Đại Đạo Độc Hành
Chương 744-2: Tử sinh đồng, một lời hứa đáng giá ngàn vàng (2)
Lạc Ly rời khỏi trụ sở, đi theo chỉ dẫn của Thất Trúc, nhanh chóng bay tới một hải đảo cách đó ba ngàn dặm.
Lúc này Kim Châu địa vực đã không còn dư chấn, đã không còn sóng thần. Chỉ có điều đại lục ban đầu đã biến trở thành biển lớn.
Thế nhưng có rất nhiều thượng môn đã đáp ứng Thần Độn tông, mỗi một Phản Hư Chân nhất đều phải giúp Thần Độn tông kéo lên thổ địa ngàn dặm. Mặc dù vẫn còn nhiều nơi ở Kim Châu địa vực đắm chìm trong biển thế nhưng nơi này sẽ không hoàn toàn hóa thành địa vực hải đảo.
Ở bên trên hải đảo này có một ngọn núi cáo, đỉnh núi toàn là đá cẩm thạch trắng noãn. Chỉ thấy Thất Trúc khai mở một khoảng không ở trên đó, hắn với Thiên Đô uống rượu với nhau.
Lạc Ly nhanh chóng bay tới nơi này. Thất Trúc vứt qua, Lạc Ly nhận một bầu rượu. Chỉ mới uống một hớp đã không khỏi hô lên:
“Bái Phật Tửu của Lan Đà Tự!”
Đây là một trong thập đại danh tửu trong thiên hạ. Thất Trúc gật đầu nói: “Phải, lấy được từ chỗ Lục Đạo đại sư, cho nên gọi hai người các ngươi tới đây chia sẻ!”
Thiên Đô nói: “Ha ha, Kim Đan chân nhân đệ nhất Sở Nam đúng là đủ mạnh, có thể lấy được thập đại danh tửu, chúng ta được hưởng phước rồi!”
Lạc Ly cũng nói: “Chúc mừng sư huynh trở thành Kim Đan chân nhân đệ nhất Sở Nam!”
Thất Trúc thở dài một tiếng, nói: “Cũng chỉ là hư danh mà thôi. Nếu như không phải vì kế thừa truyền thừa của sư phụ, ta mới không cần hư danh này!
Đáng tiếc, bây giờ ta đã trở thành Tiên Tần khí dân!”
Nói tới đây, Thất Trúc sư huynh rũ rượi không vui. Hắn luyện hóa tiên thiên linh vật, có được Tiên Tần chí bảo đều có liên quan tới thân phận Tiên Tần của hắn. Thế nhưng bây giờ tất cả Tiên Tần di tích đều không mở cửa với hắn, hoàn toàn là đả kích rất lớn với hắn.
Thế nhưng Thất Trúc sư huynh nhanh chóng bình thường trở lại nói: “Nhưng cũng không sao! Thiên hạ đại đạo, vô cùng vô tận, ta không tin không có thân phận Tiên Tần thì ta không thể có được đại đạo!
Nào, uống, uống cạn!”
Thiên Đô lấy ra một ít đồ nhắm, ba người ngồi ở nơi này vừa uống vừa nói chuyện. Dưới ánh trăng, nhìn giang sơn vạn dặm ngay trước mắt, nhìn biển lớn cuồn cuộn, nhìn núi cao thành đảo, có một phong tình khác!
Ba người ngươi một hớp, ta một hớp, vui vẻ không thôi, nói chuyện không ngừng!
Phút cao hứng, Thiên Đô hát vang, Thất Trúc thổi sáo du dương phối nhạc.
Giờ phút này, bọn họ quên hết tất cả, quên chuyện tu luyện, chỉ là ba người bạn tốt, ở nơi này chỉ có hoan nhạc.
Bài Phật Tửu mùi rất thanh đạm thế nhưng vị hậu lại rất nặng. Ba người chỉ mới là Kim Đan, lập tức say khước.
Thiên Đô đột nhiên mượn hơi rượu nói: “Đúng, thành đại đạo, phi thăng thành tiên, không thành vấn đề. Kiếp trước ta không làm được, kiếp này ta nhất định thành công!”
Thất Trúc cũng hô: “Phi thăng thành tiên, ta nhất định thành công!”
Lạc Ly cũng hô: “Cha, người thấy chưa, con nhất định sống thật tốt. Con cũng muốn phi thăng thành tiên, mãi mãi không chết!
Thanh Thanh, Hạ Lệ, Hi Di, Diệp Văn Anh, ta sẽ sống sót thay các người, mãi mãi sống sót!”
Ba người ở nơi này, men say xông lên, có khóc có cười, lớn tiếng phát tiết!
Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng, lời hứa nặng ngàn vàng.
Tình này cảnh này, Lạc Ly ghi mãi trong lòng.
Đến buổi sáng ngày hôm sau thì ba người mới tỉnh rượu lại, muốn cùng nhau quay trở lại nơi dừng chân của tông môn.
Đi được một nửa thì Lạc Ly nhìn thấy ở phía xa, trên một hòn đảo nhỏ, có hơn một trăm tu sĩ tụ tập trên này, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Những tu sĩ này đều là Kim Đan chân nhân, không biết đang chúc mừng điều gì. Trên đài cao ở chính giữa, chỉ thấy Phạm Vô Kiếp như đang diễn thuyết.
Hắn nói, mọi người dưới đài cùng hoan hô, bọn họ hoàn toàn ủng hộ Phạm Vô Kiếp.
Lạc Ly lắc đầu, không quan tâm, nhanh chóng bay lướt qua, quay trở lại nơi dừng chân của tông môn.
Ngày hôm nay vẫn tiếp tục cứu hộ thương sinh. Riêng Mộc Thần Chân nhất thì đi tới một chỗ đất bị nước biển bao phủ, bắt đầu sử dụng pháp lực vô thượng, từ từ kéo mặt đất dìm ở bên dưới trồi lên mặt biển, biến ngàn dặm hải vực trở thành đại địa.
Mỗi một Phản Hư Chân nhất đều phải gánh một công tác như thế. Đương nhiên, Thần Độn tông cũng có tạ lễ. Mộc Thần Chân nhất kéo đại lục lên, đám người Lạc Ly bắt đầu xây dựng pháp trận, cố định lục địa này, để nó không chìm xuống lại.
Bận rộn như thế năm ngày, đột nhiên có phi phù bay tới chỗ Lạc Ly, là Kiếm Thần gọi.
Lạc Ly lập tức bay qua đó. Trước khi đại chiến thì tất cả phi chu của Côn Luân phái đã rời đi hết, Diệp Tiếu Ngư cũng rời khỏi, cho nên ở nơi này không còn quá nhiều đệ tử Côn Luân.
Lạc Ly lại nhìn thấy Kiếm Thần, Kiếm Thần gật đầu nhẹ với Lạc Ly.
Ngay lập tức có một linh phó ở bên cạnh đi tới, dâng lên ba viên ngọc thành lớn cỡ nắm tay. Ngọc thạch này có màu máu, giống như máu tươi đông lại.
Kiếm Thần nói: “Đây là Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc, đến từ U Minh tông, vừa đủ ba phần. Đây là phần thưởng mà ta đã hứa với ngươi, nhận lấy đi!”
Lạc Ly nhận lấy ba viên Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc nói: “Cảm ơn!”
Kiếm Thần đứng dậy, chậm rãi nói: “Bọn ta phải quay trở lại Côn Luân ngay lập tức! Ngươi phải biết chăm sóc cho chính mình. Nếu như ngươi du lịch tới Trung Nguyên Côn Luân địa vực thì có thể tới thăm Côn Luân. Đứa nhỏ đó rất nhớ ngươi!”
Lạc Ly nói: “Ừ, ta biết!”
Sau đó Lạc Ly lấy ra một hộp gỗ thật dài nói: “Tiền bối, ta từng nói ta cũng có tạ lễ!”
Kiếm Thần cười một tiếng, lắc đầu, không bận tâm. Linh phó ở bên cạnh hắn đi tới nhận.
Lạc Ly gật đầu, xoay người rời khỏi!
Tất cả vọng tưởng đều kềm nén trong lòng, bây giờ mình chỉ mới là Kim Đan chân nhân, cảnh giới cách nhau rất xa, phải cố gắng thì mới có cơ hội!
Một dã tâm khó diễn đạt bằng lời đang bùng cháy trong lòng Lạc Ly. Nhưng càng như thế thì hắn càng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lạc Ly rời khỏi, Kiếm Thần ngồi xuống, linh phó lập tức dâng mỹ thực lên. Trong đó, một gã thấp giọng nói: “Chủ nhân, ngài phải mất giá cao mới đổi được Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc từ tông môn!
Tiểu tử này, một cái chưa đủ, lại muốn ba cái, có hơi quá phận!”
Một linh phó nói: “Phải, tiểu tử này chẳng những ỷ ngài coi trọng hắn mà còn sư tử ngoạm. Người này đáng trách!”
“Đúng, chủ nhân, tiểu tử này còn đưa tạ lễ nữa chứ. Hắn có thể có thứ gì chứ, còn chẳng phải là thiên địa linh vật thôi sao. Có lẽ ngay cả Địa giai cũng không có. Hắn làm như vậy để không nợ nhân tinh của ngài, đúng là giảo hoạt!”
“Chủ nhân, tiểu tử này không tốt lành gì cả, ta phát hiện ánh mắt của hắn nhìn ngài không ổn, có phải…”
Mười hai linh phó này phụ trách tất cả sinh hoạt của Kiếm Thần. Lần trước Lạc Ly với Kiếm Thần gặp nhau thì bọn họ đã bị phá hủy trong trận chiến với Kim Hoa bà bà, cho nên không xuất hiện. Khi chúng nó khôi phục lại, Kiếm Thần mất tự do, phải quay về Côn Luân.
---------------
Lúc này Kim Châu địa vực đã không còn dư chấn, đã không còn sóng thần. Chỉ có điều đại lục ban đầu đã biến trở thành biển lớn.
Thế nhưng có rất nhiều thượng môn đã đáp ứng Thần Độn tông, mỗi một Phản Hư Chân nhất đều phải giúp Thần Độn tông kéo lên thổ địa ngàn dặm. Mặc dù vẫn còn nhiều nơi ở Kim Châu địa vực đắm chìm trong biển thế nhưng nơi này sẽ không hoàn toàn hóa thành địa vực hải đảo.
Ở bên trên hải đảo này có một ngọn núi cáo, đỉnh núi toàn là đá cẩm thạch trắng noãn. Chỉ thấy Thất Trúc khai mở một khoảng không ở trên đó, hắn với Thiên Đô uống rượu với nhau.
Lạc Ly nhanh chóng bay tới nơi này. Thất Trúc vứt qua, Lạc Ly nhận một bầu rượu. Chỉ mới uống một hớp đã không khỏi hô lên:
“Bái Phật Tửu của Lan Đà Tự!”
Đây là một trong thập đại danh tửu trong thiên hạ. Thất Trúc gật đầu nói: “Phải, lấy được từ chỗ Lục Đạo đại sư, cho nên gọi hai người các ngươi tới đây chia sẻ!”
Thiên Đô nói: “Ha ha, Kim Đan chân nhân đệ nhất Sở Nam đúng là đủ mạnh, có thể lấy được thập đại danh tửu, chúng ta được hưởng phước rồi!”
Lạc Ly cũng nói: “Chúc mừng sư huynh trở thành Kim Đan chân nhân đệ nhất Sở Nam!”
Thất Trúc thở dài một tiếng, nói: “Cũng chỉ là hư danh mà thôi. Nếu như không phải vì kế thừa truyền thừa của sư phụ, ta mới không cần hư danh này!
Đáng tiếc, bây giờ ta đã trở thành Tiên Tần khí dân!”
Nói tới đây, Thất Trúc sư huynh rũ rượi không vui. Hắn luyện hóa tiên thiên linh vật, có được Tiên Tần chí bảo đều có liên quan tới thân phận Tiên Tần của hắn. Thế nhưng bây giờ tất cả Tiên Tần di tích đều không mở cửa với hắn, hoàn toàn là đả kích rất lớn với hắn.
Thế nhưng Thất Trúc sư huynh nhanh chóng bình thường trở lại nói: “Nhưng cũng không sao! Thiên hạ đại đạo, vô cùng vô tận, ta không tin không có thân phận Tiên Tần thì ta không thể có được đại đạo!
Nào, uống, uống cạn!”
Thiên Đô lấy ra một ít đồ nhắm, ba người ngồi ở nơi này vừa uống vừa nói chuyện. Dưới ánh trăng, nhìn giang sơn vạn dặm ngay trước mắt, nhìn biển lớn cuồn cuộn, nhìn núi cao thành đảo, có một phong tình khác!
Ba người ngươi một hớp, ta một hớp, vui vẻ không thôi, nói chuyện không ngừng!
Phút cao hứng, Thiên Đô hát vang, Thất Trúc thổi sáo du dương phối nhạc.
Giờ phút này, bọn họ quên hết tất cả, quên chuyện tu luyện, chỉ là ba người bạn tốt, ở nơi này chỉ có hoan nhạc.
Bài Phật Tửu mùi rất thanh đạm thế nhưng vị hậu lại rất nặng. Ba người chỉ mới là Kim Đan, lập tức say khước.
Thiên Đô đột nhiên mượn hơi rượu nói: “Đúng, thành đại đạo, phi thăng thành tiên, không thành vấn đề. Kiếp trước ta không làm được, kiếp này ta nhất định thành công!”
Thất Trúc cũng hô: “Phi thăng thành tiên, ta nhất định thành công!”
Lạc Ly cũng hô: “Cha, người thấy chưa, con nhất định sống thật tốt. Con cũng muốn phi thăng thành tiên, mãi mãi không chết!
Thanh Thanh, Hạ Lệ, Hi Di, Diệp Văn Anh, ta sẽ sống sót thay các người, mãi mãi sống sót!”
Ba người ở nơi này, men say xông lên, có khóc có cười, lớn tiếng phát tiết!
Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng, lời hứa nặng ngàn vàng.
Tình này cảnh này, Lạc Ly ghi mãi trong lòng.
Đến buổi sáng ngày hôm sau thì ba người mới tỉnh rượu lại, muốn cùng nhau quay trở lại nơi dừng chân của tông môn.
Đi được một nửa thì Lạc Ly nhìn thấy ở phía xa, trên một hòn đảo nhỏ, có hơn một trăm tu sĩ tụ tập trên này, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Những tu sĩ này đều là Kim Đan chân nhân, không biết đang chúc mừng điều gì. Trên đài cao ở chính giữa, chỉ thấy Phạm Vô Kiếp như đang diễn thuyết.
Hắn nói, mọi người dưới đài cùng hoan hô, bọn họ hoàn toàn ủng hộ Phạm Vô Kiếp.
Lạc Ly lắc đầu, không quan tâm, nhanh chóng bay lướt qua, quay trở lại nơi dừng chân của tông môn.
Ngày hôm nay vẫn tiếp tục cứu hộ thương sinh. Riêng Mộc Thần Chân nhất thì đi tới một chỗ đất bị nước biển bao phủ, bắt đầu sử dụng pháp lực vô thượng, từ từ kéo mặt đất dìm ở bên dưới trồi lên mặt biển, biến ngàn dặm hải vực trở thành đại địa.
Mỗi một Phản Hư Chân nhất đều phải gánh một công tác như thế. Đương nhiên, Thần Độn tông cũng có tạ lễ. Mộc Thần Chân nhất kéo đại lục lên, đám người Lạc Ly bắt đầu xây dựng pháp trận, cố định lục địa này, để nó không chìm xuống lại.
Bận rộn như thế năm ngày, đột nhiên có phi phù bay tới chỗ Lạc Ly, là Kiếm Thần gọi.
Lạc Ly lập tức bay qua đó. Trước khi đại chiến thì tất cả phi chu của Côn Luân phái đã rời đi hết, Diệp Tiếu Ngư cũng rời khỏi, cho nên ở nơi này không còn quá nhiều đệ tử Côn Luân.
Lạc Ly lại nhìn thấy Kiếm Thần, Kiếm Thần gật đầu nhẹ với Lạc Ly.
Ngay lập tức có một linh phó ở bên cạnh đi tới, dâng lên ba viên ngọc thành lớn cỡ nắm tay. Ngọc thạch này có màu máu, giống như máu tươi đông lại.
Kiếm Thần nói: “Đây là Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc, đến từ U Minh tông, vừa đủ ba phần. Đây là phần thưởng mà ta đã hứa với ngươi, nhận lấy đi!”
Lạc Ly nhận lấy ba viên Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc nói: “Cảm ơn!”
Kiếm Thần đứng dậy, chậm rãi nói: “Bọn ta phải quay trở lại Côn Luân ngay lập tức! Ngươi phải biết chăm sóc cho chính mình. Nếu như ngươi du lịch tới Trung Nguyên Côn Luân địa vực thì có thể tới thăm Côn Luân. Đứa nhỏ đó rất nhớ ngươi!”
Lạc Ly nói: “Ừ, ta biết!”
Sau đó Lạc Ly lấy ra một hộp gỗ thật dài nói: “Tiền bối, ta từng nói ta cũng có tạ lễ!”
Kiếm Thần cười một tiếng, lắc đầu, không bận tâm. Linh phó ở bên cạnh hắn đi tới nhận.
Lạc Ly gật đầu, xoay người rời khỏi!
Tất cả vọng tưởng đều kềm nén trong lòng, bây giờ mình chỉ mới là Kim Đan chân nhân, cảnh giới cách nhau rất xa, phải cố gắng thì mới có cơ hội!
Một dã tâm khó diễn đạt bằng lời đang bùng cháy trong lòng Lạc Ly. Nhưng càng như thế thì hắn càng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lạc Ly rời khỏi, Kiếm Thần ngồi xuống, linh phó lập tức dâng mỹ thực lên. Trong đó, một gã thấp giọng nói: “Chủ nhân, ngài phải mất giá cao mới đổi được Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc từ tông môn!
Tiểu tử này, một cái chưa đủ, lại muốn ba cái, có hơi quá phận!”
Một linh phó nói: “Phải, tiểu tử này chẳng những ỷ ngài coi trọng hắn mà còn sư tử ngoạm. Người này đáng trách!”
“Đúng, chủ nhân, tiểu tử này còn đưa tạ lễ nữa chứ. Hắn có thể có thứ gì chứ, còn chẳng phải là thiên địa linh vật thôi sao. Có lẽ ngay cả Địa giai cũng không có. Hắn làm như vậy để không nợ nhân tinh của ngài, đúng là giảo hoạt!”
“Chủ nhân, tiểu tử này không tốt lành gì cả, ta phát hiện ánh mắt của hắn nhìn ngài không ổn, có phải…”
Mười hai linh phó này phụ trách tất cả sinh hoạt của Kiếm Thần. Lần trước Lạc Ly với Kiếm Thần gặp nhau thì bọn họ đã bị phá hủy trong trận chiến với Kim Hoa bà bà, cho nên không xuất hiện. Khi chúng nó khôi phục lại, Kiếm Thần mất tự do, phải quay về Côn Luân.
---------------