Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 253: Nhật ký đã lâu (1)
Lý Ngọc Xuân vừa nghe liền mất hứng, trầm giọng nói: "Ai nói không làm được, ngươi nhìn rồi học cho kỹ. Bản quan dạy ngươi cách sắp xếp thu dọn phòng ở."
Nữ nhân: "???"
Sau cánh cửa sổ, ba người Hứa Thất An trợn mắt há hốc mồm.
Rón ra rón rén rời khỏi, Hứa Thất An vô cùng đau đớn: "Đầu nhi chưa kết hôn sao?"
"Kết hôn rồi."
"Vậy sao cảm giác giống như trai tân vậy?" Hứa Thất An hỏi.
"Có thể là do lần đầu tiên đến vào Giáo Phường Ti." Tống Đình Phong có chút khó lòng tin được. Tuy nhiên công tác dưới quyền Lý Ngọc Xuân rất nhiều năm, nhưng sinh hoạt cá nhân thì cũng không biết nhiều.
Hứa Thất An nghĩ ngợi, nói: "Chúng ta trở về phòng, náo loạn động tĩnh lớn một chút."
"Ý kiến hay." Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Vì thế, đêm nay âm thanh cái giường rung động ở tiểu các Ảnh Mai phá lệ kịch liệt.
Ngày kế, buổi sáng.
Mấy người Hứa Thất An đều có chút uể oải, thư giãn gân cốt, đều tự ở trong phòng ăn cơm sáng, sau đó tốp năm tốp ba tập hợp ngoài sân.
Khương Luật Trung đêm qua ngủ cùng một hoa khôi đẫ,y đà, sáng nay hận không thể đối xử với Hứa Thất An như con trai ruột. Phải biết rằng, lúc chầu chay, hoa khôi bình thường đều chướng mắt vũ phu, mà Khương Luật Trung là Kim la nha môn Đả Canh Nhân, sao có khả năng cùng dự chầu chay với một đám thương nhân.
Mặt khác, Giáo Phường Ti là địa bàn Lễ bộ, Đả Canh Nhân và văn quan không muốn đối đầu, sẽ không thật sự dùng sức mạnh để ngủ với hoa khôi. Cho nên, càng là cao tầng Đả Canh Nhân, ngược lại càng không thích đến Giáo Phường Ti. Đều là lêu lổng ở thanh lâu khác.
"Khó trách bên ngoài đều lan truyền ngươi là sát thủ hoa khôi." Khương Luật Trung vỗ bả vai Hứa Thất An, mặt mày hồng hào cười.
Sát thủ hoa khôi? Ta được gọi bằng xưng hô kỳ quái như vậy từ bao giờ. Hứa Thất An mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
"Điển cố cửu nữ tranh nam, đã được truyền khắp kinh thành." Khương Luật Trung mở miệng.
Lão tử là bị hại.... Nhưng mà, sát thủ hoa khôi thì sát thủ hoa khôi đi, dù sao cũng dễ nghe hơn Hứa quịt tiền..... Hứa Thất An nhớ lại đêm đó khi bắt hồ yêu, chín vị hoa khôi bái phỏng.
Lúc này, Lý Ngọc Xuân đi ra, tinh khí thần đều rất no đủ.
"Đầu nhi, tối hôm qua ngủ thế nào?" Tống Đình Phong bước tới.
Lý Ngọc Xuân hơi vuốt cằm: "Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút ầm ĩ."
Hứa Thất An chửi thầm trong lòng, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói: Chỉ là bốn cái chân giường sắp xếp hơi lệch.
Lúc Phù Hương tỉnh dậy, nam nhân thối không biết thương hoa tiếc ngọc kia đã rời khỏi, nàng ôm chăn đứng dậy, ngáp một cái, để nha hoàn hầu hạ tắm rửa.
"Minh Nghiễn nương tử vừa phái người truyền lời, nói giờ ngọ mời nương tử đi Thanh Trì viện uống rượu." Nha hoàn nói.
Không chuyện gì mà ra vẻ ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.... Phù Hương nghĩ thầm, thản nhiên nói: "Đã biết rồi."
Lau khô thân thể mềm mại trắng nõn, thay một bộ váy dài trắng nhạt, khoác áo da cừu, ngồi ở phòng ngủ ấm áp dễ chịu đọc sách, chờ đến giờ ngọ.
.....
Thanh Trì viện, hoa khôi Minh Nghiễn mở yến hội tại đại sảnh, mời sáu bảy vị hoa khôi tới, Phù Hương cũng ở trong đó.
Hoa xuân khoe sắc thắm, mỗi người mỗi vẻ.
Khuôn mặt xinh đẹp chưa chắc có thể làm hoa khôi, nhưng xinh đẹp lại có tài hoa, thì nhất định có thể làm hoa khôi.
"Nghe nói Hứa công tử viết một bài thơ trong hoàng thành, lên án mạnh mẽ Hình bộ Tôn Thượng Thư, các tỷ muội có nghe nói việc này không?" Phù Hương uống rượu, kể ra chuyện lý thú nghe được từ buổi tiệc đêm qua.
"Hứa công tử lại làm thơ?" Vài vị hoa khôi lập tức nổi lên hứng thú.
Đêm qua trong buổi tiệc, hoa khôi Tiểu Nhã cũng có nghe nói, ánh mắt kính nể, miệng cười tủm tỉm lộ vẻ mê trai:
"Hứa công tử chẳng những tài hoa xuất chúng, gan còn rất lớn, ở giữa hoàng thành mắng chửi Hình bộ Thượng Thư, làm hắn mất hết thể diện."
"Đâu chỉ là mất hết thể diện, bài thơ này vừa ra, thanh danh Tôn Thượng Thư chỉ sợ sẽ...."
Đề tài đến đây là dừng, quốc gia cho phép nhân dân nghị luận về đại thần, nhưng không được khinh nhờn. Mà mọi người đều chỉ là giả vờ thân thiết với nhau, không thể không đề phòng.
Vì thế đề tài liền chuyển tới trên người Hứa Thất An, hoa khôi ở đây phần lớn đều là tham tài thơ ca của Hứa Thất An, về phần bản thân hắn thế nào, trừ Phù Hương ra, không có người nào biết.
"Phù Hương tỷ tỷ, vậy Hứa công tử.... Buổi tối biểu hiện như thế nào?"
Các hoa khôi đều cười rộ lên.
Phù Hương nhíu mày, nàng không thể nói "Nam nhân thối kia là cầm thú chứ không phải người" được.
Thực sự nói ra, đám đàn bà lẳng lơ này tối nay sẽ truyền đi khắp nơi, đến lúc đó, người khác sẽ cười nàng thô tục, tổn hại thanh danh.
Trầm tư một lát, Phù Hương giật mình, dùng chiếc đũa gắp lên một lá rau ở trên đĩa, lại từ trong cá dấm chua lấy ra bảy cây xương, đặt ở trên lá rau.
Làm xong tất cả, Phù Hương thản nhiên cười.
.....
"Ngày 29 tháng 12, đã hồi lâu không ghi nhật kí, nhật kí trước kia ta đã thiêu hủy, Hứa mỗ thực không phải người đứng đắn. Ừm, nay Thiên Nguyên cảnh ta đã tôn xưng bệ hạ, không thể lưu lại từ ngữ đại bất kính, tuy nhiên ta viết xong vài ngày sẽ đốt.
"Bệ hạ miễn tử tội cho ta, nghe nói Lễ bộ Thượng Thư sợ tội tự sát ở nhà lao Hình bộ.... Đó là kết cục mọi người đều muốn thấy, nhưng Vương thủ phụ coi như phúc hậu, thay hắn tranh thủ cho cả nhà lưu đày, không đến mức bị chém đầu cả nhà, cũng không bị chém đầu ba họ. Ta hỏi Ngụy Uyên vì sao không bỏ đá xuống giếng, Ngụy Uyên nói quân tử thì không làm người khác tuyệt hậu.
"Ngươi cũng không còn chỗ đó mà vẫn muốn làm quân tử, ha ha, tính tình Ngụy Uyên không tệ."
"Ngày 30 tháng 12, hôm nay đi thư viện thăm Nhị lang, Nhị lang nói với ta rất nhiều điều, ta chắt lọc ra nội dung trung tâm: đám thầy khốn kiếp này, hôm nay kiểm tra sách luận, ngày mai kiểm tra thi từ, ngày kia kiểm tra tứ thư, con mẹ nó kiểm tra cái quái gì mà nhiều vậy?
"Xem ra áp lực việc học quả thật rất lớn, ngay cả Nhị lang cũng có chút chịu không nổi. Ta thấy hắn không khác ta hồi thi học kì những năm cấp ba bao nhiêu.... Nghĩ tới liền run sợ, thậm chí trở thành bóng ma tâm lý. Mỗi ngày đều kiểm tra, con mẹ nó kiểm tra cái quái gì mà nhiều vậy."
"Ngày 31 tháng 12, cảm giác Phù Hương ngày càng dịu dàng săn sóc ta, đây chính là lâu ngày sinh tình trong truyền thuyết sao? Không lý nào, ta phải mặc kệ nàng vài ngày, ngày mai đổi một hoa khôi khác."
"Ngày 1 tháng 1, cô nương Minh Nghiễn thật giỏi, thân luyện múa nên rất mềm dẻo, đủ các loại tư thế, chỉ có kiểu ngươi không tưởng tượng được, không có kiểu nàng không làm được. Có chút mê luyến rồi.
Nàng cũng thực hài lòng với ta, bởi vì nàng nói: sau khi hầu hạ Hứa đại nhân, ta mới biết được lúc nằm đầu gối có thể đụng tới bả vai."
Nữ nhân: "???"
Sau cánh cửa sổ, ba người Hứa Thất An trợn mắt há hốc mồm.
Rón ra rón rén rời khỏi, Hứa Thất An vô cùng đau đớn: "Đầu nhi chưa kết hôn sao?"
"Kết hôn rồi."
"Vậy sao cảm giác giống như trai tân vậy?" Hứa Thất An hỏi.
"Có thể là do lần đầu tiên đến vào Giáo Phường Ti." Tống Đình Phong có chút khó lòng tin được. Tuy nhiên công tác dưới quyền Lý Ngọc Xuân rất nhiều năm, nhưng sinh hoạt cá nhân thì cũng không biết nhiều.
Hứa Thất An nghĩ ngợi, nói: "Chúng ta trở về phòng, náo loạn động tĩnh lớn một chút."
"Ý kiến hay." Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Vì thế, đêm nay âm thanh cái giường rung động ở tiểu các Ảnh Mai phá lệ kịch liệt.
Ngày kế, buổi sáng.
Mấy người Hứa Thất An đều có chút uể oải, thư giãn gân cốt, đều tự ở trong phòng ăn cơm sáng, sau đó tốp năm tốp ba tập hợp ngoài sân.
Khương Luật Trung đêm qua ngủ cùng một hoa khôi đẫ,y đà, sáng nay hận không thể đối xử với Hứa Thất An như con trai ruột. Phải biết rằng, lúc chầu chay, hoa khôi bình thường đều chướng mắt vũ phu, mà Khương Luật Trung là Kim la nha môn Đả Canh Nhân, sao có khả năng cùng dự chầu chay với một đám thương nhân.
Mặt khác, Giáo Phường Ti là địa bàn Lễ bộ, Đả Canh Nhân và văn quan không muốn đối đầu, sẽ không thật sự dùng sức mạnh để ngủ với hoa khôi. Cho nên, càng là cao tầng Đả Canh Nhân, ngược lại càng không thích đến Giáo Phường Ti. Đều là lêu lổng ở thanh lâu khác.
"Khó trách bên ngoài đều lan truyền ngươi là sát thủ hoa khôi." Khương Luật Trung vỗ bả vai Hứa Thất An, mặt mày hồng hào cười.
Sát thủ hoa khôi? Ta được gọi bằng xưng hô kỳ quái như vậy từ bao giờ. Hứa Thất An mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
"Điển cố cửu nữ tranh nam, đã được truyền khắp kinh thành." Khương Luật Trung mở miệng.
Lão tử là bị hại.... Nhưng mà, sát thủ hoa khôi thì sát thủ hoa khôi đi, dù sao cũng dễ nghe hơn Hứa quịt tiền..... Hứa Thất An nhớ lại đêm đó khi bắt hồ yêu, chín vị hoa khôi bái phỏng.
Lúc này, Lý Ngọc Xuân đi ra, tinh khí thần đều rất no đủ.
"Đầu nhi, tối hôm qua ngủ thế nào?" Tống Đình Phong bước tới.
Lý Ngọc Xuân hơi vuốt cằm: "Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút ầm ĩ."
Hứa Thất An chửi thầm trong lòng, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói: Chỉ là bốn cái chân giường sắp xếp hơi lệch.
Lúc Phù Hương tỉnh dậy, nam nhân thối không biết thương hoa tiếc ngọc kia đã rời khỏi, nàng ôm chăn đứng dậy, ngáp một cái, để nha hoàn hầu hạ tắm rửa.
"Minh Nghiễn nương tử vừa phái người truyền lời, nói giờ ngọ mời nương tử đi Thanh Trì viện uống rượu." Nha hoàn nói.
Không chuyện gì mà ra vẻ ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.... Phù Hương nghĩ thầm, thản nhiên nói: "Đã biết rồi."
Lau khô thân thể mềm mại trắng nõn, thay một bộ váy dài trắng nhạt, khoác áo da cừu, ngồi ở phòng ngủ ấm áp dễ chịu đọc sách, chờ đến giờ ngọ.
.....
Thanh Trì viện, hoa khôi Minh Nghiễn mở yến hội tại đại sảnh, mời sáu bảy vị hoa khôi tới, Phù Hương cũng ở trong đó.
Hoa xuân khoe sắc thắm, mỗi người mỗi vẻ.
Khuôn mặt xinh đẹp chưa chắc có thể làm hoa khôi, nhưng xinh đẹp lại có tài hoa, thì nhất định có thể làm hoa khôi.
"Nghe nói Hứa công tử viết một bài thơ trong hoàng thành, lên án mạnh mẽ Hình bộ Tôn Thượng Thư, các tỷ muội có nghe nói việc này không?" Phù Hương uống rượu, kể ra chuyện lý thú nghe được từ buổi tiệc đêm qua.
"Hứa công tử lại làm thơ?" Vài vị hoa khôi lập tức nổi lên hứng thú.
Đêm qua trong buổi tiệc, hoa khôi Tiểu Nhã cũng có nghe nói, ánh mắt kính nể, miệng cười tủm tỉm lộ vẻ mê trai:
"Hứa công tử chẳng những tài hoa xuất chúng, gan còn rất lớn, ở giữa hoàng thành mắng chửi Hình bộ Thượng Thư, làm hắn mất hết thể diện."
"Đâu chỉ là mất hết thể diện, bài thơ này vừa ra, thanh danh Tôn Thượng Thư chỉ sợ sẽ...."
Đề tài đến đây là dừng, quốc gia cho phép nhân dân nghị luận về đại thần, nhưng không được khinh nhờn. Mà mọi người đều chỉ là giả vờ thân thiết với nhau, không thể không đề phòng.
Vì thế đề tài liền chuyển tới trên người Hứa Thất An, hoa khôi ở đây phần lớn đều là tham tài thơ ca của Hứa Thất An, về phần bản thân hắn thế nào, trừ Phù Hương ra, không có người nào biết.
"Phù Hương tỷ tỷ, vậy Hứa công tử.... Buổi tối biểu hiện như thế nào?"
Các hoa khôi đều cười rộ lên.
Phù Hương nhíu mày, nàng không thể nói "Nam nhân thối kia là cầm thú chứ không phải người" được.
Thực sự nói ra, đám đàn bà lẳng lơ này tối nay sẽ truyền đi khắp nơi, đến lúc đó, người khác sẽ cười nàng thô tục, tổn hại thanh danh.
Trầm tư một lát, Phù Hương giật mình, dùng chiếc đũa gắp lên một lá rau ở trên đĩa, lại từ trong cá dấm chua lấy ra bảy cây xương, đặt ở trên lá rau.
Làm xong tất cả, Phù Hương thản nhiên cười.
.....
"Ngày 29 tháng 12, đã hồi lâu không ghi nhật kí, nhật kí trước kia ta đã thiêu hủy, Hứa mỗ thực không phải người đứng đắn. Ừm, nay Thiên Nguyên cảnh ta đã tôn xưng bệ hạ, không thể lưu lại từ ngữ đại bất kính, tuy nhiên ta viết xong vài ngày sẽ đốt.
"Bệ hạ miễn tử tội cho ta, nghe nói Lễ bộ Thượng Thư sợ tội tự sát ở nhà lao Hình bộ.... Đó là kết cục mọi người đều muốn thấy, nhưng Vương thủ phụ coi như phúc hậu, thay hắn tranh thủ cho cả nhà lưu đày, không đến mức bị chém đầu cả nhà, cũng không bị chém đầu ba họ. Ta hỏi Ngụy Uyên vì sao không bỏ đá xuống giếng, Ngụy Uyên nói quân tử thì không làm người khác tuyệt hậu.
"Ngươi cũng không còn chỗ đó mà vẫn muốn làm quân tử, ha ha, tính tình Ngụy Uyên không tệ."
"Ngày 30 tháng 12, hôm nay đi thư viện thăm Nhị lang, Nhị lang nói với ta rất nhiều điều, ta chắt lọc ra nội dung trung tâm: đám thầy khốn kiếp này, hôm nay kiểm tra sách luận, ngày mai kiểm tra thi từ, ngày kia kiểm tra tứ thư, con mẹ nó kiểm tra cái quái gì mà nhiều vậy?
"Xem ra áp lực việc học quả thật rất lớn, ngay cả Nhị lang cũng có chút chịu không nổi. Ta thấy hắn không khác ta hồi thi học kì những năm cấp ba bao nhiêu.... Nghĩ tới liền run sợ, thậm chí trở thành bóng ma tâm lý. Mỗi ngày đều kiểm tra, con mẹ nó kiểm tra cái quái gì mà nhiều vậy."
"Ngày 31 tháng 12, cảm giác Phù Hương ngày càng dịu dàng săn sóc ta, đây chính là lâu ngày sinh tình trong truyền thuyết sao? Không lý nào, ta phải mặc kệ nàng vài ngày, ngày mai đổi một hoa khôi khác."
"Ngày 1 tháng 1, cô nương Minh Nghiễn thật giỏi, thân luyện múa nên rất mềm dẻo, đủ các loại tư thế, chỉ có kiểu ngươi không tưởng tượng được, không có kiểu nàng không làm được. Có chút mê luyến rồi.
Nàng cũng thực hài lòng với ta, bởi vì nàng nói: sau khi hầu hạ Hứa đại nhân, ta mới biết được lúc nằm đầu gối có thể đụng tới bả vai."