Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 80



Sở Thiên Lê giải thích: "Lá bài này tên là ngu nhân, người này không biết mình tới từ đâu, không biết sao này phải tới chỗ nào, nhưng người này vĩnh viễn sống ở hiện tại, cảm nhận cuộc sống tràn đầy niềm vui."
"Lá bài này là khởi đầu của tarot, cũng là kết thúc của bộ bài này.
Có người nói ngu nhân đần độn và vô ngã*, vừa nãy cậu nói mình không có giá trị gì đúng không, nhưng thật ra ngu nhân không phải thật sự là ngu nhân, anh ta vẫn không có bất cứ thứ gì đại biểu cho khả năng vô hạn." Sở Thiên Lê cười nói: "Tớ tặng lá bài này cho cậu."
*Vô ngã: Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã, một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác.
Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó.
"0 đại biểu cho không có gì cả, cái gì cũng không biết, cũng đại biểu cho khởi đầu của một chặng đường to lớn."
Ngu nhân thoải mái xách hành lý lên đường, cho dù người ngoài nhắc nhở rằng sắp có nguy hiển anh ta cũng sẽ tràn đầy tự tin mà đi tiếp.
Đàm Mộ Tinh chăm chú nhìn là bài ngu nhân, quả nhiên cậu nhìn thấy có ghi số 0 còn có bông hoa hồng trắng tinh thuần khiết trong tay ngu nhân, giống như nụ cười vô tư sáng ngời của cô.
Giờ phút này Đàm Mộ Tinh đột nhiên nghẹn ngào, không có cách nào miêu tả được cảm nhận trong lòng.
Cô không giống như những người xung quanh, cậu vẫn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.
Loại cảm giác không giống này không bởi vì cô chiêm tinh thần thông, mà là một thứ gì đó đánh thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn, giống như điểm sáng trong làn sóng suy nghĩ sâu không thể lường được.
Cho nên từ trước đến nay cậu đều không tin vào bói toán, nhưng cậu tình nguyện tin lời của cô, tin tưởng bản thân cô.
Đàm Mộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đã bị cô truyền nhiễm trong vô thức, trịnh trọng nhận lấy lá bài ngu nhân, khẽ nói: "Cảm ơn, tớ sẽ cất kỹ."
Sự buồn bã của cậu không cánh mà bay, đột nhiên trút được gánh nặng, giống như ngu nhân ngây thơ mong đợi chặng đường mạo hiểm phía trước.
Sở Thiên Lê thấy tâm trạng của cậu tốt lên, cô lẽ thẳng khí hùng giơ tay ra: "Nhận quà của người khác thì nên trả lễ lại cho người ta nha."
Đàm Mộ Tinh không kịp đề phòng bị đòi quà thì sững sờ nói: "Hả?"
Gương mặt của Sở Thiên Lê lộ ra sự bất mãn: "Chắc không phải là cậu cảm thấy có thể lấy trắng lá bài của tớ đấy chứ? Lá bài ngu nhân cực kỳ quan trọng, bộ bài này cũng không thể dùng nữa."
Đàm Mộ Tinh hoảng loạn thất thố: "Nhưng bây giờ trên người tớ không có gì cả?"
Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: "Vậy thì đan cho tớ một cái khăn quàng? Nếu không thì làm găng tay đi, đúng lúc quay video phải lộ tay, cậu làm một đôi găng tay đẹp, như vậy thì tớ có thể đeo lúc quay video."
Đàm Mộ Tinh vội vàng sửa lại suy nghĩ xa vời của cô: "Tớ chưa từng làm quần áo cho người khác, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau..."
Đàm Mộ Tinh quả thật đã từng làm quần áo cho búp bê, nhưng cậu vẫn chưa từng làm găng tay cho người, nói thật lòng thì căn bản là không phù hợp.
Sở Thiên Lê tùy ý khoát tay: "A, đó là vấn đề của cậu, cậu tự giải quyết đi."
Đàm Mộ Tinh: "?"
Sở Thiên Lê cười nói: "Không phải cậu nói mình không có giá trị sao, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như sinh viên tốt nghiệp của khóa này, không bị người khác lợi dụng giá trị một lần vậy thì thật sự là không còn cách nào tỉnh táo lại được nữa rồi."
"Cứ phải bị người khác vắt kiệt chút giá trị lao động còn lại mới có thể biết được mình là người hữu dụng mà!"
Đàm Mộ Tinh: "..."
Sở Thiên Lê đợi Đàm Mộ Tinh nói chuyện với người nhà xong, hai người lại cùng nhau trở lại lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...