Đại Đạo Độc Hành
Chương 390-1: Không doanh khô dung mãn đầu tuyết! (1)
Thấy màn này, Thanh Long đại hán cùng cổ giả cùng nhau hô lên: “Không tốt, cẩn thận!”
Bọn họ muốn ra tay giúp đỡ thế nhưng uy áp Nguyên Anh của bọn họ không có tác dụng với cô gái, dù gần Phạm Vô Kiếp trong gang tấc thế nhưng bọn họ muốn ra tay nhưng ai cũng chậm một bước.
Sống chết trước mắt, một trong hai song bào thai hồ nữ nhào qua, chắn trước người Phạm Vô Kiếp, nháy mắt hàn quang đâm vào ngực, hồ nữ khác đảo đuôi, đuôi như ngọn dao sắc, cắt đầu nữ tử ám sát thành hai nửa.
Phạm Vô Kiếp đứng dại ra đó, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn, chỉ hô:
“Vân Phong, Thu Hà, các ngươi, các ngươi...”
Ngay lúc này, chỉ nghe ở bình đài mà mười tám không hạm đỗ lại ở xa xa phát ra từng tiếng nổ mạnh, một cột khói dày đặc bốc lên, phía bên đó vang lên tiếng hô giết rung trời!
Trong hội trường, mọi tu sĩ đột nhiên trở nên điên cuồng, bọn họ gặp người thì giết, không quan tâm có phải là bạn hay người thân hay không, gặp người thì cắn, ai nấy đều điên. Mà tu sĩ bị bọn họ cắn bị thương cũng trở nên điên loạn, nguyên cả hội trường trở nên rối loạn.
Đồng thời, ở bốn phía đồng loạt xuất hiện một nhóm tu sĩ, những tu sĩ này mặc áo đen, vô thanh vô tức, ai nấy đều có thân thủ cường hãn, lặng yên tập trung đến trung tâm quảng trường, bọn họ gặp người thì giết, phóng hỏa khắp nơi, đánh tới từ từ.
Nguyên cả hội trường hỗn loạn, đại hán do Thanh Long của Phạm Vô Kiếp hóa thành hô lên: “Cẩn thận, Vô Kiếp, là thích khách, mau, thả đạo binh, kết trận!”
Lúc này hắn gọi là Vô Kiếp, giống như trưởng bối gọi người thân, không còn một tiếng thiếu chủ hai tiếng thiếu chủ như vừa rồi nữa.
Thế nhưng lúc này Phạm Vô Kiếp chỉ biết sửng sốt, nhìn hồ nữ cứu giúp mình, hồ nữ ôm ngực, nhìn Phạm Vô Kiếp, ánh mắt đầy ắp tình yêu, nói:
“Vô Kiếp đệ đệ, ta không thể ở cùng ngươi nữa, đáng tiếc không nhìn thấy cảnh ngươi hoành hành thiên hạ, thật tiếc, tim thật đau...”
Phạm Vô Kiếp lấy ra đủ loại đan dược trút vào miệng hồ nữ, thế nhưng không có tác dụng. Lúc này, lồng ngực hồ nữ phát ra hàn quang, trải rộng khắp thân thể của nàng, toàn thân lập tức héo rũ, chết ngay đương trường, hóa thành một con băng hồ.
Phạm Vô Kiếp đứng dại ra, không biết nên làm gì, căn bản không nghe thấy lời nói của đại hán Thanh Long. Đại hán Thanh Long lại gọi một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ này của Phạm Vô Kiếp, thở dài một tiếng, nói: “Đứa nhỏ này! Sư huynh giúp ta!”
Nói xong thì hắn hóa thành thanh long, bay lên trời. Một cự nhân thình lình xuất hiện từ hư vô xông về phía thanh long, ôm cổ thanh long, hai vật thể to lớn này lăn lộn qua một bên. Cự Hi tông Thiên Cự chân quân đã hóa thành cự nhân ra tay.
Cổ giả muốn ra tay, thế nhưng xung quanh Phạm Vô Kiếp xuất hiện mấy tu sĩ Nguyên Anh, hình thành trận thế kỳ dị, chuẩn bị vây công bọn họ. Cổ giả không dám ra tay, dốc sức đề phòng, chỉ có thể để mặc thanh long đại chiến cự nhân, lộn sang một bên.
Thanh long liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của cự nhân. Thế nhưng nó căn bản không thể thoát khỏi đối phương. Bọn họ đều là cự linh thân cao trăm trượng, đi tới đâu thì tu sĩ nơi đó bị tai bay vạ gió, bị bọn họ nghiền áp thành bột.
Bọn họ lăn lộn với nhau, cuối cùng lăn tới trung tâm quảng trường, lăn vào trong rừng kiến trúc, tiếng rầm nổ vang lên, một mảnh lâu vũ sụp nát trong chiến đấu của bọn họ.
Bên phía Phạm Vô Kiếp chỉ có cổ giả là Nguyên Anh chân quân có thể ra tay giúp. Thế nhưng xung quanh bọn họ xuất hiện năm Nguyên Anh chân nhân, một đối năm, căn bản không cách nào ra tay giúp đỡ.
Đúng lúc này, Tường Lân chân quân bay tới trước người Phạm Vô Kiếp, lập tức biến thành hai đấu năm. Hắn quát đám Huyết Linh chân quân:
“Bọn bây tới Tịnh Lâm tông làm khách, Tịnh Lâm tông nhiệt tình khoản đãi bọn bây, không ngờ bọn bây lại có lòng dạ lang sói, ám sát đệ tử thiên tài của Hỗn Nguyên tông ở ngay Tịnh Lâm tông, đúng là không muốn sống mà.”
Tĩnh Quỷ chân quân cười lạnh, nói: “Làm thì đã làm rồi, còn gì phải sợ, hôm nay Tịnh Lâm tông sẽ phải xóa tên trong tu tiên giới!”
Tường Lân chân quân nói: “Tịnh Lâm tông xóa trên trong tu tiên giới? Dõng dạc! Các ngươi đúng là chán sống. Tịnh Lâm tông ta pháp trận nghiêm ngặt, đã vào rồi thì các ngươi đừng mong sống sót rời đi!”
Tường Côn, ngươi còn nghĩ ngợi gì thế, mau chóng điều động pháp trận đưa bọn họ vào trong Cửu Âm Thập Tuyệt Diệt Hồn Trận, diệt hết bọn họ! Lúc này đã là lúc nào rồi, kẻ địch trước cửa mà còn so đo ân oán cá nhân giữa chúng ta, mau chóng ra tay!”
Tường Côn chân quân luôn bất động thanh sắc đột nhiên bay xuống, gia nhập vào hàng ngũ của Phạm Vô Kiếp, hắn khẽ giọng nói:
“Càn khôn thế giới đã mất khống chế, không thể khống chế được nữa rồi!”
Nghe vậy, Tường Lân chân quân sửng sốt, sao có thể chứ! Hắn tiếp tục quát lớn:
“Tịnh Lâm tông chúng ta chính là chi nhánh của Hỗn Nguyên tông, các ngươi dám ám sát Phạm Vô Kiếp ở đây, chỉ cần một thần thức truyền tin, tam đại Phản Hư của Hỗn Nguyên tông sẽ lập tức tơi đây, giết các ngươi như giết cái kiến.”
Lục đại Nguyên Anh chân quân cười lạnh, không hề trả lời.
Tường Côn chân quân thập giọng nói: “Không truyền tin tức ra ngoài được, toàn bộ tiểu thiên thế giới đã bị phong tỏa triệt để, không thể truyền được tin tức nào cả, không biết Càn Khôn thế giới bị như thế nào nữa!”
Đúng lúc này, bên cạnh Lạc Ly xuất hiện một người, chính là Hạc Chu chân quân, hắn nói với đám Lạc Ly:
“Chỗ này có biến, thiên địa bị khóa chặt, không thể truyền đi bất cứ tin tức nào, các ngươi hãy tự cẩn thận!”
Nháy mắt, hắn xuất hiện bên cạnh Phạm Vô Kiếp, quát lớn:
“Ta chính là Hỗn Nguyên tông Hạc Chu, toàn bộ tu sĩ dưới trướng Hỗn Nguyên tông nghe đây, cường địch đột kích, mọi người lập tức tham chiến, giết chết cường địch. Hỗn Nguyên tông tất có trọng thưởng!”
Sau đó hắn nhìn mười lăm Nguyên Anh chân quân đang xem náo nhiệt trên đài chính, quát:
“Các ngươi còn không chịu ra tay, muốn đợi tới khi nào nữa!”
Mười lăm Nguyên Anh chân quân luôn đứng xem náo nhiệt. Nhìn thấy Tịnh Lâm tông gặp chuyện không may, bọn họ có mừng thầm, có sửng sốt. Thế nhưng thấy Hạc Chu chân quân xuất hiện, phát ra hiệu lệnh, mọi người lập tức hồi đáp:
“Dạ, lĩnh pháp chỉ!”
Tường Côn chân quân lập tức rống to: “Phàm là đệ tử Tịnh Lâm tông thì hãy nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử, đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, kết trận với nhau, diệt sát cường địch, bảo vệ gia viên của chúng ta!”
Mười lăm Nguyên Anh cũng bắt đầu thay nhau ra lệnh:
“Đệ tử Hàn Lăng tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Minh Khí tông nghe lệnh, diệt sát cường địch, bảo vệ gia viên của chúng ta! Đừng bối rối, đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Ngạo Trần tông tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Cô Chu tông tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
Bọn họ muốn ra tay giúp đỡ thế nhưng uy áp Nguyên Anh của bọn họ không có tác dụng với cô gái, dù gần Phạm Vô Kiếp trong gang tấc thế nhưng bọn họ muốn ra tay nhưng ai cũng chậm một bước.
Sống chết trước mắt, một trong hai song bào thai hồ nữ nhào qua, chắn trước người Phạm Vô Kiếp, nháy mắt hàn quang đâm vào ngực, hồ nữ khác đảo đuôi, đuôi như ngọn dao sắc, cắt đầu nữ tử ám sát thành hai nửa.
Phạm Vô Kiếp đứng dại ra đó, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn, chỉ hô:
“Vân Phong, Thu Hà, các ngươi, các ngươi...”
Ngay lúc này, chỉ nghe ở bình đài mà mười tám không hạm đỗ lại ở xa xa phát ra từng tiếng nổ mạnh, một cột khói dày đặc bốc lên, phía bên đó vang lên tiếng hô giết rung trời!
Trong hội trường, mọi tu sĩ đột nhiên trở nên điên cuồng, bọn họ gặp người thì giết, không quan tâm có phải là bạn hay người thân hay không, gặp người thì cắn, ai nấy đều điên. Mà tu sĩ bị bọn họ cắn bị thương cũng trở nên điên loạn, nguyên cả hội trường trở nên rối loạn.
Đồng thời, ở bốn phía đồng loạt xuất hiện một nhóm tu sĩ, những tu sĩ này mặc áo đen, vô thanh vô tức, ai nấy đều có thân thủ cường hãn, lặng yên tập trung đến trung tâm quảng trường, bọn họ gặp người thì giết, phóng hỏa khắp nơi, đánh tới từ từ.
Nguyên cả hội trường hỗn loạn, đại hán do Thanh Long của Phạm Vô Kiếp hóa thành hô lên: “Cẩn thận, Vô Kiếp, là thích khách, mau, thả đạo binh, kết trận!”
Lúc này hắn gọi là Vô Kiếp, giống như trưởng bối gọi người thân, không còn một tiếng thiếu chủ hai tiếng thiếu chủ như vừa rồi nữa.
Thế nhưng lúc này Phạm Vô Kiếp chỉ biết sửng sốt, nhìn hồ nữ cứu giúp mình, hồ nữ ôm ngực, nhìn Phạm Vô Kiếp, ánh mắt đầy ắp tình yêu, nói:
“Vô Kiếp đệ đệ, ta không thể ở cùng ngươi nữa, đáng tiếc không nhìn thấy cảnh ngươi hoành hành thiên hạ, thật tiếc, tim thật đau...”
Phạm Vô Kiếp lấy ra đủ loại đan dược trút vào miệng hồ nữ, thế nhưng không có tác dụng. Lúc này, lồng ngực hồ nữ phát ra hàn quang, trải rộng khắp thân thể của nàng, toàn thân lập tức héo rũ, chết ngay đương trường, hóa thành một con băng hồ.
Phạm Vô Kiếp đứng dại ra, không biết nên làm gì, căn bản không nghe thấy lời nói của đại hán Thanh Long. Đại hán Thanh Long lại gọi một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ này của Phạm Vô Kiếp, thở dài một tiếng, nói: “Đứa nhỏ này! Sư huynh giúp ta!”
Nói xong thì hắn hóa thành thanh long, bay lên trời. Một cự nhân thình lình xuất hiện từ hư vô xông về phía thanh long, ôm cổ thanh long, hai vật thể to lớn này lăn lộn qua một bên. Cự Hi tông Thiên Cự chân quân đã hóa thành cự nhân ra tay.
Cổ giả muốn ra tay, thế nhưng xung quanh Phạm Vô Kiếp xuất hiện mấy tu sĩ Nguyên Anh, hình thành trận thế kỳ dị, chuẩn bị vây công bọn họ. Cổ giả không dám ra tay, dốc sức đề phòng, chỉ có thể để mặc thanh long đại chiến cự nhân, lộn sang một bên.
Thanh long liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của cự nhân. Thế nhưng nó căn bản không thể thoát khỏi đối phương. Bọn họ đều là cự linh thân cao trăm trượng, đi tới đâu thì tu sĩ nơi đó bị tai bay vạ gió, bị bọn họ nghiền áp thành bột.
Bọn họ lăn lộn với nhau, cuối cùng lăn tới trung tâm quảng trường, lăn vào trong rừng kiến trúc, tiếng rầm nổ vang lên, một mảnh lâu vũ sụp nát trong chiến đấu của bọn họ.
Bên phía Phạm Vô Kiếp chỉ có cổ giả là Nguyên Anh chân quân có thể ra tay giúp. Thế nhưng xung quanh bọn họ xuất hiện năm Nguyên Anh chân nhân, một đối năm, căn bản không cách nào ra tay giúp đỡ.
Đúng lúc này, Tường Lân chân quân bay tới trước người Phạm Vô Kiếp, lập tức biến thành hai đấu năm. Hắn quát đám Huyết Linh chân quân:
“Bọn bây tới Tịnh Lâm tông làm khách, Tịnh Lâm tông nhiệt tình khoản đãi bọn bây, không ngờ bọn bây lại có lòng dạ lang sói, ám sát đệ tử thiên tài của Hỗn Nguyên tông ở ngay Tịnh Lâm tông, đúng là không muốn sống mà.”
Tĩnh Quỷ chân quân cười lạnh, nói: “Làm thì đã làm rồi, còn gì phải sợ, hôm nay Tịnh Lâm tông sẽ phải xóa tên trong tu tiên giới!”
Tường Lân chân quân nói: “Tịnh Lâm tông xóa trên trong tu tiên giới? Dõng dạc! Các ngươi đúng là chán sống. Tịnh Lâm tông ta pháp trận nghiêm ngặt, đã vào rồi thì các ngươi đừng mong sống sót rời đi!”
Tường Côn, ngươi còn nghĩ ngợi gì thế, mau chóng điều động pháp trận đưa bọn họ vào trong Cửu Âm Thập Tuyệt Diệt Hồn Trận, diệt hết bọn họ! Lúc này đã là lúc nào rồi, kẻ địch trước cửa mà còn so đo ân oán cá nhân giữa chúng ta, mau chóng ra tay!”
Tường Côn chân quân luôn bất động thanh sắc đột nhiên bay xuống, gia nhập vào hàng ngũ của Phạm Vô Kiếp, hắn khẽ giọng nói:
“Càn khôn thế giới đã mất khống chế, không thể khống chế được nữa rồi!”
Nghe vậy, Tường Lân chân quân sửng sốt, sao có thể chứ! Hắn tiếp tục quát lớn:
“Tịnh Lâm tông chúng ta chính là chi nhánh của Hỗn Nguyên tông, các ngươi dám ám sát Phạm Vô Kiếp ở đây, chỉ cần một thần thức truyền tin, tam đại Phản Hư của Hỗn Nguyên tông sẽ lập tức tơi đây, giết các ngươi như giết cái kiến.”
Lục đại Nguyên Anh chân quân cười lạnh, không hề trả lời.
Tường Côn chân quân thập giọng nói: “Không truyền tin tức ra ngoài được, toàn bộ tiểu thiên thế giới đã bị phong tỏa triệt để, không thể truyền được tin tức nào cả, không biết Càn Khôn thế giới bị như thế nào nữa!”
Đúng lúc này, bên cạnh Lạc Ly xuất hiện một người, chính là Hạc Chu chân quân, hắn nói với đám Lạc Ly:
“Chỗ này có biến, thiên địa bị khóa chặt, không thể truyền đi bất cứ tin tức nào, các ngươi hãy tự cẩn thận!”
Nháy mắt, hắn xuất hiện bên cạnh Phạm Vô Kiếp, quát lớn:
“Ta chính là Hỗn Nguyên tông Hạc Chu, toàn bộ tu sĩ dưới trướng Hỗn Nguyên tông nghe đây, cường địch đột kích, mọi người lập tức tham chiến, giết chết cường địch. Hỗn Nguyên tông tất có trọng thưởng!”
Sau đó hắn nhìn mười lăm Nguyên Anh chân quân đang xem náo nhiệt trên đài chính, quát:
“Các ngươi còn không chịu ra tay, muốn đợi tới khi nào nữa!”
Mười lăm Nguyên Anh chân quân luôn đứng xem náo nhiệt. Nhìn thấy Tịnh Lâm tông gặp chuyện không may, bọn họ có mừng thầm, có sửng sốt. Thế nhưng thấy Hạc Chu chân quân xuất hiện, phát ra hiệu lệnh, mọi người lập tức hồi đáp:
“Dạ, lĩnh pháp chỉ!”
Tường Côn chân quân lập tức rống to: “Phàm là đệ tử Tịnh Lâm tông thì hãy nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử, đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, kết trận với nhau, diệt sát cường địch, bảo vệ gia viên của chúng ta!”
Mười lăm Nguyên Anh cũng bắt đầu thay nhau ra lệnh:
“Đệ tử Hàn Lăng tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Minh Khí tông nghe lệnh, diệt sát cường địch, bảo vệ gia viên của chúng ta! Đừng bối rối, đừng bối rối, lập tức trấn tĩnh, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Ngạo Trần tông tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”
“Đệ tử Cô Chu tông tông nghe lệnh, cường địch xâm nhập, phạm Lương Châu ta, các đệ tử kết trận giết địch, giết, giết, giết!”