Đại Đường Kỳ Án - Trang 3
Chương 14: Đương nhiên!
Dương Thủ Văn nhìn theo Dương Thụy rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Ấu Nương.
- Ấu Nương có chuyện gì vậy? Vẻ mặt mất hứng, là ai bắt nạt muội à?
- Hủy Tử ca ca đừng chơi với Nhị thiếu gia, hôm qua y còn bắt nạt a nương và Ấu Nương, Hủy Tử ca ca sao lại chơi với y?
Ấu Nương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt “Ta mất hứng”.
Dương Thủ Văn mỉm cười, ngồi xổm xuống muốn ôm lấy nàng, đã thấy Ấu Nương chợt lóe thân, né tránh Dương Thủ Văn, nhanh như chớp chạy tới vườn hoa. Dương Thủ Văn lắc đầu, đi đến vườn hoa, ôm lấy Ấu Nương. Lúc này, Ấu
Nương không tránh né nữa.
- Ấu Nương đừng không vui, Hủy Tử ca ca là đang sai khiến Nhị Lang, cho nên mới thân thiết với y.
- Hủy Tử ca ca yêu thương nhất là Ấu Nương, đợi sai khiến xong Nhị Lang thì nhất định sẽ nghĩ cách trừng trị y, giải hận cho Ấu Nương, được không?
- Thật sao?
- Đương nhiên!
Lúc này trên mặt Ấu Nương mới lộ ra nét tươi cười:
- Hủy Tử ca ca nhất định phải báo thù cho Ấu Nương.
- Biết rồi.
Dương Thủ Văn thấy Ấu Nương vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. - Thím đâu rồi?
- A nương đang nhóm lửa, chuẩn bị cơm chiều cho Hủy Tử ca ca.
- Vậy thì thật là tốt, ta cũng có việc muốn hỏi thăm thím đây.
Dương Thủ Văn nói rồi, liền đi vào phòng ngủ của mình, từ đầu giường lấy ra một chồng giấy, nắm bàn tay nhỏ của Ấu Nương, đi thẳng đến nhà bếp.
Hắn nghe Dương thị nói trong thôn có thợ thủ công, Dương thị nói cho hắn biết, Lão Hồ Đầu ở cửa thôn là thợ thủ công tốt nhất trong vùng. Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong liền dẫn Ấu Nương đi ra khỏi nhà. Lúc này, đã là xế chiều, ánh mặt trời chiếu vào con đường nhỏ trong thôn, ven đường không thấy người đi đường, toàn bộ thôn rất yên tĩnh, lộ ra vài phần không khí tĩnh mịch làm say lòng người.
Lão Hồ Đầu ở tại cửa thôn, là một thợ rèn.
Nhìn bộ dáng, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặt đen bóng như than, nói chuyện khí thế mười phần, thanh âm cũng vô cùng to.
- Đại Lang làm những dụng cụ này có tác dụng gì vậy?
Lão Hồ Đầu nhìn bản vẽ Dương Thủ Văn đưa cho ông ta, không khỏi lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Ta hận “Đại Lang”!
Dương Thủ Văn cười lớn nói:
- Hồ công đừng gọi ta là Đại Lang, gọi ta Hủy Tử là được.
- Làm sao được, Đại Lang là Đại công tử của Dương Huyện Úy, tôn một tiếng lang quân cũng là chuyện phải làm, có cái gì mà không được? Hơn nữa, ngươi gọi ta Hồ công, mới là tổn thọ ta. Không bằng cứ theo người trong thôn, gọi ta một tiếng Lão Hồ Đầu là được.
- Làm sao vậy được?
- Sao lại không được?
Lão Hồ Đầu cũng là người bướng bỉnh, vì một chuyện xưng hô, lại tranh chấp. một phen với Dương Thủ Văn.
Đời Đường, như cũ là một thời đại phân chia giai cấp nghiêm khắc.
Tuy rằng Dương gia không phải là nhà cao cửa rộng gì, nhưng dù sao Dương Thừa Liệt cũng đã làm Huyện Úy mười mấy năm, thanh danh ở Xương Bình không thấp. Lão Hồ Đầu chẳng qua chỉ là một người thợ thủ công, sao có thể gánh nổi
chữ “Công” chứ? Truyền đi sẽ bị người chê cười.
Cuối cùng, hai người rốt cục đạt thành hiệp nghị, Dương Thủ Văn gọi ông ta là Lão Hồ Đầu, mà Lão Hồ Đầu lại xưng hô Dương Thủ Văn là “Hủy Tử”.
Bất kể thế nào, cuối cùng đã thoát khỏi cách xưng hô “Đại Lang” đầy ma tính này.
Dương Thủ Văn cầm bản vẽ, vừa để Lão Hồ Đầu xem, vừa giải thích cho ông †a.
- Những dụng cụ này có thể làm được, nhưng cần tốn khá nhiều tiền.
- Làm trọn bộ thì ít nhất cần phải tốn một quan ba trăm văn tiền... Nếu muốn hoàn thành thì cần hai ngày, Hủy Tử thấy thế nào?
Hai ngày, dường như có thể chấp nhận.
Dương Thủ Văn lập tức để lại năm trăm văn tiền của Dương Thụy làm tiền đặt cọc, hẹn thời gian nhận hàng với Lão Hồ Đầu, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Lúc rời đi, hắn mới phát hiện Ấu Nương đang năm co rúc trên giường, không biết ngủ từ lúc nào.
Nhìn sắc trời, đang là giờ Dậu.
Giải thích cho Lão Hồ Đầu cả một buổi chiều, khó trách Ấu Nương ngủ thiếp. đi mất.
Dương Thủ Văn đau lòng ôm lấy Ấu Nương, sau khi từ biệt Lão Hồ Đầu, lại đi dọc theo đường nhỏ trong thôn quay lại gia trang.
Khi cơm chiều, Dương Thụy sức cùng lực kiệt, thở hổn hển trở về.
Y giao một túi da cho Dương Thủ Văn:
- Tổng cộng là ba quan bốn trăm văn, Đại huynh kiểm tra lại đi.