Đại Đạo Độc Hành
Chương 383: Một mảng Lưu Ly Hải quang hải!
Lời này nói ra, Tường Lân chân quân cùng Tường Côn chân quân đều cúi thấp đầu, không ai nói nữa, hai người bọn họ thực sự giống như sinh tử đại địch với nhau.
Hạc Chu chân quân nhìn bọn họ. Ánh mắt lộ vẻ bi ai, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Một khi đã như thế thì không còn cách nào nữa! Dựa theo quy cũ thôi!”
Lần này là lễ Trung thu sáu trăm năm Linh Nguyệt Hư Kết chín lớn, mà mấy năm nay Tịnh Lâm tông cúi thấp người, không hề ức hiếp tu sĩ những môn phái khác, cho nên lễ Trung thu lần này, toàn bộ mười một tả đạo, mấy trăm gia tộc tu tiên cùng vô số tán tu ở Lương Châu đều tụ tập về đây.
Đám Lạc Ly đi tới võ đấu trường, dọc đường đi phát hiện toàn bộ Tịnh Lâm tông giống như sục sôi hẳn lên, vô số tu sĩ bồi hồi xung quanh võ đấu trường, chờ bọn họ tiến đến.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, tức thì tiếng bàn tán vang khắp nơi, đám Lạc Ly đi xuyên qua mọi người, tiến vào võ đấu trường.
Võ đấu trường là một giác đấu tràng bằng đá rất lớn, có thể chứa một vạn người xem, chỉ có môn phái tả đạo cùng một vài gia tộc tu tiên cỡ lớn, còn có một vài tán tu có danh tiếng thì mới có thể đi vào.
Như vậy còn tới mấy vạn người không thể đi vào nên Dạ Khinh Phong đã sử dụng quyền hạn của võ đấu trường, bên ngoài quảng trường trồi lên vô số thủy kính, tất cả mọi người có thể theo dõi võ đấu trường qua thủy kính.
Sau đó Dạ Khinh Phong thiết kế lại chiến trường, ở chính giữa giác đấu tràng xuất hiện một bình đài phạm vi nghìn trường, thuộc loại một đối một, sau khi tiến vào, phàm là tu sĩ vượt quá cảnh giới Trúc Cơ thì sẽ tự động bị đuổi ra.
Dạ Khinh Phong nói: “Được rồi, đã bố trí xong võ đấu trường, bốn vị sư đệ, vất vả các ngươi rồi, các ngươi có thể thủ lôi đài này, khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu!”
Lạc Ly nói: “Phải rồi, nhớ cài đặt, mỗi lần khiêu chiến thu năm trăm linh thạch! Một trăm linh thạch là phí sử dụng võ đấu trường, bốn trăm linh thạch là tiền đặt cược, như vậy mỗi lần đánh bại một kẻ địch thì chúng ta kiếm lời bốn trăm linh thạch!”
Dạ Khinh Phong nói: “Được rồi, cài đặt rồi, mỗi lần khiêu chiến mất năm trăm linh thạch phí sử dụng! Nếu bọn họ thắng thì được thưởng một ngàn linh thạch!”
Nhìn võ đấu trường, Lục Chu đột nhiên nói: “Không, thành lập cho ta một cái võ đấu trường riêng, ta muốn một mình khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu!”
Không biết có phải bị tiền đặt cược Lạc Ly nói kích thích hay không mà Lục Chu đột nhiên quyết định một mình khiêu chiến quần hùng.
Dạ Khinh Phong sửng sốt, Bạch Du Du nói: “Đúng vậy, ta cũng muốn một cái võ đấu trường riêng, một mình khiêu chiến mọi người!”
Dạ Khinh Phong nói: “Chuyện này... chuyện này... có thể chứ!”
Phong Tử Hư nói: “Sao lại không thể... dựa vào gì bọn họ có thể mà ta không thể, ta cũng muốn như thế!”
Dạ Khinh Phong nhìn Lạc Ly, Lạc Ly gật đầu nói: “Làm đi thôi, bốn võ đấu trường, chúng ta mỗi người một cái.”
Nghe vậy, Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, nói: “May mắn tông môn chúng ta học hỏi tổng môn đủ thứ, cho nên công năng của võ đấu trường rất đầy đủ, không kém hơn võ đấu trường ở ngoại môn là bao, bằng không sợ là không thể làm được!”
Nói xong, hắn bắt đầu khống chế, lập tức từ một võ đấu trường biến thành bốn võ đấu trường.
Thấy cảnh này, mọi người đều sửng sờ, làm gì vậy? Sau đó nhìn ở trong mỗi võ đấu trường xuất hiện một người, tức thời, mọi người đã rõ!
“Không phải chứ, quá ngông cuồng rồi!”
“Phải, bốn người này muốn khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ Lương Châu!”
“Quá cuồng vọng rồi, quả thật không để Lương Châu chúng ta vào mắt mà!”
“Nghe đồn Hỗn Nguyên tông Trúc Cơ trảm Kim Đan, Bạch Du Du, Phong Tử Hư, Lục Chu đều là Trúc Cơ lục trọng thiên, chuyện này còn dễ hiểu. Thế nhưng Lạc Ly chỉ mới Trúc Cơ nhị trọng thiên mà đã ngông cuồng như thế, quá ngông cuồng rồi!”
“Lên, ta tới đây, ta không tin bọn họ trâu bò như thế! Ta tới chỉnh bọn họ! Không phải năm trăm linh thạch thôi sao, ta có!”
Nhất thời, võ đấu trường của bốn người, người khiêu chiến như sóng triều!
Lạc Ly cười, bắt đầu cài đặt, dựa theo thứ tự khiêu chiến, mỗi lần một người, mỗi lần chiến đấu nghỉ ngơi mười giây!
Nháy mắt, trên võ đấu trường của Lạc Ly xuất hiện một người!
Người này mặc đạo bào màu đen, eo vắt song kiếm, diện mạo thanh tú, ánh mắt trong suốt đơn thuần, lên trường thì thi lễ nói:
“Ta là thủ hạ Tường Lân tổ sư Tịnh Lâm tông, đại đệ tử Mã Du của Bạch Thạch chân nhân, Trúc Cơ ngũ trọng thiên...”
Người này xuất hiện, Lạc Ly hành lễ, hành lễ xong, chưa để người này giới thiệu xong thì đã ra tay!
Hải khiếu vô lượng sát!
Hai tay đẩy một cái, một chưởng đánh ra, sóng xung kích hình thành, lại ra tay, lại đánh ra một chưởng, vô thủy vô chung, vô tiền vô hậu, lại một chưởng, sau đó là một chưởng, rồi tiếp một chưởng...
Từ trên xuống dưới, song chưởng đẩy ra, bùng nổ toàn bộ tinh khí thần, toàn bộ chân khí, sau đó dừng lại khi bùng nổ lên tới cực hạn, nháy mắt, từ cực tĩnh tới cực động, sau đó lại tới cực tĩnh. Dốc tâm lực, tinh, khí, thần toàn thân chưởng ra trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng hồi khí, lại đánh ra một chưởng, lại hồi khí, lại đánh ra thêm một chưởng!
Phát chưởng liên hoàn, giống như sóng thần, vô lượng bất tuyệt, diệt sát vạn vật.
Trong mơ hồ thiên địa nổ vang, nháy mắt, Lạc Ly đẩy tay liên tục bảy lần, sóng lón sinh ra, không còn là sóng xung kích vô hình nữa, nháy mắt một đạo hào quang lưu ly được Lạc Ly thôi đẩy, vọt thẳng về phía trước, vừa đi vừa mở rộng, trăm trượng phía trước đều nằm trong một chưởng này.
Đối phương còn chưa kịp ngáp tên đã thấy Lạc Ly ra tay, hắn rống lớn: “Không biết xấu hổ!”
Vội vàng ra tay, nháy mắt sử dụng mấy pháp quyết, hóa sinh một vùng tịnh lâm trên đại địa, sau đó, không có sau đó, dưới ánh hào quang, tất cả hóa thành tro bụi, ngay cả thân thể của hắn cũng tiêu tán theo, chết!
Lạc Ly thu tay lại, bốn trăm linh thạch tới tay, xem ra tu luyện một tháng trên đại hải đã làm Hải khiếu vô lượng sát thay đổi, sau bảy chưởng, từ sóng xung kích vô hình hóa thành một mảng hào quang lưu ly, không biết những chưởng sau còn có biến hóa gì nữa?
Mười giây qua đi, người khiêu chiến thứ hai xuất hiện. Người này không báo danh, hấp thu kinh nghiệm, vừa ra tay là bùng nổ vô tận chân khí, hóa sinh sơn lâm cao nhai, để đối kháng với Hải khiếu vô lượng sát của Lạc Ly.
Nhìn trạng thái ra tay của người này đã biết người này là Trúc Cơ cửu trọng thiên. Lần trước là người dò la mà Tường Lân nhất mạch phái ra, lần này chính là cường giả Trúc Cơ kỳ Tường Lân nhất mạch.
Thế nhưng Lạc Ly không hề điếm xỉa hắn, duỗi tay, Hải khiếu vô lượng sát!
Lại bảy chưởng, liên tục phát ra, tạo thành hào quang lưu ly, phun trào một cái, phạm vi trăm trượng đều nằm dưới hào quang này.
Cuối cùng hào quang biến mất, tìm tới tìm lui, không tìm thấy một mảnh vụn, Lạc Ly hô: “Tiếp!”
Chớp mắt, người thứ ba lên đài, người sáng suốt đều nhìn ra đây là Trúc Cơ kỳ mạnh nhất của Tường Lân nhất mạch, Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ còn kém một bước thì sẽ trùng kích cảnh giới Kim Đan!
Hạc Chu chân quân nhìn bọn họ. Ánh mắt lộ vẻ bi ai, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Một khi đã như thế thì không còn cách nào nữa! Dựa theo quy cũ thôi!”
Lần này là lễ Trung thu sáu trăm năm Linh Nguyệt Hư Kết chín lớn, mà mấy năm nay Tịnh Lâm tông cúi thấp người, không hề ức hiếp tu sĩ những môn phái khác, cho nên lễ Trung thu lần này, toàn bộ mười một tả đạo, mấy trăm gia tộc tu tiên cùng vô số tán tu ở Lương Châu đều tụ tập về đây.
Đám Lạc Ly đi tới võ đấu trường, dọc đường đi phát hiện toàn bộ Tịnh Lâm tông giống như sục sôi hẳn lên, vô số tu sĩ bồi hồi xung quanh võ đấu trường, chờ bọn họ tiến đến.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, tức thì tiếng bàn tán vang khắp nơi, đám Lạc Ly đi xuyên qua mọi người, tiến vào võ đấu trường.
Võ đấu trường là một giác đấu tràng bằng đá rất lớn, có thể chứa một vạn người xem, chỉ có môn phái tả đạo cùng một vài gia tộc tu tiên cỡ lớn, còn có một vài tán tu có danh tiếng thì mới có thể đi vào.
Như vậy còn tới mấy vạn người không thể đi vào nên Dạ Khinh Phong đã sử dụng quyền hạn của võ đấu trường, bên ngoài quảng trường trồi lên vô số thủy kính, tất cả mọi người có thể theo dõi võ đấu trường qua thủy kính.
Sau đó Dạ Khinh Phong thiết kế lại chiến trường, ở chính giữa giác đấu tràng xuất hiện một bình đài phạm vi nghìn trường, thuộc loại một đối một, sau khi tiến vào, phàm là tu sĩ vượt quá cảnh giới Trúc Cơ thì sẽ tự động bị đuổi ra.
Dạ Khinh Phong nói: “Được rồi, đã bố trí xong võ đấu trường, bốn vị sư đệ, vất vả các ngươi rồi, các ngươi có thể thủ lôi đài này, khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu!”
Lạc Ly nói: “Phải rồi, nhớ cài đặt, mỗi lần khiêu chiến thu năm trăm linh thạch! Một trăm linh thạch là phí sử dụng võ đấu trường, bốn trăm linh thạch là tiền đặt cược, như vậy mỗi lần đánh bại một kẻ địch thì chúng ta kiếm lời bốn trăm linh thạch!”
Dạ Khinh Phong nói: “Được rồi, cài đặt rồi, mỗi lần khiêu chiến mất năm trăm linh thạch phí sử dụng! Nếu bọn họ thắng thì được thưởng một ngàn linh thạch!”
Nhìn võ đấu trường, Lục Chu đột nhiên nói: “Không, thành lập cho ta một cái võ đấu trường riêng, ta muốn một mình khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu!”
Không biết có phải bị tiền đặt cược Lạc Ly nói kích thích hay không mà Lục Chu đột nhiên quyết định một mình khiêu chiến quần hùng.
Dạ Khinh Phong sửng sốt, Bạch Du Du nói: “Đúng vậy, ta cũng muốn một cái võ đấu trường riêng, một mình khiêu chiến mọi người!”
Dạ Khinh Phong nói: “Chuyện này... chuyện này... có thể chứ!”
Phong Tử Hư nói: “Sao lại không thể... dựa vào gì bọn họ có thể mà ta không thể, ta cũng muốn như thế!”
Dạ Khinh Phong nhìn Lạc Ly, Lạc Ly gật đầu nói: “Làm đi thôi, bốn võ đấu trường, chúng ta mỗi người một cái.”
Nghe vậy, Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, nói: “May mắn tông môn chúng ta học hỏi tổng môn đủ thứ, cho nên công năng của võ đấu trường rất đầy đủ, không kém hơn võ đấu trường ở ngoại môn là bao, bằng không sợ là không thể làm được!”
Nói xong, hắn bắt đầu khống chế, lập tức từ một võ đấu trường biến thành bốn võ đấu trường.
Thấy cảnh này, mọi người đều sửng sờ, làm gì vậy? Sau đó nhìn ở trong mỗi võ đấu trường xuất hiện một người, tức thời, mọi người đã rõ!
“Không phải chứ, quá ngông cuồng rồi!”
“Phải, bốn người này muốn khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ Lương Châu!”
“Quá cuồng vọng rồi, quả thật không để Lương Châu chúng ta vào mắt mà!”
“Nghe đồn Hỗn Nguyên tông Trúc Cơ trảm Kim Đan, Bạch Du Du, Phong Tử Hư, Lục Chu đều là Trúc Cơ lục trọng thiên, chuyện này còn dễ hiểu. Thế nhưng Lạc Ly chỉ mới Trúc Cơ nhị trọng thiên mà đã ngông cuồng như thế, quá ngông cuồng rồi!”
“Lên, ta tới đây, ta không tin bọn họ trâu bò như thế! Ta tới chỉnh bọn họ! Không phải năm trăm linh thạch thôi sao, ta có!”
Nhất thời, võ đấu trường của bốn người, người khiêu chiến như sóng triều!
Lạc Ly cười, bắt đầu cài đặt, dựa theo thứ tự khiêu chiến, mỗi lần một người, mỗi lần chiến đấu nghỉ ngơi mười giây!
Nháy mắt, trên võ đấu trường của Lạc Ly xuất hiện một người!
Người này mặc đạo bào màu đen, eo vắt song kiếm, diện mạo thanh tú, ánh mắt trong suốt đơn thuần, lên trường thì thi lễ nói:
“Ta là thủ hạ Tường Lân tổ sư Tịnh Lâm tông, đại đệ tử Mã Du của Bạch Thạch chân nhân, Trúc Cơ ngũ trọng thiên...”
Người này xuất hiện, Lạc Ly hành lễ, hành lễ xong, chưa để người này giới thiệu xong thì đã ra tay!
Hải khiếu vô lượng sát!
Hai tay đẩy một cái, một chưởng đánh ra, sóng xung kích hình thành, lại ra tay, lại đánh ra một chưởng, vô thủy vô chung, vô tiền vô hậu, lại một chưởng, sau đó là một chưởng, rồi tiếp một chưởng...
Từ trên xuống dưới, song chưởng đẩy ra, bùng nổ toàn bộ tinh khí thần, toàn bộ chân khí, sau đó dừng lại khi bùng nổ lên tới cực hạn, nháy mắt, từ cực tĩnh tới cực động, sau đó lại tới cực tĩnh. Dốc tâm lực, tinh, khí, thần toàn thân chưởng ra trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng hồi khí, lại đánh ra một chưởng, lại hồi khí, lại đánh ra thêm một chưởng!
Phát chưởng liên hoàn, giống như sóng thần, vô lượng bất tuyệt, diệt sát vạn vật.
Trong mơ hồ thiên địa nổ vang, nháy mắt, Lạc Ly đẩy tay liên tục bảy lần, sóng lón sinh ra, không còn là sóng xung kích vô hình nữa, nháy mắt một đạo hào quang lưu ly được Lạc Ly thôi đẩy, vọt thẳng về phía trước, vừa đi vừa mở rộng, trăm trượng phía trước đều nằm trong một chưởng này.
Đối phương còn chưa kịp ngáp tên đã thấy Lạc Ly ra tay, hắn rống lớn: “Không biết xấu hổ!”
Vội vàng ra tay, nháy mắt sử dụng mấy pháp quyết, hóa sinh một vùng tịnh lâm trên đại địa, sau đó, không có sau đó, dưới ánh hào quang, tất cả hóa thành tro bụi, ngay cả thân thể của hắn cũng tiêu tán theo, chết!
Lạc Ly thu tay lại, bốn trăm linh thạch tới tay, xem ra tu luyện một tháng trên đại hải đã làm Hải khiếu vô lượng sát thay đổi, sau bảy chưởng, từ sóng xung kích vô hình hóa thành một mảng hào quang lưu ly, không biết những chưởng sau còn có biến hóa gì nữa?
Mười giây qua đi, người khiêu chiến thứ hai xuất hiện. Người này không báo danh, hấp thu kinh nghiệm, vừa ra tay là bùng nổ vô tận chân khí, hóa sinh sơn lâm cao nhai, để đối kháng với Hải khiếu vô lượng sát của Lạc Ly.
Nhìn trạng thái ra tay của người này đã biết người này là Trúc Cơ cửu trọng thiên. Lần trước là người dò la mà Tường Lân nhất mạch phái ra, lần này chính là cường giả Trúc Cơ kỳ Tường Lân nhất mạch.
Thế nhưng Lạc Ly không hề điếm xỉa hắn, duỗi tay, Hải khiếu vô lượng sát!
Lại bảy chưởng, liên tục phát ra, tạo thành hào quang lưu ly, phun trào một cái, phạm vi trăm trượng đều nằm dưới hào quang này.
Cuối cùng hào quang biến mất, tìm tới tìm lui, không tìm thấy một mảnh vụn, Lạc Ly hô: “Tiếp!”
Chớp mắt, người thứ ba lên đài, người sáng suốt đều nhìn ra đây là Trúc Cơ kỳ mạnh nhất của Tường Lân nhất mạch, Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ còn kém một bước thì sẽ trùng kích cảnh giới Kim Đan!