Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 250: Tặng thơ (2)
Lời nói cuồng vọng như thế, Dương sư huynh khẳng định sẽ thích, nhưng nói lung tung khắp nơi..... Hắn chắc chắn bị đánh.... Bị đánh là tốt, sớm đã ghét cái điệu bộ phô trương của hắn.... Tống Khanh vui vẻ gật đầu: "Nhất định sẽ nói lại."
Lúc này, một hoạn quan dẫn một binh lính mặc giáp đi ra, nhìn quanh cửa thành, cất cao giọng nói:
"Đả Canh Nhân ở đâu?"
Khương Luật Trung chắp tay: "Ở đây!"
Đợi mọi người lấy ra yêu bài cùng kim bài, chứng minh thân phận, hoạn quan vuốt cằm nói: "Theo chúng ta vào cung, bệ hạ triệu kiến."
Dương Nghiễn lúc này xốc lên màn xe, vác Chu Xích Hùng trên vai.
"Đây là người phương nào?" Trên đường vào cung, hoạn quan lộ vẻ mặt tò mò hỏi.
"Tội phạm truy nã, Chu Xích Hùng." Hứa Thất An trả lời.
"Sao lại bịt đầu bằng bao tải? Để chúng ta nhìn xem." Hoạn quan tựa như cảm thấy hứng thú, nhích lại gần.
Khương Luật Trung ngăn cản, lắc đầu nói: "Trước khi gặp bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp xúc phạm nhân."
Hoạn quan nhíu mày, nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Trước khi gặp bệ hạ cần nghiệm chứng thân phận, chúng ta làm sao biết được người này có phải kẻ bụng dạ khó lường, ngụy trang thành Chu Xích Hùng, trà trộn vào cung mưu toan ám sát bệ hạ không?”
"Đương nhiên, chúng ta không phải nói ngươi cũng là đồng phạm, nhưng kẻ trí nghĩ nghìn điều, dễ dàng bỏ sót một vài điều."
Khương Luật Trung vẫn lắc đầu.
"Các vị có ý gì?" Hoạn quan ngừng lại, híp mắt, nhìn kỹ mọi người: "Chúng ta hiện tại hoài nghi thân phận người này, muốn kiểm tra."
Người binh lính mặc giáp ngừng lại, nghiêm nghị nhìn chằm chằm đám người Khương Luật Trung.
Lời này có lý có cứ, không sai ở đâu, chỉ là đề xuất vào lúc này, lập tức làm mọi chuyện trở nên mẫn cảm.
Hứa Thất An biết rất nhiều thủ đoạn có thể làm cho người ta không một dấu hiệu tử vong, tin rằng hai vị Kim la biết càng nhiều hơn, mà bọn họ là vũ phu, quá nửa là không đủ năng lực ngăn cản, vũ phu am hiểu bùng nổ bạo lực.
Nếu Chu Xích Hùng chết, chết không đối chứng, tội này do ai chịu? Khẳng định sẽ không phải công công trước mắt.
Bởi vì thân phận phạm nhân của hắn nên đây là các bước thẩm tra bình thường.
Công công này có phe phái.... Quá nửa là thuộc đảng phái Lễ bộ Thượng Thư.... Quả nhiên, nếu mình đi một mình, không mang theo hai vị Kim la, đại nho Trương Thận, huynh muội Ti Thiên Giám.... Thực có khả năng đã trượt chân trước thắng lợi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: "Công công, gặp được bệ hạ, ta sẽ nói: công công có ý đồ giết Chu Xích Hùng diệt khẩu."
"Cẩu nô tài!" Công công giận tím mặt, "Ngươi dám nói xấu chúng ta, người đâu mau tới, bắt lại hắn."
"Công công..." Hứa Thất An cao giọng nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ, nếu thật sự nổi xung đột ở đây, bệ hạ không phải kẻ ngốc, triều đình cũng không ai ngốc, hậu quả ngươi đã tính kỹ chưa?"
Hoạn quan cười lạnh nói: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa, còn ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Hứa Thất An một tay đè đao, bước tới thấp giọng nói bên tai hoạn quan: "Đừng đùa giỡn với kẻ đang mang án tử trên người như ta, không có lời, công công làm việc cho người khác, tận tâm là được. Ngươi cũng không phải thành viên trung tâm của Vương đảng, đừng tự lầm."
Hoạn quan tuổi chừng hơn ba mươi này biến ảo sắc mặt mấy lần, cuối cùng dùng giọng the thé nói: "Chúng ta không chấp nhặt với ngươi."
.....
Đi tới bên ngoài Kim Loan điện, hoạn quan tiến vào bẩm báo, Nguyên Cảnh Đế gọi đám người Hứa Thất An tiến đến.
Bước qua cánh cửa cao tới khoa trương, Hứa Thất An tới chủ điện hoàng cung, lại gặp được người ngồi trên ngôi vị quyền lực nhất của Đại Phụng.
Một người trung niên mặc đạo bào, dáng vẻ uy nghiêm.
Các đại thần triều đình hơi quay người, nhìn về phía cửa lớn Kim Loan điện, nhìn đám người Hứa Thất An tiến vào.
Vẫn có chút khẩn trương.... Đây là vũ đài quyền lực cao nhất Đại Phụng.... Hứa Thất An thờ ra một hơi dài, đè xuống tâm tình thấp thỏm.
Ánh mắt Ngụy Uyên ôn hòa nhìn tới mặt Hứa Thất An, hơi vuốt cằm.
Hứa Thất An không sợ hãi, tiếp nhận từ trong tay Khương Kim la Chu Bách hộ, mở ra bao tải, kéo hắn ra, để hắn lộ mặt dù vẫn đang hôn mê:
"Bệ hạ, đây chính là trọng phạm triều đình truy nã, từng làm Kim Ngô vệ bách hộ, Chu Xích Hùng."
Thanh âm nghị luận ồn ào vang lên.
Sắc mặt Lễ bộ Thượng Thư chậm rãi biến thành tái nhợt.
Hứa Thất An đặt ngón tay điểm lên vị trí mấy đại huyệt của Chu Xích Hùng, "Ừm ~" Chu Bách hộ thống khổ rên rỉ, chậm rãi mở to mắt.
Sau đó hắn sững sờ.
Phía trước là hoàng đế Nguyên Cảnh Đế, hai bên là đại thần triều đình, tấm biển khí phái trên đỉnh đầu ghi rõ "Kim Loan điện", ánh sáng dưới chân sáng bóng bằng thủy tinh.
Chẳng lẽ do phương thức mở mắt sai lầm.... Chu Bách hộ một lần nữa nhắm mắt.
"Bốp!" Hứa Thất An cho hắn một cái tát, cười lạnh nói: "Tử tặc, áo gấm về nhà rồi."
Chu Xích Hùng đã bị trói chặt tay chân, không thể tự đứng dậy được, hắn co người cúi đầu, run rẩy khóc kêu: "Thần tội đáng muôn chết, thần tội đáng muôn chết."
Sau khi sơn trại Vân Châu bị công phá, Chu Xích Hùng đã bị cho uống thuốc mê, đặt lên Hỏa Vũ thú đưa tới kinh thành, dọc đường hắn đều hôn mê. Trên đường trừ vài lần cho uống nước, còn lại không có đồ ăn.
Thật vất vả đến kinh thành, Hứa Thất An cảm thấy trạng thái của hắn không tệ, nên tiếp tục hạ thuốc mê.
Nguyên Cảnh Đế để lộ bộ mặt nghiêm túc, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Chu Xích Hùng, là ai sai bảo ngươi cấu kết Yêu tộc, âm thầm vận chuyển hỏa dược?"
Chu Xích Hùng nằm úp ở trên đất, liên tiếp nói: "Vi thần đáng chết...."
Nguyên Cảnh Đế không nhìn con kiến này nữa, mà nhìn chằm chằm Trương Thận ở bên cạnh Hứa Thất An, ôn hòa nói: "Trương tiên sinh, làm phiền rồi."
Trương Thận hừ lạnh một tiếng, cũng không lập tức đáp lại Hoàng đế, bước ra ngoài, hai tay chắp lại, cúi người chào hỏi: "Nhà nước gặp chuyện, thất phu đều có nghĩa vụ giúp đỡ."
Một cơn gió nhẹ vô hình thổi ngang toàn bộ Kim Loan điện, trong phút chốc, trong đầu mọi người đều bị "Thành thực" chiếm cứ.
"Là ai sai ngươi cấu kết Yêu tộc, âm thầm vận chuyển hỏa dược?"
"Là, là... Lễ bộ Thượng Thư Lý Ngọc Lang." Chu Xích Hùng khóc rống lên.
Trong nháy mắt, giữa Kim Loan điện, vẻ mặt các đại thần đều biến thành kinh ngạc, xôn xao không ngừng.
Một vị Cấp sự trung đứng ra nói chuyện: "Bệ hạ, việc này quá hoang đường, Chu Xích Hùng đang đặt điều vu khống...."
Tống Khanh lạnh lùng ngắt lời: "Chu bách hộ nói không sai."
Trử Thải Vi thừa cơ mở miệng: "Hắn nói thật."
Vọng Khí Thuật không thể dùng với đại thần trên tứ phẩm, nhưng Chu Xích Hùng thì có thể.
Sắc mặt Lễ bộ Thượng Thư tái nhợt như tờ giấy trắng.
Không thể biện minh được, từ lúc Chu Xích Hùng bị bắt, hắn đã thua. Trừ phi biết trước việc này, nửa đường chặn giết.
Lúc này, một hoạn quan dẫn một binh lính mặc giáp đi ra, nhìn quanh cửa thành, cất cao giọng nói:
"Đả Canh Nhân ở đâu?"
Khương Luật Trung chắp tay: "Ở đây!"
Đợi mọi người lấy ra yêu bài cùng kim bài, chứng minh thân phận, hoạn quan vuốt cằm nói: "Theo chúng ta vào cung, bệ hạ triệu kiến."
Dương Nghiễn lúc này xốc lên màn xe, vác Chu Xích Hùng trên vai.
"Đây là người phương nào?" Trên đường vào cung, hoạn quan lộ vẻ mặt tò mò hỏi.
"Tội phạm truy nã, Chu Xích Hùng." Hứa Thất An trả lời.
"Sao lại bịt đầu bằng bao tải? Để chúng ta nhìn xem." Hoạn quan tựa như cảm thấy hứng thú, nhích lại gần.
Khương Luật Trung ngăn cản, lắc đầu nói: "Trước khi gặp bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp xúc phạm nhân."
Hoạn quan nhíu mày, nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Trước khi gặp bệ hạ cần nghiệm chứng thân phận, chúng ta làm sao biết được người này có phải kẻ bụng dạ khó lường, ngụy trang thành Chu Xích Hùng, trà trộn vào cung mưu toan ám sát bệ hạ không?”
"Đương nhiên, chúng ta không phải nói ngươi cũng là đồng phạm, nhưng kẻ trí nghĩ nghìn điều, dễ dàng bỏ sót một vài điều."
Khương Luật Trung vẫn lắc đầu.
"Các vị có ý gì?" Hoạn quan ngừng lại, híp mắt, nhìn kỹ mọi người: "Chúng ta hiện tại hoài nghi thân phận người này, muốn kiểm tra."
Người binh lính mặc giáp ngừng lại, nghiêm nghị nhìn chằm chằm đám người Khương Luật Trung.
Lời này có lý có cứ, không sai ở đâu, chỉ là đề xuất vào lúc này, lập tức làm mọi chuyện trở nên mẫn cảm.
Hứa Thất An biết rất nhiều thủ đoạn có thể làm cho người ta không một dấu hiệu tử vong, tin rằng hai vị Kim la biết càng nhiều hơn, mà bọn họ là vũ phu, quá nửa là không đủ năng lực ngăn cản, vũ phu am hiểu bùng nổ bạo lực.
Nếu Chu Xích Hùng chết, chết không đối chứng, tội này do ai chịu? Khẳng định sẽ không phải công công trước mắt.
Bởi vì thân phận phạm nhân của hắn nên đây là các bước thẩm tra bình thường.
Công công này có phe phái.... Quá nửa là thuộc đảng phái Lễ bộ Thượng Thư.... Quả nhiên, nếu mình đi một mình, không mang theo hai vị Kim la, đại nho Trương Thận, huynh muội Ti Thiên Giám.... Thực có khả năng đã trượt chân trước thắng lợi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: "Công công, gặp được bệ hạ, ta sẽ nói: công công có ý đồ giết Chu Xích Hùng diệt khẩu."
"Cẩu nô tài!" Công công giận tím mặt, "Ngươi dám nói xấu chúng ta, người đâu mau tới, bắt lại hắn."
"Công công..." Hứa Thất An cao giọng nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ, nếu thật sự nổi xung đột ở đây, bệ hạ không phải kẻ ngốc, triều đình cũng không ai ngốc, hậu quả ngươi đã tính kỹ chưa?"
Hoạn quan cười lạnh nói: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa, còn ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Hứa Thất An một tay đè đao, bước tới thấp giọng nói bên tai hoạn quan: "Đừng đùa giỡn với kẻ đang mang án tử trên người như ta, không có lời, công công làm việc cho người khác, tận tâm là được. Ngươi cũng không phải thành viên trung tâm của Vương đảng, đừng tự lầm."
Hoạn quan tuổi chừng hơn ba mươi này biến ảo sắc mặt mấy lần, cuối cùng dùng giọng the thé nói: "Chúng ta không chấp nhặt với ngươi."
.....
Đi tới bên ngoài Kim Loan điện, hoạn quan tiến vào bẩm báo, Nguyên Cảnh Đế gọi đám người Hứa Thất An tiến đến.
Bước qua cánh cửa cao tới khoa trương, Hứa Thất An tới chủ điện hoàng cung, lại gặp được người ngồi trên ngôi vị quyền lực nhất của Đại Phụng.
Một người trung niên mặc đạo bào, dáng vẻ uy nghiêm.
Các đại thần triều đình hơi quay người, nhìn về phía cửa lớn Kim Loan điện, nhìn đám người Hứa Thất An tiến vào.
Vẫn có chút khẩn trương.... Đây là vũ đài quyền lực cao nhất Đại Phụng.... Hứa Thất An thờ ra một hơi dài, đè xuống tâm tình thấp thỏm.
Ánh mắt Ngụy Uyên ôn hòa nhìn tới mặt Hứa Thất An, hơi vuốt cằm.
Hứa Thất An không sợ hãi, tiếp nhận từ trong tay Khương Kim la Chu Bách hộ, mở ra bao tải, kéo hắn ra, để hắn lộ mặt dù vẫn đang hôn mê:
"Bệ hạ, đây chính là trọng phạm triều đình truy nã, từng làm Kim Ngô vệ bách hộ, Chu Xích Hùng."
Thanh âm nghị luận ồn ào vang lên.
Sắc mặt Lễ bộ Thượng Thư chậm rãi biến thành tái nhợt.
Hứa Thất An đặt ngón tay điểm lên vị trí mấy đại huyệt của Chu Xích Hùng, "Ừm ~" Chu Bách hộ thống khổ rên rỉ, chậm rãi mở to mắt.
Sau đó hắn sững sờ.
Phía trước là hoàng đế Nguyên Cảnh Đế, hai bên là đại thần triều đình, tấm biển khí phái trên đỉnh đầu ghi rõ "Kim Loan điện", ánh sáng dưới chân sáng bóng bằng thủy tinh.
Chẳng lẽ do phương thức mở mắt sai lầm.... Chu Bách hộ một lần nữa nhắm mắt.
"Bốp!" Hứa Thất An cho hắn một cái tát, cười lạnh nói: "Tử tặc, áo gấm về nhà rồi."
Chu Xích Hùng đã bị trói chặt tay chân, không thể tự đứng dậy được, hắn co người cúi đầu, run rẩy khóc kêu: "Thần tội đáng muôn chết, thần tội đáng muôn chết."
Sau khi sơn trại Vân Châu bị công phá, Chu Xích Hùng đã bị cho uống thuốc mê, đặt lên Hỏa Vũ thú đưa tới kinh thành, dọc đường hắn đều hôn mê. Trên đường trừ vài lần cho uống nước, còn lại không có đồ ăn.
Thật vất vả đến kinh thành, Hứa Thất An cảm thấy trạng thái của hắn không tệ, nên tiếp tục hạ thuốc mê.
Nguyên Cảnh Đế để lộ bộ mặt nghiêm túc, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Chu Xích Hùng, là ai sai bảo ngươi cấu kết Yêu tộc, âm thầm vận chuyển hỏa dược?"
Chu Xích Hùng nằm úp ở trên đất, liên tiếp nói: "Vi thần đáng chết...."
Nguyên Cảnh Đế không nhìn con kiến này nữa, mà nhìn chằm chằm Trương Thận ở bên cạnh Hứa Thất An, ôn hòa nói: "Trương tiên sinh, làm phiền rồi."
Trương Thận hừ lạnh một tiếng, cũng không lập tức đáp lại Hoàng đế, bước ra ngoài, hai tay chắp lại, cúi người chào hỏi: "Nhà nước gặp chuyện, thất phu đều có nghĩa vụ giúp đỡ."
Một cơn gió nhẹ vô hình thổi ngang toàn bộ Kim Loan điện, trong phút chốc, trong đầu mọi người đều bị "Thành thực" chiếm cứ.
"Là ai sai ngươi cấu kết Yêu tộc, âm thầm vận chuyển hỏa dược?"
"Là, là... Lễ bộ Thượng Thư Lý Ngọc Lang." Chu Xích Hùng khóc rống lên.
Trong nháy mắt, giữa Kim Loan điện, vẻ mặt các đại thần đều biến thành kinh ngạc, xôn xao không ngừng.
Một vị Cấp sự trung đứng ra nói chuyện: "Bệ hạ, việc này quá hoang đường, Chu Xích Hùng đang đặt điều vu khống...."
Tống Khanh lạnh lùng ngắt lời: "Chu bách hộ nói không sai."
Trử Thải Vi thừa cơ mở miệng: "Hắn nói thật."
Vọng Khí Thuật không thể dùng với đại thần trên tứ phẩm, nhưng Chu Xích Hùng thì có thể.
Sắc mặt Lễ bộ Thượng Thư tái nhợt như tờ giấy trắng.
Không thể biện minh được, từ lúc Chu Xích Hùng bị bắt, hắn đã thua. Trừ phi biết trước việc này, nửa đường chặn giết.