Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 178
Minh nguyệt nhất trì liên, câu vị ti luân nhật nguyệt trường!*"
*: Hơn nghìn năm sau, cây cối vẫn xanh tốt, thậm chí người già chống nạng cũng có thể sống lâu hơn, trăng sáng theo hoa s.ú.n.g dưới sông năm này qua năm khác, sống cùng mặt trời và mặt trăng năm này qua năm khác.
Nó có nghĩa là chúc người già sức khỏe tốt và sống lâu.
Ông Thích dở khóc dở cười: "Cảm ơn cảm ơn, cháu đúng là nhiều từ."
Sở Thiên Lê thẳng thắn nói: "Đều là do học thuộc câu đối trong thôn."
Hai người nói xong chuyện cùng ông Thích xong, lén lút trốn đi qua cửa nhỏ, không trở về phòng khách chính nữa.
Thích Diệm nói chuyện với ông Thích xong thì có chút sa sút, cô ấy cố gắng điều chỉnh vẻ mặt lại như thường, cố nặn ra nụ cười nói: "Được rồi, mọi việc đã giải quyết, tớ gọi xe đưa cậu về."
Sở Thiên Lê cảm khái: "Thì ra cậu cũng có loại cảm xúc này."
Thích Diệm bày mưu tính kế, làm việc quyết đoán, cô ấy vĩnh viễn đều ở trên con đường vả mặt, chưa bao giờ lộ ra thời khắc yếu ớt.
Cô ấy chính là khuôn mẫu tiêu chuẩn của kẻ mạnh, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ không có suy nghĩ mẫn cảm, nhưng cô ấy ở trước mặt ông Thích cũng có lúc sẽ nghẹn ngào.
Thích Diệm: "Cậu nói như vậy giống như đang nói tớ không thật lòng."
Sở Thiên Lê lầm bầm: "Ngay cả xem bói mà cậu cũng nhờ người..."
Thích Diệm bình thản nhắc nhở: "Bức tranh Tarot và hỗn thiên nghi là do tớ mang đến cho cậu."
Sở Thiên Lê đổi giọng ngay lập tức, điên cuồng nịnh hót mà nói: "Chị gái người đẹp tâm thiện, là người chân thành nhất!"
Thích Diệm thấy cô hoảng sợ, cười nói: "Nhưng mà tớ sinh ra trong gia đình như vậy, quả thật thường bị người ta nói là không thật lòng, cậu cảm thấy phản cảm với tớ cũng bình thường, khó trách không muốn tính giúp tớ."
Sở Thiên Lê nghe thấy đối phương tự giễu, cô nhỏ giọng giải thích: "Không phải không muốn tính giúp cậu, là cậu không muốn để tớ tính, tớ làm việc này đều chú ý sự tín nhiệm, ngay từ đầu cậu đã đề phòng tớ trước, thật ra là trong lòng cậu sợ tớ tính quá chuẩn."
"Nhờ người xem bói sẽ không bại lộ tin tức của mình, cậu đơn giản là sợ tớ phân tích rõ ràng về cậu, vậy cậu sẽ không có cách nào nắm giữ quyền chủ động." Vẻ mặt Sở Thiên Lê bất đắc dĩ, "Cho nên tớ rất sợ giao tiếp với loại người như cậu, cậu không phải đơn giản chỉ là đến xem bói, tớ còn phải phỏng đoán suy nghĩ khác của cậu."
Thích Diệm và những người có khí vận mạnh mẽ giống như đế vương cổ đại, tâm tư bọn họ hay thay đổi vượt xa tưởng tượng.
Thích Diệm khó hiểu nói: "Tại sao phải sợ? Cậu cũng có thể tính toán rõ ràng chuyện của Lưu đại sư, có lẽ tớ cũng sẽ bị cậu dễ dàng nhìn thấu, người sợ hãi hẳn nên là tớ."
"Đây chính là do cậu hiểu lầm, bởi vì tớ rất nhỏ yếu, cho dù biết một ít chuyện, nhưng nếu đụng phải thì có thể mất luôn cái mạng nhỏ, cho nên tớ phải trốn tránh một ít người cùng một ít việc, tránh cho mình bị đụng phải."
Thích Diệm nhướng mày: "Kể cả trốn tránh tớ?"
Sở Thiên Lê gật đầu.
Thích Diệm lâm vào suy tư, cô ấy nhờ người xem bói chính là sợ bị Sở Thiên Lê nhìn thấu, cho nên sau đó dù làm quen với đối phương thì cũng không đề cập tới vấn đề xem bói, chính là không dám tiết lộ tin tức của bản thân, cũng không nghĩ rằng Sở Thiên Lê cũng đang sợ cô ấy.
Hai người đều bảo trì khoảng cách để thăm dò lẫn nhau, e sợ bị đối phương tổn thương, nếu vậy vĩnh viễn cũng đừng nên quen biết.
Thích Diệm im lặng thật lâu, trong túi cô ấy còn có giấy bút mà ông Thích viết, tiện tay lấy ra viết thời gian và địa điểm, đưa cho Sở Thiên Lê xem, trêu chọc nói: "Như vậy là được rồi đúng không, cậu tự xưng mình nhỏ yếu?"
Sở Thiên Lê nhanh chóng xem xong sinh thần bát tự, lập tức khắc sâu vào trong đầu, chỉ thiếu chút nữa là bắt đầu tính ngay tại chỗ.
Thích Diệm cũng chỉ đưa ra vài giây, cô ấy lập tức thu hồi và xé nát tờ giấy, ngay cả mảnh vụn cũng nhét vào trong túi.
*: Hơn nghìn năm sau, cây cối vẫn xanh tốt, thậm chí người già chống nạng cũng có thể sống lâu hơn, trăng sáng theo hoa s.ú.n.g dưới sông năm này qua năm khác, sống cùng mặt trời và mặt trăng năm này qua năm khác.
Nó có nghĩa là chúc người già sức khỏe tốt và sống lâu.
Ông Thích dở khóc dở cười: "Cảm ơn cảm ơn, cháu đúng là nhiều từ."
Sở Thiên Lê thẳng thắn nói: "Đều là do học thuộc câu đối trong thôn."
Hai người nói xong chuyện cùng ông Thích xong, lén lút trốn đi qua cửa nhỏ, không trở về phòng khách chính nữa.
Thích Diệm nói chuyện với ông Thích xong thì có chút sa sút, cô ấy cố gắng điều chỉnh vẻ mặt lại như thường, cố nặn ra nụ cười nói: "Được rồi, mọi việc đã giải quyết, tớ gọi xe đưa cậu về."
Sở Thiên Lê cảm khái: "Thì ra cậu cũng có loại cảm xúc này."
Thích Diệm bày mưu tính kế, làm việc quyết đoán, cô ấy vĩnh viễn đều ở trên con đường vả mặt, chưa bao giờ lộ ra thời khắc yếu ớt.
Cô ấy chính là khuôn mẫu tiêu chuẩn của kẻ mạnh, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ không có suy nghĩ mẫn cảm, nhưng cô ấy ở trước mặt ông Thích cũng có lúc sẽ nghẹn ngào.
Thích Diệm: "Cậu nói như vậy giống như đang nói tớ không thật lòng."
Sở Thiên Lê lầm bầm: "Ngay cả xem bói mà cậu cũng nhờ người..."
Thích Diệm bình thản nhắc nhở: "Bức tranh Tarot và hỗn thiên nghi là do tớ mang đến cho cậu."
Sở Thiên Lê đổi giọng ngay lập tức, điên cuồng nịnh hót mà nói: "Chị gái người đẹp tâm thiện, là người chân thành nhất!"
Thích Diệm thấy cô hoảng sợ, cười nói: "Nhưng mà tớ sinh ra trong gia đình như vậy, quả thật thường bị người ta nói là không thật lòng, cậu cảm thấy phản cảm với tớ cũng bình thường, khó trách không muốn tính giúp tớ."
Sở Thiên Lê nghe thấy đối phương tự giễu, cô nhỏ giọng giải thích: "Không phải không muốn tính giúp cậu, là cậu không muốn để tớ tính, tớ làm việc này đều chú ý sự tín nhiệm, ngay từ đầu cậu đã đề phòng tớ trước, thật ra là trong lòng cậu sợ tớ tính quá chuẩn."
"Nhờ người xem bói sẽ không bại lộ tin tức của mình, cậu đơn giản là sợ tớ phân tích rõ ràng về cậu, vậy cậu sẽ không có cách nào nắm giữ quyền chủ động." Vẻ mặt Sở Thiên Lê bất đắc dĩ, "Cho nên tớ rất sợ giao tiếp với loại người như cậu, cậu không phải đơn giản chỉ là đến xem bói, tớ còn phải phỏng đoán suy nghĩ khác của cậu."
Thích Diệm và những người có khí vận mạnh mẽ giống như đế vương cổ đại, tâm tư bọn họ hay thay đổi vượt xa tưởng tượng.
Thích Diệm khó hiểu nói: "Tại sao phải sợ? Cậu cũng có thể tính toán rõ ràng chuyện của Lưu đại sư, có lẽ tớ cũng sẽ bị cậu dễ dàng nhìn thấu, người sợ hãi hẳn nên là tớ."
"Đây chính là do cậu hiểu lầm, bởi vì tớ rất nhỏ yếu, cho dù biết một ít chuyện, nhưng nếu đụng phải thì có thể mất luôn cái mạng nhỏ, cho nên tớ phải trốn tránh một ít người cùng một ít việc, tránh cho mình bị đụng phải."
Thích Diệm nhướng mày: "Kể cả trốn tránh tớ?"
Sở Thiên Lê gật đầu.
Thích Diệm lâm vào suy tư, cô ấy nhờ người xem bói chính là sợ bị Sở Thiên Lê nhìn thấu, cho nên sau đó dù làm quen với đối phương thì cũng không đề cập tới vấn đề xem bói, chính là không dám tiết lộ tin tức của bản thân, cũng không nghĩ rằng Sở Thiên Lê cũng đang sợ cô ấy.
Hai người đều bảo trì khoảng cách để thăm dò lẫn nhau, e sợ bị đối phương tổn thương, nếu vậy vĩnh viễn cũng đừng nên quen biết.
Thích Diệm im lặng thật lâu, trong túi cô ấy còn có giấy bút mà ông Thích viết, tiện tay lấy ra viết thời gian và địa điểm, đưa cho Sở Thiên Lê xem, trêu chọc nói: "Như vậy là được rồi đúng không, cậu tự xưng mình nhỏ yếu?"
Sở Thiên Lê nhanh chóng xem xong sinh thần bát tự, lập tức khắc sâu vào trong đầu, chỉ thiếu chút nữa là bắt đầu tính ngay tại chỗ.
Thích Diệm cũng chỉ đưa ra vài giây, cô ấy lập tức thu hồi và xé nát tờ giấy, ngay cả mảnh vụn cũng nhét vào trong túi.