Đại Đạo Độc Hành
Chương 677-1: Kinh thế nhất chiến đạo chủ phanh! (1)
Ngay lúc mấu chốt, Tiểu Thạch nhảy ra, rống to một tiếng về phía Cửu Thủ Long Điểu.
Trên người Tiểu Thạch bùng nổ vô tận long uy, Cửu Thủ Long Điểu chợt mềm nhũn cả người, lập tức ngã xuống, không dám nhìn thẳng Tiểu Thạch.
Tiểu Thạch là Chân Long, Cửu Thủ Long Điểu chứa huyết mạch Long tộc, trời sinh bị khắc chế.
Thế nhưng trong khoảnh khắc Cửu Thủ Long Điểu ngã xuống mặt đất thì nó lộn một vòng, hóa thành một linh thí kỳ lạ tròn vo như người tuyết. Phạm vi nghìn trượng lập tức tiến vào thế giới hàn băng, vạn vật đông lại.
Lúc này Tiểu Hồng bay ra, hai cánh giang ra, phát ra vô tận liệt diễm. Hỏa diễm so với hàn băng, Tiểu Hồng đại chiến người tuyết!
Người tuyết bắt đầu bị hỏa diễm hòa tan từ từ. Phạm Vô Kiếp lại biến đổi, trong tay hắn xuất hiện một hồ lô.
Không ngờ lại là Thượng Cổ tiên thiên linh bảo Âm Dương Hồ Hô!
Bảo vật này vừa xuất hiện, không ai có thể địch lại.
Phạm Vô Kiếp không khỏi cười lên ha hả, nói: “Lạc Ly sư huynh, ngươi chết chắc rồi, mời bảo bối xoay người!”
Phạm Vô Kiếp vô cùng vui vẻ. Thượng Cổ tiên thiên linh bảo Âm Dương Hồ Lô chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn. Chỉ cần thứ này xuất hiện thì mọi việc đều thuận lợi, không có sinh linh nào mà hắn không tiêu diệt được.
Trong khi Phạm Vô Kiếp nói chuyện, hồ lô bắt đầu hành động. Trên hồ lô xuất hiện một đạo lưu quang muốn chém Lạc Ly.
Thế nhưng Lạc Ly không hề kinh hoảng. Năm đó ở Lương Châu hắn đã gặp thứ này, sao có thể không có đề phòng chứ?
Lạc Ly khẽ giọng quát: “Tiểu Hôi!”
Một bóng xám chớp lên, Phạm Vô Kiếp lập tức phát hiện Âm Dương Hồ Lô trong tay mình đã biến mất!
Phạm Vô Kiếp cả kinh, nói: “Chuyện gì thế?”
Nhìn lại, chỉ thấy một con chuột mập mạp như trái banh thịt ngậm Âm Dương Hồ Lô trốn qua Lạc Ly.
Tiểu Hôi am hiểu tầm bảo, ăn trộm vạn vật, dám ăn trộm Âm Dương Hồ Lô ở ngay trước mặt Phạm Vô Kiếp.
Tiểu Hôi vừa trốn vừa dùng sức, một tiếng răng rắc, không ngờ lại cắn Âm Dương Hồ Lô thành hai nửa.
Phạm Vô Kiếp lập tức giận dữ, mắng: “Khốn nạn, khốn nạn, bảo bối của ta!”
Thế nhưng không còn ý nghĩa gì nữa. Âm Dương Hồ Lô đã bị phá giải. Ánh mắt Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly phún lửa, hắn quát:
“Là ngươi bức ta, là ngươi bức ta!”
Sau đó hắn chắp hai tay, cao giọng hát:
“Chư thiên tại thượng, quang minh tối cường!
Tiên thiên chính chân, động lãng bát môn, thái hoa hạo ánh, nhật nguyệt ngũ tinh, quang minh tối cường!”
Cùng tiếng ca này, hai mắt Phạm Vô Kiếp bắt đầu phát ra hào quang. Một cỗ sức mạnh giống như xỏ xuyên thời không, xuyên xỏ qua vô số thứ nguyên, đi từ quá khứ xa xôi đi tới trên lôi đài Hỗn Nguyên tông!
Trên người hắn xuất hiện một hư ảnh, Quang Minh thần lại buông xuống.
Thế nhưng lần này Phạm Vô Kiếp không còn mời thần như lần trước nữa mà là thần giáng. Muốn sống mái với Lạc Ly.
Cùng sự xuất hiện của Quang Minh thần, trong thiên địa chỉ còn lại hào quang, không còn thứ gì khác!
Dưới hào quang, những Tha Hóa Phân Thân của Lạc Ly vỡ nát biến mất. Tiểu Bạch, Tiểu Thạch, Tiểu Hôi đều cứng rắn chống lại uy nghiêm đáng sợ này, thế nhưng căn bản chống không nổi, cũng thoát phá!
Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Lạc Ly. Trong thiên địa chỉ còn lại hào quang vô tận, không còn màu sắc hay sự vật nào khác nữa!
Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly, cắn răng nói: “Lạc Ly, là ngươi bức ta, là ngươi bức ta!”
Quang Minh thần nhìn Lạc Ly. Cài nhìn này khiến Lạc Ly cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, vô cùng ngọt ngào, cảm thấy ấm áp khó diễn đạt thành lời, vừa lưu luyến vừa hạnh phúc, chỉ hận thời gian không thể dừng lại, giây phút này có thể hóa thành vĩnh hằng.
Thế nhưng Lạc Ly biết nếu như mình không kháng cự thì sẽ thua!
Hơn nữa không chỉ thua lôi đài không mà thôi mà còn tạo thành thương tổn khó cách nào bù đắp nổi. Cho nên Phạm Vô Kiếp mới hô lên như thế khi sử dụng pháp thuật thần giáng này.
Lạc Ly cắn răng, tự nhắc phải chống lại, thế nhưng cảm giác thoải mái khắc cốt minh tâm này khiến cho người ta không cách nào chống lại được.
Đột nhiên bên tai Lạc Ly xuất hiện một thanh âm:
“Cần ta giúp không?”
“Cần sức mạnh của ta không?”
“Nếu như ngươi cần ta giúp, cần sức mạnh của ta thì hãy gọi tên của ta, ta sẽ xuất hiện, ban cho ngươi sức mạnh vô tận!”
“Ngươi sẽ có được sức mạnh xưng bá thiên hạ!”
“Thằng nhóc Quang Minh chán ghét này là thằng giả nhân giả nghĩa nhất. Có được sức mạnh của ta, ngươi có thể giết chết hắn một cách dễ dàng!”
Thanh âm này không ngờ lại chính là thanh âm của Diệt Thế chi thần. Bên ngoài bị Quang Minh thần tập kích, bên trong bị Diệt Thế chi thần làm loạn. Lạc Ly rơi vào nguy hiểm.
Lạc Ly giận tím mặt, hét lớn trong lòng: “Ta chính là ta, ngươi chính là ngươi, sao ngươi có thể là ta. Cho dù ta là chuyển thế luân hồi của ngươi thế nhưng ta vẫn là ta.”
Sau đó hắn rống lớn:
“Cút, cút xéo cho ta. Đây là trận chiến của ta, cút xéo cho ta, các ngươi đã tiêu vong rồi, thế giới này đã không còn vị trí cho các ngươi nữa, cút hết cho ta!”
Đồng thời Lạc Ly cũng ra tay.
Trong thoáng chốc khí tức hồng hoang xuất hiện trên người Lạc Ly, khí tức này vô cùng kinh khủng.
Khí tức này tiếp tục lan tỏa ra ngoài, nháy mắt, thiên địa giống như đông lại. Hào quang vô tận hoàn toàn ngưng trệ!
Pháp tướng phía sau Phạm Vô Kiếp như nhìn thấy tồn tại đáng sợ, lập tức run rẩy, muốn chạy trốn.
Nháy mắt, Lạc Ly biến mất không còn tăm tích. Trên bầu trời chỉ có một cây phủ lớn. Bàn Cổ Phủ to khoảng một trượng, vừa như phủ đá, vừa như phủ đồng, có thể nói cổ xưa tới cực hạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn hỗn loạn trên bề mặt, giống như cây phủ được dã nhân ở thời kỳ nguyên thủy đồ đá chế tạo.
Khí thế vô tận tập kết lại trên bầu trời, trên bầu trời bùng nổ hồng hoang chi khí, giống như cự nhân đứng ngạo nghễ ở chân trời, cầm phủ lớn trong tay, muốn khai thiên thêm lần nữa.
Khí tức hồng hoang đáng sợ tuôn trào ra ngoài, xung đột với không khí, tạo ra tiếng sấm, sấm đánh cuồn cuộn, điện chớp lôi minh. Cùng tiếng sấm nổ vang, trên trời dưới đất bắt đầu sụp đổ, hình thành một khe hở, không biết vì sao trong khe hở đó lại có một luồng gió lạnh màu đen.
Hỗn độn chi khí, tiếng sấm, thiểm điện, đất nứt. Thoáng chốc như tận thế đã tới, vô cùng đáng sợ.
Trong thiên địa chỉ còn lại một thanh âm:
“Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt...”
Một phủ bổ xuống, tất cả tịch diệt!
Phạm Vô Kiếp, Quang Minh thần hắn triệu hồi, Diệt Thế chi thần trong cơ thể Lạc Ly, cơ thể Lạc Ly, còn có tất cả ảo cảnh trong lôi đài hư nghĩ, tất cả mọi thứ đều vỡ nát dưới búa này, hóa thành hư vô!
Chỉ cần Đại Thần Uy Bàn Cổ Diệt Thế Thần Phủ vừa ra tay thì nhất định phải có một thế giới diệt vong, thế giới không diệt thì Lạc Ly sẽ diệt!
Lôi đài chiến đấu là thế giới hư nghĩ, thế giới hủy diệt, diệt thế chi ý được thực hiện, cho nên Lạc Ly không phải chết.
Đùng! Toàn bộ tu sĩ Hỗn Nguyên tông đang xem chiến sủng sốt. Chỉ thấy lôi đài bị Lạc Ly dùng một búa đánh nát!
---------------
Trên người Tiểu Thạch bùng nổ vô tận long uy, Cửu Thủ Long Điểu chợt mềm nhũn cả người, lập tức ngã xuống, không dám nhìn thẳng Tiểu Thạch.
Tiểu Thạch là Chân Long, Cửu Thủ Long Điểu chứa huyết mạch Long tộc, trời sinh bị khắc chế.
Thế nhưng trong khoảnh khắc Cửu Thủ Long Điểu ngã xuống mặt đất thì nó lộn một vòng, hóa thành một linh thí kỳ lạ tròn vo như người tuyết. Phạm vi nghìn trượng lập tức tiến vào thế giới hàn băng, vạn vật đông lại.
Lúc này Tiểu Hồng bay ra, hai cánh giang ra, phát ra vô tận liệt diễm. Hỏa diễm so với hàn băng, Tiểu Hồng đại chiến người tuyết!
Người tuyết bắt đầu bị hỏa diễm hòa tan từ từ. Phạm Vô Kiếp lại biến đổi, trong tay hắn xuất hiện một hồ lô.
Không ngờ lại là Thượng Cổ tiên thiên linh bảo Âm Dương Hồ Hô!
Bảo vật này vừa xuất hiện, không ai có thể địch lại.
Phạm Vô Kiếp không khỏi cười lên ha hả, nói: “Lạc Ly sư huynh, ngươi chết chắc rồi, mời bảo bối xoay người!”
Phạm Vô Kiếp vô cùng vui vẻ. Thượng Cổ tiên thiên linh bảo Âm Dương Hồ Lô chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn. Chỉ cần thứ này xuất hiện thì mọi việc đều thuận lợi, không có sinh linh nào mà hắn không tiêu diệt được.
Trong khi Phạm Vô Kiếp nói chuyện, hồ lô bắt đầu hành động. Trên hồ lô xuất hiện một đạo lưu quang muốn chém Lạc Ly.
Thế nhưng Lạc Ly không hề kinh hoảng. Năm đó ở Lương Châu hắn đã gặp thứ này, sao có thể không có đề phòng chứ?
Lạc Ly khẽ giọng quát: “Tiểu Hôi!”
Một bóng xám chớp lên, Phạm Vô Kiếp lập tức phát hiện Âm Dương Hồ Lô trong tay mình đã biến mất!
Phạm Vô Kiếp cả kinh, nói: “Chuyện gì thế?”
Nhìn lại, chỉ thấy một con chuột mập mạp như trái banh thịt ngậm Âm Dương Hồ Lô trốn qua Lạc Ly.
Tiểu Hôi am hiểu tầm bảo, ăn trộm vạn vật, dám ăn trộm Âm Dương Hồ Lô ở ngay trước mặt Phạm Vô Kiếp.
Tiểu Hôi vừa trốn vừa dùng sức, một tiếng răng rắc, không ngờ lại cắn Âm Dương Hồ Lô thành hai nửa.
Phạm Vô Kiếp lập tức giận dữ, mắng: “Khốn nạn, khốn nạn, bảo bối của ta!”
Thế nhưng không còn ý nghĩa gì nữa. Âm Dương Hồ Lô đã bị phá giải. Ánh mắt Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly phún lửa, hắn quát:
“Là ngươi bức ta, là ngươi bức ta!”
Sau đó hắn chắp hai tay, cao giọng hát:
“Chư thiên tại thượng, quang minh tối cường!
Tiên thiên chính chân, động lãng bát môn, thái hoa hạo ánh, nhật nguyệt ngũ tinh, quang minh tối cường!”
Cùng tiếng ca này, hai mắt Phạm Vô Kiếp bắt đầu phát ra hào quang. Một cỗ sức mạnh giống như xỏ xuyên thời không, xuyên xỏ qua vô số thứ nguyên, đi từ quá khứ xa xôi đi tới trên lôi đài Hỗn Nguyên tông!
Trên người hắn xuất hiện một hư ảnh, Quang Minh thần lại buông xuống.
Thế nhưng lần này Phạm Vô Kiếp không còn mời thần như lần trước nữa mà là thần giáng. Muốn sống mái với Lạc Ly.
Cùng sự xuất hiện của Quang Minh thần, trong thiên địa chỉ còn lại hào quang, không còn thứ gì khác!
Dưới hào quang, những Tha Hóa Phân Thân của Lạc Ly vỡ nát biến mất. Tiểu Bạch, Tiểu Thạch, Tiểu Hôi đều cứng rắn chống lại uy nghiêm đáng sợ này, thế nhưng căn bản chống không nổi, cũng thoát phá!
Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Lạc Ly. Trong thiên địa chỉ còn lại hào quang vô tận, không còn màu sắc hay sự vật nào khác nữa!
Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly, cắn răng nói: “Lạc Ly, là ngươi bức ta, là ngươi bức ta!”
Quang Minh thần nhìn Lạc Ly. Cài nhìn này khiến Lạc Ly cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, vô cùng ngọt ngào, cảm thấy ấm áp khó diễn đạt thành lời, vừa lưu luyến vừa hạnh phúc, chỉ hận thời gian không thể dừng lại, giây phút này có thể hóa thành vĩnh hằng.
Thế nhưng Lạc Ly biết nếu như mình không kháng cự thì sẽ thua!
Hơn nữa không chỉ thua lôi đài không mà thôi mà còn tạo thành thương tổn khó cách nào bù đắp nổi. Cho nên Phạm Vô Kiếp mới hô lên như thế khi sử dụng pháp thuật thần giáng này.
Lạc Ly cắn răng, tự nhắc phải chống lại, thế nhưng cảm giác thoải mái khắc cốt minh tâm này khiến cho người ta không cách nào chống lại được.
Đột nhiên bên tai Lạc Ly xuất hiện một thanh âm:
“Cần ta giúp không?”
“Cần sức mạnh của ta không?”
“Nếu như ngươi cần ta giúp, cần sức mạnh của ta thì hãy gọi tên của ta, ta sẽ xuất hiện, ban cho ngươi sức mạnh vô tận!”
“Ngươi sẽ có được sức mạnh xưng bá thiên hạ!”
“Thằng nhóc Quang Minh chán ghét này là thằng giả nhân giả nghĩa nhất. Có được sức mạnh của ta, ngươi có thể giết chết hắn một cách dễ dàng!”
Thanh âm này không ngờ lại chính là thanh âm của Diệt Thế chi thần. Bên ngoài bị Quang Minh thần tập kích, bên trong bị Diệt Thế chi thần làm loạn. Lạc Ly rơi vào nguy hiểm.
Lạc Ly giận tím mặt, hét lớn trong lòng: “Ta chính là ta, ngươi chính là ngươi, sao ngươi có thể là ta. Cho dù ta là chuyển thế luân hồi của ngươi thế nhưng ta vẫn là ta.”
Sau đó hắn rống lớn:
“Cút, cút xéo cho ta. Đây là trận chiến của ta, cút xéo cho ta, các ngươi đã tiêu vong rồi, thế giới này đã không còn vị trí cho các ngươi nữa, cút hết cho ta!”
Đồng thời Lạc Ly cũng ra tay.
Trong thoáng chốc khí tức hồng hoang xuất hiện trên người Lạc Ly, khí tức này vô cùng kinh khủng.
Khí tức này tiếp tục lan tỏa ra ngoài, nháy mắt, thiên địa giống như đông lại. Hào quang vô tận hoàn toàn ngưng trệ!
Pháp tướng phía sau Phạm Vô Kiếp như nhìn thấy tồn tại đáng sợ, lập tức run rẩy, muốn chạy trốn.
Nháy mắt, Lạc Ly biến mất không còn tăm tích. Trên bầu trời chỉ có một cây phủ lớn. Bàn Cổ Phủ to khoảng một trượng, vừa như phủ đá, vừa như phủ đồng, có thể nói cổ xưa tới cực hạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn hỗn loạn trên bề mặt, giống như cây phủ được dã nhân ở thời kỳ nguyên thủy đồ đá chế tạo.
Khí thế vô tận tập kết lại trên bầu trời, trên bầu trời bùng nổ hồng hoang chi khí, giống như cự nhân đứng ngạo nghễ ở chân trời, cầm phủ lớn trong tay, muốn khai thiên thêm lần nữa.
Khí tức hồng hoang đáng sợ tuôn trào ra ngoài, xung đột với không khí, tạo ra tiếng sấm, sấm đánh cuồn cuộn, điện chớp lôi minh. Cùng tiếng sấm nổ vang, trên trời dưới đất bắt đầu sụp đổ, hình thành một khe hở, không biết vì sao trong khe hở đó lại có một luồng gió lạnh màu đen.
Hỗn độn chi khí, tiếng sấm, thiểm điện, đất nứt. Thoáng chốc như tận thế đã tới, vô cùng đáng sợ.
Trong thiên địa chỉ còn lại một thanh âm:
“Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt...”
Một phủ bổ xuống, tất cả tịch diệt!
Phạm Vô Kiếp, Quang Minh thần hắn triệu hồi, Diệt Thế chi thần trong cơ thể Lạc Ly, cơ thể Lạc Ly, còn có tất cả ảo cảnh trong lôi đài hư nghĩ, tất cả mọi thứ đều vỡ nát dưới búa này, hóa thành hư vô!
Chỉ cần Đại Thần Uy Bàn Cổ Diệt Thế Thần Phủ vừa ra tay thì nhất định phải có một thế giới diệt vong, thế giới không diệt thì Lạc Ly sẽ diệt!
Lôi đài chiến đấu là thế giới hư nghĩ, thế giới hủy diệt, diệt thế chi ý được thực hiện, cho nên Lạc Ly không phải chết.
Đùng! Toàn bộ tu sĩ Hỗn Nguyên tông đang xem chiến sủng sốt. Chỉ thấy lôi đài bị Lạc Ly dùng một búa đánh nát!
---------------