Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 12
Vốn dĩ Đàm Mộ Tinh ngồi ở chỗ này không được ai quan tâm, nhưng sự xuất hiện của Sở Thiên Lê đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hạ Thời Sâm là học sinh hàng đầu trong lớp, luôn lọt top thành tích của khối. Dù cậu đã khéo léo từ chối chức lớp trưởng, vẫn có vị thế cao trong lớp. Dẫu các bạn học đều xuất thân từ gia đình giàu sang, nhưng người thừa kế tiền nhiệm của nhà họ Hạ luôn nổi bật, không chỉ nhờ bề thế gia đình mà còn vì bản thân cậu cũng xuất sắc.
Trong khi đó, Sở Thiên Lê đang ngủ bên cạnh Đàm Mộ Tinh, không hề hay biết tiền nhiệm đang hùng hổ xông tới. Hạ Thời Sâm hờ hững nói: “Chào cậu, phiền cậu nhường chút.” Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ lùi lại, nhìn cảnh này với vẻ khó xử.
Thiếu kiên nhẫn, Hạ Thời Sâm duỗi tay gõ mặt bàn của Sở Thiên Lê. Cậu phát hiện cô ngủ say đến mức không hề phản ứng, cuối cùng đành vỗ vào người cô, lạnh lùng nói: “Tỉnh, tỉnh.”
Sở Thiên Lê ngái ngủ ngẩng đầu nhìn cậu, không hề biết Hạ Thời Sâm đang nổi điên vì điều gì. Trước đối thủ cạnh tranh ngây thơ, Hạ Thời Sâm muốn chỉ trích cô làm mất mặt nhà họ Hạ, nhưng chưa từng buông lời tàn nhẫn nào từ nhỏ tới giờ. Cuối cùng, cậu đành gượng ép nặn ra một câu: “Nhà họ Hạ chưa bao giờ có người nào vừa lười biếng vừa không chí tiến thủ như em.”
Cậu cảm thấy lời này đã đủ tàn nhẫn. Người cha Hạ Chính Hợp rất ưu tú, ban ngày bận rộn công việc, buổi tối vẫn đọc sách học tập. Bằng cấp của mẹ Dư Tân cũng cao, lý lẽ bình phẩm nghệ thuật của bà hết sức rõ rệt, hoàn toàn không phải hạng vô tri nông cạn. Hạ Thời Sâm luôn khắt khe với bản thân, nên trong mắt cậu, Sở Thiên Lê cũng nên nỗ lực, nếu không làm sao quản lý được sản nghiệp lớn lao như vậy.
Sở Thiên Lê: “?” Lời này có nghĩa gì? Trong nhà không có người lười biếng sao? Cô thoải mái đáp: “Ồ, thế giờ có rồi đấy. Em còn là mức đặc biệt.”
Hạ Thời Sâm: “!!?” Cô còn cần phải thể hiện không vậy? Không biết xấu hổ à?
Hạ Thời Sâm nào từng gặp phải trẻ trâu, không có chút kinh nghiệm giáo dục nào, đành cảnh cáo nghiêm khắc: “Anh không muốn thấy em ngủ trong giờ học thêm lần nào nữa.”
Sở Thiên Lê cất lời bảo đảm: “Không ngủ.”
Nghe vậy, nét mặt Hạ Thời Sâm dịu xuống, bấy giờ mới hài lòng trở lại chỗ ngồi. Đàm Mộ Tinh thấy cuộc tranh đấu kết thúc thì thở phào, lựa lời khuyên nhủ: “Ngủ trong giờ học không tốt thật...”
Cậu ấy vốn sợ hai người thừa kế nhà họ Hạ sẽ cấu xé nhau ngay trước mặt mọi người. Nhưng mối quan hệ giữa hai bên dường như không căng thẳng như lời đồn.
Sở Thiên Lê gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng vừa ngủ no giấc rồi, nên tìm chút gì ăn.”
Đàm Mộ Tinh: “?”
Vào tiết thứ hai, Hạ Thời Sâm phát hiện Sở Thiên Lê ăn đồ ăn vặt trong lớp. Tâm trạng của cậu sụp đổ trong một giây. Chưa gặp dị hợm nào như thế! Suốt buổi sáng, Sở Thiên Lê không hề nghe giảng nghiêm túc. Cuối cùng, vào giờ nghỉ trưa, cô đã bị Hạ Thời Sâm giảng đạo.
Hạ Thời Sâm lạnh lùng nói: “Ý của anh là em nên làm chút chuyện nghiêm túc! Không thể cứ nghe anh nói rồi làm theo, không ngủ được lại chuyển sang ăn vặt.”
Trong khi đó, Sở Thiên Lê đang ngủ bên cạnh Đàm Mộ Tinh, không hề hay biết tiền nhiệm đang hùng hổ xông tới. Hạ Thời Sâm hờ hững nói: “Chào cậu, phiền cậu nhường chút.” Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ lùi lại, nhìn cảnh này với vẻ khó xử.
Thiếu kiên nhẫn, Hạ Thời Sâm duỗi tay gõ mặt bàn của Sở Thiên Lê. Cậu phát hiện cô ngủ say đến mức không hề phản ứng, cuối cùng đành vỗ vào người cô, lạnh lùng nói: “Tỉnh, tỉnh.”
Sở Thiên Lê ngái ngủ ngẩng đầu nhìn cậu, không hề biết Hạ Thời Sâm đang nổi điên vì điều gì. Trước đối thủ cạnh tranh ngây thơ, Hạ Thời Sâm muốn chỉ trích cô làm mất mặt nhà họ Hạ, nhưng chưa từng buông lời tàn nhẫn nào từ nhỏ tới giờ. Cuối cùng, cậu đành gượng ép nặn ra một câu: “Nhà họ Hạ chưa bao giờ có người nào vừa lười biếng vừa không chí tiến thủ như em.”
Cậu cảm thấy lời này đã đủ tàn nhẫn. Người cha Hạ Chính Hợp rất ưu tú, ban ngày bận rộn công việc, buổi tối vẫn đọc sách học tập. Bằng cấp của mẹ Dư Tân cũng cao, lý lẽ bình phẩm nghệ thuật của bà hết sức rõ rệt, hoàn toàn không phải hạng vô tri nông cạn. Hạ Thời Sâm luôn khắt khe với bản thân, nên trong mắt cậu, Sở Thiên Lê cũng nên nỗ lực, nếu không làm sao quản lý được sản nghiệp lớn lao như vậy.
Sở Thiên Lê: “?” Lời này có nghĩa gì? Trong nhà không có người lười biếng sao? Cô thoải mái đáp: “Ồ, thế giờ có rồi đấy. Em còn là mức đặc biệt.”
Hạ Thời Sâm: “!!?” Cô còn cần phải thể hiện không vậy? Không biết xấu hổ à?
Hạ Thời Sâm nào từng gặp phải trẻ trâu, không có chút kinh nghiệm giáo dục nào, đành cảnh cáo nghiêm khắc: “Anh không muốn thấy em ngủ trong giờ học thêm lần nào nữa.”
Sở Thiên Lê cất lời bảo đảm: “Không ngủ.”
Nghe vậy, nét mặt Hạ Thời Sâm dịu xuống, bấy giờ mới hài lòng trở lại chỗ ngồi. Đàm Mộ Tinh thấy cuộc tranh đấu kết thúc thì thở phào, lựa lời khuyên nhủ: “Ngủ trong giờ học không tốt thật...”
Cậu ấy vốn sợ hai người thừa kế nhà họ Hạ sẽ cấu xé nhau ngay trước mặt mọi người. Nhưng mối quan hệ giữa hai bên dường như không căng thẳng như lời đồn.
Sở Thiên Lê gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng vừa ngủ no giấc rồi, nên tìm chút gì ăn.”
Đàm Mộ Tinh: “?”
Vào tiết thứ hai, Hạ Thời Sâm phát hiện Sở Thiên Lê ăn đồ ăn vặt trong lớp. Tâm trạng của cậu sụp đổ trong một giây. Chưa gặp dị hợm nào như thế! Suốt buổi sáng, Sở Thiên Lê không hề nghe giảng nghiêm túc. Cuối cùng, vào giờ nghỉ trưa, cô đã bị Hạ Thời Sâm giảng đạo.
Hạ Thời Sâm lạnh lùng nói: “Ý của anh là em nên làm chút chuyện nghiêm túc! Không thể cứ nghe anh nói rồi làm theo, không ngủ được lại chuyển sang ăn vặt.”