị hoạn quan quyền bính ngập trời này không vui hay không.
“Thú vị?” Người trung niên nho nhã nụ cười ôn hòa: “Kiểu thú vị như thế nào.”
Tống Khanh do dự một phen, bình luận: “Một thiên tài, một thiên tài thuật luyện kim, nếu không phải hắn đi nhầm đường tu hành, nếu hắn bái vào Ti Thiên Giám, trên sách sử sẽ có tên của hắn.”
Hắn đã chưa nói gì trái lương tâm, đồng thời cũng để lộ ra ám chỉ Ti Thiên Giám coi trọng Hứa Thất An.
Thanh niên khí chất âm nhu cười lạnh một tiếng.
Người trung niên nho nhã tươi cười, khẽ gật đầu.
...
Hứa phủ, nội viện.
Thẩm thẩm mang theo mấy nha hoàn bà già cắt vải vóc; khâu; nhét bông, chuẩn bị làm quần áo mùa đông cho người nhà.
Thời tiết càng thêm rét lạnh, thẩm thẩm tính mua thêm quần áo mùa đông cho con cái, chồng.
Lục Nga hoàn thành một đường kim cuối cùng, hàm răng trắng nhỏ cắn đứt chỉ, hài lòng nhìn từng đóa hoa sen thêu tinh xảo, nghĩ tỷ muội Linh m mặc vào nhất định rất đẹp.
“Phu nhân, ngày hôm qua ta đi tìm đại lang, phát hiện hắn chưa có quần áo mùa đông, mặc vẫn là quần áo mùa thu.” Lục Nga nhỏ giọng.
Thẩm thẩm liếc đại nha hoàn bên cạnh, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn nói cái gì.”
Lục Nga cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng làm một bộ cho đại lang đi.”
Ta nhất định phải tán được Chử Thái Vi, không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là muốn ở xã hội lạnh như băng này thu hoạch một phần tình yêu chân thành tha thiết.
Hứa Thất An âm thầm hạ quyết tâm.
“Món thứ hai là miếng hộ tâm, nó cũng là pháp khí, chất liệu rất bình thường, thật sự quý giá là trận pháp khắc bên trên, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của cao thủ Luyện Khí cảnh, thừa nhận sáu lần. Luyện Thần cảnh cao thủ ba lần. Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh một lần.”
Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh là đệ lục phẩm của hệ thống võ phu? Hứa Thất An rốt cuộc biết đệ lục phẩm hệ thống mình tên là gì.
“Cái cuối cùng này tên là Thực Cốt Chước Tâm, ngươi bôi ở trên mũi tên, có thể lấy mạng cao thủ Luyện Thần cảnh. Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh không có hiệu quả, bởi vì mũi tên căn bản không thể xuyên thủng làn da đối phương.”
Hứa Thất An gật gật đầu: “Ba món đồ này ta đều rất thích.”
Dừng một chút, hắn nói: “Loại thuật luyện kim đó, tên là chiết cây!”
Hứa Thất An dựa vào ký ức quá khứ, không tính là quá chi tiết mang kỹ thuật chiết cây nói cho Tống Khanh. Quá trình không chi tiết, nhưng giảng ưu điểm rất kỹ, ví dụ như sau khi chiết cây thành công, tăng lên tính chịu lạnh, tính chống hạn, kháng nạn sâu bệnh của thực vật.
Cùng với tăng lên vị ngon của hoa trái.
Vẫn giống với thực nghiệm phát tài trong nhật ký của hắn, tri thức lý luận tương đối phong phú, nhưng năng lực thực tiễn kém xa.
Nhưng không sao cả, dù sao thực tiễn không phải hắn.
Nếu Tống Khanh thất bại, vậy cũng là bản thân hắn năng lực yếu. Nếu thành công, tất cả công lao đều là của Hứa Thất An.
Sau khi nghe xong, cả người Tống Khanh đều lâng lâng, hưng phấn hoa chân múa tay, hận không thể mùa xuân lập tức đến, hắn còn đi làm thuật luyện kim vĩ đại này.
“Sách thần, đó quả thực là sách thần. Trên đời thế mà còn một quyển sách cổ luyện kim như vậy, mà ta lại không biết.” Tống Khanh kích động hò hét.
...
“Bịch bịch bịch...”
Hứa Thất An bước chân nhẹ nhàng đi ở bậc thang Quan Tinh lâu, trong lòng nhét ba món pháp khí, cái này không phải thứ tiền tài có thể cân nhắc.
“Ta có thể dùng một món pháp khí trong đó đến chợ đen đổi lấy thù lao mở thiên môn... Nhưng, mấy thứ này đều rất hữu dụng, không nỡ... Quả nhiên, miễn phí mới là nguồn suối khoái hoạt vĩnh hằng không thay đổi của nhân loại... Ngày mai đi câu lan nghe khúc.”
Hắn không lấy của Ti Thiên Giám một đồng nào, nhưng thứ hắn thu hoạch, nếu đổi thành bạc, nháy mắt khiến thẩm thẩm khuất phục, cúi đầu làm thiếp, không dám trào phúng hắn nữa.
Đều đổi thành ngân phiếu, sau đó hung hăng tát vào cái mặt xinh đẹp của thẩm thẩm... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An càng thêm vui vẻ.
“Ta xông pha giữa phong ba trận mạc, Hận không thể nhất thống thiên hạ lòng không cam tâm. Vọng trời xanh, Tứ phương mây vần vũ, kiếm trong tay hỏi thiên hạ ai là anh hùng...” Xung quanh không có ai, hắn lý tưởng hào hùng hát ca khúc ở kiếp trước.
(bài Bá vương biệt cơ)
Ở chỗ rẽ gặp một đám người xa lạ, hai bên đối mặt.
... Xấu hổ quá! Tiếng ca của Hứa Thất An im bặt, mặt không biểu cảm lui đến một bên.
Bậc thang phía dưới có ba người, người ở giữa mặc áo choàng màu chàm, thái dương có tóc bạc, khí chất nho nhã, ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt tựa như hồ sâu tối tăm, lắng đọng lại gió sương năm tháng.
Là loại ông chú quyến rũ có thể khiến tiểu cô nương thét chói tai.
Bên trái là thanh niên lặng lẽ ít lời, mắt nhìn phía trước, cẩn thận tỉ mỉ.
Bên phải là thanh niên khóe miệng mang theo độ cong ngả ngớn, ánh mắt tràn ngập tà tính, lộ ra luồng khí chất âm nhu khiến Hứa Thất An rất không thoải mái.
Nhưng, luận đến giá trị nhan sắc, vị thanh niên âm nhu này là nam nhân tuấn mỹ hiếm thấy Hứa Thất An từng gặp, có thể so sánh với Nhị lang trong nhà.
Lúc ba người đi ngang qua bên người Hứa Thất An, thanh niên khí chất âm nhu cười nhạo một tiếng, liếc xéo, nhìn hắn một cái.
Trong nháy mắt này, Hứa Thất An cảm giác mình bị cái gì đáng sợ nhìn chằm chằm, không tự chủ được nín thở, nhịp tim lại tăng lên.
Ba người dọc theo bậc thang tiếp tục lên trên, biết qua góc biến mất, Hứa Thất An mới như trút được gánh nặng.
“Tên kia đối với ta tựa như rất khinh thường, xen lẫn địch ý, là ca từ quá ngông cuồng?”
Ừm, về sau có vài thứ phải chú ý, không thể nói lung tung, hơn nữa ở trường hợp công chúng.
Ví dụ như: Ta muốn trời này không che được mắt của ta nữa, đất này không chôn được tâm của ta, muốn chư phật tan thành mây khói.
(Bài hát phim Ngộ Không truyện)
Lại ví dụ như: vì có hy sinh nhiều chí khí, dám dạy nhật nguyệt đổi trời mới.
...
Tầng bảy, được sư đệ bẩm báo Tống Khanh chờ ở đầu cầu thang, đợi ba người lấy trường bào màu chàm cầm đầu.
Chử Thái Vi cắn một cây kẹo đường mía, lưng tựa vách tường, không chút để ý đứng chờ ở một bên.
Ba người tới tầng bảy, Tống Khanh chắp tay: “Ngụy Công.”
Nam nhân trung niên thái dương hơi bạc khẽ gật đầu.
“Ngụy Công, lão sư uống nhiều rượu, đang ngủ trưa, còn phải xin ngài chờ đợi một lát.”
Thanh niên cau mày vẫn mặt không biểu cảm, thanh niên khí chất âm nhu thì cau mày.
Người trung niên nho nhã không quá để ý, cùng Tống Khanh vào phòng trà, thuận miệng nói: “Lúc lên lầu, ngẫu nhiên gặp một người trẻ tuổi thú vị. Tựa như không phải đệ tử Ti Thiên Giám.”
Chử Thái Vi vừa muốn nói chuyện, liền bị Tống Khanh lấy ánh mắt ngăn lại, cười nói: “Một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, nhưng rất thú vị.”
Đả Canh Nhân hung danh hiển hách, ở trong mắt văn võ bá quan tựa như hổ sói. Chỉnh người không cần lý do.
Tống Khanh không chắc Hứa Thất An có trong lúc vô ý chọc vị hoạn quan quyền bính ngập trời này không vui hay không.
“Thú vị?” Người trung niên nho nhã nụ cười ôn hòa: “Kiểu thú vị như thế nào.”
Tống Khanh do dự một phen, bình luận: “Một thiên tài, một thiên tài thuật luyện kim, nếu không phải hắn đi nhầm đường tu hành, nếu hắn bái vào Ti Thiên Giám, trên sách sử sẽ có tên của hắn.”
Hắn đã chưa nói gì trái lương tâm, đồng thời cũng để lộ ra ám chỉ Ti Thiên Giám coi trọng Hứa Thất An.
Thanh niên khí chất âm nhu cười lạnh một tiếng.
Người trung niên nho nhã tươi cười, khẽ gật đầu.
...
Hứa phủ, nội viện.
Thẩm thẩm mang theo mấy nha hoàn bà già cắt vải vóc; khâu; nhét bông, chuẩn bị làm quần áo mùa đông cho người nhà.
Thời tiết càng thêm rét lạnh, thẩm thẩm tính mua thêm quần áo mùa đông cho con cái, chồng.
Lục Nga hoàn thành một đường kim cuối cùng, hàm răng trắng nhỏ cắn đứt chỉ, hài lòng nhìn từng đóa hoa sen thêu tinh xảo, nghĩ tỷ muội Linh m mặc vào nhất định rất đẹp.
“Phu nhân, ngày hôm qua ta đi tìm đại lang, phát hiện hắn chưa có quần áo mùa đông, mặc vẫn là quần áo mùa thu.” Lục Nga nhỏ giọng.
Thẩm thẩm liếc đại nha hoàn bên cạnh, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn nói cái gì.”
Lục Nga cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng làm một bộ cho đại lang đi.”