Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Đạo Độc Hành

Chương 686: Du thần hoa biểu hạc quy trì!



Hắn vừa mới ra đây thì đã nhìn thấy Xương Ngọc Chân nhân bị Lạc Ly đúng nát, nội tâm càng bi phẫn, há mồm phun ói thêm một ngụm máu tươi. Sau đó hắn nhìn Lạc Ly, oán hận nói:
“Lạc Ly, Lạc Ly! Ngươi hại Xương gia ta diệt môn, ta liều mạng với ngươi!”
Lạc Ly nhìn hắn nói: “Để ta thanh minh trước cái đã. Tin tức của ngươi sai rồi. Hỗn Nguyên tông Kim Đan đại bỉ, ta chỉ đứng thứ ba, chỉ có ngươi hiểu lầm là thứ nhất thôi!
Mặt khác ta xuất hiện ở đây cũng không phải muốn giết cả nhà các ngươi, là các ngươi có lòng hại người, muốn giết ta! Tất cả đều là lựa chọn của ngươi, ngươi phải gánh chịu ác quả!”
Xương Ninh Chân quân không hề nói thêm gì cả, lấy ra một cây dao nhọn, đưa tay đặt lên trên dao nhọn, tay chảy máu, nhuộm đỏ dao nhọn. Sau đó hắn đâm mạnh vào trái tim của mình, đồng thời hai mắt đỏ như máu đọng lại, vòng ngọc đen đội trên đầu nổ thành trăm ngàn mảnh, cả đầu tóc đen đột nhiên bay ngược lên trời, một cỗ sát khí huyết tinh bạo ngược ầm ầm xuất hiện.
Thấy cảnh này, Lạc Ly lắc đầu. Vừa nhìn là biết tên này muốn liều mạng với mình rồi.
Ngươi muốn liều mạng nhưng ta không muốn chơi với ngươi.
Nháy mắt, Lạc Ly động chân, Tứ Cửu Độn Pháp, độn ra ngoài hai trăm dặm!
Thế nhưng Xương Ninh Chân quân cười lạnh. Mới nãy hắn thi triển Huyết Ma tông Đấu Tử Huyết Chú đã lường Lạc Ly sẽ bỏ chạy như thế. Trong tích tắc Lạc Ly bỏ chạy, dao nhọn ở trái tim Xương Ninh Chân nhân chợt lóe, lại đâm sâu thêm một phần, sau đó hắn cũng độn theo Lạc Ly.
Lạc Ly chân trước vừa tới nơi thì chân sau hắn đã đuổi theo kịp.
Cung Khư Đạo của Tĩnh Hiên Chân nhân hoàn toàn khóa chặt phạm vi trăm dặm. Thế nhưng Lạc Ly là đệ tử Hỗn Nguyên, có thể vào có thể ra, cho nên Lạc Ly dễ dàng độn ra ngoài. Xương Ninh Chân quân thì mượn sức mạnh của Huyết Chú, độn khỏi phong tỏa của Cung Khư Đạo.
Lạc Ly cau mày, nhìn Xương Ninh Chân quân bám theo sau, xem ra chỉ có thể chiến, vậy thì chiến thôi!
Lạc Ly lập tức thi pháp, Kim Thần Hi lại được kích hoạt, ba lớp kim quang bao trùm lên trên người. Sau đó bên ngoài cơ thể xuất hiện một đóa hoa sen màu máu. Lạc Ly sử dụng hết toàn bộ phòng thủ.
Hai người đứng đối diện với nhau. Xương Ninh Chân quân giơ mạnh tay lên, đùng một tiếng, Độc Long do rất nhiều Độc Sa tạo thành lại xuất hiện, có khoảng ngàn vạn viên, khí thế hùng vĩ hơn Độc Long của Xương Ngọc Chân nhân gấp trăm lần!
Vô tận Độc Sa hình thành mây đen, hóa thành một ma thủ, dài chừng mười dặm, chộp về phía Lạc Ly.
Đối mặt với ma thủ đáng sợ đó, Lạc Ly thở dài một tiếng, nói:
“Đáng thương, đáng thương, già trẻ một nhà Xương gia đều bị suy nghĩ sai lầm của ngươi hại chết, cả tộc đều chết, đáng thương, đáng thương! Thán, thán, thán!”
Dáng vẻ đau thương, mượn đó khu động pháp ý, sau đó Lạc Ly ra tay!
Một đạo Lưu Ly Hải từ từ trồi lên! Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương!
“Tên ta, chính là vô địch, ta chính là Thần, ta chính là Thánh, ta chính là ta, ta khống chế mọi thứ, ta có được tất cả, sức mạnh của ta, vô cùng vô tận, hơi thở của ta, vô biên vô hạn…”
Dưới Sùng Thánh thần thông, quang hải lập tức mở rộng gấp ba lần, cũng có khoảng mười dặm, đánh về phía ma thủ.
Sau đó lại một đạo quang hải đánh qua đó! Sau đó lại thêm một đạo nữa, rồi lại một đạo nữa.
Nháy mắt quang hải đụng độ với Độc Thủ, oành, oành, oành!
Trong thiên địa vang lên vô số tiếng nổ gầm rú, bùng nổ cường quang vô tận!
Độc Thủ sụp đổ, Độc Sa vỡ nát, quang hải biến mất. Hào quang tắt đi.
Bên tai Xương Ninh Chân nhân lập tức nghe thấy thiên địa Phạm âm:
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh. Kiền qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm.
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng, linh đinh dương lí thán linh đinh…”
Hắn không khỏi cười khổ: “Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương!”
Giọng nói vô cùng tuyệt vọng.
Hắn vỗ mạnh vào dao nhọn trên ngực, dao nhọn lập tức đâm trọn vào trong tim. Sau đó hắn rống lớn, tiếng tục bùng nổ!
Oành. Oành, oành!
Từng đạo quang hải đánh tới, từng bàn tay Độc Sa tung hoành!
Bọn họ đánh nhau, đất đai xung quanh ba mươi dặm, vạn vật sụp đổ, sinh linh chết hết!
Chớp mắt đã đánh nhau mười bảy cái, nguyên khuôn mặt Xương Ninh Chân nhân trắng nhợt như tuyết. Hắn so đấu với Lạc Ly một hơi mười bảy chiêu.
Thế nhưng Lưu Ly quang hải của Lạc Ly giống như vô cùng vô tận, không thấy suy yếu. Mà hắn mặc dù có dao nhọn kích thích, áp chế thương thế, chân khí vô tận, thế nhưng Độc Sa gom góp được trong địa phế đã hao hết, hắn không thể sử dụng Độc Thủ đáng sợ như thế được nữa!
Hắn hét mạnh một tiếng, dùng sức vỗ mạnh lên trên người của mình, toàn bộ pháp bảo trữ vật cùng pháp bào trên người đều vỡ toang!
Cho dù có chết thì cũng không chừa lại bất cứ thứ gì cho Lạc Ly!
Sau đó hắn rống lớn: “Lạc Ly, ta chết chung….”
Hắn muốn tự bạo Nguyên Anh, chết chung với Lạc Ly.
Ca từ lặp lại bên tai của hắn đột nhiên thay đổi:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!”
Chưa chờ hắn phản ứng kịp thì đùng một tiếng, Xương Ninh Chân nhân hóa thành ngàn vạn huyết vụ, chết ngay tại chỗ.
Sau đó một Nguyên Anh từ từ xuất hiện trong huyết vụ. Ngoại trừ Nguyên Anh ra thì còn có một cây dao nhọn, chính là dao nhọn hắn cắm vào trong người của mình, tất cả trôi bồng bềnh trong không trung.
Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương chỉ giết người, không diệt Kim Đan, Nguyên Anh. Đây là đối ứng với đạo lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!
Nguyên Anh còn chưa có phản ứng gì thì Lạc Ly đã duỗi tay, Thiên Địa Siêu Thoát Tỏa, trấn áp. Sau đó là Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, thu vào Bạch Hổ Lao trong Thái Sơ Động Thiên!
Dao nhọn bị hắn cầm tới tay, đây là Thất giai thần kiếm Hồng Trần Bạch Lãng Lưỡng Mang Mang do Vạn Tướng tông luyện chế.
Bên này Lạc Ly vừa thu tay lại, bên kia chỉ nghe một tiếng hạc hót bi ai. Sau đót chợt nghe thanh âm vui sướng của Tĩnh Hiên Chân nhân truyền tới:
“Tĩnh Hiên, trảm Vạn Tướng tông Thần Hạc Chân quân ở Thánh Châu Xương Gia, giải quyết ân oán năm trăm năm trước!”
Thần Hạc Chân quân cũng bị chém giết. Lạc Ly thở dài một tiếng, lâu sau, cung điện ở xung quanh biến mất. Nhìn lại, chỉ có tu sĩ Hỗn Nguyên tông, người của Xương gia không còn một ai, tất cả đều bị cung điện thôn phệ.
Tĩnh Hiên Chân quân đi qua đây, nhìn Lạc Ly nói: “Xương Ninh có đền tội hay không?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Có, thưa sư thúc!”
Tĩnh Hiên Chân quân nói: “Giao Nguyên Anh của hắn cho ta. Phản bội Hỗn Nguyên tông, hắn sẽ bị luyện hồn vạn năm, trọn đời không thể siêu sinh!”
Lạc Ly lập tức đưa Nguyên Anh của Xương Ninh Chân quân cho Tĩnh Hiên Chân quân.
Tĩnh Hiên Chân quân khẽ gật đầu, thu lấy, sau đó đưa cho Lạc Ly một bình ngọc, nói:
“Đây là Nguyên Anh của Thần Hạc, cho ngươi!”
Lạc Ly lập tức thu lấy!
Tĩnh Hiên Chân quân nhìn Xương Gia bị biến thành một nơi không còn bóng người nói: “Hai vạn bảy ngàn năm trước Xương gia từng có tổ tiên làm nhất mạch chi chủ của Hình Ảnh Động ta!
Đáng tiếc, cơ nghiệp tốt đẹp như thế! Cần gì phản bội. Không muốn sống trên địa bàn Hỗn Nguyên tông ta thì lặng lẽ rời khỏi là được!”
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...