Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 160
Những lá bài tarot thông thường có chia bộ bài, nhưng bộ bài này có thể xếp bằng tạo thành tranh, còn hoàn toàn không đánh dấu tên bài, đương nhiên sẽ bị người lầm tưởng là một bức tranh.
"Hình như là vậy?" Đàm Mộ Tinh khâm phục nói, "Họa sĩ rất có ý tưởng."
Tác giả kết hợp năng lực vẽ tranh và chiêm tinh của bản thân, hoàn toàn là đem sở học cả đời dung hợp lại cùng một chỗ.
Hai người thưởng thức trong chốc lát, Đàm Mộ Tinh đề nghị nên đi.
Hai mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh: "Vậy cậu chụp một tấm ảnh đi, cậu mang về còn có thể xem."
Sở Thiên Lê lặp lại: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh: "...?"
Đàm Mộ Tinh: "Nhưng bức tranh là vật trưng bày?"
Sở Thiên Lê giống như máy đọc sách, kiên trì nói: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh im lặng một lúc, cậu không biết nên đối phó với đứa trẻ nghịch ngợm này như thế nào, đành ôn hòa thảo luận: "Nếu không như vậy đi, chúng ta lập tức trở về khu triển lãm vàng, cậu chọn một thứ gì đó mà cậu thích, chúng ta sẽ phục chế lại nó, việc này có xác suất cao hơn nhiều."
Cậu vừa mới ở khu triển lãm vàng nên không tiện lên tiếng trả lời, nhưng bây giờ cậu đã nhận ra được đạo lý của Lỗ Tấn tiên sinh, muốn mở cửa sổ thì trước tiên phải nói đến chuyện phá nhà.
Cô thẳng thắn nói muốn lấy bức tranh là vật phẩm trưng bày này ra, cậu lại cảm thấy vẫn nên chọn hỗn thiên nghi bằng vàng thì tốt hơn.
Trước tấm chắn, Sở Thiên Lê háo hức nhìn chằm chằm vào bức tranh, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Đàm Mộ Tinh thấy thế, cậu thở dài một tiếng và bắt đầu tìm kiếm mà không phàn nàn, với ý định tìm hiểu xem các tác phẩm khác của họa sĩ này được bán với giá bao nhiêu.
Giá bán của tác phẩm nghệ thuật có liên quan đến danh tiếng và niên đại của họa sĩ.
Bức tranh này có từ thế kỷ 18 và họa sĩ là Lyle Gadbury.
Đàm Mộ Tinh vừa dùng di động tìm kiếm, vừa lên tiếng cảm khái: "May mắn thay chúng ta không đi Tử Cấm Thành."
Sở Thiên Lê: "Làm sao vậy?"
Đàm Mộ Tinh: "Nếu như cậu thích những thứ ở Tử Cấm Thành thì chỉ có thể giải quyết bằng cách vào tù."
"..."
Sở Thiên Lê tiến đến bên cạnh Đàm Mộ Tinh, cô thò đầu nhìn màn hình của cậu, giám sát cậu hoàn thành việc thu thập thông tin.
Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ nói: "Không có thông tin gì về họa sĩ này.
Thông tin trên Internet duy nhất là phần giới thiệu các vật trưng bày của bảo tàng nghệ thuật.
Tớ không tìm thấy bất cứ thứ gì mà Lyle Gadbury đã từng vẽ trước đây."
"Chắc là bút danh." Sở Thiên Lê suy nghĩ một chút, "Có lẽ họa sĩ sẽ không dám dùng tên thật."
"Tại sao lại như vậy?"
"Bởi vì trước kia người tu luyện chiêm tinh và tarot đều bị coi là dị giáo.
Người ta nói Kinh Thánh nghiêm cấm thuật chiêm tinh và các hoạt động khác, cho nên một số nhà chiêm tinh bị bắt quả tang là có tội." Sở Thiên Lê cười nói: "Đây là phạm vào tội bái thần bái tượng."
"Chiêm giáo cổ xưa cũng có một cuốn sách tên là "Chiêm tinh Cơ đốc giáo", nhưng nội dung không liên quan gì đến Cơ đốc giáo.
Toàn bộ cuốn sách đều nói về các kỹ thuật chiêm tinh cổ điển.
Cuốn sách này có cảm giác giống như một cái tên bị kiểm duyệt ở thời đại đó."
Đàm Mộ Tinh bối rối khi nghe điều này: "Tớ cho rằng làm huyền học và những người tin vào Chúa đều giống nhau."
"Chúa nghe được điều này sẽ tức giận!" Sở Thiên Lê kinh ngạc nói: "Nhưng Chúa trời hẳn cũng không quản tới cậu đâu."
Đàm Mộ Tinh không tra được tư liệu họa sĩ, cũng không biết giá cả của bức tranh, chỉ có thể hỏi nhân viên bảo tàng nghệ thuật.
Cậu biết được tên tổ chức triển lãm, lại lên mạng tìm kiếm một phen, lý do là: "Tớ cảm thấy cậu muốn bức tranh này hơi khó khăn."
"Rất đắt sao?"
Nhìn thấy sự mất mát của cô, Đàm Mộ Tinh chỉ có thể giải thích: "Nguyên nhân chính là đây là bộ sưu tập tư nhân, hơn nữa người ta cũng không thiếu tiền lắm, tớ nghĩ khả năng bọn họ sẽ bán nó là không cao."
"Hình như là vậy?" Đàm Mộ Tinh khâm phục nói, "Họa sĩ rất có ý tưởng."
Tác giả kết hợp năng lực vẽ tranh và chiêm tinh của bản thân, hoàn toàn là đem sở học cả đời dung hợp lại cùng một chỗ.
Hai người thưởng thức trong chốc lát, Đàm Mộ Tinh đề nghị nên đi.
Hai mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh: "Vậy cậu chụp một tấm ảnh đi, cậu mang về còn có thể xem."
Sở Thiên Lê lặp lại: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh: "...?"
Đàm Mộ Tinh: "Nhưng bức tranh là vật trưng bày?"
Sở Thiên Lê giống như máy đọc sách, kiên trì nói: "Tớ muốn bức tranh này!"
Đàm Mộ Tinh im lặng một lúc, cậu không biết nên đối phó với đứa trẻ nghịch ngợm này như thế nào, đành ôn hòa thảo luận: "Nếu không như vậy đi, chúng ta lập tức trở về khu triển lãm vàng, cậu chọn một thứ gì đó mà cậu thích, chúng ta sẽ phục chế lại nó, việc này có xác suất cao hơn nhiều."
Cậu vừa mới ở khu triển lãm vàng nên không tiện lên tiếng trả lời, nhưng bây giờ cậu đã nhận ra được đạo lý của Lỗ Tấn tiên sinh, muốn mở cửa sổ thì trước tiên phải nói đến chuyện phá nhà.
Cô thẳng thắn nói muốn lấy bức tranh là vật phẩm trưng bày này ra, cậu lại cảm thấy vẫn nên chọn hỗn thiên nghi bằng vàng thì tốt hơn.
Trước tấm chắn, Sở Thiên Lê háo hức nhìn chằm chằm vào bức tranh, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Đàm Mộ Tinh thấy thế, cậu thở dài một tiếng và bắt đầu tìm kiếm mà không phàn nàn, với ý định tìm hiểu xem các tác phẩm khác của họa sĩ này được bán với giá bao nhiêu.
Giá bán của tác phẩm nghệ thuật có liên quan đến danh tiếng và niên đại của họa sĩ.
Bức tranh này có từ thế kỷ 18 và họa sĩ là Lyle Gadbury.
Đàm Mộ Tinh vừa dùng di động tìm kiếm, vừa lên tiếng cảm khái: "May mắn thay chúng ta không đi Tử Cấm Thành."
Sở Thiên Lê: "Làm sao vậy?"
Đàm Mộ Tinh: "Nếu như cậu thích những thứ ở Tử Cấm Thành thì chỉ có thể giải quyết bằng cách vào tù."
"..."
Sở Thiên Lê tiến đến bên cạnh Đàm Mộ Tinh, cô thò đầu nhìn màn hình của cậu, giám sát cậu hoàn thành việc thu thập thông tin.
Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ nói: "Không có thông tin gì về họa sĩ này.
Thông tin trên Internet duy nhất là phần giới thiệu các vật trưng bày của bảo tàng nghệ thuật.
Tớ không tìm thấy bất cứ thứ gì mà Lyle Gadbury đã từng vẽ trước đây."
"Chắc là bút danh." Sở Thiên Lê suy nghĩ một chút, "Có lẽ họa sĩ sẽ không dám dùng tên thật."
"Tại sao lại như vậy?"
"Bởi vì trước kia người tu luyện chiêm tinh và tarot đều bị coi là dị giáo.
Người ta nói Kinh Thánh nghiêm cấm thuật chiêm tinh và các hoạt động khác, cho nên một số nhà chiêm tinh bị bắt quả tang là có tội." Sở Thiên Lê cười nói: "Đây là phạm vào tội bái thần bái tượng."
"Chiêm giáo cổ xưa cũng có một cuốn sách tên là "Chiêm tinh Cơ đốc giáo", nhưng nội dung không liên quan gì đến Cơ đốc giáo.
Toàn bộ cuốn sách đều nói về các kỹ thuật chiêm tinh cổ điển.
Cuốn sách này có cảm giác giống như một cái tên bị kiểm duyệt ở thời đại đó."
Đàm Mộ Tinh bối rối khi nghe điều này: "Tớ cho rằng làm huyền học và những người tin vào Chúa đều giống nhau."
"Chúa nghe được điều này sẽ tức giận!" Sở Thiên Lê kinh ngạc nói: "Nhưng Chúa trời hẳn cũng không quản tới cậu đâu."
Đàm Mộ Tinh không tra được tư liệu họa sĩ, cũng không biết giá cả của bức tranh, chỉ có thể hỏi nhân viên bảo tàng nghệ thuật.
Cậu biết được tên tổ chức triển lãm, lại lên mạng tìm kiếm một phen, lý do là: "Tớ cảm thấy cậu muốn bức tranh này hơi khó khăn."
"Rất đắt sao?"
Nhìn thấy sự mất mát của cô, Đàm Mộ Tinh chỉ có thể giải thích: "Nguyên nhân chính là đây là bộ sưu tập tư nhân, hơn nữa người ta cũng không thiếu tiền lắm, tớ nghĩ khả năng bọn họ sẽ bán nó là không cao."