Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 310: Bảy phong thư của Hứa Thất An (2)
Nói đến chỗ này, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới vị Á Thánh chỉ hươu bảo ngựa kia, thật sự là một nam nhân vĩ đại, bởi vì hắn vĩnh viễn đứng ở phía sau thê tử.
Tử Dương cư sĩ khẽ gật đầu, không hỏi lại.
Hứa Thất An ngược lại có một số việc muốn thỉnh giáo vị đại nho này, hắn nghĩ một, mở miệng nhắc tới một vấn đề:
"Lão sư, một thời gian trước bởi vì án tang bạc, ta cả đêm lật xem sách sử, phát hiện lúc trước một mạch chúng ta được Thủ phụ nâng cao lá cờ diệt phật, hô lên khẩu hiệu "Phật môn bất diệt, thiên hạ toàn phật".
"Tiếp đó, vị Thủ phụ kia tấn thăng Lập Mệnh cảnh. Đệ tử muốn hỏi, phật môn cho dù có chút tệ đoan, nhưng tóm lại là danh môn chính phái. Phật môn bất diệt, thiên hạ toàn phật.... Có phải quá mức cực đoan không?"
Hứa Thất An không biết phật môn thế giới này và phật môn kiếp trước có cái gì khác biệt, thế giới này không có Phật tổ, chỉ có một vị Phật Đà.
Nhưng mặc kệ như thế nào, phật môn đều không giống như là tà giáo.
"Việc này liên quan đến bí ẩn bị che giấu, ta cũng không biết." Tử Dương cư sĩ đáp.
Ngươi không biết, vậy sao ngươi biết nó liên quan đến bí ẩn? Hứa Thất An mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác muốn mắng.
Tử Dương cư sĩ "a" một tiếng: "Viện trưởng biết."
Vấn đề thứ hai của Hứa Thất An là, trong vực sâu Nam Cương vì sao lại có pho tượng thánh nhân Nho gia, nhưng cuối cùng hắn quyết định không hỏi nữa.
Thân ở kinh thành, Hứa Thất An không thể biết dưới vực sâu Nam Cương có pho tượng của thánh nhân Nho gia, cho dù là lý do "ta có một bằng hữu" cũng không được.
Chuyện này ngay cả nha môn Đả Canh Nhân cũng không có khả năng biết.
.....
Trở lại dịch trạm, Hứa Thất An tắm nước lạnh một phen, rồi sau đó trở về phòng ngồi xếp bằng thổ nạp, xem quan tưởng đồ.
Thanh Châu tiếp giáp với Vân Châu, từ điểm này xuất phát, nếu cưỡi ngựa di chuyển, ba tới năm ngày là có thể đến Vân Châu, cho dù suy xét đến việc thân thể Trương Tuần Phủ yếu đuối, trong vòng một tuần cũng có thể đến biên giới Thanh Châu.
"Vừa lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian này đánh sâu vào vào Luyện Thần Cảnh. Không phải là mười ngày không ngủ sao, lão tử năm đó lúc còn là người thường, đã từng tạo nên thành tựu chơi game 72 giờ liên tục...."
Ngày hôm sau, Bố Chính Sứ Dương Cung triệu tập thợ đá, ở trước mặt các quan viên Thanh Châu khắc xuống bốn câu thơ cảnh báo những người làm quan.
Từ Tri Phủ Thanh Châu, cho tới lại viên bình thường, mỗi ngày ra vào nha môn, đều sẽ nhìn thấy bốn câu thơ này.
"Trên này viết cái gì?"
"Nhĩ thực nhĩ lộc, dân chi dân cao. Hạ dân dịch ngược, thượng thiên nan khi."
"Thơ thật hay, lão tử không giỏi chữ nghĩa, chỉ có thể nói một câu: Con mẹ nó, viết thật hay. Là Bố Chính Sứ đại nhân của chúng ta viết đúng không, đại nhân thật sự là đại thanh quan."
"Không phải Bố Chính Sứ đại nhân, là một người tên Hứa Thất An nhân, ừm, bên cạnh còn có chữ nhỏ: thầy Dương Cung. Ồ ồ, là đệ tử của Bố Chính Sứ đại nhân chúng ta."
Bài thơ này là Hứa Thất An viết, đương nhiên tác giả là hắn, nhưng Tử Dương cư sĩ còn có thao tác nhỏ, hắn để người khắc 3 chữ nhỏ bên cạnh dòng tên to của Hứa Thất An: thầy Dương Cung.
Nếu ba vị đại nho thư viện Vân Lộc ở đây, sẽ vừa hộc máu vừa rít gào: Lão tặc vô liêm sỉ, chuyện này ngươi cũng làm được?
Không ít quan viên thanh liêm đều tán dương bài thơ này. Yên lặng nhớ kỹ tên tuổi của Hứa Thất An.
Đại danh của Hứa Thất An nhanh chóng truyền bá khắp quan trường Thanh Châu, sau đó rất nhiều học sinh, quan lại đột nhiên phát hiện, thì ra tác giả bài thơ khắc trên bia đá, vậy mà là đại tài tử viết ra mấy bài thơ được xưng là đỉnh cao hai trăm năm qua của văn đàn Đại Phụng.
Mà điều làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối là, hắn không phải người đọc sách, mà là một Đả Canh Nhân.
Nhưng mặc kệ là quan viên Thanh Châu hay là học sinh, đều là tâm phục khẩu phục với Hứa Thất An, ngưỡng mộ tài làm thơ của hắn, càng ngưỡng mộ khí phách mà hắn biểu hiện ra trong thơ.
Cô nương Giáo Phường Ti biết được tin tức này, liền cảm thấy vô cùng kích động và hưng phấn. Một đám hận không thể thắp hương bái Phật, cầu nguyện Hứa đại tài tử có thể sủng hạnh các nàng, cũng lưu lại một hai bài thơ.
Kêu các nàng làm gì các nàng cũng nguyện ý.
....
Bên ngoài thành Thanh Châu.
Tử Dương cư sĩ và các quan lớn Thanh Châu tự mình đưa tiễn đội ngũ Tuần Phủ ra khỏi thành.
"Lần này từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, xin thầy bảo trọng." Hứa Thất An lấy lễ đệ tử để cúi chào.
Tử Dương cư sĩ hơi hơi vuốt cằm, có chút thổn thức, vừa nhận một đệ tử, trong lòng còn chưa kịp quen thuộc, người đã muốn rời đi.
"Lần này đi Vân Châu, phá án cho tốt, lúc nào cũng nhớ kỹ, phải đền đáp triều đình, làm việc vì dân chúng thiên hạ." Dương Cung trầm giọng nói.
Vì dân chúng thiên hạ.... Hứa Thất An yên lặng lặp lại một câu từ đáy lòng.
.....
Mấy ngày sau, biên giới Thanh Châu, dịch trạm.
Hai giờ rạng sáng, chấm dứt phun nạp cùng và quan tưởng xong, Hứa Thất An đã bảy ngày không ngủ mang theo ngọn nến rời phòng.
Đêm đã khuya, bên trong dịch trạm im ắng, hắn theo hành lang đi tới cuối, lại dọc theo cầu thang xuống lầu.
Trong đại sảnh, một ngọn đèn lặng im thiêu đốt, dịch tốt nằm úp sấp ở trên bàn ngủ say, khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.
Dịch trạm nhà nước buôn bán hai mươi tư giờ trên bảy, có một số quan viên sẽ bởi vì công vụ khẩn cấp mà chạy suốt đêm, không biết khi nào sẽ tìm dịch trạm để ngủ.
Thùng thùng...
Hứa Thất An nhẹ nhàng gõ hai cái, phát ra thanh âm nặng nề.
Dịch tốt bừng tỉnh, vừa lau khóe miệng vừa đứng dậy, "Đại nhân, có gì dặn dò?"
"Cho ta mấy tờ giấy cùng với phong bì, bản quan muốn viết thư." Hứa Thất An đưa ra yêu cầu.
Dịch tốt lúc này lấy ra từ ngăn tủ một tờ giấy viết thư cùng phong bì, Hứa Thất An lắc đầu: "Không đủ."
"Ngài muốn bao nhiêu?"
"Bảy phong bì, giấy viết thư càng nhiều càng tốt."
Dịch tốt lần đầu tiên gặp người một hơi viết bảy phong thư, không nói gì, thuận theo yêu cầu lấy ra bảy cái phong bì và một xấp giấy viết thư.
Tiếp nhận phong bì cùng giấy viết thư, Hứa Thất An xoay người lên lầu, trở lại phòng.
Hắn đặt phong bì lên bàn, lấy ra từ tiểu kính Ngọc Thạch đóa hoa Hồng Liên, đặt năm cánh hoa ở trên năm phong thư, sau đó trải ra tờ giấy, áp lên chặn giấy, nghiền nát viết thư.
Lá thư đầu tiên.
"Hoài Khánh công chúa:
"Lúc viết phong thư này, ta đã đến biên giới Thanh Châu, sắp tiến vào Vân Châu. Lúc sắp rời kinh, vốn định cùng điện hạ thương nghị, nghe một chút cao kiến.
"Nhưng không biết ty chức đắc tội điện hạ chỗ nào, lại làm điện hạ nhẫn tâm đóng cửa không gặp.
Tử Dương cư sĩ khẽ gật đầu, không hỏi lại.
Hứa Thất An ngược lại có một số việc muốn thỉnh giáo vị đại nho này, hắn nghĩ một, mở miệng nhắc tới một vấn đề:
"Lão sư, một thời gian trước bởi vì án tang bạc, ta cả đêm lật xem sách sử, phát hiện lúc trước một mạch chúng ta được Thủ phụ nâng cao lá cờ diệt phật, hô lên khẩu hiệu "Phật môn bất diệt, thiên hạ toàn phật".
"Tiếp đó, vị Thủ phụ kia tấn thăng Lập Mệnh cảnh. Đệ tử muốn hỏi, phật môn cho dù có chút tệ đoan, nhưng tóm lại là danh môn chính phái. Phật môn bất diệt, thiên hạ toàn phật.... Có phải quá mức cực đoan không?"
Hứa Thất An không biết phật môn thế giới này và phật môn kiếp trước có cái gì khác biệt, thế giới này không có Phật tổ, chỉ có một vị Phật Đà.
Nhưng mặc kệ như thế nào, phật môn đều không giống như là tà giáo.
"Việc này liên quan đến bí ẩn bị che giấu, ta cũng không biết." Tử Dương cư sĩ đáp.
Ngươi không biết, vậy sao ngươi biết nó liên quan đến bí ẩn? Hứa Thất An mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác muốn mắng.
Tử Dương cư sĩ "a" một tiếng: "Viện trưởng biết."
Vấn đề thứ hai của Hứa Thất An là, trong vực sâu Nam Cương vì sao lại có pho tượng thánh nhân Nho gia, nhưng cuối cùng hắn quyết định không hỏi nữa.
Thân ở kinh thành, Hứa Thất An không thể biết dưới vực sâu Nam Cương có pho tượng của thánh nhân Nho gia, cho dù là lý do "ta có một bằng hữu" cũng không được.
Chuyện này ngay cả nha môn Đả Canh Nhân cũng không có khả năng biết.
.....
Trở lại dịch trạm, Hứa Thất An tắm nước lạnh một phen, rồi sau đó trở về phòng ngồi xếp bằng thổ nạp, xem quan tưởng đồ.
Thanh Châu tiếp giáp với Vân Châu, từ điểm này xuất phát, nếu cưỡi ngựa di chuyển, ba tới năm ngày là có thể đến Vân Châu, cho dù suy xét đến việc thân thể Trương Tuần Phủ yếu đuối, trong vòng một tuần cũng có thể đến biên giới Thanh Châu.
"Vừa lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian này đánh sâu vào vào Luyện Thần Cảnh. Không phải là mười ngày không ngủ sao, lão tử năm đó lúc còn là người thường, đã từng tạo nên thành tựu chơi game 72 giờ liên tục...."
Ngày hôm sau, Bố Chính Sứ Dương Cung triệu tập thợ đá, ở trước mặt các quan viên Thanh Châu khắc xuống bốn câu thơ cảnh báo những người làm quan.
Từ Tri Phủ Thanh Châu, cho tới lại viên bình thường, mỗi ngày ra vào nha môn, đều sẽ nhìn thấy bốn câu thơ này.
"Trên này viết cái gì?"
"Nhĩ thực nhĩ lộc, dân chi dân cao. Hạ dân dịch ngược, thượng thiên nan khi."
"Thơ thật hay, lão tử không giỏi chữ nghĩa, chỉ có thể nói một câu: Con mẹ nó, viết thật hay. Là Bố Chính Sứ đại nhân của chúng ta viết đúng không, đại nhân thật sự là đại thanh quan."
"Không phải Bố Chính Sứ đại nhân, là một người tên Hứa Thất An nhân, ừm, bên cạnh còn có chữ nhỏ: thầy Dương Cung. Ồ ồ, là đệ tử của Bố Chính Sứ đại nhân chúng ta."
Bài thơ này là Hứa Thất An viết, đương nhiên tác giả là hắn, nhưng Tử Dương cư sĩ còn có thao tác nhỏ, hắn để người khắc 3 chữ nhỏ bên cạnh dòng tên to của Hứa Thất An: thầy Dương Cung.
Nếu ba vị đại nho thư viện Vân Lộc ở đây, sẽ vừa hộc máu vừa rít gào: Lão tặc vô liêm sỉ, chuyện này ngươi cũng làm được?
Không ít quan viên thanh liêm đều tán dương bài thơ này. Yên lặng nhớ kỹ tên tuổi của Hứa Thất An.
Đại danh của Hứa Thất An nhanh chóng truyền bá khắp quan trường Thanh Châu, sau đó rất nhiều học sinh, quan lại đột nhiên phát hiện, thì ra tác giả bài thơ khắc trên bia đá, vậy mà là đại tài tử viết ra mấy bài thơ được xưng là đỉnh cao hai trăm năm qua của văn đàn Đại Phụng.
Mà điều làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối là, hắn không phải người đọc sách, mà là một Đả Canh Nhân.
Nhưng mặc kệ là quan viên Thanh Châu hay là học sinh, đều là tâm phục khẩu phục với Hứa Thất An, ngưỡng mộ tài làm thơ của hắn, càng ngưỡng mộ khí phách mà hắn biểu hiện ra trong thơ.
Cô nương Giáo Phường Ti biết được tin tức này, liền cảm thấy vô cùng kích động và hưng phấn. Một đám hận không thể thắp hương bái Phật, cầu nguyện Hứa đại tài tử có thể sủng hạnh các nàng, cũng lưu lại một hai bài thơ.
Kêu các nàng làm gì các nàng cũng nguyện ý.
....
Bên ngoài thành Thanh Châu.
Tử Dương cư sĩ và các quan lớn Thanh Châu tự mình đưa tiễn đội ngũ Tuần Phủ ra khỏi thành.
"Lần này từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, xin thầy bảo trọng." Hứa Thất An lấy lễ đệ tử để cúi chào.
Tử Dương cư sĩ hơi hơi vuốt cằm, có chút thổn thức, vừa nhận một đệ tử, trong lòng còn chưa kịp quen thuộc, người đã muốn rời đi.
"Lần này đi Vân Châu, phá án cho tốt, lúc nào cũng nhớ kỹ, phải đền đáp triều đình, làm việc vì dân chúng thiên hạ." Dương Cung trầm giọng nói.
Vì dân chúng thiên hạ.... Hứa Thất An yên lặng lặp lại một câu từ đáy lòng.
.....
Mấy ngày sau, biên giới Thanh Châu, dịch trạm.
Hai giờ rạng sáng, chấm dứt phun nạp cùng và quan tưởng xong, Hứa Thất An đã bảy ngày không ngủ mang theo ngọn nến rời phòng.
Đêm đã khuya, bên trong dịch trạm im ắng, hắn theo hành lang đi tới cuối, lại dọc theo cầu thang xuống lầu.
Trong đại sảnh, một ngọn đèn lặng im thiêu đốt, dịch tốt nằm úp sấp ở trên bàn ngủ say, khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.
Dịch trạm nhà nước buôn bán hai mươi tư giờ trên bảy, có một số quan viên sẽ bởi vì công vụ khẩn cấp mà chạy suốt đêm, không biết khi nào sẽ tìm dịch trạm để ngủ.
Thùng thùng...
Hứa Thất An nhẹ nhàng gõ hai cái, phát ra thanh âm nặng nề.
Dịch tốt bừng tỉnh, vừa lau khóe miệng vừa đứng dậy, "Đại nhân, có gì dặn dò?"
"Cho ta mấy tờ giấy cùng với phong bì, bản quan muốn viết thư." Hứa Thất An đưa ra yêu cầu.
Dịch tốt lúc này lấy ra từ ngăn tủ một tờ giấy viết thư cùng phong bì, Hứa Thất An lắc đầu: "Không đủ."
"Ngài muốn bao nhiêu?"
"Bảy phong bì, giấy viết thư càng nhiều càng tốt."
Dịch tốt lần đầu tiên gặp người một hơi viết bảy phong thư, không nói gì, thuận theo yêu cầu lấy ra bảy cái phong bì và một xấp giấy viết thư.
Tiếp nhận phong bì cùng giấy viết thư, Hứa Thất An xoay người lên lầu, trở lại phòng.
Hắn đặt phong bì lên bàn, lấy ra từ tiểu kính Ngọc Thạch đóa hoa Hồng Liên, đặt năm cánh hoa ở trên năm phong thư, sau đó trải ra tờ giấy, áp lên chặn giấy, nghiền nát viết thư.
Lá thư đầu tiên.
"Hoài Khánh công chúa:
"Lúc viết phong thư này, ta đã đến biên giới Thanh Châu, sắp tiến vào Vân Châu. Lúc sắp rời kinh, vốn định cùng điện hạ thương nghị, nghe một chút cao kiến.
"Nhưng không biết ty chức đắc tội điện hạ chỗ nào, lại làm điện hạ nhẫn tâm đóng cửa không gặp.