Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 209



"Nếu như không mua vàng, cậu cũng có thể ngồi toa hạng nhất? Không phải kiếm được rất nhiều tiền sao?"
"Không có, thật ra chỉ là vì phối hợp với cậu, bình thường tớ đều ngự kiếm trở về."
"... Vậy thì cảm ơn cậu."
Sở Thiên Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà chọc trời trong thành phố từ từ biến mất, dần dần bị nông thôn và ngọn núi phía xa thay thế.
Đàm Mộ Tinh lẳng lặng nhìn cô.
Sở Thiên Lê phát hiện ánh mắt của cậu, cô quay đầu lại, hỏi lại lần nữa: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
Đàm Mộ Tinh cười nói: "Không, chỉ là cảm giác ngồi như vậy có chút giống như tàu tốc hành tới Hogwarts."
Sở Thiên Lê thấy mới lạ nói: "Vậy chúng ta chính là muốn đi học làm phù thủy?"
"Tớ..." Đàm Mộ Tinh theo bản năng định nói mình không phải là phù thủy, có lẽ cậu là người bình thường thì đột nhiên im lặng, đổi lời nói: "Ừm, có chút giống."
Thời gian đi đường cũng không dài, hai người xem xong anime thì tàu cao tốc cũng đã đến trạm.
Bọn họ đi ra thì gọi một chiếc xe, sau đó lại đi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng tới một thôn xóm đẹp yên tĩnh.
Thôn Ngân Long núi dựa gần sông, phong cảnh đẹp đẽ, gần với con đường lớn rộng rãi, nhìn thôi đã rất đẹp rồi.
Lại đúng lúc chạng vạng tối, ánh sáng vàng của mặt trời xuyên qua những đám mây, tạo nên một màu ấm áp tràn đầy khắp núi đồi, đến cả sông Giang cách đó không xa cũng lăn tăn những gợn sóng.
Đàm Mộ Tinh cũng nhận được tin nhắn chào đón của người dân địa phương, cậu nhìn quanh bốn phía cảm khái nói: "Đúng thật là rất đẹp."
"Đó là đương nhiên, phong thủy không hề kém núi Càn Sơn, núi Càn Sơn vẫn thiếu chút nước, mà bên này lại được núi sông bao bọc." Sở Thiên Lê mặt đầy tự đắc, lại bổ sung thêm: "Tất nhiên núi Càn ở Đế Đô, ý nghĩa cũng không giống nhau."
Đàm Mộ Tinh kéo vali, đi theo cô đi tới cổng thôn, cậu thấy cô vui vẻ như vậy thì đề nghị: "Vậy thì ở thêm mấy hôm?"
Dường như Sở Thiên Lê rất thích trong thôn, nghỉ hè còn có thời gian, cũng không cần phải quá vội vàng.
Sở Thiên Lê mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, bây giờ lại quả quyết đổi ý: "Bỏ đi, đặt một ly trà sữa cùng phiền phức, về một tuần là được rồi, người hiện đại không thể rời xa cuộc sống hiện đại."
Đàm Mộ Tinh: "?"
Hai người còn chưa đi tới cổng thôn, xa xa đã thấy một cô gái đứng đợi.
Sở Thiên Lê sáng mắt lên, liều mạng vẫy tay với đối phương, cao giọng nói: "Bình Bình!"
Vương Bình nghe tiếng đi tới, trông cô ấy mới chỉ hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, kinh ngạc nói: "Sao không phải là em về một mình? Chị còn tưởng là em lại không kéo nổi hành lý nên đứng ở giao lộ gọi lớn nữa."
Sở Thiên Lê lầm bầm: "Em đã là người trưởng thành rồi."
"Thôi đi." Vương Bình muốn kéo vali giúp Sở Thiên Lê nhưng lại phát hiện đối phương không cầm gì cả, cô ấy mờ mịt nhìn Đàm Mộ Tinh ở đằng sau.
Đàm Mộ Tinh theo bản năng cúi người, ngượng ngùng nói: "Xin chào."
Sở Thiên Lê vui sướng giới thiệu: "Đây là bạn cùng bàn của em - Đàm Mộ Tinh, cậu ấy tới thôn chơi."
Vương Bình: "Trong thôn thì có gì chơi chứ? Em đã nói gì để lừa người ta tới đây thế."
"A, em còn tính hỏi chị xem có đặc sản quê không."
"Chị đào cho em hai muôi đất trên núi, cũng có thể coi như là đặc sản quê rồi?"
Lúc Vương Bình nói tiếng phổ thông còn mang theo giọng quê, tính cách năng nổ lại thẳng thắn, rất quen thân với Sở Thiên Lê.
Sở Thiên Lê nói Vương Bình là hàng xóm, vốn dĩ làm việc ở bên ngoài, bây giờ thì ở trong thôn.
Vương Bình tùy tiện nói: "Bây giờ ở trong thôn nuôi gà nuôi vịt, thi thoảng còn nuôi thêm người tới ở một tuần."
"Buổi tối các em muốn ăn gì?" Vương Bình quay đầu lại hỏi Đàm Mộ Tinh, "Bạn học này muốn ăn gì? Cậu ấy cũng không thể đi theo em nấu ăn chứ?"
Đàm Mộ Tinh vội nói: "Em ăn gì cũng được."
Sở Thiên Lê: "He he, chị chuẩn bị cái gì thì ăn cái đó."
"Em lại biết chị chuẩn bị rồi? Nếu như chị chưa chuẩn bị thì hai em hít gió tây bắc à?"
"Em tính được là chị chuẩn bị rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...