Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 77
Hai người phải dựa vào hoạt động trong trường để có thêm điểm bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ đụng chạm nhau, còn là quan hệ cạnh tranh nữa.
Ở cửa lớp học, các bạn học đều tụ tập lại một chỗ, bọn họ túm tụm ríu rít với nhau dẫn tới sự nghi ngờ của Hạ Thời Sâm.
Cậu ấy muốn giải tán nhóm người để vào lớp, cau mày nói: "Đây là đang làm gì thế?"
"Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh xảy ra va chạm với Vương Tranh, ba người đều bị giáo viên gọi đi rồi."
"Hả?"
Thích Diệm nghe thấy lời này thì cũng dừng bước lại giống vậy, cô ấy im lặng lắng nghe.
Hạ Thời Sâm cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng gần đây cậu ấy đã kinh ngạc quá nhiều lần rồi, bây giờ cũng không thay đổi cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Không phải Vương Tranh chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi sao, bọn họ còn có thể có mâu thuẫn gì?"
Hạ Thời Sâm đã tê rần rồi.
Tuần đầu tiên là xem bói bị giáo viên nói chuyện, tuần thứ hai lại xảy ra va chạm với bạn học, bây giờ cậu ấy bắt đầu suy đoán tuần thứ ba cô có thể làm gì? Làm nổ trường học?
Các bạn học nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hạ Thời Sâm: "Hai người cũng thật giống nhau."
Hạ Thời Sâm mê mang: "Giống ai cơ?"
"Sở Thiên Lê ấy, hình như cô ấy cũng nói Vương Tranh là một tên hề, kết quả là Vương Tranh đã nổi giận rồi."
Hạ Thời Sâm: "... Cảm ơn, có bị ảnh hưởng chút." Cậu ấy không muốn giống cô một chút nào.
Thích Diệm chậm rãi chế giễu: "Hạ Thời Sâm, cậu cũng không có năng lực gì mà, thế này còn muốn ngăn tôi gặp cậu ấy? Nếu như cậu ấy ở trong lớp chúng tôi, tôi bảo đảm cái người mà các cậu nói cũng không dám thở mạnh trước mặt cậu ấy."
Hạ Thời Sâm quay đầu trừng cô ấy, cắn răng nói: "Cậu có thể đừng có chuyện gì cũng mù quáng xen vào được không?"
Hạ Thời Sâm cho rằng Thích Diệm cực kỳ đáng nghi, rõ ràng đối phương chính là con của một gia tộc lớn, từ nhỏ đã đ.ấ.m đá với nhau cực kỳ nhiều, nói năng cùng với diễn xuất đều lộ ra cảm giác mưu lược cực sâu.
Sở Thiên Lê trở lại từ trong thôn, rõ ràng là đầu óc của cô không nhanh nhạy bằng Thích Diệm, nói không chừng còn phải ngã ở chỗ nào đó.
Mấy năm gần đây nhà họ Hạ mới nhanh chóng trở nên giàu có, quan hệ gia tộc thực tế cũng rất đơn giản, không giống như nhà họ Thích.
Tâm trạng của Hạ Thời Sâm đối với Sở Thiên Lê khá phức tạp, dường như cậu ấy không có cách quản cô, nhưng để mặc không quan tâm lại gây ra rắc rối, ví dụ như dẫn một Thích Diệm kỳ lạ tới.
Hạ Thời Sâm không tin vào tình cảm, chỉ tin vào quan hệ lợi hại.
Lúc Sở Thiên Lê có tác dụng Thích Diệm sẽ nâng đỡ cô, nhưng Sở Thiên Lê hết tác dụng thì tất cả đều không giống nhau.
Chính vì như vậy mà cậu ấy cảm thấy hai người vẫn là đừng có quan hệ dây dưa thì tốt hơn.
Bên trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp đã hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng yêu cầu Đàm Mộ Tinh và Vương Tranh gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh tới trường.
Bởi vì Sở Thiên Lê nói chuyện thay cho Đàm Mộ Tinh, hơn nữa cô cũng không tham gia vào vụ đánh nhau cho nên không bị gọi phụ huynh.
Toàn bộ quá trình Vương Tranh đều không nói lời nào, cậu ta ảo não cúi đầu, cố ý cách xa Đàm Mộ Tinh.
Không phải là ai cậu ta cũng dám đi gây phiền phức, sẽ không trêu chọc vào Hạ Thời Sâm, như vậy thì có một nghìn cách cũng bị hại chết, chẳng qua là ỷ vào việc gấu trắng lớn chưa từng lật mặt mà thôi.
Nếu như Vương Tranh không xông lên tấn công Sở Thiên Lê, có lẽ Đàm Mộ Tinh sẽ không ra tay như lúc trước.
Trong hành lang, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi từ trong phòng ra, cô chợt thấy lo lắng nói: "Thật sự muốn gọi điện thoại cho ba mẹ cậu sao?"
Đàm Mộ Tinh an ủi: "À, không sao đâu, có lẽ người nhà tớ sẽ không để ý tới chuyện này, nói không chừng bọn họ còn nói là "làm đẹp lắm" hoặc là "nên làm như vậy từ lâu rồi" ấy chứ."
Ở cửa lớp học, các bạn học đều tụ tập lại một chỗ, bọn họ túm tụm ríu rít với nhau dẫn tới sự nghi ngờ của Hạ Thời Sâm.
Cậu ấy muốn giải tán nhóm người để vào lớp, cau mày nói: "Đây là đang làm gì thế?"
"Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh xảy ra va chạm với Vương Tranh, ba người đều bị giáo viên gọi đi rồi."
"Hả?"
Thích Diệm nghe thấy lời này thì cũng dừng bước lại giống vậy, cô ấy im lặng lắng nghe.
Hạ Thời Sâm cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng gần đây cậu ấy đã kinh ngạc quá nhiều lần rồi, bây giờ cũng không thay đổi cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Không phải Vương Tranh chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi sao, bọn họ còn có thể có mâu thuẫn gì?"
Hạ Thời Sâm đã tê rần rồi.
Tuần đầu tiên là xem bói bị giáo viên nói chuyện, tuần thứ hai lại xảy ra va chạm với bạn học, bây giờ cậu ấy bắt đầu suy đoán tuần thứ ba cô có thể làm gì? Làm nổ trường học?
Các bạn học nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hạ Thời Sâm: "Hai người cũng thật giống nhau."
Hạ Thời Sâm mê mang: "Giống ai cơ?"
"Sở Thiên Lê ấy, hình như cô ấy cũng nói Vương Tranh là một tên hề, kết quả là Vương Tranh đã nổi giận rồi."
Hạ Thời Sâm: "... Cảm ơn, có bị ảnh hưởng chút." Cậu ấy không muốn giống cô một chút nào.
Thích Diệm chậm rãi chế giễu: "Hạ Thời Sâm, cậu cũng không có năng lực gì mà, thế này còn muốn ngăn tôi gặp cậu ấy? Nếu như cậu ấy ở trong lớp chúng tôi, tôi bảo đảm cái người mà các cậu nói cũng không dám thở mạnh trước mặt cậu ấy."
Hạ Thời Sâm quay đầu trừng cô ấy, cắn răng nói: "Cậu có thể đừng có chuyện gì cũng mù quáng xen vào được không?"
Hạ Thời Sâm cho rằng Thích Diệm cực kỳ đáng nghi, rõ ràng đối phương chính là con của một gia tộc lớn, từ nhỏ đã đ.ấ.m đá với nhau cực kỳ nhiều, nói năng cùng với diễn xuất đều lộ ra cảm giác mưu lược cực sâu.
Sở Thiên Lê trở lại từ trong thôn, rõ ràng là đầu óc của cô không nhanh nhạy bằng Thích Diệm, nói không chừng còn phải ngã ở chỗ nào đó.
Mấy năm gần đây nhà họ Hạ mới nhanh chóng trở nên giàu có, quan hệ gia tộc thực tế cũng rất đơn giản, không giống như nhà họ Thích.
Tâm trạng của Hạ Thời Sâm đối với Sở Thiên Lê khá phức tạp, dường như cậu ấy không có cách quản cô, nhưng để mặc không quan tâm lại gây ra rắc rối, ví dụ như dẫn một Thích Diệm kỳ lạ tới.
Hạ Thời Sâm không tin vào tình cảm, chỉ tin vào quan hệ lợi hại.
Lúc Sở Thiên Lê có tác dụng Thích Diệm sẽ nâng đỡ cô, nhưng Sở Thiên Lê hết tác dụng thì tất cả đều không giống nhau.
Chính vì như vậy mà cậu ấy cảm thấy hai người vẫn là đừng có quan hệ dây dưa thì tốt hơn.
Bên trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp đã hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng yêu cầu Đàm Mộ Tinh và Vương Tranh gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh tới trường.
Bởi vì Sở Thiên Lê nói chuyện thay cho Đàm Mộ Tinh, hơn nữa cô cũng không tham gia vào vụ đánh nhau cho nên không bị gọi phụ huynh.
Toàn bộ quá trình Vương Tranh đều không nói lời nào, cậu ta ảo não cúi đầu, cố ý cách xa Đàm Mộ Tinh.
Không phải là ai cậu ta cũng dám đi gây phiền phức, sẽ không trêu chọc vào Hạ Thời Sâm, như vậy thì có một nghìn cách cũng bị hại chết, chẳng qua là ỷ vào việc gấu trắng lớn chưa từng lật mặt mà thôi.
Nếu như Vương Tranh không xông lên tấn công Sở Thiên Lê, có lẽ Đàm Mộ Tinh sẽ không ra tay như lúc trước.
Trong hành lang, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi từ trong phòng ra, cô chợt thấy lo lắng nói: "Thật sự muốn gọi điện thoại cho ba mẹ cậu sao?"
Đàm Mộ Tinh an ủi: "À, không sao đâu, có lẽ người nhà tớ sẽ không để ý tới chuyện này, nói không chừng bọn họ còn nói là "làm đẹp lắm" hoặc là "nên làm như vậy từ lâu rồi" ấy chứ."