Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 182
Bạn học trong lớp đều đã ghi thông tin của mình, nhưng Sở Thiên Lê mới chuyển trường đến, nên thông tin của cô không được ghi lại.
Sở Thiên Lê sửng sốt: "À, tớ quên mất..."
Khâu Tình Không bất mãn nói, "Không có khả năng, cậu lừa trẻ con sao? Cậu biết đoán ngày sinh mà!"
Sở Thiên Lê thản nhiên gật đầu: "Tớ không lừa trẻ con, tớ đang lừa Kero."
Đàm Mộ Tinh đã sớm phát hiện ra cô cũng không muốn đề cập đến sinh nhật, nhẹ giọng nói: "Nếu không biết sinh nhật cậu, chúng tớ không thể chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Sở Thiên Lê vò đầu: "Thật ra chúc hay không cũng được, cũng không có gì vui vẻ, khi còn bé thì còn quan tâm đến sinh nhật, người lớn rồi sẽ không quan tâm đến sinh nhật nữa, bởi vì cứ trải qua sinh nhật là sẽ già một tuổi, nên có lẽ là không muốn đón sinh nhật."
Đàm Mộ Tinh cảm thấy nghi hoặc, cậu cho rằng Sở Thiên Lê sẽ đòi bánh kem cùng quà tặng, sau đó đưa ra đủ loại yêu cầu thái quá, lúc này mới giống như là tác phong của đứa trẻ nghịch ngợm như cô, nhưng không nghĩ tới là cô cũng không có kế hoạch tổ chức sinh nhật.
Bình thường chỉ cần có chút chuyện vui thì cô sẽ trở nên vui tươi xán lạn, nhưng hiện tại thật sự là vô cùng khác thường.
Khâu Tình Không cảm thấy kinh ngạc nên nói: "Vậy mà cậu lại lạnh lùng như Hạ Thời Sâm sao? Cậu ấy không muốn được người ta chúc phúc và tặng quà, cho nên đã không ghi ngày sinh nhật, chỉ ghi tháng trong sổ ghi thông tin."
"Rất nhiều bạn nữ lớp khác nhờ tớ xem sinh nhật cậu ấy, nếu lúc trước cậu ấy ghi ngày cụ thể, thì có khi vào hôm sinh nhật bàn học cậu ấy đã bị quà nhét đầy đến nổ luôn."
"Khoa trương như vậy sao!?" Sở Thiên Lê kinh ngạc trừng to mắt, lập tức tỉnh ngộ mà nói, "Cũng đúng, có ai lại ghét máy in tiền là anh ấy chứ?"
Khâu Tình Không: "Cậu cũng sợ nhận quà?"
Sở Thiên Lê lắc đầu: "Không, tớ chỉ muốn nhận quà, chứ không muốn đón sinh nhật."
Đàm Mộ Tinh: "Nhưng cậu không đón sinh nhật, chúng tớ sẽ không có cớ để tặng quà?"’
Sở Thiên Lê rối rắm mãi, cuối cùng cô vẫn bị quà đánh bại, lén nói ra sinh nhật, lại bổ sung: "Thật ra tớ không có thói quen đón sinh nhật."
Khâu Tình Không: "Cuộc sống phải có chút nghi thức chứ!"
Đàm Mộ Tinh cười nói: "Sau này có thể tạo thói quen đón sinh nhật."
Sở Thiên Lê không nói.
Đúng lúc này, lớp trưởng Nguyễn Nhã đi đến hàng ghế sau, cô ấy hỏi ý kiến của ba người: "Vừa mới gọi các cậu, nhưng hình như các cậu không nghe thấy, Khâu Tình Không đã chọn xong vai diễn rồi, hai cậu muốn vai phụ ít lời?"
Sở Thiên Lê cùng Đàm Mộ Tinh dự định lười biếng trong đóng kịch nói, nên bọn họ muốn diễn vai quần chúng.
Sở Thiên Lê gật đầu: "Có cái loại vai diễn nào mà ngay cả lời thoại cũng không có không?"
Nguyễn Nhã: "Còn có một vai tướng quân và vai quân sư, đều thuộc loại người qua đường lên sân khấu, tớ cảm thấy cậu diễn quân sư, Đàm Mộ Tinh diễn tướng quân sẽ tương đối thích hợp, chủ yếu là vì cậu không chống đỡ nổi trang phục tướng quân, nên có thể sẽ thích hợp với bộ quân sư kia."
Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Được, vậy cứ như vậy đi!"
Đàm Mộ Tinh sửng sốt, sắc mặt cậu trở nên hoảng sợ, khó xử hỏi: "Còn vai nào nữa không? Có lẽ tớ không diễn nổi vai... tướng quân...."
Nguyễn Nhã: "Trong nhóm có kịch bản, những nhân vật khác đều có lời thoại, nếu không thì bây giờ cậu chọn một vai khác?"
Đàm Mộ Tinh cảm thấy đau đầu, cậu cúi đầu dùng điện thoại di động mở xem kịch bản, thật đúng là không tìm ra được nhân vật thích hợp.
Sở Thiên Lê tò mò nói: "Vì sao không muốn diễn tướng quân? Cậu rất thích hợp mà?"
Sở Thiên Lê hiểu lầm rằng cảm xúc tự ti của Đàm Mộ Tinh lại phát tác, cô cảm thấy bạn cùng bàn diễn tướng quân là không có bất cứ vấn đề gì.
Đàm Mộ Tinh đối mặt với sự cổ vũ của cô, cuối cùng thì cậu vẫn bất đắc dĩ mà tiếp nhận vai diễn này, tâm trạng của cậu lúc này có chút phức tạp.
Sở Thiên Lê sửng sốt: "À, tớ quên mất..."
Khâu Tình Không bất mãn nói, "Không có khả năng, cậu lừa trẻ con sao? Cậu biết đoán ngày sinh mà!"
Sở Thiên Lê thản nhiên gật đầu: "Tớ không lừa trẻ con, tớ đang lừa Kero."
Đàm Mộ Tinh đã sớm phát hiện ra cô cũng không muốn đề cập đến sinh nhật, nhẹ giọng nói: "Nếu không biết sinh nhật cậu, chúng tớ không thể chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Sở Thiên Lê vò đầu: "Thật ra chúc hay không cũng được, cũng không có gì vui vẻ, khi còn bé thì còn quan tâm đến sinh nhật, người lớn rồi sẽ không quan tâm đến sinh nhật nữa, bởi vì cứ trải qua sinh nhật là sẽ già một tuổi, nên có lẽ là không muốn đón sinh nhật."
Đàm Mộ Tinh cảm thấy nghi hoặc, cậu cho rằng Sở Thiên Lê sẽ đòi bánh kem cùng quà tặng, sau đó đưa ra đủ loại yêu cầu thái quá, lúc này mới giống như là tác phong của đứa trẻ nghịch ngợm như cô, nhưng không nghĩ tới là cô cũng không có kế hoạch tổ chức sinh nhật.
Bình thường chỉ cần có chút chuyện vui thì cô sẽ trở nên vui tươi xán lạn, nhưng hiện tại thật sự là vô cùng khác thường.
Khâu Tình Không cảm thấy kinh ngạc nên nói: "Vậy mà cậu lại lạnh lùng như Hạ Thời Sâm sao? Cậu ấy không muốn được người ta chúc phúc và tặng quà, cho nên đã không ghi ngày sinh nhật, chỉ ghi tháng trong sổ ghi thông tin."
"Rất nhiều bạn nữ lớp khác nhờ tớ xem sinh nhật cậu ấy, nếu lúc trước cậu ấy ghi ngày cụ thể, thì có khi vào hôm sinh nhật bàn học cậu ấy đã bị quà nhét đầy đến nổ luôn."
"Khoa trương như vậy sao!?" Sở Thiên Lê kinh ngạc trừng to mắt, lập tức tỉnh ngộ mà nói, "Cũng đúng, có ai lại ghét máy in tiền là anh ấy chứ?"
Khâu Tình Không: "Cậu cũng sợ nhận quà?"
Sở Thiên Lê lắc đầu: "Không, tớ chỉ muốn nhận quà, chứ không muốn đón sinh nhật."
Đàm Mộ Tinh: "Nhưng cậu không đón sinh nhật, chúng tớ sẽ không có cớ để tặng quà?"’
Sở Thiên Lê rối rắm mãi, cuối cùng cô vẫn bị quà đánh bại, lén nói ra sinh nhật, lại bổ sung: "Thật ra tớ không có thói quen đón sinh nhật."
Khâu Tình Không: "Cuộc sống phải có chút nghi thức chứ!"
Đàm Mộ Tinh cười nói: "Sau này có thể tạo thói quen đón sinh nhật."
Sở Thiên Lê không nói.
Đúng lúc này, lớp trưởng Nguyễn Nhã đi đến hàng ghế sau, cô ấy hỏi ý kiến của ba người: "Vừa mới gọi các cậu, nhưng hình như các cậu không nghe thấy, Khâu Tình Không đã chọn xong vai diễn rồi, hai cậu muốn vai phụ ít lời?"
Sở Thiên Lê cùng Đàm Mộ Tinh dự định lười biếng trong đóng kịch nói, nên bọn họ muốn diễn vai quần chúng.
Sở Thiên Lê gật đầu: "Có cái loại vai diễn nào mà ngay cả lời thoại cũng không có không?"
Nguyễn Nhã: "Còn có một vai tướng quân và vai quân sư, đều thuộc loại người qua đường lên sân khấu, tớ cảm thấy cậu diễn quân sư, Đàm Mộ Tinh diễn tướng quân sẽ tương đối thích hợp, chủ yếu là vì cậu không chống đỡ nổi trang phục tướng quân, nên có thể sẽ thích hợp với bộ quân sư kia."
Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Được, vậy cứ như vậy đi!"
Đàm Mộ Tinh sửng sốt, sắc mặt cậu trở nên hoảng sợ, khó xử hỏi: "Còn vai nào nữa không? Có lẽ tớ không diễn nổi vai... tướng quân...."
Nguyễn Nhã: "Trong nhóm có kịch bản, những nhân vật khác đều có lời thoại, nếu không thì bây giờ cậu chọn một vai khác?"
Đàm Mộ Tinh cảm thấy đau đầu, cậu cúi đầu dùng điện thoại di động mở xem kịch bản, thật đúng là không tìm ra được nhân vật thích hợp.
Sở Thiên Lê tò mò nói: "Vì sao không muốn diễn tướng quân? Cậu rất thích hợp mà?"
Sở Thiên Lê hiểu lầm rằng cảm xúc tự ti của Đàm Mộ Tinh lại phát tác, cô cảm thấy bạn cùng bàn diễn tướng quân là không có bất cứ vấn đề gì.
Đàm Mộ Tinh đối mặt với sự cổ vũ của cô, cuối cùng thì cậu vẫn bất đắc dĩ mà tiếp nhận vai diễn này, tâm trạng của cậu lúc này có chút phức tạp.