Đại Đạo Độc Hành
Chương 397-2: Thành thanh thần kiếm quần tiềm sát! (2)
Lục Chu lắc đầu, lớn tiếng nói: “Không được, không được! Vạn nhất bị người ta ngăn ở cửa vào thì chúng ta sẽ trở thành rùa trong thúng, không còn chỗ trốn!”
Dạ Khinh Phong nói: “Không sao cả, nếu như bị chặn cửa vào thì ta còn có thể kích hoạt một đạo pháp lệnh, Càn Khôn thế giới sẽ đánh văng tất cả sinh linh khỏi bảo khố, chúng ta sẽ không bị người ta úp thúng ở trong này.
Nơi này được Tịnh Lâm tông ta luyện hóa nhiều năm, có nhiều tầng bảo vệ, ngoại trừ Hóa Thần Chân tôn có thể tìm thấy thì những người khác đều không thể tìm thấy chúng ta!”
Lục Chu sửng sốt, gật đầu nói: “Nói như vậy thì nơi này đúng là nơi tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Bạch Du Du nghiêm túc nói: “Không, không chỉ chúng ta. Mọi người nên cứu thêm người tới đây tị nạn, sống một người thì bớt chết một người!”
Phong Tử Hư nói: “Ài, có câu một lần ban ân là một lần rước thù hận, có một số người không thể cứu, nếu cứu thì sẽ hóa thân thành sài lang đòi ăn thịt người!”
Bạch Du Du lắc đầu nói: “Không, cứu một người hơn xây bảy tháp phù đồ, Lạc Ly ca, ngươi nói xem?”
Lạc Ly suy nghĩ, đây đúng là lúc tích cóp công đức, có chuyện tốt mà không làm thì mới là kẻ đần!
Lạc Ly nói ngay: “Cứu! Khinh Phong, lúc này ngươi cứu một tu sĩ mười một tả đạo thì sẽ để lại một thiên duyện, tương lai sẽ nhiều trợ lực hơn!
Suy cho cùng, nơi này là địa bàn của Hỗn Nguyên tông, bọn họ không làm căng được, cuối cùng chuyện này cũng qua đi, Tịnh Lâm tông vẫn tồn tại, mà tương lai ngươi chính là người thừa kế!”
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Khinh Phong sáng lên, nói: “Đúng vậy, cứu!”
Lạc Ly gật đầu, phóng thích Thương hải minh nguyệt sát ra bên ngoài, cảm ứng mười dặm, sau đó nói:
“Ta đi ra ngoài cứu người, các ngươi bảo vệ cửa vào bảo khố, mọi người cẩn thận!”
Lục Chu đứng dậy nói: “Ta cũng đi!”
Lạc Ly kiên quyết nói: “Không, ngươi không được đi, ngươi trấn thủ bảo khố. Người nhiều thì chuyện cũng nhiều, tu sĩ không nghe hiệu lệnh, giết!
Du Du, ngươi thả vài con động vật nhỏ đi theo ta để dẫn đường cho bọn họ! Các ngươi yên tâm, ta nhất định không sao!”
Hắn không để Lục Chu đi theo, như vậy sẽ chia mất một phần thiện công của hắn.
Sau đó Lạc Ly biểu diễn Ám lưu vô hình sát, hóa thành vô hình, đám người Lục Chu cũng không kiên trì đòi đi theo Lạc Ly nữa.
Nói chuyện xong, Lạc Ly đi tới cửa vào bảo khố, sau đó lặng lẽ rời khỏi bảo khố.
Dưới cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn nhanh chóng tìm được một đám tu sĩ chạy loạn khắp nơi, nhẹ giọng gọi:
“Đứng yên!”
Những tu sĩ đó nghĩ rằng bị kẻ địch ngăn chặn, lập tức vung phi kiếm pháp khí, muốn đại chiến.
Lạc Ly quát: “Các ngươi nhìn xem ta là ai! Ta tới đây cứu các ngươi đây!”
Mấy ngày trước Lạc Ly đại chiến, gần như không ai không biết Lạc Ly. Mấy người nọ thấy đó là Lạc Ly, lập tức mừng rỡ như điên, trong lúc tuyệt vọng thì cứu tinh xuất hiện, lập tức quỳ xuống hô lên:
“Thượng sư, Hỗn Nguyên tông thượng sư Lạc Ly, cứu mạng, cứu chúng ta với!”
Những tu sĩ này quỳ xuống liều mạng dập đầu, lúc nguy nan có người tới cứu mạng, đúng là vạn phần biết ơn.
Lập tức mấy đạo thiện công tụ tập trên người Lạc Ly, Lạc Ly nói:
“Cường địch xâm nhập, phong ấn Tịnh Lâm tông, chúng ta không thể truyền tin tức trở lại Hỗn Nguyên tông. Thế nhưng thân là đệ tử Hỗn Nguyên tông, ta sẽ không để bọn họ giết tu sĩ dưới trướng Hỗn Nguyên tông, các ngươi đứng lên, đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tới nơi an toàn, có thể giữ lại tính mạng!”
Mọi người lập tức mừng rỡ như điên, ai nấy đều dập đầu, sau đó đứng lên, Lạc Ly chỉ một ngón tay, một con chuột nhỏ xuất hiện, nói: “Các ngươi hãy đi theo nó, ta đi cứu những người khác!”
Những tu sĩ này đi theo con chuột đến bảo khố, Lạc Ly đi theo chỉ dẫn của Thương hải minh nguyệt sát, tiếp tục đi cứu người khác.
Phía xa có chiến đấu, dù không kịch liệt thế nhưng toàn bộ sơn môn Tịnh Lâm tông, khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh do chiến đấu. Phạm Vô Kiếp cùng những tổ chức chống cự lại đã biến mất hết,hiện tại đối phương đang tìm bắt giết những tu sĩ còn sót.
Lạc Ly dùng Thương hải minh nguyệt sát, trong vòng mười dặm, toàn bộ đều nằm trong lòng của hắn, hắn lẩn tránh tu sĩ áo đen, bắt đầu cứu hộ tu sĩ Lương Châu.
Một lần cứu năm ba người, một lần cứu bảy tám người, nhiều lần cộng lại đã cứu hơn năm mươi người.
Những tu sĩ này nhìn thấy Lạc Ly thì vô cùng vui mừng, vốn đã tuyệt vọng, kết quả sống lại trong cõi chết, lập tức quỳ lạy không ngừng.
Có một vài tu sĩ mấy ngày hôm trước tử đấu với Lạc Ly, hiện tại bội phục Lạc Ly, dám cứu hộ thương sinh giữa vô số cường địch, đúng là đại hào kiệt, đại anh hùng!
Còn có tu sĩ lập tức lấy ra linh thạch, pháp khí, bảo vật tặng cho Lạc Ly, bày tỏ lòng biết ơn!
Chuyến này Lạc Ly thu được hai Hoàng giai thiên địa linh vật, còn có mấy chục vạn linh thạch, hầu bao vốn khô quắt lại phồng lên.
Lạc Ly tiếp tục cứu hộ. Một lần cứu vài người. Một ít tu sĩ ẩn náu bị hắn lần lượt tìm ra, nói rõ địa chỉ, được tiểu động vật của Bạch Du Du dẫn dắt, đi tới nơi an toàn.
Thiện công kéo nhau tới, chỉ cốc lát đã tập hợp thành một thiện đức, thu hoạch rất lớn.
Thế nhưng cũng có một số người không phân tốt xấu, Lạc Ly đi nghĩ cách cứu viện nhưng bọn họ lại không hề quan tâm tới Lạc Ly. Người như vậy, Lạc Ly quay đầu bỏ đi, người như thế nào thì mạng như thế đó, chờ chết đi thôi!
Mặt khác Lạc Ly càng ngày càng nguy hiểm. Tu sĩ áo đen tụ ba tụ năm thành một nhóm, tụ bảy tụ tám thành một đội, bắt đầu tìm kiếm tu sĩ Lương Châu còn sống sót. Mấy lần Lạc Ly suýt đụng bọn họ, thế nhưng dựa vào Ám lưu vô hình sát cùng thần thông giữ mạng của Thái Sơ Động Thiên, Lạc Ly tránh thoát bọn họ. Nhảy múa trên lưỡi đao.
Lạc Ly tiếp tục chạy, hắn tự hỏi:
“Ta thực sự thích cứu người? Ta thực sự muốn thu thập thiện công sao?”
“Không, thật ra ta thích cảm giác kích thích này, cảm giác đứng giữa sinh tử. Bơi lội trong cảm giác này, cảm giác kích thích này, mới là theo đuổi của ta!”
“Cho nên ở Thiên Chu đảo ta mang Linh Điệp chủng tử về Linh Điệp tông! Cho nên ở Xương châu ta đi tới Thần Uy tông pháp trận chi địa. Cho nên ở Già La di tích ta muốn ngăn cản quỷ tộc xâm nhập. Cho nên ở Thiên Nhai Hải Các, ta chiến đấu tới giây phút cuối cùng!
Kích thích. Ta muốn cảm giác kích thích này. Đây mới là cái ta thích nhất!”
Cứ như vậy, Lạc Ly tiếp tục cứu giúp, Ngạo Trần tông Liễu Cương, Minh Khí tông Hỏa Thụ đều được Lạc Ly cứu giúp. Số người được Lạc Ly cứu không tới một ngàn thì cũng có tám trăm, trong đó còn có bảy tám Kim Đan chân nhân.
Lúc này Lạc Ly đang cứu hộ năm tu sĩ Cô Chu tông, đi ngang qua một vùng xác, đột nhiên một thi thể ngồi dậy, hô:
“Lạc Ly đại ca, Lạc Ly đại ca, cứu mạng!”
Lạc Ly nghe âm thanh này có chút quen tai, thế nhưng là giọng nữ. Lạc Ly nhìn qua, người nọ căn bản là một khối thi thể, đâu phải là người sống!
Dạ Khinh Phong nói: “Không sao cả, nếu như bị chặn cửa vào thì ta còn có thể kích hoạt một đạo pháp lệnh, Càn Khôn thế giới sẽ đánh văng tất cả sinh linh khỏi bảo khố, chúng ta sẽ không bị người ta úp thúng ở trong này.
Nơi này được Tịnh Lâm tông ta luyện hóa nhiều năm, có nhiều tầng bảo vệ, ngoại trừ Hóa Thần Chân tôn có thể tìm thấy thì những người khác đều không thể tìm thấy chúng ta!”
Lục Chu sửng sốt, gật đầu nói: “Nói như vậy thì nơi này đúng là nơi tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Bạch Du Du nghiêm túc nói: “Không, không chỉ chúng ta. Mọi người nên cứu thêm người tới đây tị nạn, sống một người thì bớt chết một người!”
Phong Tử Hư nói: “Ài, có câu một lần ban ân là một lần rước thù hận, có một số người không thể cứu, nếu cứu thì sẽ hóa thân thành sài lang đòi ăn thịt người!”
Bạch Du Du lắc đầu nói: “Không, cứu một người hơn xây bảy tháp phù đồ, Lạc Ly ca, ngươi nói xem?”
Lạc Ly suy nghĩ, đây đúng là lúc tích cóp công đức, có chuyện tốt mà không làm thì mới là kẻ đần!
Lạc Ly nói ngay: “Cứu! Khinh Phong, lúc này ngươi cứu một tu sĩ mười một tả đạo thì sẽ để lại một thiên duyện, tương lai sẽ nhiều trợ lực hơn!
Suy cho cùng, nơi này là địa bàn của Hỗn Nguyên tông, bọn họ không làm căng được, cuối cùng chuyện này cũng qua đi, Tịnh Lâm tông vẫn tồn tại, mà tương lai ngươi chính là người thừa kế!”
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Khinh Phong sáng lên, nói: “Đúng vậy, cứu!”
Lạc Ly gật đầu, phóng thích Thương hải minh nguyệt sát ra bên ngoài, cảm ứng mười dặm, sau đó nói:
“Ta đi ra ngoài cứu người, các ngươi bảo vệ cửa vào bảo khố, mọi người cẩn thận!”
Lục Chu đứng dậy nói: “Ta cũng đi!”
Lạc Ly kiên quyết nói: “Không, ngươi không được đi, ngươi trấn thủ bảo khố. Người nhiều thì chuyện cũng nhiều, tu sĩ không nghe hiệu lệnh, giết!
Du Du, ngươi thả vài con động vật nhỏ đi theo ta để dẫn đường cho bọn họ! Các ngươi yên tâm, ta nhất định không sao!”
Hắn không để Lục Chu đi theo, như vậy sẽ chia mất một phần thiện công của hắn.
Sau đó Lạc Ly biểu diễn Ám lưu vô hình sát, hóa thành vô hình, đám người Lục Chu cũng không kiên trì đòi đi theo Lạc Ly nữa.
Nói chuyện xong, Lạc Ly đi tới cửa vào bảo khố, sau đó lặng lẽ rời khỏi bảo khố.
Dưới cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn nhanh chóng tìm được một đám tu sĩ chạy loạn khắp nơi, nhẹ giọng gọi:
“Đứng yên!”
Những tu sĩ đó nghĩ rằng bị kẻ địch ngăn chặn, lập tức vung phi kiếm pháp khí, muốn đại chiến.
Lạc Ly quát: “Các ngươi nhìn xem ta là ai! Ta tới đây cứu các ngươi đây!”
Mấy ngày trước Lạc Ly đại chiến, gần như không ai không biết Lạc Ly. Mấy người nọ thấy đó là Lạc Ly, lập tức mừng rỡ như điên, trong lúc tuyệt vọng thì cứu tinh xuất hiện, lập tức quỳ xuống hô lên:
“Thượng sư, Hỗn Nguyên tông thượng sư Lạc Ly, cứu mạng, cứu chúng ta với!”
Những tu sĩ này quỳ xuống liều mạng dập đầu, lúc nguy nan có người tới cứu mạng, đúng là vạn phần biết ơn.
Lập tức mấy đạo thiện công tụ tập trên người Lạc Ly, Lạc Ly nói:
“Cường địch xâm nhập, phong ấn Tịnh Lâm tông, chúng ta không thể truyền tin tức trở lại Hỗn Nguyên tông. Thế nhưng thân là đệ tử Hỗn Nguyên tông, ta sẽ không để bọn họ giết tu sĩ dưới trướng Hỗn Nguyên tông, các ngươi đứng lên, đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tới nơi an toàn, có thể giữ lại tính mạng!”
Mọi người lập tức mừng rỡ như điên, ai nấy đều dập đầu, sau đó đứng lên, Lạc Ly chỉ một ngón tay, một con chuột nhỏ xuất hiện, nói: “Các ngươi hãy đi theo nó, ta đi cứu những người khác!”
Những tu sĩ này đi theo con chuột đến bảo khố, Lạc Ly đi theo chỉ dẫn của Thương hải minh nguyệt sát, tiếp tục đi cứu người khác.
Phía xa có chiến đấu, dù không kịch liệt thế nhưng toàn bộ sơn môn Tịnh Lâm tông, khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh do chiến đấu. Phạm Vô Kiếp cùng những tổ chức chống cự lại đã biến mất hết,hiện tại đối phương đang tìm bắt giết những tu sĩ còn sót.
Lạc Ly dùng Thương hải minh nguyệt sát, trong vòng mười dặm, toàn bộ đều nằm trong lòng của hắn, hắn lẩn tránh tu sĩ áo đen, bắt đầu cứu hộ tu sĩ Lương Châu.
Một lần cứu năm ba người, một lần cứu bảy tám người, nhiều lần cộng lại đã cứu hơn năm mươi người.
Những tu sĩ này nhìn thấy Lạc Ly thì vô cùng vui mừng, vốn đã tuyệt vọng, kết quả sống lại trong cõi chết, lập tức quỳ lạy không ngừng.
Có một vài tu sĩ mấy ngày hôm trước tử đấu với Lạc Ly, hiện tại bội phục Lạc Ly, dám cứu hộ thương sinh giữa vô số cường địch, đúng là đại hào kiệt, đại anh hùng!
Còn có tu sĩ lập tức lấy ra linh thạch, pháp khí, bảo vật tặng cho Lạc Ly, bày tỏ lòng biết ơn!
Chuyến này Lạc Ly thu được hai Hoàng giai thiên địa linh vật, còn có mấy chục vạn linh thạch, hầu bao vốn khô quắt lại phồng lên.
Lạc Ly tiếp tục cứu hộ. Một lần cứu vài người. Một ít tu sĩ ẩn náu bị hắn lần lượt tìm ra, nói rõ địa chỉ, được tiểu động vật của Bạch Du Du dẫn dắt, đi tới nơi an toàn.
Thiện công kéo nhau tới, chỉ cốc lát đã tập hợp thành một thiện đức, thu hoạch rất lớn.
Thế nhưng cũng có một số người không phân tốt xấu, Lạc Ly đi nghĩ cách cứu viện nhưng bọn họ lại không hề quan tâm tới Lạc Ly. Người như vậy, Lạc Ly quay đầu bỏ đi, người như thế nào thì mạng như thế đó, chờ chết đi thôi!
Mặt khác Lạc Ly càng ngày càng nguy hiểm. Tu sĩ áo đen tụ ba tụ năm thành một nhóm, tụ bảy tụ tám thành một đội, bắt đầu tìm kiếm tu sĩ Lương Châu còn sống sót. Mấy lần Lạc Ly suýt đụng bọn họ, thế nhưng dựa vào Ám lưu vô hình sát cùng thần thông giữ mạng của Thái Sơ Động Thiên, Lạc Ly tránh thoát bọn họ. Nhảy múa trên lưỡi đao.
Lạc Ly tiếp tục chạy, hắn tự hỏi:
“Ta thực sự thích cứu người? Ta thực sự muốn thu thập thiện công sao?”
“Không, thật ra ta thích cảm giác kích thích này, cảm giác đứng giữa sinh tử. Bơi lội trong cảm giác này, cảm giác kích thích này, mới là theo đuổi của ta!”
“Cho nên ở Thiên Chu đảo ta mang Linh Điệp chủng tử về Linh Điệp tông! Cho nên ở Xương châu ta đi tới Thần Uy tông pháp trận chi địa. Cho nên ở Già La di tích ta muốn ngăn cản quỷ tộc xâm nhập. Cho nên ở Thiên Nhai Hải Các, ta chiến đấu tới giây phút cuối cùng!
Kích thích. Ta muốn cảm giác kích thích này. Đây mới là cái ta thích nhất!”
Cứ như vậy, Lạc Ly tiếp tục cứu giúp, Ngạo Trần tông Liễu Cương, Minh Khí tông Hỏa Thụ đều được Lạc Ly cứu giúp. Số người được Lạc Ly cứu không tới một ngàn thì cũng có tám trăm, trong đó còn có bảy tám Kim Đan chân nhân.
Lúc này Lạc Ly đang cứu hộ năm tu sĩ Cô Chu tông, đi ngang qua một vùng xác, đột nhiên một thi thể ngồi dậy, hô:
“Lạc Ly đại ca, Lạc Ly đại ca, cứu mạng!”
Lạc Ly nghe âm thanh này có chút quen tai, thế nhưng là giọng nữ. Lạc Ly nhìn qua, người nọ căn bản là một khối thi thể, đâu phải là người sống!