Đại Đường Kỳ Án - Trang 3
Chương 83: Nhưng hiện giờ
– Hơn nữa, Nhị công tử và Cái nhị lang có quen biết. Mặc dù Cái nhị lang mượn tên tuổi của hắn để tống tiền, nhưng chỉ nhằm vào một số người xa lạ. Người xứ khác không dám gây rối ở đây, sau khi chịu thiệt chỉ có thể cắn răng mà
chịu, đế tránh rước thêm phiền phức. Cái nhị lang nghĩ rằng, Nhị công tử lại không trà trộn trong phố xá, đương nhiên cũng không biết tình hình.
– Thì coi như là Dương lão nhị ngu đi!
Dương Thủ Văn cười lạnh, tựa vào giường.
– Nói như vậy, coi như Cái lão nhị có một chút e dè đổi với Dương lão nhị, nhưng nếu như vậy, sao hắn dám tung tin bậy bạ?
- Hả?
– Chuyện ở nhà trọ hồng Phúc là thế nào?
Mã Thập Lục hơi ngấn người, lắc lắc đầu:
– Cái gì ở nhà trọ Hồng Phúc? Tiểu nhân không hiếu?
Dương Thủ Văn ngồi xuống, Mã Thập Lục sợ đến mức liền quỳ phịch xuống đất.
Dương Thủ Văn mắng:
– Lá gan ngươi nhỏ bé như vậy, cũng dám ra đây lăn lộn? Tốt xấu gì thì bá phụ của ngươi cũng là người có bản lĩnh, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy? Truyền ra ngoài, quả thật mất mặt!
Thấy Dương Thủ Văn không đến mức nổi cáu, Mã Thập Lục thở phào nhẹ nhõm.
– Cho dù tiểu nhân không có tiền đồ, cũng chỉ là không có tiền đồ trước mặt công tử.
Dương Thủ Văn nhìn Mã Thập Lục, mặt gã
sợ tới mức tái nhợt.
Hồi lâu, Dương Thủ Văn đột nhiên mỉm cười, chỉ vào gã, mắng:
– Thoạt nhìn, ngươi chẳng học được chút bản lĩnh nào của cha ngươi, nhưng bản lĩnh mồm mép thì đúng là con hơn cha rồi. Bỏ đi bỏ đi, ta không thèm tính toán với ngươi. Ra ngoài nha mòn chờ, ta có chuyện bảo ngươi. Đừng nghĩ tới việc chạy trốn! Bằng không, ta nhất định sẽ giết ngươi!
– Tiếu nhân biết, tiểu nhân biết.
Nơm nớp lo sợ, Mã Thập Lục rời khỏi. Dương Thủ Văn nằm trên giường, thuận tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn.
Sách được viết bằng lối chữ phồn thế, hơn nữa toàn là chi, hồ, dã, giả.
Dương Thủ Văn kiên nhẫn xem trong chốc lát, mí mắt liền dính lại, bắt đầu mệt rã rời.
Hắn nằm trên giường, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, rồi cửa phòng mở ra.
– Hủy Tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặt lộ vẻ tức giận, Dương Thừa Liệt bước vào phòng.
Quản Hổ theo sau ông ta, nghe Dương Thừa Liệt nói vậy, liền dừng bước, lùi về phía sau một
chút, không cùng tiến vào.
- Cha, cha đã trở lại?
– ừ, sao ngươi trở về thành rồi? Không phải ta đã nói, ngươi ở Hố Cổc sơn chờ ta sao?
– Con tới, là có việc cần thưa.
Dương Thủ Văn ngáp một cái, rời giường. Hắn liếc nhìn Dương Thừa Liệt, thấy bề ngoài ông ta rất bình tĩnh, nhưng có thế nhận ra được, ông ta đang rất nóng lòng.
– Cha, cha làm sao vậy?
Dương Thủ Văn rót một chén nước, đưa cho Dương Thừa Liệt.
– Con nghe người ta nói, cha rời khỏi thành rồL.Tình hình thế nào? Có kết quả gì không?
Dương Thừa Liệt uống một hớp, rồi đặt cái chén trên bàn, thở hổn hến nói:
– Kết quả? Hừm, kết quả là có ba người chết!
– Lại có án mạng?
Dương Thừa Liệt lắc đầu, lại gật đầu.
– Hôm nay ta nhận được tin, nói là phát hiện bọn côn đồ ngày ấy tập kích huyện nha.
– Nhưng khi ta và Quản thúc phụ của ngươi chạy tới nơi, thì đã là người đi nhà trống, chỉ còn ba thi thể nằm đó. Nhưng đáng giận là, khi ta trình vụ án lên huyện tôn (tức tri huyện, gọi một cách
tôn kính), huyện tôn lại nói tên côn đồ đã chạy trốn.
– Nếu đã bỏ chạy, sẽ không cần tiếp tục điều tra, bảo ta không cần phiền não vì chuyện này nữa.
– Hủy Tử, ngươi nghe xem, lời huyện tôn nói thật là…Chỉ là ba thi thế, làm sao có thể xác định đổi phương đã bỏ chạy? Cho dù là đối phương bỏ chạy, nhưng đồng đảng của chúng ở thị trấn, cũng không thế buông tha. Nhưng hiện giờ huyện tôn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này. Ta tranh cãi với ông ta vài câu, ông ta liền đuối ta ra ngoài, thật là bực mình!
Dương Thừa Liệt nói xong, vỗ bàn một cái thật mạnh.
Vương Hạ muốn kết thúc vụ án?
Sau khi nghe xong, Dương Thủ Văn sững sờ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, vụ án này rất phức tạp, trong đó nhất định có bí mật gì đó. Nếu phá được vụ án này, đối với Vương Hạ chỉ có lợi chứ không hại, vì sao ông ta lại vội vã kết thúc vụ án? Không biết tại sao, trong đầu Dương Thủ Văn lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Vương Hạ. Khi đó, Vương Hạ không cho Dương Thừa Liệt thượng tấu lên Đô đốc phủ u Châu.
Lúc ấy Dương Thủ Văn còn cảm thấy, hắn có
thể hiểu được chủ ý của Vương Hạ.
Dù sao, nếu bị Đô đốc phủ biết được, rồi phái người tới đây, khó tránh khỏi tình thế “khách lấn chủ”, sẽ ảnh hưởng tới việc phá án.
Nhưng hiện giờ…
Nghĩtới, đột nhiên Dương Thủ Văn có cảm giác, ngay từ đầu, Vương Hạo đã không nghĩ tới việc phá án.
Nhưng, nguyên do vì sao?
Nếu phá được vụ án, Vương Hạ là huyện lệnh, chẳng những không có lỗi, mà còn có công.
Nếu là như vậy, vì sao ông ta không muốn phá án?
Trong lúc nhất thời, Dương Thủ Văn nghĩ mãi mà không hiểu lý do, chẳng lẽ vị huyện tôn đại nhân này có đi đêm tronq vu án này sao?